Tô Nhất đang đứng trước một bài toán khó: Có nên tiếp tục làm thục nữ nữa không?
Nếu như tiếp tục làm thục nữ, cô sẽ phải giữ mãi sự kín đáo dè dặt, đón nhận sự săn đón và những bức thư tình của các chàng trai một cách tự hào và bị động, được thả sức lựa chọn như một nàng công chúa kiêu sa, xem ai có cơ may được lọt vào mắt xanh của nàng.
Đáng tiếc rằng hiện tại, trong số những chàng trai đang theo đuổi, chẳng có ai là vừa ý cô.
Trong lòng cô đã chấm một người: Khang Tử Cần, nhưng anh ta lại không đến tìm cô. Nếu thực sự muốn có cơ hội tiến thêm một bước, cô chỉ còn cách từ bỏ những kín đáo dè dặt của thục nữ mà mạnh dạn tiếp cận anh ta.
Nói cách khác là làm thục nữ chỉ có thể ngồi yên một chỗ mà ôm cây đợi thỏ, không làm thục nữ sẽ có thể thỏa sức chạy đuổi bắt thỏ trong rừng.
Ví Khang Tử Cần như chú thỏ thật chẳng hợp chút nào, ví tình yêu như việc đuổi bắt thỏ có vẻ càng không ổn. Thực ra thì tình yêu vốn là một cuộc đuổi bắt, ban đầu là rượt đuổi và kết quả rồi cũng chỉ có hai: Một là mồi đến tay, công sức bỏ ra coi như xứng đáng; hai là chẳng bắt được con mồi, mọi công sức đều thành công cốc.
Tô Nhất rất khó xử, hình tượng thục nữ cô cất công xây dựng bấy lâu nay thực chẳng nỡ lòng nào mà từ bỏ. Nếu từ bỏ rồi mà vẫn không giành được tình yêu thì sao? Đây là một quyết định nguy hiểm. Nhưng nếu không thử thì cô sẽ không bao giờ biết mình có thể chiến thắng không.
Vì tình yêu, Tô Nhất quyết định thử đánh cược một phen.
Tình yêu đa phần giống như là cách mạng, luôn khiến những người trẻ tuổi hừng hực khí thế, dũng cảm tiến lên, bất chấp những hi sinh mất mát.
Ngày thứ hai sau khi quyết định, Tô Nhất đã lên kế hoạch hành động.
Trước cửa thư viện đông đúc người qua lại, cô mạnh dạn chặn đường Khang Tử Cần, tự giới thiệu: “Chào anh, em tên là Tô Nhất, sinh viên năm nhất khoa Trung văn. Em muốn được làm bạn với anh. ”
Vì đã quyết cưa đổ Khang Tử Cần nên Tô Nhất đã hành động ngay giữa thanh thiên bạch nhật để mọi người tận mắt chứng kiến cho quyết tâm của mình.
Tình trường như chiến trường, cũng cần dũng khí vì nghĩa quên mình mà quyết chiến đến cùng.
Khang Tử Cần kinh ngạc. Xu thế của giới trẻ đã ngày càng cởi mở, có nam theo đuổi nữ và cũng có nữ theo đuổi nam; chỉ có điều những nữ sinh theo đuổi nam sinh đa phần đều không được mạnh dạn như nam sinh theo đuổi nữ sinh mà muốn tỏ ra ngượng ngùng, e thẹn. Anh ta mới chỉ nhận được thư tình của nữ sinh chứ mặt đối mặt chặn đường yêu cầu kết bạn thì là lần đầu tiên bắt gặp, hơn nữa đối phương lại là Tô Nhất, nữ sinh nổi tiếng thục nữ của khoa Trung văn. Anh ta đứng đó sững sờ một hồi lâu mà vẫn chưa định thần lại được.
Những sinh viên đi qua đều tò mò dừng lại, thích thú nhìn hai người họ như đang xem một vở kịch thú vị.
Tình huống này kể ra cũng có vài phần kịch tính, khiến mọi người không khỏi quan tâm.
Khang Tử Cần có chút lúng túng, gượng cười, đánh trống lảng: “Tô Nhất, cái tên của em thật đặc biệt.”
“Bố nói vì em là đứa con đầu tiên của bố mẹ nên đặt tên là Tô Nhất. Sau này nếu có sinh thêm em bé sẽ đặt tên nó là Tô Nhị, sinh thêm em thứ ba sẽ đặt là Tô Tam... Cứ như vậy đỡ mất thời gian nghĩ tên.”
Khang Tử Cần đã mỉm cười tự nhiên hơn nhiều. “Tô Nhất, Tô Nhị, Tô Tam đặt tên như thế cũng hay đấy nhỉ.”
“Lại chẳng không. Đáng tiếc nhà nước chỉ cho phép sinh một cho nên nhà em chỉ có mỗi mình em.” Tô Nhất chỉ tay lên mũi mình, cười thật tươi.
Không ngờ Tô Nhất lại lanh lợi như vậy, Khang Tử Cần có chút bất ngờ.
Nghe thiên hạ đồn thì cô là một nàng thục nữ cười không hở lợi, trầm lặng, dịu dàng.
Không lẽ những lời đồn đại đó là sai? Tuy nhiên, cho dù cô có không như lời đồn đại thì cũng chẳng can hệ gì tới anh ta, anh ta biết trái tim mình đã dành cho người khác.
“Xin lỗi, anh có tiết, phải đi rồi.” Khang Tử Cần muốn nhanh chóng thoát thân.
Tô Nhất chặn anh ta lại hỏi: “Vậy chúng ta có thể làm bạn không?”
“Bạn bè thì tất nhiên là được. Ở trường này anh có rất nhiều bạn, thêm em nữa cũng chẳng sao.”
Khang Tử Cần cố ý nhấn mạnh hai chữ “bạn bè”, Tô Nhất lại cười tươi rói.
“Vậy tốt quá rồi, sau này chúng ta có thể làm bạn. Em sẽ thường xuyên đến tìm anh, bạn bè thì phải thường xuyên qua lại chứ.”
Thục nữ nổi tiếng của khoa Trung văn Tô Nhất đột nhiên trở nên nhiệt tình, mạnh dạn công khai cưa ngược Khang Tử Cần trở thành tin hót nhất của cả trường. Những chàng trai vốn theo đuổi cô nghe tin trái tim cô đã dành cho người khác thì tim như tan vỡ thành từng mảnh.
Từ đó Tô Nhất trở thành cái đuôi của Khang Tử Cần. Anh ta là hình, cô là bóng, nơi nào có Khang Tử Cần xuất hiện thì chỉ trong phạm vi mười bước sẽ thấy có Tô Nhất. Người xung quanh có liếc nhìn dị nghị, cô sẽ trợn mắt lên mà nói rằng: “Chúng tôi là bạn bè, chẳng phải bạn bè thì thường gặp nhau sao?”
***
Người ta thường nói: Nam cưa nữ, cách trùng sơn, nữ cưa nam, cách tầng lụa. Nhưng quá trình Tô Nhất theo đuổi Khang Tử Cần thì hoàn toàn ngược lại.
Anh ta hoàn toàn không bị cô làm cho rung động, chẳng khác nào cách xa nghìn núi, khó mà tiếp cận.
Đúng vậy, ngày nào cô cũng lảng vảng quanh anh ta. Anh ta ra sân bóng, cô đến mang nước cho anh ta; anh ta lên thư viện, cô giúp anh ta giành một chỗ.
Từ giảng đường đến kí túc, từ kí túc đến căn tin, từ căn tin cho đến thư viện...
Ngôi trường nằm trên một ngọn núi, diện tích rất lớn, có rất nhiều tòa giảng đường, kí túc xá, thư viện... các tòa đều cách xa nhau. Những con đường nối liền nhau quanh co, ngoằn ngoèo. Tô Nhất ngày nào cũng lẽo đẽo chạy theo Khang Tử Cần, đông tây nam bắc đều đủ cả, cảm giác như phải vượt đến trăm núi nghìn sông, nhưng làm thế nào cũng không chiếm được trái tim của Khang Tử Cần.
Anh ta luôn chỉ coi cô như những người bạn rất bình thường khác, thậm chí còn chẳng bằng một người bạn bình thường. Bởi vì anh ta hiểu lòng cô nên chỉ còn cách cố tình làm như vậy. Cô có tốt với anh ta thế nào, anh ta vĩnh viễn vẫn chỉ có một câu khách khí: “Cảm ơn.”
Thật dễ làm cho người ta nhụt chí, Tô Nhất chán nản đến tột độ, thất thểu quay trở về kí túc. Điều kiện trong kí túc xá khá tốt, tòa nhà mới xây, phòng ốc, vật dụng hoàn toàn mới, có điện thoại, phòng vệ sinh khép kín và ban công. Bốn người một phòng, mỗi người ở một góc.
Mỗi góc là một bộ đủ giường và bàn học, giường ở trên, bàn học nằm phía dưới.
Trong phòng chỉ có một mình Đường Thi Vận đang ngồi tại bàn học của mình viết chữ bằng bút lông. Cả trang giấy khổ dọc trắng như tuyết đã được viết đầy những chữ Khải Trâm Hoa3, cô ấy lại đang viết thư cho người yêu.
3. Tên loại chữ thư pháp theo trường phái Hạ Thư Thân.
Những năm gần đây, hệ thống hòm thư điện tử và tin nhắn điện thoại không ngừng được nâng cấp, đang dần thay thế cách gửi thư truyền thông. Một bức thư tình được viết tay, lại còn là những nét chữ thư pháp bằng bút lông mực tàu, quả thực là vô cùng đáng quý.
Đôi lúc Tô Nhất nghi ngờ không biết có phải Đường Thi Vận đã dùng máy thời gian để đến thế giới này từ thời cổ đại hay không.
Đường Thi Vận cười, nói: “Chẳng có cách nào khác, trường quân sự không cho phép sinh viên dùng điện thoại và máy tính. Cho nên chúng mình chỉ còn cách tiếp tục ủng hộ cho Bưu điện Trung Quốc.”
Thấy Tô Nhất quay về, Đường Thi Vận lập tức thu dọn giấy mực, không viết nữa.
“Cậu viết tiếp đi mình nằm trên giường, không làm phiền cậu đâu.” Tô Nhất vừa nói vừa leo lên giường.
“Mình viết xong rồi.” Đường Thi Vận để bức thư vào ngăn bàn của mình.
“Đường Thi Vận, cậu thật là may mắn.”
Câu nói bâng quơ của Tô Nhất khiến Đường Thi Vận hơi sững sờ. “Là sao?”
“Người mà cậu yêu cũng yêu cậu, chẳng phải là vô cùng may mắn sao Chẳng như mình, người yêu mình thì mình chẳng yêu, người mình yêu lại chẳng yêu mình, chẳng thể nào hòa hợp được.”
Đường Thi Vận cười vẻ thân thiết, nói: “Đừng vội, từ từ rồi sẽ đến. Giữa biển người thiên sơn vạn thủy, rồi cậu cũng sẽ tìm được tình yêu đích thực.”
Giữa biển người thiên sơn vạn thủy, rồi ta cũng sẽ tìm được tình yêu đích thực. Nghe câu nói này, cảm thấy xác suất của nó sao nhỏ quá. Giống như Trương Ái Linh từng nói: “Giữa nghìn vạn người, gặp được người mà ta muốn gặp; giữa nghìn vạn năm, trên con đường thời gian dài bất tận, không sớm cũng không muộn, ta tình cờ gặp nhau.”
Thử tính, nghìn vạn năm mới có một thời khắc, lại giữa nghìn vạn người mới gặp được một người, xác suất này chẳng phải là một trên hàng nghìn vạn sao!
Chẳng trách Từ Chí Ma4 cũng từng cảm khái: “Tôi sẽ đi tìm nửa duy nhất của mình, giữa biển người mênh mang rộng lớn tìm được người, tôi là người may mắn, không thấy người, tôi đành trách phận thôi.”
4. Từ Chí Ma (15/1/1897 – 19/1/11931) là một nhà thơ nổi tiếng của Trung Quốc hồi đầu thế kỉ XX.
Một tài tử như Từ Chí Ma cũng còn phải chấp nhận số phận nữa là.
Tô Nhất nghiêng đầu nghe một hồi rồi hỏi: “Đường Thi Vận, cậu nói xem Khang Tử Cần có phải là tình yêu đích thực của mình không?”
“Mình cảm thấy tình yêu đích thực phải là người mà cậu yêu và cũng vô cùng yêu cậu.”
“Xét theo tiêu chuẩn này, Khang Tử Cần chắc chắn không phải rồi.”
“Cậu đã nói anh ta không phải người yêu cậu, vậy thì anh ta chắc chắn không phải tình yêu đích thực của cậu rồi.” Đường Thi Vận dè dặt nêu ý kiến:
“Hay là... tìm một người khác, tìm người yêu cậu mà cậu cũng yêu anh ta ấy.”
Khang Tử Cần từng viết thư tình cho Đường Thi Vận, trong thư trả lời, cô cảm ơn tình cảm của anh ta, giải thích ngắn gọn cô đã có bạn trai, từ chối một cách rất khéo léo. Anh ta tôn trọng ý muốn của cô và rút lui nhưng người đã quyết mà lòng còn chẳng chịu, anh ta vẫn dõi theo cô với một ánh mắt đầy tình cảm.
Đường Thi Vận biết việc Tô Nhất theo đuổi Khang Tử Cần sẽ chẳng có kết cục tốt đẹp gì nên cũng muốn nhắc nhở cô.
“Tìm người khác?” Tô Nhất hỏi lại.
“Ừ, tìm người khác. Tình yêu là phải từ cả hai phía, nếu chỉ có đơn phương một phía thì dù yêu thế nào cũng chẳng thể có kết cục được đâu.”
Tô Nhất không đồng ý. “Mình cảm thấy nếu một tình yêu đơn phương mà kiên trì thì cũng sẽ làm đối phương cảm động. Không thể nói là không có kết cục. Người ta vẫn nói có công mài sắt có ngày nên kim mà.”
Con tim trẻ dại luôn nghe tất cả mọi chuyện trên đời này đều chỉ cần cố gắng là sẽ thành công mà không biết có những thứ cho đi rất nhiều vẫn vĩnh viễn không bao giờ đạt được, ví như tình yêu vậy.