Tửu Nương Tử Mạnh Mẽ

Chương 29: Nam nữ già trẻ

Editor: VẠN HOA PHI VŨ

"Tham kiến Giáo chủ!" Một chỗ khác  phía sau núi, vắng vẻ lạnh lẽo, màn đêm như nước, gió thu lạnh thấu xương. Gió trên núi, hoàn cảnh vắng lạnh này cũng báo trước không khí nơi này khác hoàn toàn với không khí ấm áp lãng mạn vui vẻ của đám người Đường Cửu, nơi đây không có ấm áp, chỉ có bóng lưng lạnh như băng, vô vàn âm mưu, cùng một người một lòng, không bao giờ hối hận chờ đợi.

"Trong khoảng thời gian này ngươi làm ra tốt, võ công của Đường Cửu rất tiến bộ, tạm thời không cần dạy nàng, ta tin Tống Ngạn Triệt sẽ rất nhanh tự mình ra tay, dốc túi truyền cho." Bóng lưng tuấn lãng cao lớn, nhưng chỗ nào cũng tỏa ra hơi thở lạnh thấu xương, giọng nói lạnh lẽo, đầy mùi âm mưu.

"Dạ!" Không có bất kỳ lời nói thêm gì thừa thải, một câu dạ lưu loát, lại khiến bóng lưng lạnh lẽo đó run một cái. Nàng chưa bao giờ là một người có thể quyết đoán, độc ác, mỗi một lần, mỗi một chuyện khiến người ta lạnh lẽo thấu xương, đều do hắn buộc nàng làm, hôm nay lại không do dự nữa sao? Rốt cuộc là vì sao?

"Tình hình giữa Lịch Nhược Hải và Biệt Tiêu Tuyết sắp đến lúc rồi, Tống Việt cũng nên hiện thân, thời khắc mấu chốt, đi tìm Tống Ngạn Lãng, hắn sẽ giúp ngươi một tay." Vẫn không quan tâm, chỉ nói kế hoạch kế tiếp. Trong lòng Tần Mộ  sắc mất mác, cuối cùng trong lòng hắn vẫn không có chỗ cho bất kỳ ai. Cũng đúng, ngay cả người thân cũng không có, huống chi là mình? Nàng cũng chỉ là thủ hạ của hắn mà thôi.


"Là lừa hắn giúp ta một tay chứ?" Tần Mộ Sắc cười lạnh lẽo lại tuyệt diễm, mỹ nhân kế?! Ha ha ha...... Cuối cùng mình cũng chỉ là công cụ báo thù của hắn mà thôi, một thanh đao sắc bén, một thanh đao sắc bén giết người không thấy máu.

"Mộ Sắc." Giọng nói hơi chuyển, như có ý hòa hoãn, âm thanh tuy còn giá lạnh, nhưng cũng có nửa phần nhiệt độ, "Mộ Sắc, vận mệnh của chúng ta không thể lựa chọn, cả Đường Cửu cũng giống như vậy, báo thù, phục quốc, là sứ mạng của chúng ta! Không ai thay đổi được vận mệnh của chúng ta, chúng ta bị mất nước nợ máu, không chấp nhận bản thân có nhân từ và mềm lòng. Coi như Đường Cửu là muội muội của ta, ta cũng vẫn đẩy nàng vào tuyệt cảnh, đẩy vào bước đường cùng. Nàng thân là hậu duệ hoàng thất, thân là huyết mạch hoàng tộc, đây là trách nhiệm nàng phải gánh. Ta, ngươi và nàng đều giống nhau, không có ai có thể chạy trốn vận mạng trói buộc, hơn nữa ta cũng không muốn chạy trốn, trên người chúng ta nợ máu, phải do chúng ta tự mình đòi lại."

"Nhưng Đường Cửu không biết cái gì! Như ngươi cứ từng bước từng bước đẩy nàng xuống vực sâu khổ sở, ngươi nhẫn tâm sao?" Mặc dù Tần Mộ Sắc được xưng là Lạt thủ y tiên, nhưng chưa bao giờ nàng là một người máu lạnh vô tình, tàn nhẫn cũng chỉ là vũ khí để nàng bảo vệ mình.

"Nàng cũng đã trải qua mười tám năm tiêu diêu tự tại, đến lúc trở lại rồi." Với Tần Mộ Sắc,d;ie’da.nl/eq’u.yd;on vị Giáo chủ tự xưng là ca ca này vô cùng độc ác, toàn tâm toàn ý muốn cho Đường Cửu dục hỏa trùng sinh, "Khổ sở sẽ làm nàng hiểu, cái gì là hận nước thù nhà!"

Quẳng lại câu nói cuối cùng, bóng lưng quỷ quyệt, biến mất trong rừng cây, bỏ lại một mình Tần Mộ Sắc đau thương dưới ánh trăng. Ngẩng đầu nhìn trăng, trăng sáng cũng lạnh lẽo như thế, nàng mệt quá, mệt quá! Cố gắng ngăn lại nước mắt, chậm rãi hai mắt nhắm lại, gió đêm sao lại rét, ánh trăng sao lại lạnh, tại sao lại có người băng giá như thế, sống như thế, là vì đi lại ở thế gian lạnh như băng này sao?

Nàng không thích hại người, không thích giết người. Nhưng vì Giáo chủ, cái gì nàng cũng nguyện ý đi làm, tình cảm thanh mai trúc mã trong lòng hắn, cuối cùng cũng không bù không được nợ nước thù nhà. Cả đời này của nàng cũng như vậy, nhất định phải đuổi theo bước chân người kia, từng bước từng bước bước tiến về nơi mà mãi mãi không quay trở lại được, cũng là trở về với cát bụi.

Nhưng còn Đường Cửu? Tần Mộ Sắc vì nàng mà tiếc hận, nàng vốn là người vui vẻ không ưu sầu, nhưng dưới sự sắp đặt của giáo chủ, từng bước từng bước hướng bọn họ đặt chân lên con đường không lối về. Đường Cửu ơi Đường Cửu! Chỉ đành đổ thừa là số ngươi không tốt, giống như chúng ta, lưng đeo huyết hải thâm cừu, cũng không phải mãi mãi vui vẻ ung dung. Công chúa, thật xin lỗi.


Những ngày nữ giả nam trang trôi qua cũng không tệ. Tuy ánh mắt của phu tử tốt lắm, nhưng giống như lời của Tống Ngạn Triệt nói, ông không đưa ra được chứng cớ chứng minh Đường Cửu là nữ, chẳng lẽ lại lột y phục? Họ cắn răng không nhận, phu tử cũng chẳng còn cách nào khác. d/ie’nd;an;0leq/u.yd’on Thật ra thì quan trọng nhất vẫn là phu tử khoan dung, không so đo với tiểu nữ tử, chỉ cần họ không cải trang giả dạng đi thi khoa cử, Trần phu tử cũng sẽ mở một con mắt, nhắm một con mắt. Trên núi kham khổ, ông cũng không tin nhóm tiểu nữ tử này có thể ở nơi này cả đời.

Trong thư viện náo nhiệt nhất không phải mấy vị cô nương cải trang giả dạng  đến, mà là một đám nam nữ già trẻ quấn lấy người khác không buông.

Nam là Tống Ngạn Triệt, mỗi ngày đều quấn quít trêu chọc nàng dâu ngốc của hắn. Một ngày không nói lời ác độc, không tìm người nhà gây gổ thì toàn thân không được tự nhiên, nhất định phải để Đường Cửu đánh hắn, trong lòng hắn mới thoải mái. Đúng là loại thiếu đánh thích ngược!

Nữ là Đậu Phù Dung, ngày ngày đều quyến rũ Lam Thiếu Lăng, hơn nữa cô nương này rất tinh ranh, lúc thì đi rón rén, đi lắc lư để quyến rũ. Lúc thì tưới hoa, vô cùng hồn nhiên ngây thơ, vẩy nước, cầm một thùng nước, còn không cẩn thận, đổ tất cả lên trên đầu Lam Thiếu Lăng, Lam Thiếu Lăng đáng thương cứ như vậy bị cảm lạnh.

Vì vậy, Đậu Phù Dung lại đổi bộ dạng khác, đổi thành loại dịu dàng săn sóc, ngày ngày đều mớm thuốc cho Lam Thiếu Lăng. Lam Thiếu Lăng không uống cũng không được, nàng ta cứ rót vào cái phễu đổ vào miệng đó! Giờ phút này nàng ta cũng không nóng bỏng nhiệt tình, có thể thấy được cũng không phải thật tâm thích Lam Thiếu Lăng, nếu không phải là sợ lây bệnh, sớm nên ngậm thuốc, tiến gần hơn rồi!

Lam Thiếu Lăng bị bệnh đã rất đáng thương, lại bị Đậu Phù Dung cầm cái phễu cạy miệng ra, mạnh mẽ rót vào mồm hắn thuốc đắng, cảm giác kia khổ không thể tả, dứt khoát đóng cửa không gặp, bảo gia đinh bên cạnh Tống Ngạn Triệt là Quảng Tiến tiến vào hầu hạ. d’iend;anl.eq/u’yd{on Biệt Tiêu Tuyết không yên lòng, mang Song nhi tới đây.


Đậu Phù Dung không nhúng tay vào được, tức bực dậm chân, xem thường Quảng Tiến và Song nhi, trở lại còn oán trách Đường Cửu và Biệt Tiêu Tuyết, hi vọng các nàng đưa Quảng Tiến và Song nhi ra xa một chút, xa một chút, xa một chút nữa.

Đường Cửu nào dám, tiếp tục như vậy nữa, Lam Thiếu Lăng rất có thể sẽ chết trên tay Đậu Phù Dung, liền chọn đưa ra chính sách lựa dụ dỗ, nói cho Đậu Phù Dung biết cô nương nhút nhát, dè dặt mới khiến người ta thích. Ngươi xem Tiêu Tuyết cũng dè dặt. Đậu Phù Dung vừa nghĩ, cũng đúng. Vì vậy đậu Phù Dung lại đổi tác phong, Táng Hoa! Mỗi ngày làm cho mình bi thảm, đau thương buồn bã, giống như sau một khắc sẽ sụp đổ.

Lam Thiếu Lăng vừa nhìn thấy, trái tim lại nghẹn lại, ngươi muốn chôn hoa thì chạy trốn xa một chút, chạy đến trước mặt bọn họ khóc lóc rối rít, hắn còn chưa chết!

Bốn tổ nam nữ già trẻ này, hai vị còn lại cũng chẳng kém.

Già tất nhiên là Tống Việt dùng tên giả Thiết Trung Nhạc rồi, cả ngày xuất quỷ nhập thần quấn lấy Lịch Nhược Hải. Người ta vào nhà xí, hắn cũng ở đây, đột nhiên nhảy ra, Lịch Nhược Hải bị dọa chạy như điên ra khỏi nhà xí. Cái lão biến thái Tống Việt đó nhìn bóng lưng Lịch Nhược Hải rời đi, còn đứng đấy gật đầu khen, không hỗ là nhi tử của Lịch Trung Thiên năm đó, xương cốt kỳ lạ, nhìn cách đi đứng, là kỳ tài võ thuật đây!

Kỳ tài em gái ngươi ý! Mỗi ngày trôi qua với Lịch Nhược Hải khổ không thể tả, vừa ngẩng đầu đã thấy lão nhân ngồi trên xà nhà, ở đó cầm kiếm chọc chọc: "Ai, ta dạy cho ngươi luyện võ nhé!"

Khóc lớn! Lịch Nhược Hải phát hiện kể từ khi sau khi nhóm Đường Cửu, Biệt Tiêu Tuyết lên núi, này lão già điên này càng ngày càng điên cuồng, mỗi ngày đều làm phiền không ngừng, ngay cả Lịch Nhược Hải muốn gặp Biệt Tiêu Tuyết cũng không thể. D;iend’anl.eq/,u;yd’on Lịch Nhược Hải quyết định khuất phục, bái lão già cổ quái này làm sư, bái sư phải hỏi tên họ, dĩ nhiên Thiết Trung Nhạc không dám nói tên họ của mình. Cái tên Thiết Trung Nhạc này không dám nói, cái tên Tống Việt này cũng không thể nói, trực tiếp nói họ Việt, Việt tiền bối, Việt lão sư phụ.


Từ đó, Lịch Nhược Hải vượt qua điều hắn ghét nhất trên cuộc đời này, học võ! Cha hắn chết bởi quyết đấu giang hồ, nương hắn vì tình mà chết, võ công làm hại hắn nhà tan cửa nát, hắn ghét nhất là võ công. Nhưng nếu không theo vị lão tiền bối này, chỉ sợ là hắn sẽ không có cơ hội tiếp tục ngắm trăng ngắm hoa, ngâm thi tác đối với Biệt Tiêu Tuyết nữa.

Lại nói, vị này lão tiền bối giày vò đã lâu, không khỏi gợi lên ước mơ về võ thuật của Lịch Nhược Hải thưở nhỏ. Thật ra thì, khi còn bé Lịch Nhược Hải rất thích luyện võ, quyết chí muốn giống cha hắn làm thiên hạ đệ nhất kiếm. Chỉ là sau lại, đúng là thiên hạ đệ nhất kiếm đổi người làm, nhưng cũng không phải thừa kế nghiệp cha, mà đổi thành người khác —— Thiết Trung Nhạc! Kẻ thù giết cha hắn đang ở trước mắt, nhưng mà Lịch Nhược Hải lại hồn nhiên không biết, coi như Lịch Nhược Hải biết người trước mắt là Thiết Trung Nhạc, cũng sẽ không báo thù, nhiều nhất chỉ là nói lời ác độc, không bao giờ gặp nhau, trốn đến tận chân trời góc biển cũng không muốn thấy hắn.

Sau khi phụ mẫu Lịch Nhược Hải đều mất, liền cách xa giang hồ, nhưng hắn vẫn nhớ quy củ của giang hồ như cũ, tỷ võ quyết đấu, tử sinh không oán! d/ie.n d;an l’e q-uyd,on Phụ thân của hắn chết bởi quyết đấu, hắn không thể báo thù, vĩnh viễn không thể.

Nam nữ già trẻ, bốn kẻ phiền phức, vị cuối cùng, chính là người cùng lên núi với đám người Đường Cửu, Tống Ngạn Lãng. Người thiếu niên, khả năng quấn người cũng có tiêu chuẩn nhất định. Bốn kẻ phiền phức, ba người phụ tử Tống gia đã chiếm hơn nửa, có thể thấy được đây là gia đình có tiếng là học vấn uyên thâm nha.

Người trẻ là Tống Ngạn Lãng, tha thiết ngóng trông quấn lấy Tống Ngạn Triệt, nói cái gì mà năm trăm năm trước là một nhà. Không cần đến năm trăm năm trước cũng là một nhà. Tống Ngạn Triệt thầm nghĩ, tưởng hắn ngu sao? Chỉ là ngay cả cha hắn cũng không thể nhịn, đệ đệ này không phải một mẹ sinh ra, cũng không biết đối mặt ra sao, tất nhiên có thể tránh liền tránh, mượn khả năng này, lại đi làm phiền, quấy rầy Đường Cửu, Đường Cửu tức giận tới mức nói, "Ngươi thật là phiền phức! Phiền! Phiền!"

Đường Cửu bị làm phiền nên không có cơ hội đưa Thượng Quan đại ca xuống núi. Lại bỏ lỡ sau khi Thượng Quan đại ca lên núi, đợi hai ngày cũng đều cùng Trần phu tử ở chung một chỗ ôn chuyện, sau lại trò chuyện với Lam Thiếu Lăng, Tống Ngạn Triệt, rồi đi xuống núi, ngay cả một cọng lông chân Đường Cửu cũng chưa sờ.


Ngay cả một cọng lông nàng cũng không được vuốt. Tống Ngạn Triệt không thích lão bà hắn quấn quít nam nhân khác, cho dù là đại ca, là ân nhân cứu mạng thì sao, đại ca hắn cũng là ân nhân cứu mạng của hắn và Lam Thiếu Lăng, vẫn là ân nhân cứu mạng của rất nhiều rất nhiều người.

Tống Ngạn Triệt nghĩ đến đây liền nhớ tới lần đầu tiên hắn và Lam Thiếu Lăng gặp Thượng Quan Hành, cũng giống như Đường Cửu gặp Thượng Quan Hành khi biển hiệu ở hội Hoa Đăng rơi, cùng được Thượng Quan Hành cứu. Chẳng qua hắn và Lam Thiếu Lăng không gặp phải việc rơi biển hiệu mà là gặp cướp ở ngoại ô, suýt nữa bỏ mạng.