Tường Vi Ngược Lối

Chương 62: Ngoại truyện 6

Tháng sáu năm nay, cuộc sống nghiên cứu sinh của Lộ Tri Nghi kết thúc một cách thành công tốt đẹp.
Trong buổi lễ tốt nghiệp, cô mặc bộ đồ thạc sĩ màu xanh, một lần nữa lên sân khấu phát biểu với tư cách thạc sĩ tốt nghiệp loại ưu tú.


Hôm đó thời tiết vô cùng tốt, gió nhẹ ôn hòa, trong sân trường đại học A có rất nhiều đàn em ngưỡng mộ danh tiếng của cô mà tới đây, muốn thấy phong thái của đàn chị một lần.
Trong mắt các đàn em, Lộ Tri Nghi chính là truyền thuyết của trường đại học A.


Cô tiến vào đại học A với thành tích trạng nguyên khoa văn tỉnh Tân Nam. Trong thời gian học tập ở khoa này, cô nhờ vào thực lực mà được cử đi học nghiên cứu sinh. Không nói đến chuyện nhận học bổng đến mỏi tay, trong bốn năm đại học Lộ Tri Nghi khiêm tốn ai ai cũng biết, nhưng trước khi tốt nghiệp lại nổ ra tin tức cô và Thái tử gia nhà họ Lâm đã yêu nhau nhiều năm. Không những thế, trong thời gian thực tập, cô còn trở thành giáo viên cấp ba nổi tiếng trên mạng một thời. Sau đó nữa, cô khoa trương tuyên bố chuyện bản thân đã lĩnh chứng nhận kết hôn, trong lúc bận bịu học nghiên cứu sinh còn tranh thủ thời gian sinh em bé nữa.


Khi hoàn thành hết thảy các việc đặc sắc trong đời này, cô chỉ mới vừa 25 tuổi.
Ở hiện trường buổi lễ tốt nghiệp, trừ việc ngưỡng mộ phong thái của đàn chị, điều càng khiến cho những sinh viên kia bàn luận say sưa hơn chính là hai bố con nhà chị ấy đích thân tới hiện trường ủng hộ vợ, ủng hộ mẹ.


Lộ Tri Nghi diễn thuyết trên sân khấu, Trình Tố và Mãn Mãn ngồi trên ghế khách quý hàng đầu tiên dưới khán đài.
Một người thì trong mắt không có gì khác, chỉ có vợ.
Một người thì cứ đưa đôi tay nhỏ hướng về phía mẹ vỗ vỗ, rất chi là hăng say.


Lộ Tri Nghi nhìn hai cha con ngồi dưới sân khấu, khóe môi tràn ngập nụ cười thỏa mãn.
Đoạn cuối bài phát biểu, cô đã nói như vầy:
“Luôn có người hỏi tôi, Lộ Tri Nghi, sao cô lại may mắn như vậy?”


“Tôi muốn nói với mọi người rằng, trong sự nghiệp học tập, chưa bao giờ có thứ gọi là may mắn ngẫu nhiên, mỗi một bước đều phải do tự mình thật sự bước đi, mới có thể thu hoạch được thành quả sau cùng.”


“Nếu như buộc phải nói, trong cuộc đời từ trước đến nay của tôi có sự góp mặt của may mắn, vậy tôi phải thừa nhận rằng, tôi rất may mắn. May mắn bởi rất nhiều năm trước tôi đã gặp được một người có thể bầu bạn bên cạnh tôi cả đời. Tôi rất cảm ơn vì mình của khi đó đã dũng cảm, dù sống trong nghịch cảnh cũng không buông bỏ bản thân.”


“Vậy nên, bất kể là trong sự nghiệp học tập hay tình cảm, đều chưa bao giờ xuất hiện thứ gọi là đường tắt.”
“Thuận theo nội tâm, thuận theo bản năng, dũng cảm tiến về phía trước. Chúc mọi người đều có thể gặt hái được những điều tốt đẹp thuộc về mình.”
...


Bài phát biểu kết thúc, tiếng vỗ tay phía dưới sân khấu vang lên như sấm.
Trình Tố cũng lộ ra nụ cười thật nhẹ, khẽ vỗ tay dưới khán đài.
Vốn tưởng rằng bài phát biểu đã kết thúc, lại không ngờ, cuối cùng Lộ Tri Nghi còn hướng về phía của anh bổ sung một câu:


“Cảm ơn ông Trình, chồng tôi. Cảm ơn cậu Trình, con trai tôi.”
“Họ chính là tất cả sự tốt đẹp trong phần đời còn lại của tôi.”
Trình Tố: “...”
Tiếng vỗ tay bốn phía nhất thời hóa thành tiếng hét kích động chói tai và tiếng trêu chọc.


Mãn Mãn cũng hưng phấn theo, hai cái tay nhỏ bé không ngừng vỗ, cười đến nỗi nước miếng chảy ròng ròng.
Trong khung cảnh ồn ào náo nhiệt, Trình Tố và Lộ Tri Nghi nhìn đối phương từ xa xa, đáy mắt tràn đầy tình ý nồng nhiệt mà chỉ đối phương mới hiểu.


Lộ Tri Nghi khẽ cúi chào, đi xuống từ trên sân khấu.
Chẳng ai nghĩ tới, vào lúc này, người vẫn luôn ngồi ở dưới khán đài là Trình Tố lại bỗng nhiên đứng lên.


Người đàn ông đẹp trai mặc âu phục, bế con trai bằng một tay đi tới phía dưới sân khấu rồi chìa tay ra với Lộ Tri Nghi đang chuẩn bị bước xuống.


Lộ Tri Nghi xấu hổ cười một tiếng, chỉ cho rằng anh tới đón mình nên không suy nghĩ nhiều mà nắm lấy bàn tay anh đưa tới. Ai ngờ, người nọ lại trực tiếp luồng tay qua ôm eo cô, rồi dùng một tay bế cô xuống sân khấu.
Khán giả dưới đài bùng nổ triệt để, tiếng thét chói tai như sóc đất Marmot* liên tục vang lên...


*Hình minh họa:
“Cứu! Tôi! Với! Cảnh thần tiên ân ái gì thế này!!”
“Giết tôi đi cho hai vợ chồng đàn chị thỏa lòng thỏa dạ!!!”
“Tôi bị ngu người cmn luôn rồi, tại sao có thể ngọt như vậy? Huhuhuhu!”


“Cô em mới tới sao? Năm đó, anh Trình này nắm tay đàn chị rồi tỏ tình ngay trước mặt mọi người cũng là một cảnh tượng rất nổi ở đại học A đó.”
“Một tay ôm con một tay ôm vợ, tài liệu thực tế để tối nay nằm mơ đã có. Xin cám ơn.”


“Hí hí, vừa nhìn là biết anh Trình có thể lực tốt.”
“Hahahahaha, mấy người cmn có thể đừng đề cập tới mấy chuyện khi u gợi đó vào ban ngày ban mặt được không!”
“Đàn chị ở trong lòng anh Trình thật là nhỏ nhắn, thật là ngọt, nhìn mà choáng quá đi huhuhu.”


Lộ Tri Nghi bị Trình Tố bất thình lình ôm một cái như vậy, mới đầu có chút ngượng ngùng. Sau đó thấy mọi người đều vỗ tay trêu chọc, cô thẹn thùng bật cười.


Những quả bóng tại hiện trường buổi lễ đong đưa theo gió, băng lụa nhiều màu bay lượn khắp nơi, ống kính máy chụp hình của nhϊế͙p͙ ảnh gia cũng bắt được rất nhiều gương mặt tươi cười khác nhau.
Nhưng nụ cười hạnh phúc nhất, có lẽ chính là một nhà của Lộ Tri Nghi.


Hai vợ chồng bế Mãn Mãn. Nhóc con đội mũ tốt nghiệp màu đen của mẹ trên đầu, lúc toét miệng cười thì lộ ra hai cái răng sữa.


Trong cuộc sống, những hạnh phúc khiến cho người ta khó quên có lẽ chính là hình ảnh thế này chăng. Nhiều năm sau nhớ lại, người ta vẫn sẽ nhớ tới ánh mặt trời ấm áp, cơn gió dịu dàng, cùng với nụ cười bình thường lại sôi nổi của mọi người vào ngày hôm đó.


Thật ra thì không chỉ ở đại học A, cách chỗ này thật xa, tại đại học An Ninh cũng lưu truyền “Truyền thuyết” về Lộ Tri Nghi giống vậy.


Năm đó, Trình Tố giúp trường học sửa sang lại tòa nhà kia, rồi lấy tên Lộ Tri Nghi đặt tên cho thư viện. Bây giờ, nơi đó đã trở thành thánh địa tình yêu được đám sinh viên trẻ hay đến điểm danh.


Có tin đồn rằng, số cặp tình nhân quen biết, đồng thời thành công nắm tay ở Tòa Tri Nghi đã hơn trăm cặp.
[Yêu đương không? Tôi chờ cậu ở Tòa Tri Nghi nhé.]


Câu nói thế này đã trở thành câu nói đùa phổ biến nhất ở đại học An Ninh. Thậm chí, nó đã thành câu danh ngôn kinh điển khi được tiếp diễn đến thời điểm hiện tại.
Người ta thường nói, muốn gặp cô gái dịu dàng giống cô giáo Lộ, phải đến Tòa Tri Nghi.


Muốn gặp chàng trai cưng chiều vợ giống anh Trình, vẫn phải đến Tòa Tri Nghi.
Tòa Tri Nghi hoặc nhiều hoặc ít cũng đã mang trên người công việc của Nguyệt Lão.
Lúc biết tất cả những chuyện này, Lộ Tri Nghi đã trở thành giáo viên chính thức hệ tiếng Pháp của học viện Ngoại ngữ, thuộc đại học An Ninh.


Cô không nghĩ tới tình yêu của mình và Trình Tố lại trở thành lý tưởng mục tiêu mà các sinh viên theo đuổi.
Chỉ là Lộ Tri Nghi lại cảm thấy, Trình Tố đích xác là đã thỏa mãn tất cả khát vọng đối với tình yêu của cô.
Anh chính là lý tưởng cuối cùng của mình.


Từ khi còn trẻ đến bây giờ, thi vào trường đại, học đại học, lĩnh chứng nhận kết hôn, mang thai, tốt nghiệp nghiên cứu sinh... Mỗi lần bắt đầu lộ trình mới, họ đều ở bên cạnh người kia.
Thật vui mừng, cuối cùng họ cũng nắm tay nhau đi tới đoạn hổi ức khó quên nhất trong đời người.


Hôn lễ của Trình Tố và Lộ Tri Nghi được cử hành ở Thụy Sĩ.
Theo ý của nhà họ Lâm, bọn họ muốn tổ chức tiệc cưới thật lớn ở cả hai nơi là Thành Bắc và An Ninh, muốn làm thật long trọng, nở mày nở mặt cưới Lộ Tri Nghi vào nhà.


Nhưng Lộ Tri Nghi lại không thích khoa trương. Thậm chí cô còn cảm thấy hai người hoàn thành nghi thức trên một bãi cỏ ở An Ninh là được rồi.
Mặc dù Trình Tố cũng không thích khoe khoang, nhưng hôn lễ là việc cả đời chỉ có một lần, anh không muốn để Lộ Tri Nghi chịu uất ức.


Huống chi anh đã sớm có những mơ ước về hôn lễ của hai người từ rất nhiều năm trước.
Thụy Sĩ là một đất nước đầy lãng mạn với phong cảnh như tranh vẽ.


Trình Tố chờ ở nơi này bốn năm, trông thấy rất nhiều cảnh đẹp. Vô số lần anh đã nghĩ, một ngày nào đó trong tương lai, anh muốn đưa Lộ Tri Nghi tới nơi đây.
Muốn nhìn cô khoác lên người chiếc áo cưới màu trắng, muốn nhìn cô đi về phía mình.


Anh muốn ở nơi này, giúp cô đeo lên chiếc nhẫn mang ý nghĩa bên nhau trọn đời.
Hôm nay, cuối cùng Trình Tố được như ý nguyện.
Hôn lễ của bọn họ được cử hành tại một lâu đài ở St. Moritz, Thụy Sĩ.


Đây là một lâu đài bên bờ hồ được bao quanh bởi rất nhiều cây họ cau, tựa như ngăn cách với thế giới bên ngoài.
Ngày đó, ánh mặt trời thật ấm áp. Trong không khí tràn ngập hơi thở tình yêu ngọt ngào, trên sân cỏ ngoài trời được trang hoàng theo phong cách đơn giản những vẫn cao cấp.


Nơi đây, hoa tươi và bãi cỏ cùng tôn nhau lên. Toàn bộ màu sắc của buổi tiệc đều lấy màu trắng thuần khiết và màu hồng của hoa tường vi làm chủ đạo. Trên ghế của mỗi vị khách cũng được đặt một cành tường vi hồng nhạt.


Cách đó không xa chính là hồ Silvaplana xanh thẳm, ánh mặt trời nhẹ nhàng hôn lên mặt hồ, làm gợn lên những làn sóng óng ánh.
Mọi thứ yên tĩnh mà tươi đẹp, thơ mộng giống như cảnh tượng trong những câu chuyện cổ tích.


Trình Tố mời người nhà hai bên và bạn chung của hai người đến để làm chứng cho hôn lễ của bọn họ. Anh muốn cho Lộ Tri Nghi một hôn lễ ấm áp thuần túy nhất.
Anh mặc một bộ âu phục trịnh trọng được đặt may riêng cho hôn lễ, đứng trên sân khấu trang trí bởi hoa tường vi, thành kính chờ cô dâu của anh.


Trước hôm nay, Trình Tố đã từng tưởng tượng dáng vẻ Lộ Tri Nghi vì mình khoác lên bộ váy cưới rất nhiều lần.
Nhưng những tưởng tượng đó cũng chỉ là ở trong giấc mộng không chân thật, ở trong ảo tưởng với niềm khát vọng vô tận.


Nhưng sau đó, dưới cánh hoa rơi đầy trời, rốt cuộc Trình Tố cũng thấy được hình ảnh trong mộng trở thành sự thật.
Trên người Lộ Tri Nghi là váy cưới trắng tinh, tay cầm hoa tươi, đầu trùm khăn voan che đi dung nhan của cô.
Lộ Hoằng dắt tay cô, giẫm lên sân cỏ mềm mại, từ từ đi tới.


Lộ Tri Nghi cũng giống vậy, nhìn người đàn ông đứng cách đó không xa đang chờ mình.
Từ đầu đến cuối trong mắt bọn họ luôn đuổi theo hình bóng của đối phương.
Giữa hai người chỉ cách nhau hơn mười mét.
Đoạn đường này vừa ngắn ngủi dịu dàng, lại dài đăng đẵng đến lạ.


Mỗi đi một bước đi, những chuyện mà cả hai đã từng trải qua giống như thước phim điện ảnh được chiếu lại trong đầu một cách rõ ràng.
Lần đầu tiên bọn họ gặp nhau ở cửa trường học, anh vì cô nghiêng dù che mưa.
Cô cười giới thiệu mình với anh, nói rằng, xin chào thầy Thành, em là Lộ Tri Nghi.


Anh đau lòng ôm lấy cô đang bị thương, lần đầu tiên gọi cô, “Tri Nghi"
Cô nằm ở trên lưng anh, đỏ mặt nói, em thích anh.
Anh âm thầm chịu đựng hết thảy nói, chờ anh trở lại.
Cuối cùng anh trở lại, xây cho cô một tòa cung điện tường vi và nói, gả cho anh nhé.
...


Từ năm mười bảy tuổi đến hiện tại, tám năm trôi qua, rốt cuộc Lộ Tri Nghi cũng trở thành cô dâu của Trình Tố.
Khoác trên người chiếc áo cưới, Lộ Tri Nghi lại một lần nữa được nghe người mình yêu sâu đậm dịu dàng hỏi:
“Tri Nghi, em bằng lòng gả cho anh chứ?”


Những hình ảnh kia từng bức một tái hiện lại quá khứ của bọn họ. Nước mắt của Lộ Tri Nghi vẫn không nhịn được rơi xuống, vừa nghẹn ngào lại hạnh phúc trả lời anh:
“Em bằng lòng.”
Em bằng lòng cùng anh chia sẻ hết thảy phong cảnh động lòng người trên thế giới,


Em bằng lòng cùng anh dắt tay nhau đi hết năm tháng của quãng đời còn lại,
Em bằng lòng cùng anh tỏa sáng rực rỡ lúc tuổi trẻ thanh xuân,
Em bằng lòng cùng anh tri kỷ bầu bạn khi tuổi già xế bóng.
Bởi vì là anh cũng chỉ cần là anh.
Em bằng lòng hết thảy.


Mãn Mãn mặc âu phục nhỏ đáng yêu, ngồi trong xe hơi điều khiển từ xa Trì Duệ mua, sau đó tập tễnh bước đến đưa nhẫn cho bố mẹ đưa.
Trước ánh mắt chăm chú và chúc phúc của tất cả mọi người, bọn họ trao đổi nhẫn.


Trình Tố vén khăn voan của Lộ Tri Nghi lên, cúi đầu nhẹ nhàng hôn cô dâu của anh.
Cô gái của anh vẫn giống như lần đầu gặp mặt.
Cô vĩnh viễn dịu dàng hiền lành, lạc vào trong năm tháng hoang vu của anh, từ đó sinh sôi không ngừng, đến chết không đổi.
- ---------------------