Tưởng Tuệ Nghi

Chương 36

"Chát."

Nha hoàn áo tím ngã khuỵu xuống ngay dưới chân cô nương áo trắng, đưa tay bụm một bên má vừa bị tát sưng của mình, cúi đầu run run không dám nói.

- Ta đã bảo di nương chỉ uống nước ấm, ngươi lại mang đến một bình nước lạnh ngắt thế này, muốn chết sao?-Giọng của cô nương áo trắng lanh lảnh vang lên trách mắng. Nàng ta cầm bình nước bằng gỗ lên, mở nắp ra sau đó rưới xuống người nha hoàn áo tím đang quỳ dưới đất làm nàng ta ướt nhẹp cả đầu tóc, vài giọt còn rơi tí tách xuống y phục.

- Chỉ có một chút nước, có phải ngươi lén uống rồi không?-Một nha hoàn áo trắng khác đứng bên cạnh lên tiếng hỏi.

Nha hoàn áo tím kia từ đầu đến giờ vẫn luôn cúi đầu, môi mím lại không nói một lời. Hai cô nương áo trắng kia được nước lấn tới, một người xỉa mũi giày lên mu bàn tay màu nâu đen của nha hoàn áo tím, đay đi đay lại, nói:

- Không trả lời bọn ta, lá gan của ngươi từ bao giờ lớn như vậy? Ngươi muốn chống đối di nương sao?

Tay của nha hoàn áo tím kia bị mũi giày đay nghiến đã thoáng ửng đỏ, sau đó trầy xước một chút. Nàng cắn môi, nhỏ nhẹ nói:

- Nô tỳ không dám.

- Nói gì cơ?-Cô nương áo trắng đang đay mũi giày lên tay nha hoàn áo tím hỏi lại.-Nói lí nhí cái gì, mau nói lớn lên.

- Nô tỳ không dám.-Nha hoàn áo tím kia cắn môi, giọng nói vang lên to rõ.

- Mẹ ngươi, nói lớn làm gì? Ngươi muốn chống đối di nương sao?-Cô nương áo trắng kia lên giọng mắng, mũi giày của nàng chưa lúc nào rời khỏi chân nha hoàn áo tím.

Tay của nha hoàn áo tím bị mũi giày làm cho tứa máu, khóe môi nàng khẽ run, nói bằng một âm lượng cố gắng thật bình thường:

- Nô tỳ không dám nữa, xin di nương tha thứ.

- Cũng biết điều đấy, cút đi lấy bình nước khác cho di nương.-Cô nương áo tím nhấc chân lên, quăng bình nước gỗ vào người nha hoàn áo tím, nói.

Bình nước đập một cái thật mạnh vào vai nha hoàn áo tím, tựa hồ nghe được tiếng xương gãy nhưng hai cô nương áo trắng kia đã quay vào khoang thuyền, đóng cửa lại.

Tiểu Nhất cầm bình nước lên, gượng đứng dậy, sau khi phủi y phục sạch sẽ, đưa tay chỉnh lại đầu tóc bị ướt thì vội đi về phía phòng bếp. Vừa hay gặp được Mỹ Lâm đang ở đó lấy điểm tâm cho phu nhân, nàng mỉm cười một cái rồi vội đi đun nước.

Mỹ Lâm thấy nàng đầu tóc ướt nhẹp, trên tay bị chảy máu mới tò mò hỏi:

- Tiểu Nhất, muội bị sao vậy? Ai ức hiếp muội sao?

Tiểu Nhất và Mỹ Lâm trước đây đều là tam đẳng nha hoàn ở phòng bếp lớn trong phủ, sau đó Mỹ Lâm lại được đưa đến bếp nhỏ trong Dương Liễu viện, cuối cùng trở thành nhất đẳng nha hoàn của Tuệ Nghi. Hiện tại mặc dù thân phận hai người có một chút khoảng cách nhưng cũng xem như là quen biết, Mỹ Lâm cảm thấy mình hỏi câu này chính là quan tâm.

Tuy nhiên Tiểu Nhất lại không trả lời nàng, tiếp tục công việc phẩy quạt canh lửa cho ấm nước. Đến lúc nước đã sôi rồi, Tiểu Nhất mới nhấc lên đổ ra bình gỗ, sau đó để nó bay hơi rồi đậy lại, đem ngâm vào nước lạnh.

Mỹ Lâm cả buổi vẫn đứng đợi Tiểu Nhất làm xong một loạt chuyện, sau đó hỏi lại:

- Tiểu Nhất, tay và đầu của muội bị làm sao vậy, ai ức hiếp muội sao? Mau nói cho tỷ nghe, tỷ giúp muội đòi công đạo.

Tiểu Nhất cắn răng, ngẩng lên nhìn Mỹ Lâm, ánh mắt tràn đầy khiêu khích:

- Giúp đòi công đạo? Hạng nô tỳ thấp kém như chúng tôi làm sao dám đòi công đạo với chủ tử? Mỹ Lâm, ngươi nghĩ bản thân thật sự bay lên cành cao hơn một chút, tương lai có thể thành chủ tử ư?

Mỹ Lâm hơi không hiểu thái độ của Tiểu Nhất, định nói lại thì đã vang lên tiếng thúc giục từ ngoài cửa của cô nương áo trắng khi nãy:

- Nô tỳ đáng chết, dám để di nương đợi ngươi lâu như vậy. Có tin ta đánh chết ngươi không?

Cả Mỹ Lâm và Tiểu Nhất đều quay đầu nhìn về phía phát ra giọng nói kia. Tiểu Nhất nhanh nhẹn hơn, ngay lập tức cầm bình nước gỗ từ trong chậu nước lạnh ra, sờ thử độ ấm rồi đi ra ngoài.

Mỹ Lâm đứng lại trong bếp cũng hiểu được vấn đề, mày nhíu chặt lại đi thật nhanh ra cửa. Vừa hay cô nương áo trắng và Tiểu Nhất vẫn chưa đi xa, nàng liền nói lớn:

- Hai người đứng lại.

Cô nương áo trắng kia chỉ mới khựng lại, Tiểu Nhất đã quay lại trừng mắt với Mỹ Lâm. Nhờ cái trừng mắt đó Mỹ Lâm mới biết nàng đoán không sai, rõ ràng Tiểu Nhất bị nha hoàn trong viện An thị ức hiếp mà không dám phản bác.

- Ngươi là ai?-Cô nương áo trắng tên Tiểu Quỳnh quay đầu lại, ánh mắt hung hăng nhìn Mỹ Lâm.

- Ta là nha hoàn của phu nhân, ngược lại ngươi là ai mà dám ở trên thuyền mắng người như vậy?-Mỹ Lâm từ khi trở thành nhất đẳng nha hoàn của Tuệ Nghi thì gan ngày một lớn, nói chuyện dõng dạc không sợ trời đất.

- Hư, ta là người của An di nương. Ngươi to gan mà dám cùng ta nói chuyện như vậy, tin ta xé nát miệng ngươi không?-Tiểu Quỳnh mặt hiện rõ nét cay nghiệt đáp trả.

- Ồ, như vậy ngươi liền bước đến xé miệng ta, còn phải xem ngươi có loại bản lĩnh đó không?-Mỹ Lâm lên tiếng khiêu khích.

Ánh mắt Tiểu Nhất nhìn Mỹ Lâm ngày càng tối sầm, cuối cùng nàng mới dùng lời nhỏ nhẹ nhất nói với Mỹ Lâm đang cách mình bốn, năm bước chân:

- Mỹ Lâm tỷ tỷ, đừng xen vào chuyện của người khác.

Lời của Tiểu Nhất nói ra khiến Tiểu Quỳnh đứng bên cạnh bật cười, nhìn Mỹ Lâm đầy khinh thường:

- Nghe xem, từ khi nào đám hạ đẳng các ngươi lại thích đứng tụm lại một góc làm chuyện thấp kém với nhau vậy? Nên tự lượng sức mình chứ.

Mỹ Lâm từ trước làm việc ở phòng bếp, tính tình vỗn dĩ đã rất nóng nảy bộc trực, hiện tại trở thành nhất đẳng nha hoàn hầu hạ thân cận bên cạnh chủ tử nên đã được Phù Dung nhiều lần nhắc nhở, cũng đã sửa được một chút bản tính của mình. Nhưng chỉ là sửa được một chút, còn tính cách nóng nảy kia đã ngấm sâu vào máu, có bỏ cũng rất khó. Lời của Tiểu Quỳnh nói ra vừa hay lại khiêu khích chút nhẫn nại của Mỹ Lâm, nàng trợn mắt lên, hét lớn:

- Ngươi vừa nói gì hả, mau lặp lại thử xem.

- Ta nói ngươi là đám hạ đẳng đó, thì sao hả?-Giọng của Tiểu Quỳnh vang lên một lần nữa.

Hai bóng người áo trắng tức thì lao vào nhau, Tiểu Nhất đứng một bên ú ớ không biết làm sao. Đến khi ý thức lại đã thấy Tiểu Quỳnh đang cùng Mỹ Lâm nắm tóc của nhau, xoay vòng tròn trên khoang thuyền, váy áo tất cả đều bị xé rách và cào cấu.

- Mau lại đây, có đánh nhau rồi!

~~

Tuệ Nghi bị tiếng huyên náo bên ngoài làm tỉnh giấc. Phù Dung đứng sau màn trướng, nhẹ giọng hỏi nàng:

- Phu nhân, xảy ra chút chuyện trên thuyền, chủ quân kêu người ra đó.

Tuệ Nghi nghe vậy liền ngồi dậy vén màn che ra, Phù Dung đứng ngay bên giường nàng, nói:

- Phu nhân, để nô tỳ búi tóc và giúp người thay y phục nhé?

Trình Tư Thành ngồi trên chiếc ghế gỗ kê sát bàn trà, trên bàn là một ấm trà bằng sứ màu trắng và chén trà cùng màu. Tiểu Nhất, Mỹ Lâm và Tiểu Quỳnh đều đang quỳ cách hắn bốn, năm bước chân. Lúc Tuệ Nghi cùng Phù Dung đi đến thì vừa lúc chạm phải An thị được một nha hoàn áo trắng dìu chạy đến.

An thị đã thay lam y buổi sáng thành tố y có thêu chỉ bạc, đầu búi trâm đính hoa mai, khuyên tai màu mắt mèo. Lúc bước đi dáng người nàng vô cùng uyển chuyển mềm mại, theo đúng lời Phù Dung nói, có lẽ vì vừa sinh con xong nên nhìn An thị vô cùng đầy đặn và căng tràn sức sống.

An Sở Lan quỳ bịch xuống ngay dưới chân Trình Tư Thành, dập đầu một cái rồi nghẹn ngào nói:

- Nô tỳ của thiếp gây tội tày đình, dám cùng người của phu nhân xô xát, xin chủ quân hãy phạt luôn cả thiếp, là thiếp không dạy dỗ các nàng thật tốt.

Lúc này Tuệ Nghi mới từ từ tiến lại ghế ngồi bên cạnh Trình Tư Thành, ngồi xuống. Nàng nhìn xuống An thị, ồ, lúc quỳ xuống như vậy vừa hay để lộ vòng một khá căng tròn, đôi mắt nhu tình sắp sửa rơi lệ thế kia, đúng là quá phong tình.

Tuệ Nghi nhìn qua Trình Tư Thành vừa hay nhìn thấy hắn cũng đang nhìn mình, môi cười một cái rất xảo trá. Nàng ngoẻo đầu một bên, ý hỏi hắn là sao, hắn đáp lại vẫn là một nụ cười nhìn nàng.

An Sở Lam nhìn thấy hai người mắt mày tình tứ như vậy thì khóe môi có hơi cứng lại, nhưng rất nhanh vẫn cố gắng thu hút sự chú ý về phía mình. Cố nặng một chút đã có vài giọt nước mắt chảy ra, ánh mắt tội nghiệp nhìn qua Tuệ Nghi nói:

- Phu nhân, là nha hoàn của thiếp thân phạm lỗi, xin phu nhân hãy phạt cả thiếp, là thiếp dạy dỗ nô tỳ không tốt.

Tiểu Quỳnh quỳ phía sau nghe An thị nói vậy liền lên tiếng:

- Không có, di nương không làm sai gì hết, là nô tỳ nhất thời hồ đồ mới xảy ra xô xát với Mỹ Lâm tỷ tỷ, xin phu nhân bao dung tha cho di nương, hãy phạt nô tỳ thôi.

Hai chủ tớ này đóng kịch cũng giỏi quá đi, kẻ tung người hứng. Nếu Tuệ Nghi phạt An thị thì gánh ngay cái tội không bao dung, còn nếu không phạt thì uy nghi của người làm đại phu nhân như nàng đem vứt xuống bùn được rồi.

Trình Tư Thành nãy giờ vẫn ngồi một bên xem An thị sẽ làm gì, còn có thê tử yêu quý của hắn nữa. An thị đã ra chiêu trước rồi, như vậy không biết Tuệ Nghi có...

- Hình như An di nương cùng với nha hoàn của mình rất thích bị phạt đúng không? Nãy giờ mở miệng ra một lời là xin hãy phạt cả thiếp, lời thứ hai cũng là phạt thiếp. Nếu ta không phạt ngươi thì uổng cho tấm lòng "mong muốn bị phạt" của ngươi quá rồi.-Tuệ Nghi nở một nụ cười hiền hòa, nhìn xuống An thị rồi nhìn qua Tiểu Quỳnh, nói. Nếu An thị chọn một ngày đẹp đẽ nào đó mà muốn cùng nàng ra oai thì cũng không sao, nhưng buồn quá, hôm nay tâm trạng nàng không tốt, thật sự muốn nhìn một vài người bị hành hạ để thoải mái hơn.

An thị nghe Tuệ Nghi nói vậy thì nhất thời không phản ứng kịp, nàng lại không nghĩ lại có người mặt dày như vậy trên đời. An Sở Lan vốn tưởng rằng Trình Tư Thành vẫn còn coi trọng mình và nữ nhi nên mới cho phép cùng lên thuyền đi đến Thịnh thành, chính vì vậy mới ra sức chau chuốt cho bản thân thế này. Nếu đã nói Tuệ Nghi dạo này sức khỏe không tốt, một nam nhân đang độ tuổi sung mãn như Trình Tư Thành làm sao có thể thiếu nữ nhân làm ấm giường mỗi đêm? Thị nghĩ như vậy nên mới đánh cược thử một lần, biết đâu đêm nay Trình Tư Thành sẽ lưu lại phòng mình, chỉ là không ngờ từ lúc bản thân nàng xuất hiện đến giờ, Trình Tư Thành vẫn chưa một lần nhìn thẳng vào người nàng.

- Phu nhân, thiếp... thiếp là lo lắng phu nhân...-An thị đưa tay lau nước mắt, giọng nói hơi nghẹn lại.

- Ồ, ngươi lo lắng ta không xem xét đúng sai mà phạt nha hoàn của ngươi sao? Vậy ta hỏi ngươi, ngươi đã biết nha hoàn của ngươi và nha hoàn của ta phạm lỗi gì chưa mà đã vội vàng xin ta phạt luôn cả ngươi? Nếu lỡ nàng ta giết người hay làm ra chuyện gì trái với luân thường đạo lý, hình phạt là cái chết thì ngươi cũng chấp nhận cùng nàng đồng quy vu tận sao? Tình cảm chủ tớ của các ngươi tốt thật đấy.-Tuệ Nghi nhìn thẳng vào An thị, nói từng lời rõ ràng. Muốn chơi đến cùng sao? Vậy thì nàng bồi cùng chơi.

- Phu nhân, thiếp...-An thị lắp bắp, không biết trả lời làm sao. Lại liếc nhìn qua Trình Tư Thành, hắn liền lảng tránh ánh mắt của nàng, nhìn ra cảnh sắc bên sông.

An thị liền nhìn lại Tuệ Nghi, mặt mày trắng nhách trả lời:

- Phu nhân, thiếp xin nguyện cùng nha hoàn cận thân chịu phạt. Nàng và thiếp tuy là chủ tớ nhưng quả thực như phu nhân nói, tình hơn tỷ muội, có phúc cùng hưởng có họa cùng chia. Nếu phu nhân đã muốn phạt muội muội vậy thì xin hãy phạt cả tỷ tỷ này.

Tuệ Nghi nghe đến đây thì nhếch môi cười trào phúng, nói:

- Ngươi muốn cùng một nha hoàn thiếp thân xưng tỷ muội, ta có thể thấy được lòng thương người của ngươi quả là trời bể. Nhưng mà muội muội là nha hoàn, tỷ tỷ lại là chủ tử, đây là loại đạo lý gì? Vậy nếu như người ngoài hỏi, ngươi muốn cùng muội muội làm nha hoàn hay là để muội muội cùng ngươi làm chủ tử?

Sắc mặt An thị trắng càng thêm trắng, nàng cuối cùng cũng thấy được bản lĩnh mồm miệng của Tuệ Nghi. Tuệ Nghi nàng không mở miệng thì thôi, thật sự nếu đã mở miệng ra cùng người khác so đo thì chỉ khiến người ta cứng họng, muốn nói nhưng không có lời nào để nói.

- Phu nhân...

- Như vậy đi, ta cũng chưa hỏi gì những nha hoàn kia, để các nàng nói đã rồi tính tiếp.-Tuệ Nghi cắt ngang lời của An thị, song sau đó liền nhìn xuống ba nha hoàn đang quỳ trên đất, nói:

- Nói đi, vì sao lại xảy ra xây xát?

- Phu nhân...

- Mỹ Lâm nói trước.-Tuệ Nghi lên tiếng lần hai, bẻ gãy lời Tiểu Quỳnh mồm miệng nhanh nhảu định nói ra. Muốn làm kẻ xấu cáo trạng trước? Đừng mơ.

Tiểu Quỳnh vốn định lên tiếng trước để vu oan cho Mỹ Lâm, chẳng ngờ Tuệ Nghi lại nói như vậy, dù không xem đến một nha hoàn như nàng nhưng An chủ tử vẫn còn quỳ ở kia, nàng ta còn chưa kêu đứng lên đã vội đi suy xét chuyện khác, như vậy có còn đặt đại tiểu thư vào mắt không chứ?

Tiểu Quỳnh liền hướng ánh mắt cầu cứu về phía Trình Tư Thành nãy giờ đang ngồi ngắm cảnh kia, mắt hắn cũng vừa hay quay lại nhìn Tuệ Nghi lướt qua nàng, trong đó không có chút một tia hơi ấm nào.

An thị, Tiểu Quỳnh cùng Tiểu Nhất và Mỹ Lâm chỉ thấy Trình Tư Thành thì thầm gì đó vào tai Tuệ Nghi, sau đó đứng dậy bỏ về phòng của mình. Trên boong thuyền lúc này chỉ còn lại mấy người các nàng, lúc này Mỹ Lam mới lên tiếng kể lại chuyện khi nãy xảy ra ở phòng bếp, đương nhiên không quên cả những vết thương trên tay Tiểu Nhất.

Tuệ nghi nghe xong mới nhìn qua Tiểu Quỳnh từ nãy đến giờ vẫn luôn lo lắng, sắc mặt bị dọa cho xanh trắng đang quỳ bên cạnh Tiểu Nhất, nói:

- Tới lượt ngươi đấy, nói xem đã xảy ra chuyện gì.

Tiểu Quỳnh biết lúc này đã đến lúc mình thể hiện tài nằng, liền nhanh nhẹn nói:

- Phu nhân, chuyện là Tiểu Nhất muội muội hôm nay đem nước đến cho di nương của nô tỳ nhưng nước lại bị nguội, còn có một chút nên nô tỳ mới nói nàng mau đi châm lại bình khác rồi đem trở lại. Lúc sau nô tỳ thấy nàng lâu quá không mang nước đến, nô tỳ lo di nương đợi lâu sẽ khát nên đi đến phòng bếp thúc giục, vừa lúc gặp phải Mỹ Lâm tỷ tỷ đang ở đó, rồi tỷ ấy đột nhiên nói lời khinh thường di nương của nô tỳ, nô tỳ là giận quá mất khôn nên mới xảy ra xô xát.

- Ngươi nói dối.-Mỹ Lâm hét lên.-Rõ ràng ngươi nói ta và Tiểu Nhất là hạ đẳng thấp kém, sau đó nhục mạ chúng ta, đòi xé nát miệng của ta.

Tuệ Nghi nhìn xuống An thị, hỏi:

- Ngươi nói xem, nha hoàn của ta nói rằng nha hoàn của ngươi nhục mạ nàng là hạ đẳng thấp kém, còn đòi xé miệng nàng ra, như vậy là sao?

Không đợi An Sở Lan kịp lên tiếng, Tiểu Quỳnh đã cướp lời đáp lại:

- Phu nhân, nàng đang nói dối. Sao nô tỳ có thể mắng người như vậy được chứ?

- Ngươi còn biết không được mắng nàng như vậy sao? Ta là chủ tử của nàng, ngươi mắng nàng là hạ đẳng thấp kém thì ta là cái dạng gì, đúng không?-Ánh mắt Tuệ Nghi thoáng qua một nét tàn nhẫn, nhìn Tiểu Quỳnh hỏi.

- Nô tỳ...-Tiểu Quỳnh chung quy cũng chỉ là tiểu cô nương mười lăm, mười sáu tuổi, nhờ đi theo bên cạnh An thị nên ỷ vào Trình Nghi Hỷ, bản lĩnh vì vậy mới lớn. Hiện tại đối diện với một ánh mắt của Tuệ Nghi đã liền lúng túng, nhìn rõ ràng là người chỉ có cái mồm là to.

An thị liền lên tiếng giải vây cho Tiểu Quỳnh, hướng về phía Tuệ Nghi dập đầu một cái thật vang, nức nở khóc ra tiếng, nói:

- Phu nhân, xin người nể tình thiếp và nữ nhi, đừng ra tay quá nặng với Tiểu Quỳnh. Nàng trước đây chỉ là một cô nương gầy yếu lại bị mồ côi, nhờ có thiếp nhìn thấy sắp chết bên đường mới đem về cứu chữa rồi thu nhận, người xem như là tích đức đi.

An Sở Lan vừa dứt lời thì Phù Dung đã lên tiếng, khẩu khí vô cùng uy nghiêm:

- To gan, ngươi nói như vậy chẳng khác nào đang mắng phu nhân thất đức. Một thị thiếp như ngươi có quyền gì mà xen vào chuyện phu nhân xử phạt nha hoàn, nên biết thân phận của mình đi chứ.

- Ngươi dám mắng chủ tử ta như vậy, ngươi cũng chỉ là một nha hoàn, chủ tử của ta là mẹ đẻ của đại tiểu thư.-Tiểu Quỳnh quỳ ở phía sau liền lớn tiếng đáp lại, không hề chịu thua.

Tuệ Nghi nheo mày nhìn qua Phù Dung, có ý trách mắng. Nàng vừa mới tỉnh lại nên vẫn chưa thích nghi được với các loại tiếng động lớn, khẩu khí vừa rồi của Phù Dung lại khiến nàng hơi giật mình, nhưng cũng vừa hay có lý do để cho An thị phải ngậm miệng lại rồi.

- Nếu ngươi đã thu nhận nàng về, vậy thì nên dạy dỗ nàng một chút. Chốn cao sang quyền quý nói năng phải cận trọng, dám nói dối như vậy.-Tuệ Nghi nhìn xuống An thị và Tiểu Quỳnh, nói.

- Phu nhân, nô tỳ đâu có nói dối.-Tiểu Quỳnh liền phản bác.

- Vậy sao? Như vậy ngươi giải thích thế nào về vết thương trên tay Tiểu Nhất, còn vết máu trên giày của ngươi?-Tuệ Nghi đứng dậy, tiến về phía Tiểu Quỳnh.-Ngươi đó, làm gì cũng phải cẩn thận một chút. Giày và y phục của nhất đẳng nha hoàn trong phủ chúng ta là màu trắng, rất dễ dính bẩn, dính máu là nhìn ra ngay.

Hai nha hoàn khác thường trong viện của Tuệ Nghi từ đâu bước ra, ngay lập tức đè Tiểu Quỳnh xuống mặc nàng ta phản kháng, lột giày nàng ra.

Vết máu màu đỏ tuy rất nhỏ nhưng vẫn dễ dàng nhìn thấy trên chiếc giày màu trắng của nha hoàn, vừa đúng lúc vết thương trên tay của Tiểu Nhất vẫn chưa hết hẳn, Tiểu Quỳnh như vậy liền hết đường chối.

- Ngươi nói xem, ức hiếp bằng hữu trong phủ, sau đó lại năm lần bảy lượt chối bỏ, ta còn nhớ khi nãy ngươi chẳng hề nói gì đến việc ngươi dậm chân mình lên tay Tiểu Nhất làm nàng chảy máu đâu. Tiểu Quỳnh, còn có An chủ tử của ngươi, hai người nói xem ta nên phạt làm sao?-Tuệ Nghi nhìn hai người họ, một nét cười hiền hòa trên gương mặt nàng khiến cả gương mặt bỗng chốc trở nên đầy sức sống.

An thị lườm qua Tiểu Quỳnh, thầm mắng nàng ta làm việc lại không cẩn thận như vậy, kéo luôn cả nàng cùng xuống bùn. Nhưng mà dù Tuệ Nghi có muốn phạt cũng không sao, An Sở Lan hiện tại nàng đã có Trình Nghi Hỷ là một chỗ dựa vô cùng vững chắc rồi, dù không phải con trai nhưng cũng là trưởng nữ của Trình Tư Thành, người khắp Mặc thành trong lễ thôi nôi của Trình Nghi Hỷ đã biết mẹ đẻ của nó là nàng. Nghĩ như vậy, An thị vô cùng tự tin, đưa mắt nhìn Tuệ Nghi không một chút lo âu, muốn phạt Tiểu Quỳnh thì cứ phạt, nàng ta chung quy cũng chỉ là nha hoàn mà thôi, nha hoàn ở chỗ buôn người nhiều vô số.

Thái độ bỏ đá xuống giếng của An Sở Lan rõ rành rành trước mắt, Tuệ Nghi không thể không thấy. Chuyện hôm nay cũng chỉ là tranh chấp giữa nha hoàn với nhau, vốn chẳng can hệ gì nhiều tới An thị cả. Nàng ta lại vì muốn gây chú ý với Trình Tư Thành nên mới chạy đến nơi này quỳ xuống cầu xin, thật ra làm vậy cũng không xin được một chút lưu tâm của Trình Tư Thành, cũng quá đáng thương rồi.

Tuệ Nghi hiện tại cũng không được xem là có được hết mọi sủng ái của Trình Tư Thành, nàng biết tương lai là chuyện gì không thể đoán trước được, làm gì cũng nên chừa cho mình một đường lui. Mặc dù An thị hiện tại phải cúi người xưng thiếp với nàng, nhưng tương lai ai sẽ phải cúi người còn chưa biết, nàng nghĩ bản thân cũng nên đúng là tích một chút đức, mai sau biết đâu cần dùng.

- Như vậy, Tiểu Quỳnh ăn nói giả dối, lại bắt nạt người khác, phạt vả miệng hai mươi cái, cắt tiền thưởng ba tháng răn đe. Tiểu Nhất bao che cho người phạm lỗi, vả miệng mười cái. Mỹ Lâm cố ý gây hiềm khích, phạt cắt nửa năm tiền thưởng, vả miệng năm cái.

Tiểu Nhất là người đầu tiên lên tiếng không hài lòng với quyết định của Tuệ Nghi, ngay lập tức phản đối:

- Phu nhân, nô tỳ từ đầu chí cuối chẳng làm gì sai, vì sao lại bị phạt vì bao che cho người phạm lỗi?

Tuệ Nghi đang định đứng lên đi về phòng, nghe Tiểu Nhất hỏi vậy liền chậm rãi trả lời:

- Ngươi đứng đó nhìn hai người kia cãi nhau, sau đó đánh nhau, rõ ràng là biết hết mọi chuyện, vì sao khi nãy không nói ra? Đó chẳng phải là đang bao che sao?

- Người đâu có kêu nô tỳ nói.-Tiểu Nhất uất ức trả lời.

- Còn đợi ta phải kêu à? Ngươi không nhìn thấy Tiểu Quỳnh sao, nhanh mồm nhanh miệng đó, còn không biết học theo?

Lời nói mỉa mai của Tuệ Nghi vừa hay khiến cả Tiểu Nhất và Tiểu Quỳnh đều đỏ mặt, lúc đó Tuệ Nghi đã nhấc gót trở về phòng rồi.

~~

Ba ngày hai đêm lênh trên sông cũng không dễ chịu mấy với Tuệ nghi, nhưng thuyền thì cuối cùng vẫn phải cập bến.

Vì lần này đi đến Thịnh thành Trình Tư Thành vốn chưa hề chuẩn bị trước, hắn chỉ có ý định để Tuệ Nghi đi cho khuây khỏa, chưa tính đến chuyện giữa chừng lại nghĩ cho An Sở Lan và Trình Nghi Hỷ nên hai người đó thì ở lại khách điếm, hắn cùng Tuệ Nghi mới đi đến phủ Thượng thư.

An thị lúc đầu còn dùng dằng đòi đi theo, sau khi Trình Tư Thành nói nếu như lắm chuyện quá thì chẳng thà bây giờ quay thuyền đưa nàng ta về Mặc thành, An thị mới đồng ý ở lại khách điếm cùng Tiểu Quỳnh.

Trình Tư Thành cùng Tuệ Nghi sau đó đi đến phủ Thượng thư. Đã mấy tháng chưa gặp phụ mẫu cùng huynh trưởng, hơn một năm chưa gặp khuê mật khiến Tuệ Nghi vô cùng háo hức. Nàng rất mong xem cháu trai của mình sẽ đáng yêu như thế nào, còn chuẩn bị sẵn tinh thần nghe hai tiếng "đại cô mẫu" của thằng bé rồi.

Doãn thị từ mấy tháng trước đã đi đến Thịnh thành cùng Tưởng Minh Viễn, hiện tại đang đứng trước phủ Thượng thư đón Tuệ Nghi cùng Trình Tư Thành.

Xe ngựa của hai người vừa đi đến nơi, Doãn thị đã không kiềm được mà nói với tức tử Vương thị đứng bên cạnh:

- Nha đầu đó, mới mấy tháng không gặp chẳng biết đại tế đã bị nó chèn ép đến mức nào rồi, đi đến Thịnh thành cũng không báo trước cho chúng ta một tiếng.

Vương thị hiện tại đang mang thai bốn thang, bụng đã hơi lớn mà vẫn cùng đứng nãy giờ với Doãn thị để đợi Tuệ Nghi, có thể thấy tình cảm giữa hai nàng rất tốt. Vương thị đưa tay vuốt cái bụng đang phình to của mình, trả lời:

- Mẫu thân, có được một phu quân tốt như đệ phu là phúc của Tuệ Nghi, hơn nữa tính tình của nha đầu đó cũng không phải quá tệ, người không cần quá lo.

- Nói thì hay, nha đầu đó lúc nào chẳng khiến người ta thôi lo lắng.-Doãn thị thở dài trả lời.-Nếu nó trưởng thành hơn một chút, biết lấy lòng người khác thì tốt rồi.

Tuệ Nghi vừa vén màn che ra, vừa hay nghe được "lời khen" của mẫu thân đại nhân, mặt mày nàng liền tỏ vẻ không vui:

- Mẫu thân lại nói xấu nữ nhi với tẩu tử, nữ nhi không muốn gặp người nữa.

Trình Tư Thành là người xuống xe trước, sau đó mới đỡ Tuệ Nghi rồi thi lễ với Doãn thị và Vương thị. Hắn cùng Doãn thị và Vương thị vốn cũng có chút thân thiết, nhưng nói là thân thật thân thì chỉ có huynh trưởng của Tuệ Nghi, thê huynh của mình- Tưởng Hạo Hiên.

Mặc dù một người làm quan còn một người làm thương gia nhưng lúc khi mà Tuệ Nghi vừa gả đến Trình gia, người mà Trình Tư Thành dùng hết sức lực để mua chuộc là Tưởng Hạo Hiên để nhờ thê huynh giúp mình nói vài lời tốt trước mặt nhạc phụ và nhạc mẫu, thành ra hiện tại quan hệ giữa hai người phải nói vô cùng tốt.

Tuệ Nghi sau khi được Trình Tư Thành cẩn thận đỡ vào phòng rồi mới nói với hắn:

- Chàng có quay lại khách điếm cùng An Sở Lan và nữ nhi không hay đợi phụ thân thiếp về?

Trình Tư Thành nheo mày, trả lời nàng với giọng hơi giận dỗi:

- Sao ta phải trở lại khách điếm? Đêm nay nhạc phụ và nhạc mẫu chắc chắn giữ nàng ở lại đây, ta phải ở lại mới chăm sóc nàng mới được chứ.

- Vậy còn An Sở Lan và Trình Nghi Hỷ thì làm sao?-Tuệ Nghi nheo mày hỏi lại. Nàng cũng không muốn lắm lời đâu, nhưng An thị không phải là người dễ yên phận, cho nàng ta một mình ở lại nơi nhiều người như vậy không khéo sáng mai cả Thịnh thành này sẽ có thêm mấy lời thị phi.

- Nàng yên tâm, ta để Chu Tiến cùng Tố ma ma ở lại đó canh nàng ta với lại chăm sóc cho Nghi Hỷ, bảo đảm không có gì.-Trình Tư Thành ngồi xuống bên cạnh nàng, tự tin nói.

Buổi tối phụ thân của Tuệ Nghi cùng Tưởng Hạo Hiên cưỡi ngựa trở về phủ, cuối cùng cả nhà sáu người cũng được ngồi lại dùng chung một bữa cơm.

Tưởng Minh Viễn nhìn đại nữ nhi của mình một lúc, sau đó trên bàn cơm mới gắp vào chén Tuệ Nghi một miếng cá đã được gỡ xương, nói:

- Con ăn nhiều một chút, gầy đến trơ cả xương.-Lúc ông nói lời này, ánh mắt kín đáo nhìn qua Trình Tư Thành đang ngồi đối diện mình.

Doãn thị không hổ danh là thê tử hơn nửa đời với ông, ngay lập tức hiểu ý, hướng qua Trình Tư Thành hỏi:

- Tư Thành, ngày thường Tuệ nhi kén ăn lắm sao? Nha đầu này từ nhỏ đã có cái tính này, thức ăn không hợp miệng liền không ăn. Con làm phu quân của nó phải bắt ép nó cho ta đó, gầy quá nhìn lại không đẹp.

Tuệ Nghi vốn không thích để ý đến mấy lời trêu chọc của phụ mẫu mình, nhưng lời của Doãn thị vừa rồi lại cứ như đang mắng nàng "bằng phẳng" nên không hầu hạ được Trình Tư Thành đó, đây là cái thể loại gì chứ? Từ bao giờ mắng người lại trở nên thâm thúy như vậy?

- Mẫu thân, nữ nhi vẫn tốt mà. Hơn nữa Tư Thành cũng không có nói gì hết, hai người lại mắng con rồi.-Tuệ Nghi dẩu môi, ủy khuất trả lời.-Có phải đại tế tốt đến mức không còn nữ nhi luôn rồi không?

- Nha đầu, nói cái gì đó? Chúng ta là người một nhà, đương nhiên phải bênh muội rồi.-Tưởng Hạo Hiên là người đầu tiên lên tiếng bênh vực cho muội muội của mình. Ngay sau đó, hắn liền hướng qua Trình Tư Thành, nói:

- Đại muội muội của ta tính tình từ bé rất cứng đầu, đệ phải răn đe thật nhiều vào, tránh để sau này nó coi trời bằng vung.

Tuệ Nghi buông đũa, nhìn về phía Tưởng Hạo Hiên:

- Đại ca, huynh bênh muội kiểu gì vậy chứ?

__________________________________________________________________________________________________________________________________________________

06:48 03.07.2020

P/s: Giải thích một chút cho mọi người hiểu lời của nữ chính, ý ở đây của Tuệ Nghi là Tiểu Nhất bao che cho Tiểu Quỳnh chứng tỏ là với nàng ta là một dạng người. Vậy mà Tiểu Nhất lại không biết học theo bằng hữu của mình mà nhanh mồm nhanh miệng trong đối đáp nên giờ mới chịu thiệt, nhưng mà nếu học theo rồi thì phải nhớ đến kết cục của Tiểu Quỳnh, nhanh mồm nhanh miệng không đúng chỗ thì sẽ như thế nào.