Trình Tố
Buổi sáng hôm sau, Trình Tố thức dậy thì đến tiền viện, thấy Lộ Tri Nghi đã ngồi ở nhà ăn với Lâm Quân Á, Lâm Chính Quốc.
Lộ Tri Nghi đổi một bộ quần áo mới xinh đẹp, vừa nhìn đã biết là Lâm Quân Á chuẩn bị cho cô.
Ở phương diện săn sóc người khác này, trước nay Lâm Quân Á đều chu đáo mọi mặt.
Ba người ngồi ở trước bàn cũng không biết đang bàn chuyện gì, nói nói cười cười nhìn rất hài hòa.
Trình Tố như thành người thừa.
Anh đi qua kéo ghế ngồi xuống: “Nói chuyện gì mà vui vậy?”
Lộ Tri Nghi thấy anh đến thì mím môi, đưa sữa bò nóng cho anh: “Ông ngoại và dì đang kể chuyện anh ở Thụy Sĩ cho em.”
Trình Tố khinh thường cười một tiếng.
Anh có thể có chuyện vui gì để bọn họ lấy ra giải trí chứ.
Những năm ở Thụy Sĩ đó, cuộc sống của anh chỉ có ba việc: Học tập, làm việc, Lộ Tri Nghi.
Thậm chí hai năm sau đó, anh dùng 24 tiếng thành 48 tiếng, mỗi ngày gánh việc học tập và làm việc hết công suất, bỏ ra sự vất vả mà người thường không thể tưởng tượng nổi.
Bởi vì Trình Tố biết mình đã bỏ lỡ rất nhiều thời gian.
Càng biết, Lộ Tri Nghi đang đợi anh.
Ngoài việc dùng phương thức hà khắc nhất áp đặt lên bản thân ra, anh không có bất kỳ lựa chọn gì.
Cho nên khi Lộ Tri Nghi nói bọn họ đang kể về những chuyện thú vị của anh, Trình Tố căn bản không tin.
Anh nhận sữa bò, không chút hoang mang hỏi: “Phải không? Nói cho anh nghe xem có buồn cười không nào.”
Lộ Tri Nghi và Lâm Quân Á liếc nhau, cúi đầu cười cười dường như hơi ngượng ngùng.
Nhưng Lâm Quân Á rất thẳng thắn: “Còn có thể có gì chứ! Còn không phải là người nào đó ngủ phải mở điện thoại ra, cầm ảnh chụp bạn gái đặt ở bên cạnh ngủ cùng à.”
Ngụm sữa bò Trình Tố uống chợt nghẹn trong cổ.
“Lúc phát sốt thì toàn gọi tên bạn gái.”
Trình Tố: “...”
“Còn có mắt kính kia,” Lâm Quân Á chỉ vào mặt Trình Tố, “Làm như bảo bối không cho ai sờ vào. Có lần dì không cẩn thận chạm vào làm rơi xuống đất, người này ba ngày không nói chuyện với dì. Hôm nay mới biết hóa ra là Tri Nghi đưa.”
Bốn năm trước, khi rời đi, Trình Tố không mang gì cả, thứ duy nhất là đôi mắt kính Lộ Tri Nghi tặng anh.
Anh coi nó là món đồ trân quý nhất, che chở như vật đính ước giữa hai người yêu nhau, bây giờ lại bị Lâm Quân nói hết ra.
Trình Tố không thờ ơ được phải đổi dáng ngồi, mất tự nhiên giống như quay về lúc từng bị Dư Đồng giáp mặt nói về mấy tin đồn.
Nhưng anh vẫn cố ra vẻ không thèm để ý, tỉnh rụi uống sữa bò, mãi đến khi Lâm Quân Á đột nhiên nhớ ra điều gì đó, nói với Lộ Tri Nghi: “Đúng rồi, còn có một chuyện rất quan trọng dì chưa nói với cháu.”
Lộ Tri Nghi chớp mắt: “Là cái gì ạ?”
Lâm Quân Á nhịn cười: “Người này đi học vì cháu…”
“Lâm Quân Á!” Trình Tố như biết bà ấy muốn nói gì, lập tức quát tên bà ngắt lời.
Lộ Tri Nghi quay đầu nhìn Trình Tố: “Làm sao vậy? Em không thể biết à?”
Lâm Chính Quốc ngồi nghe mấy người trẻ tuổi nói chuyện, dùng ba toong vỗ vỗ sau lưng Lâm Quân Á: “Con cũng thật là, chuyện vợ chồng chúng nó, con bớt nói chen vào.”
Lâm Quân Á gật gật đầu: “Vâng, vâng, vâng! Con không nói.”
Bà ấy ghé sát vào tai Lộ Tri Nghi nói nhỏ: “Dù sao sớm muộn gì cháu cũng sẽ biết.”
Lộ Tri Nghi tò mò nhìn về phía Trình Tố, lại thấy lần đầu tiên người nọ mất tự nhiên tránh ánh mắt cô.
Cô mím môi cười, tay nhẹ nhàng với qua, nói như dỗ anh: “Được rồi. Em không hỏi nữa.”
Ăn cơm sáng xong, Lộ Tri Nghi đứng dậy chào tạm biệt Lâm Quân Á và Lâm Chính Quốc.
“Hẹn gặp lại ông ngoại! Hẹn gặp lại dì út.”
“Qua mấy ngày nữa cháu sẽ về An Ninh thực tập. Lần sau cháu về Thành Bắc sẽ lại đến thăm hai người.”
“Ông ngoại giữ gìn sức khỏe.”
Lộ Tri Nghi là kiểu người trẻ tuổi mà Lâm Chính Quốc thích nhất, dịu dàng khiêm tốn, thấu tình đạt lý, không ương bướng lại có kiên định của mình. Ông nhìn cô cháu dâu tương lai này, mặt mày vui mừng: “Đi thôi! À khoan đã…”
Lâm Chính Quốc lấy di động trong túi ra: “Thêm Wechat với ông ngoại, ngày thường không có việc gì thì gọi video với ông, miễn cho có vài người… Không cho ông xem.”
Trình Tố nhíu mày: “Ai không cho ông xem ạ?”
Lâm Chính Quốc liếc anh: “Ông nói con à?”
“...”
Mỗi lần Lộ Tri Nghi nghe hai ông cháu nói chuyện là lại muốn cười. Cô mở mã QR của Wechat: “Ông ngoại quét của cháu đi. Ông rảnh rỗi thì cứ tìm cháu ạ.”
Câu nói này chạm đến đáy lòng Lâm Chính Quốc.
Lâm Quân Á bận bịu công việc, lại là người không chịu kết hôn, đã hơn 40 còn độc thân, làm cho bình thường trong nhà chỉ có mình ông. Tuy rằng người giúp việc nhiều, ngẫu nhiên những thân thích chi thứ cũng tới thăm, nhưng trước sau vẫn không có ai có thể nói chuyện phiếm.
Lâm Chính Quốc vui mừng thêm Wechat của Lộ Tri Nghi: “Bé con, nhớ đã đồng ý với ông ngoại rồi đấy.”
Lộ Tri Nghi cười: “Dạ, cháu đồng ý với ông.”
Lúc này Lâm Quân Á cũng dặn dò Lộ Tri Nghi: “Về An Ninh có gì khó khăn cứ gọi điện thoại cho dì nhỏ.”
Lâm Chính Quốc lập tức bồi thêm một câu: “Nếu A Tố bắt nạt con, nói ngay cho ông ngoại. Ông ngoại làm chủ cho con.”
Trình Tố: “...?”
Trước khi đến gặp người nhà Trình Tố, Lộ Tri Nghi chưa bao giờ nghĩ đến sẽ được bao bọc trong niềm yêu thương nồng nhiệt như vậy, lòng cô vừa ấm áp vừa hạnh phúc: “Cảm ơn ông ngoại và dì út. Nhưng mà…”
Lộ Tri Nghi nhẹ nhàng cười một cái, khoác tay Trình Tố: “Anh ấy sẽ không bắt nạt con, mọi người có thể yên tâm.”
Lâm Quân Á bị khoe đến gật mạnh đầu: “Biết hai đứa ân ái rồi. Mau đi đi, có rảnh thì về thăm chúng ta.”
“Được ạ.”
-
Hôm nay Trình Tố không cần tài xế, anh tự mình lái xe đưa Lộ Tri Nghi về trường.
Lộ Tri Nghi đã rất lâu không thấy được dáng vẻ anh lái xe, suốt đường cô đều nghiêng đầu, ghé vào trên ghế phụ nhìn anh chằm chằm.
Trình Tố điều khiển tay lái, tầm mắt ngẫu nhiên lạc qua, xoa xoa đầu cô: “Nhìn gì mà nghiêm túc thế?”
“Nhìn anh.” Lộ Tri Nghi nói.
“Anh có gì đẹp đâu.”
Giọng Lộ Tri Nghi rất nhẹ: “Không có gì, chỉ muốn nhìn anh thôi.”
“...”
Trình Tố quá hiểu Lộ Tri Nghi. Nếu không phải trong lòng suy nghĩ gì đó thì cô nhất định sẽ không nói lời kỳ lạ như vậy.
Anh giảm tốc độ xe: “Làm sao vậy.”
“Thật không có gì, chỉ...” Ngừng lại, Lộ Tri Nghi nhìn anh: “Đột nhiên rất yêu anh.”
Trình Tố không khỏi nở nụ cười, hỏi lại cô: “Chỉ đột nhiên thôi à?”
“Anh biết ý em không phải vậy.” Lộ Tri Nghi hơi bĩu môi. Cô yên lặng một lát, nhẹ nhàng nói: “Thật ra dì út không chỉ nói mấy chuyện đó với em.”
Trình Tố hơi khựng lại nhưng không nói tiếp mà chờ cô tiếp tục.
Quả nhiên, Lộ Tri Nghi lại nói: “Phần lớn dì nói chuyện của anh ở Thụy Sĩ, nói mỗi ngày anh đều phải học tập hai ba giờ sáng, chỉ ngủ mấy tiếng đã dậy, hơi rảnh rỗi là đi công tác thực tế, coi mình như người sắt.”
Giọng Lộ Tri Nghi dần khàn đi.
“Em biết anh muốn trở nên tốt hơn, muốn nhanh gặp lại em.”
“Em cho rằng chỉ có em chịu đựng khó khăn, không nghĩ tới anh cũng như vậy. Thậm chí anh càng mệt, càng vất vả hơn so với em.”
Trình Tố nhìn Lộ Tri Nghi nói đến hốc mắt lại đỏ, lập tức tấp xe vào lề đường: “Qua hết rồi còn nói đến mấy thứ này làm gì?”
Lộ Tri Nghi cũng không biết vì sao, chỉ là khi nghe Lâm Quân Á kể bốn năm của Trình Tố ở Thụy Sĩ, cô đau lòng đến khó chịu.
Suốt bốn năm, vậy mà anh không có bất kỳ hoạt động giải trí gì, dùng lời Lâm Quân Á để hình dung thì hoạt động giải trí duy nhất của Trình Tố là call video với cô.
Những chuyện đó, Lâm Quân Á lấy ra để nói “chuyện thú vị” sau lưng anh, thật ra đều là nỗi nhớ nhung bất lực của Trình Tố với cô.
Lộ Tri Nghi không biết anh vượt qua những ngày ấy như thế nào.
Trình Tố trấn an sờ mặt cô: “Bây giờ anh đã quay về, quá khứ thế nào đã là chuyện quá khứ, chúng ta nhìn về phía trước được không?”
Nhìn về phía trước...
Lộ Tri Nghi hít hít mũi: “Nhìn về phía trước là qua hai ngày nữa em phải về An Ninh.”
Hai người vừa mới gặp lại, bây giờ lại phải chia lìa.
“Em phải thực tập đến ba tháng mới trở về.” Lộ Tri Nghi có chút không nỡ, kéo tay Trình Tố: “Anh sẽ nhớ em chứ?”
Trình Tố hờ hững: “Sẽ không.”
Lộ Tri Nghi sửng sốt, chớp chớp mắt, cho rằng mình nghe lầm: “Anh nói cái gì?”
Trình Tố hơi dừng lại rồi đưa tay véo má cô: “Em về An Ninh thì anh ở lại đây làm gì?”
Lộ Tri Nghi: “?”
Lộ Tri Nghi nghe vậy thì bối rối: “Ý của anh là anh sẽ về cùng em à?”
“Đương nhiên.”
“Nhưng ông ngoại anh…”
“Bệnh của ông ngoại rất ổn định, cũng có người giúp việc chăm sóc. Hơn nữa cho dù có chuyện gì, anh ngồi máy bay hai tiếng là có thể trở về.” Giọng điệu Trình Tố bình tĩnh, nói xong anh đặt tay Lộ Tri Nghi vào trong tay mình: “Anh nói rồi anh sẽ không để em lại một mình nữa. Em đi đâu, anh đi đó.”
Lộ Tri Nghi: “...”
Trong lúc hốt hoảng Lộ Tri Nghi như nhớ tới mùa hè trước khi chia ly bốn năm trước, khi bọn họ cắm trại ở vùng ngoại ô, Trình Tố đã từng nói những lời giống vậy với cô.
“Em ở nơi nào, anh ở nơi đó.”
Hóa ra anh vẫn luôn nhớ rõ hứa hẹn của mình.
Mũi Lộ Tri Nghi chua xót, rồi cúi đầu cười, cảm động xen lẫn cảm kích.
“Được!” Cô dựa sang, nhẹ nhàng đặt một cái hôn lên môi Trình Tố: “Chúng ta cùng nhau trở về.”
Ngọn lửa tối hôm qua bị ép buộc dời đi bởi vì nụ hôn mềm ấm này của Lộ Tri Nghi mà lại bị châm lên. Trình Tố ôm cô lại, giọng trầm thấp: “Còn dám hôn anh.”
Lộ Tri Nghi mờ mịt dừng lại: “Làm sao vậy?”
“Tối hôm qua chạy trốn nhanh như vậy.”
“...” Lộ Tri Nghi phản ứng lại, không nhịn được bật cười thành tiếng: “Là em chạy trốn nhanh hay là ông ngoại kéo nhanh. Em có cơ hội từ…”
Không để cô có cơ hội nói tiếp, Trình Tố nghiêng đầu hôn xuống.
Khóe môi Lộ Tri Nghi còn treo ý cười chưa kịp thu về, cảm nhận được đầu lưỡi ấm áp của anh, cô vừa đáp lại vừa lúng búng nói: “Được rồi, đủ rồi... Trên đường đó.”
Nhưng Trình Tố căn bản không cảm thấy đủ.
Giữa bọn họ có bốn năm xa cách, tình yêu của anh với cô ngày qua ngày, tất cả đều đọng lại ở trong lòng, trở thành tín niệm thành tín nhất kiên định nhất.
Một cái hôn quá keo kiệt rồi.
Anh ăn tủy biết vị, lòng tham không đáy, cả đời này chỉ muốn thuần phục và đam mê với cô.
Nụ hôn trong xe này cuối cùng bị chiếc ô tô phía sau bóp còi phá vỡ.
Trình Tố chỉ đành buông tay, một lần nữa khởi động ô tô.
Lộ Tri Nghi cũng ngồi thẳng chỉnh lại hơi thở của mình.
Nhưng ngừng một chút, cuối cùng cô vẫn không nhịn được nhỏ giọng lầu bầu: “Em cảm thấy anh đúng là thay đổi nhiều chỗ nhưng chỉ có một chỗ không đổi.”
Trình Tố: “Cái gì?”
Lộ Tri Nghi sờ sờ miệng mình, sau một lúc lâu mới nhỏ giọng nói: “Mỗi lần hôn em đều dữ như vậy.”
Cô sắp không thở nổi.
Trình Tố nghe vậy thì bật cười. Một lát sau, anh bỗng nói ra một câu: “Hôn một chút đã cảm thấy dữ, thật sự đến thì làm sao bây giờ!”
“...?”
Ban ngày ban mặt mà người này lại nói lời th0 tục với mình, Lộ Tri Nghi đỏ mặt: “Anh...”
Lần trước “Anh” lúc lâu cũng không nói ra nổi một câu, Lộ Tri Nghi cảm thấy lần này không thể để anh thắng được. Cô dừng một chút, không cam lòng yếu thế trả lời anh:
“Em mới không sợ anh.”
Trình Tố lái xe, nghe thấy câu này, anh như có như không liếc Lộ Tri Nghi một cái.
Không chút hoang mang, rồi lại đầy cảm xúc xâm chiếm mãnh liệt.
Trình Tố là người như vậy, một ánh mắt đã có thể không khách khí vạch trần người khác đang cố tỏ ra mạnh mẽ.
Lộ Tri Nghi không đủ tự tin, bị nhìn vậy thì có loại ảo giác như cả người tr n trụi ngồi trước mặt anh. Cô khụ một tiếng quay đầu, giả vờ cầm di động ra xem.
Một bạn cùng phòng nhắn tin cho cô từ sáng:
[Tri Nghi, khi nào hẹn bạn trai đi ăn một bữa cơm với bọn tớ nhé! Làm quen với Thái Tử nhà họ Lâm một chút! Hu hu hu!]
Những lời này làm Lộ Tri Nghi chợt cảm thấy không thoải mái lắm, giống như qua một đêm, có một số việc đã thay đổi.
Nhưng cô vẫn quay đầu nói với Trình Tố: “Nhóm bạn cùng phòng em muốn ăn bữa cơm với anh.”
Trình Tố hơi lạnh nhạt: “Không rảnh.”
Lộ Tri Nghi xem dáng vẻ đen mặt của anh, cười hỏi: “Làm sao vậy? Người ta lại không đắc tội với anh.”
Trình Tố hơi khựng lại, nói: “Ảnh hôm qua em thu về, anh nhìn thấy rồi.”
“...”
“Rất khó tưởng tượng đây là từ trong miệng sinh viên đại học A nói ra.”
Trình Tố đọc mỗi một một từ ngữ bôi nhọ, trong lòng đầy phản cảm với những bạn học đó của Tri Nghi. Anh vốn không phải là người tốt tính gì, đứng sau những ID nặc danh đó, ai biết là loại đầu trâu mặt ngựa nào đang đơm đặt.
Trình Tố căn bản lười liếc nhìn.
Nhưng anh lại không thể không bận tâm mặt mũi của Lộ Tri Nghi, giọng anh hòa hoãn lại: “Nếu em muốn anh đi thì anh sẽ đi.”
Lộ Tri Nghi hiểu tính của Trình Tố, dứt khoát trả lời bạn cùng phòng:
[Xin lỗi, anh ấy rất bận.]
Tiếp theo cô tắt điện thoại, cố ý làm nũng với Trình Tố dỗ anh: “Bạn trai em đẹp trai như vậy, em mới không nỡ để bọn họ nhìn.”
Quả nhiên, Trình Tố nghe xong lời này tuy rằng không nói gì nhưng Lộ Tri Nghi thấy khóe môi anh khẽ nhấc lên.
Tình yêu vốn là chuyện của hai người, Trình Tố sẽ nhượng bộ vì cô, Lộ Tri Nghi đương nhiên cũng sẽ suy xét vì anh.
Tình yêu của cô không cần bất kỳ ai kiểm chứng, cô càng không cần Trình Tố vì mặt mũi gì mà cố ép mình.
-
Kỷ niệm ngày thành lập trường đã kết thúc, học bổng cũng thuận lợi nhận được, Lộ Tri Nghi về trường học rồi dùng tốc độ nhanh nhất xử lý tất cả những chuyện còn lại. Ba ngày sau, cô và Trình Tố cùng bước lên chuyến bay về An Ninh.
Trên trời cao ngàn mét, Trình Tố nhớ đến cảnh một mình rời đi bốn năm trước, không khỏi ôm chặt Lộ Tri Nghi ở bên cạnh.
Lộ Tri Nghi không biết suy nghĩ trong lòng anh, tưởng anh không nỡ xa người nhà ở Thành Bắc nên an ủi anh: “Nếu anh nhớ ông ngoại, ngày thường em rảnh thì sẽ về với anh.”
Trình Tố ừ một tiếng, khẽ trả lời cô: “Được.”
Lộ Tri Nghi dựa vào vai anh, có chút xin lỗi nói: “Thật ra em rất ngại với ông ngoại anh. Mọi người mới về mà em đã đưa anh đi.”
“Không có.” Trình Tố lắc lắc đầu, an ủi cô: “Ông rất ủng hộ anh theo em về.”
Lộ Tri Nghi mở to hai mắt: “Thật sự?”
Thật ra điểm này cũng nằm ngoài dự đoán của Trình Tố.
Ngày đó Trình Tố đưa Lộ Tri Nghi về rồi đi gặp Lâm Chính Quốc, rốt cuộc dù anh nhất định phải rời đi thì vẫn phải thông báo cho ông một tiếng.
Ai ngờ sau khi nói cho Lâm Chính Quốc quyết định của mình, ông cụ như sớm đoán trước được rồi, không chút dao động.
“Đi thôi! Con theo ông bốn năm, giờ là lúc con nên ở cạnh đứa nhỏ kia.”
Trình Tố hơi bất ngờ: “Ông đồng ý để con đi?”
Lúc ấy Lâm Chính Quốc nhìn Trình Tố, qua rất lâu ông mới nhẹ nhàng xoa xoa mặt anh, giống như cách thời không vu0t ve cô con gái đã qua đời của mình.
“Ông đã mất con gái, không thể lại mất đi cháu ngoại.”
Mấy chục năm qua, Lâm Chính Quốc vẫn luôn bị vây trong đau khổ, oán trách, tự trách, hận vì mất đi Lâm Quân Tụng.
Sau đó bệnh nặng một trận, Lâm Quân Á tìm Trình Tố về. Mới đầu ông vẫn không muốn đi giải hòa, nhưng sau đó theo từng ngày sinh hoạt, từ trên người Trình Tố ông nhìn thấy bóng dáng của con gái, từ trên người Trình Tố và Lộ Tri Nghi nhìn thấy tình yêu của con gái.
Lâm Chính Quốc không khỏi bắt đầu tỉnh ngộ, lúc ấy ông một mực không chịu tiếp nhận Trình Cảnh Phàm chưa hẳn đã đúng.
Trong chuyện tình cảm, chưa từng có bất kỳ tiêu chuẩn gì có thể phán xét cả.
Có vài người như được số phận sắp đặt, dù đã chia ly nhiều năm, cũng vẫn có thể bảo vệ trái tim kiên định.
Có lẽ là sự chờ đợi của Lộ Tri Nghi đã làm ông xúc động, hoặc có lẽ là sự kiên trì và tranh đấu của Trình Tố đã làm ông xúc động.
Không nói rõ được.
Tóm lại Lâm Chính Quốc nghĩ thông suốt, buông tay, để người yêu nhau được yêu nhau, mặc kệ địa vị, mặc kệ thân phận, mặc kệ cách trở núi sông.
“Hơn nữa không phải hai đứa đi ba tháng là về à.” Lâm Chính Quốc cười cười: “Thằng nhóc thối, đến lúc đó đưa cháu dâu về cho ông.”
Lúc ấy Trình Tố giấu tất cả cảm động xuống đáy lòng, nắm lấy tay ông cụ nói: “Nhất định.”
...
Cabin truyền đến tiếng tiếp viên hàng không: “Chào các bạn hành khách, máy bay của chúng ta sắp đáp xuống ở sân bay quốc tế An Ninh. An Ninh là một thành phố du lịch hoa thơm chim hót, chào mừng các hành khách đã đến đây. Bây giờ nhiệt độ dưới mặt đất ở An Ninh là...”
Trong lời thông báo mềm mại của tiếp viên hàng không, Lộ Tri Nghi nắm tay Trình Tố, nhẹ nhàng cười với anh:
“Trình Tố, chúng ta đã trở lại.”
- -----oOo------