Mùa hè này, lần đầu tiên Tô Nhất đến bể bơi một mình.
Trên đường đi, trong lòng cô không ngừng oán hận: Đừng tưởng không có cậu thì tôi không học bơi được nhé. Hôm nay, tôi sẽ một mình bơi bên bể nước sâu.
Một mình ngồi bên bể nước sâu, nhìn bể nước xanh như ngọc lóng lánh dưới ánh trăng, Tô Nhất do dự hồi lâu, vẫn không dám bước chân xuống nước. Với một tân binh còn chưa bơi lội thành thạo như cô, bể nước sâu này chẳng khác nào hang cọp. Nhớ lại lần trước đã bị uống no một bụng nước ở đây, Tô Nhất quyết định rút lui về bể nước nông.
Người bơi bên bể nước nông đông hơn nhiều, khiến làn nước cũng trở nên ấm nóng. Tô Nhất chọn một góc khá ít người, tự mình luyện tập các động tác bơi ếch.
Những sóng nước dập dềnh qua khuỷu tay, cô bơi rất tự do thoải mái, không có ai ở bên nắn sửa động tác cho cô, cũng chẳng có ai cười cô bơi rất xấu. Cô thích bơi thế nào cũng được, nhưng trong lòng lại không vui vẻ chút nào.
Mỗi lần đến bể bơi đều có Chung Quốc đi cùng, Tô Nhất đã quá quen với sự tồn tại của cậu. Giống như cá quen bơi dưới nước, bỗng có một ngày cậu không đến, cô chẳng khác nào chú cá bị mắc cạn, khó mà thích nghi nổi.
Bể bơi không có Chung Quốc, Tô Nhất cảm thấy rất cô đơn cho dù xung quanh người ra người vào tấp nập, đầy những tiếng nói cười nhưng đó đều là niềm vui của người khác, chẳng hề liên quan tới cô. Cô chỉ có một thân một mình.
Tô Nhất không muốn bơi nữa, sau khi uể oải ngâm mình trong bể, cô lên bờ, ra một quầy giải khát ngay gần đó, gọi một chai trà chanh, ngồi nhâm nhi.
Chẳng để ý đã hơn chín giờ, mọi người đều lần lượt ra về, cô cũng chuẩn bị đi nhưng đã vào đến phòng thay đồ rồi lại bước ra. Lần nữa đến bên bể nước sâu.
Làn nước trong xanh như ngọc bích phát ra một thứ ánh sáng lấp lánh đầy hấp dẫn. Cô hít một hơi thật sâu, bám vào tay vịn, từ từ bước xuống nước. Làn nước mát dịu ôm lấy cơ thể cô, từng chút, từng chút một. Tới khi nước ngập gần đến ngực, cô không dám bước xuống nữa, cứ đứng đó mà bám lấy tay vịn.
Được một lúc, cuối cùng Tô Nhất vẫn quay lên. Không có Chung Quốc ở bên cạnh, rốt cuộc cô vẫn không dám một mình xuống bể nước sâu. Vào phòng thay đồ trút bỏ bộ đồ bơi, cô chợt nhớ ra bộ đồ này cũng là của Chung Quốc mua tặng. Cầm trong tay nhìn ngắm một hồi, cuối cùng cô vò nó thành một cục, ném mạnh vào trong túi, sau đó thất thểu đi về nhà.
Về đến khu tập thể, Tô Nhất thấy Chung Quốc cùng bốn người bạn của cậu cũng vừa từ trên taxi xuống. Hai người con trai đều cao to, vạm vỡ, vừa nhìn đã biết là con trai phương Bắc, hai cô gái dong dỏng cao, trông cũng khá là duyên dáng. Diệp Kha sánh vai cùng Chung Quốc, nói cười vui vẻ, xem ra họ đã có một cuộc đi chơi thú vị.
Tô Nhất mới chỉ nhìn thoáng qua mà những ủ đột, phiền não và bực bội chất chứa trong lòng dần dâng lên như muốn bùng nổ. Liếc mắt xuống, vừa khéo nhìn thấy chiếc túi nilon đựng khăn tắm và đồ bơi trong tay, cô không suy nghĩ mà giơ cao tay lên, ném mạnh nó vào thùng rác gần đó.
Một tiếng “bịch” vang lên, Chung Quốc cùng đám bạn lần lượt ngoái lại nhìn về phía Tô Nhất, Tô Nhất chẳng thèm nhìn lại họ. Sau khi vứt bỏ bộ đồ bơi, cô ngẩng cao đầu bước lên lầu.
***
Tô Nhất quyết định sẽ không đi bơi nữa. Cô gọi điện cho Tống Dĩnh, hỏi xem gần đây có đĩa phim nào hay không. Thời gian còn lại của kì nghỉ hè, cô sẽ làm bạn với đống băng đĩa vậy.
“Sao thế? Cậu không bơi cùng Chung Quốc nữa à?” Tống Dĩnh ngạc nhiên hỏi.
“Từ nay về sau đừng nhắc đến Chung Quốc trước mặt mình, nếu không mình sẽ tuyệt giao với cậu luôn đấy.”
“Hả? Có chuyện gì vậy?”
“Mình đang hỏi cậu có phim nào hay thì giới thiệu cho mình, cậu hỏi những chuyện vớ vẩn ấy làm gì? Tóm lại là sau này cậu ta không có liên quan gì với mình nữa.”
Tống Dĩnh dè đặt hỏi: “Nhưng mấy hôm trước chẳng phải rất tốt đẹp sao?”
Giọng Tô Nhất đột nhiên cao vút lên: “Mình đã bảo là không nhắc đến nữa, sao cậu vẫn cứ như thế nhỉ?”
“Được, được, được, mình không nói nữa. Mình giới thiệu cho cậu vài bộ phim Hàn.”
Tống Dĩnh vừa mới dứt lời, có người gõ cửa nhà Tô Nhất. Bố mẹ đều đã đi làm, Tô Nhất vội vàng nói vào điện thoại: “Chờ mình một chút, mình đi mở cửa.”
Cửa vừa mở, cô đã thấy Chung Quốc xách một cái túi đứng bên ngoài. Tô Nhất không nói lời nào lập tức đóng cửa, cậu kịp thời đưa một cánh tay ra chặn lại.
“Á! Đau quá! Tô Nhất, cậu mau thả tay ra.”
Tô Nhất thả tay theo phản xạ, Chung Quốc tận dụng thời cơ bước vào trong, nắn bóp cánh tay, mặt mày nhăn nhó. “Tô Nhất, xém chút nữa cậu làm mình gãy tay rồi.”
“Gãy đi, càng tốt, không thấy mình không hoan nghênh cậu sao? Ai bảo cậu cứ cho tay vào chứ”, Tô Nhất mở rộng cánh cửa, nói: “Mình đếm đến ba, cậu ra khỏi đây ngay.”
Chung Quốc nhanh nhẹn cướp lấy quyền khống chế cánh cửa rồi đóng lại thật mạnh.
Tô Nhất nhảy dựng lên tức tối. “Này, cậu làm cái gì vậy? Đây là nhà mình, đừng có tự coi mình là chủ. Có mở ngay cửa ra không thì bảo?!”
Chung Quốc bình tĩnh nhìn cô, ánh mắt dịu dàng, giọng nói càng êm dịu: “Tô Nhất, đừng gây sự như vậy nữa.”
Trước lời van nài ngọt ngào của Chung Quốc, Tô Nhất có chút xao động.
“Ai... ai thèm gây sự với cậu chứ.”
“Không gây sự với mình, sao cậu lại vứt bộ đồ bơi mình tặng đi?” Chung Quốc mở cái túi trong tay ra, bên trong là bộ đồ bơi Tô Nhất vứt dưới nhà tối hôm qua, không ngờ cậu lại nhặt nó về.
Thấy bộ đồ bơi, Tô Nhất liền nghĩ đến cảnh một mình ở bể bơi ngày hôm qua trong khi Chung Quốc đang nói cười vui vẻ cùng Diệp Kha, cô lại thấy ấm ức. “Sau này mình không định đi bơi nữa, giữ đồ bơi cũng chẳng để làm gì, chật tủ cho nên vứt đi thôi.”
Chung Quốc nhìn Tô Nhất, cười khổ, nói: “Mình biết cậu giận mình.”
“Mình làm sao mà phải giận cậu, cậu có tư cách gì mà khiến cho mình phải giận cậu? Thật nực cười, Chung Quốc, cậu đừng có nhận vơ như vậy chứ.” Tô Nhất nói liến thoắng tràng giang đại hải như một chú vịt con bướng bỉnh.
“Không giận mình, vậy hãy giữ lại bộ đồ bơi đi. Tối qua, sao cậu lại đi bơi có một mình vậy?” Chung Quốc hỏi rồi nhét bộ đồ bơi vào tay cô.
“Một mình thì không được đi à? Mình đã nói rồi, cậu không ở nhà mình vẫn đi bơi được.”
“Đừng có lừa mình, mình biết cậu chưa bao giờ đi. Trừ hôm qua.”
Tô Nhất giật mình, sao cậu lại biết điều này? Chung Quốc biết cô đang nghĩ gì, liền bổ sung: “Bố mình nói cậu bảo chờ mình về dạy cậu bơi.”
“Thì ra là vậy”, Tô Nhất giờ mới nghĩ ra cô đã nói như vậy với bố của Chung Quốc. Chẳng trách khi cô nói dối có huấn luyện viên khác, cậu chỉ cười mà chẳng thèm để tâm, bởi vì cậu biết chẳng có anh chàng nào như vậy cả. Cậu nghe cô nói dối mà cứ như đang nghe một chuyện cười.
Tô Nhất thẹn quá hóa giận, lại trút hết cơn thịnh nộ lên bộ đồ bơi. Cô ném mạnh nó xuống sàn, nói như quát: “Mình bảo không muốn là không muốn, sau này sẽ không đi bơi nữa, còn giữ bộ đồ chết tiệt này làm gì!”
Vẫn chưa hết giận, Tô Nhất lại nhặt bộ đồ lên, đẩy Chung Quốc ra, mở cửa, định ném nó ra phía hành lang.
Chung Quốc nhanh chóng giữ cô lại, nói: “Tô Nhất, cậu đừng gây sự nữa.”
“Chung Quốc, cậu buông ra. Cậu còn không buông, mình kêu lên bây giờ đấy.”
“Xin cậu đấy, đừng gây sự nữa.”
“Cậu còn không chịu buông, mình kêu lên bây giờ, mình kêu thật đấy nhé!”
Tiếng hai người gây gổ với nhau không hề nhỏ, cánh cửa nhà bên bật mở, một anh chàng đứng ngay trước cửa nhìn sang với ánh mắt hiếu kì. “Chung Quốc, các cậu đang làm trò gì vậy?”
Ngay sau đó, Diệp Kha và một cô gái khác cũng chạy tới nhìn Chung Quốc và Tô Nhất đang giằng co, nét mặt cô ấy có phần kinh ngạc. “Chung Quốc, chẳng phải cậu nói đi mua hồng trà lạnh cho mình sao?”
“Không có gì, không có gì. Từ Văn Lượng, cậu cứ xem ti vi tiếp đi. Diệp Kha, lát nữa mình sẽ đi mua hồng trà lạnh. Hiện giờ mình đang có chút việc.”
Chung Quốc lôi Tô Nhất trở vào nhà, một lần nữa đóng sập cánh cửa lại, tránh khỏi những ánh mắt hiếu kì, ngạc nhiên hoặc đau lòng.
Tô Nhất vẫn vùng vằng đòi xông ra mở cửa, Chung Quốc nắm chặt lấy tay cô. “Tô Nhất, cậu không thấy mệt à? Cậu không mệt nhưng mình đã mệt lắm rồi, hay bọn mình nghỉ giữa hiệp đã rồi tính nhé?”
“Không được. Cậu không mau đi mua hồng trà lạnh đi, bạn gái cậu đang chờ cậu đấy.”
Tô Nhất không có ý định làm lành, khổ nỗi đôi tay cô đã bị tay Chung Quốc nắm rất chặt, cô có làm cách nào cũng không thể thoát ra được, toan cắn vào tay cậu.
Chung Quốc đã biết trước cô sẽ giở chiêu này, dù sao thì từ nhỏ đến giờ, cậu đã đánh nhau với cô vô số trận, cô có những chiêu gì, cậu đều thuộc nằm lòng.
Cậu nhanh chóng giơ cao cánh tay lên, đưa qua đưa lại, không để cô cắn được.
Tô Nhất như một chú chó nhỏ gặm cục xương, cố tìm cách ngoạm cánh tay Chung Quốc, quá tập trung vào mục tiêu mà quên mất những nhân tố khác, cuối cùng không những không cắn được tay của Chung Quốc mà môi lại vô tình chạm vào mặt cậu.
Môi gặp má chỉ trong chốc lát, thoáng qua như chuồn chuồn đạp nước khiến cả hai đều vô cùng bối rối.
Căn phòng tĩnh lặng trong chốc lát. Một lúc sau, Tô Nhất hét toáng lên: “Chung Quốc, mình nhất định sẽ không tha cho cậu.”
Đôi môi thuần khiết quý giá của cô lần đầu tiên chạm vào má một chàng trai.
Sai lầm, một sai lầm nghiêm trọng. Đều là lỗi tại Chung Quốc.
Chung Quốc hồi tỉnh lại, thả tay cô ra, lùi lại hai bước, tỏ vẻ mình vô tội, nói: “Không liên quan đến mình. Tô Nhất, đây là do cậu chủ động mà.” Tô Nhất giận đến đầu óc quay cuồng. “Mình chủ động, cậu là Lưu Đức Hòa hay là Kim Thành Vũ chứ?! Cũng đòi đáng được mình chủ động hôn. Mau đi mua hồng trà lạnh cho cô bạn học kia của cậu đi, có khi cô ấy sẽ thưởng cậu một cái hôn thật kêu ý chứ.”
Chung Quốc hít một hơi thật sâu, mắt nhìn cô chớp chớp. “Tô Nhất, đừng vì Diệp Kha mà giận mình nữa.”
“Cậu biết mà... mình thích cậu.”
Từng câu từng chữ, rõ ràng và tình cảm, như ngọn lửa đang hừng hực bùng lên. Tô Nhất tròn mắt nhìn Chung Quốc. Đôi mắt cậu nhìn cô đầy vẻ ái mộ, chân thành. Đôi má cô nóng bừng lên, ửng đỏ, con tim mềm nhũn như cây kẹo bông, từng sợi lông xốp, mềm mại và ngọt ngào...