Cơ hội báo thù chẳng mấy chốc đã đến.
Vào hạ, trời ngày càng nóng. Dòng sông Gia Lăng ngày nào cũng có người xuống bơi, những cậu nam sinh cũng thường rủ nhau đi bơi sau giờ học. Trường học liên tục cảnh báo và nghiêm cấm hoạt động này bởi năm nào ở đây cũng xảy ra vài vụ chết đuối.
Lệnh cấm của nhà trường không thể ngăn nổi đám nam sinh lén lút đi bơi hết lần này đến lần khác. Có điều bọn họ cũng biết sợ, hầu như không đến sông Gia Lăng mà chỉ tới một con sông nhỏ gần trường. Bởi nước sông ở đây không quá sâu, đám nam sinh cũng giỏi bơi lội nên chưa bao giờ có chuyện đáng tiếc nào xảy ra.
Chiều hôm đó, chuông báo hết tiết học cuối vừa vang lên, Chung Quốc cùng nhóm nam sinh cao lêu nghêu ngồi phía cuối lớp lập tức nháo lên, khoác vội ba lô rồi chạy ra khỏi lớp. Nhìn bộ dạng đó, Tô Nhất biết ngay bọn họ chuẩn bị đi đâu.
Bạn cùng bàn Tống Dĩnh đã nhét hết sách vở vào cặp thấy Tô Nhất vẫn ngây người bèn hỏi: “Tô Nhất, chưa về sao?”
“Cậu đi trước đi, mình còn có chút việc.”
Chờ cho các bạn trong lớp về hết, Tô Nhất mới chậm rãi thu dọn sách vở của mình rồi từ từ dắt xe ra khỏi trường. Đến cổng, cô không ra đường lớn mà lại rẽ vào con đường nhỏ bên cạnh, đạp vòng vèo vài phút đã thấy cách đó không xa, một con sông nhỏ uốn lượn như một dải lụa dài. Bằng đôi mắt với thị lực 10/10, cô thấy rõ Chung Quốc cùng đám con trai đang bì bõm dưới sông.
Trên bờ sông, cạnh vài chiếc xe đạp dựng sát nhau là một đống quần áo. Một góc bộ quần áo thể thao sọc xanh sọc đỏ của Chung Quốc lộ ra dưới đống đồ.
Khi Tô Nhất đạp xe đến bờ sông, Chung Quốc là người đầu tiên trông thấy cô, tiếp đó cả đám con trai đều nhìn thấy. Hai cậu con trai đang bơi ngửa cũng vội vã thay đổi tư thế, giấu mình dưới nước, chỉ thò mỗi cái đầu lên. Con trai mười lăm, mười sáu tuổi khá dễ xấu hổ, chỉ mặc độc có một chiếc quần nhỏ mà bị bạn nữ cùng lớp bắt gặp, các cậu sẽ cảm thấy hết sức ngại ngùng. Cả đám đều vô cùng kinh ngạc khi một đứa con gái xuất hiện ở nơi vui chơi của con trai, đây đâu phải là đường học sinh thường đi qua khi tan học.
Rất nhanh, đám con trai dưới sông đều nhận ra đại cục chẳng lành. Tô Nhất ôm hết đống quần áo của bọn chúng mang đi mất.
Chung Quốc hét lớn: “Này, Tô Nhất, cậu làm cái gì vậy?”
“Đồ Chung Quốc đáng chết, ngày hôm đó cậu dám dọa tôi, hôm nay cậu cứ ở dưới sông đến tối hẵng bò lên bờ nhé.”
Bạn cùng bàn của Chung Quốc là Dương Chung than vãn: “Tô Nhất, nghe giọng điệu của cậu thì hẳn là nhằm vào Chung Quốc. Bọn mình có thù oán gì với cậu đâu, sao lại mang cả quần áo của bọn mình đi thế? Ân oán của các cậu, mình không có liên can, đừng đổ vạ cho người vô tội chứ.”
Mấy cậu con trai khác cũng nói theo: “Đúng vậy, đúng vậy, Tô Nhất, mau bỏ quần áo của bọn mình xuống đi. Bọn mình đâu có liên quan gì đến ân oán của cậu và Chung Quốc.”
“Các cậu cũng chẳng phải thứ tốt đẹp gì, hôm đó khi Chung Quốc trêu tôi, các cậu người gõ bàn, người đập ghế, cười khắp lớp, giờ tôi sẽ đối xử bình đẳng như nhau. Các cậu chẳng phải rất thích nghịch nước sao? Cứ ở đó từ từ mà nghịch nhé.”
“Tô Nhất, cậu đứng lại, mau trả quần áo cho tôi!”
Tô Nhất buộc đống quần áo vào sau yên xe, vờ như không nghe thấy tiếng Chung Quốc đang hét lên giận dữ, leo lên xe phóng như bay. Cô quyết định làm đám con trai này luống cuống một phen nên ghé vào một cửa tiệm gần trường ăn thạch đá, sau đó mới quay lại trả quần áo. Cô tin rằng trong bộ dạng như vậy, trời chưa tối thì bọn họ còn lâu mới dám mò lên bờ, bởi vì đường về phải đi qua cổng trường. Bị người trong trường nhìn thấy chỉ mặc mỗi cái quần con thì thật là bẽ mặt. Tô Nhất đắc ý đạp thật nhanh. Bên hàng cây ven hồ, đột nhiên trên một cành cây rủ xuống một sợi tơ dài mảnh, đầu cuối của sợi tơ là một con sâu màu xanh lục đang ngọ ngậy. Đây là con sâu “ma treo cổ” mà người dân bản địa thường nhắc đến.
Tô Nhất vốn không phải là cô gái nhát gan, khi nhìn thấy những con sâu này, tuyệt đối không bao giờ la hét.
Nhưng hôm nay, vì bất ngờ trạm chán con “ma treo cổ” khi đang phóng như bay, dường như cùng lúc cô nhìn thấy nó, con sâu xanh lè đó đã va phải má cô.
Cảm giác có con gì đang ngọ ngậy trên mặt khiến cô sợ đến mềm nhũn chân tay, lập tức đưa tay lên gạt con sâu xuống.
Vừa thả tay ra, cái xe bị mất lái, mang theo cô lao thẳng xuống nước.
Tô Nhất chưa kịp phản ứng đã bị nước sông bao vây. Cô không biết bơi, gắng sức nhoi đầu lên mặt nước.
“Cứu... cứu với...”
Sau hai tiếng kêu cứu thất thanh, dưới nước như có một đôi tay vô hình kéo Tô Nhất chìm xuống. Hình ảnh cuối cùng cô nhìn thấy là cách đó không xa, Chung Quốc lao tới, theo sau là vài cậu bạn nữa, bơi thật nhanh về phía cô...
Khi được Chung Quốc vớt lên bờ, Tô Nhất đã gần như chết ngạt, uống đầy một bụng nước. Cô sợ hãi đến mức nước mắt giàn giụa, cứ ngồi khóc nấc lên.
Chung Quốc quỳ bên cạnh cô, giọng nói có phần tức tối: “Thôi đi, nước hồ này đã đủ nhiều rồi, không cần cậu đổ thêm vào đâu.”
Tô Nhất vừa kinh vừa sợ, vừa ảo não lại vừa bực bội. Cô vốn đến tìm Chung Quốc để báo thù, không ngờ người tính không bằng trời tính, Chung Quốc giờ lại thành ân nhân cứu mạng của cô. Nếu không phải cậu ta nhanh nhẹn, kịp thời bơi đến cứu, lôi cô từ dưới sông lên thì chỉ e ngày này năm sau đã là ngày giỗ của cô rồi.
Nhưng cô rất rất không muốn nhận sự giúp đỡ ấy, cho nên lại lấy cái cớ ban đầu để gắt lên: “Đều tại cậu cả, Chung Quốc! Nếu không phải vì cậu thì tôi đã chẳng phải đến cái chỗ này và cũng chẳng bị lao xuống sông.”
“Liên can gì tới tôi? Cậu tự mò đến, sau tại đổ tội cho tôi được chứ, tôi đâu có mời cậu tới đâu. Sao lúc nào cậu cũng như vậy hả? Có chuyện gì cũng đổ vạ cho tôi. Vụ cậu bị chảy máu lần trước cũng...”
Chung Quốc chợt nhận ra mình đã lỡ lời, chưa nói hết câu đã bịt miệng lại.
Còn Tô Nhất thì thẹn quá hóa giận, hét lên: “Cậu nói cái gì? Cậu nói cái gì?”
Tô Nhất vừa nói vừa tức tối đẩy Chung Quốc đang quỳ trước mặt mình ra, khiến cậu không phòng bị mà ngã chổng vó trước Tô Nhất.
Chung Quốc chỉ mặc mỗi một cái quần bơi, thiếu niên mười năm, mười sáu tuổi đã phát triển đầy đủ, tay chân thon dài, thân hình cân đối, cơ bắp rắn chắc... không chút che đậy đập thẳng vào mắt Tô Nhất. Cô lập tức đờ mặt, vội vàng đứng dậy quay đi.
Chung Quốc cũng bật dậy nhanh như chớp, hận mình có lòng tốt mà không được báo đáp, cậu chỉ thẳng vào trước mặt Tô Nhất, nói: “Tô Nhất, cậu mà còn rơi xuống sông lần nữa, tôi quyết không cứu...”
Lời chưa nói hết cậu đã im bặt, đứng đó nhìn trân trân vào Tô Nhất. Theo ánh mắt của cậu, cô cũng vô thức nhìn lại bản thân mình. Hôm đó cô mặc áo sơ mi màu trắng và chiếc váy bò màu xanh đậm. Chiếc áo trắng cộc tay mỏng manh ướt nước dính chặt vào người cô, gần như trở nên trong suốt, khiếc áo lót bằng vải cotton trắng hiển hiện rõ từng đường nét. Vừa rồi ngồi dưới đất không cảm thấy, giờ đứng dậy, cô mới phát hiện quần áo trên người chẳng khác nào vô hình.
“Á...” Tô Nhất lập tức đưa tay ôm chặt lấy vai, ngồi thụp xuống. “Cậu... nhìn cái gì mà nhìn!”
Bị cô quát, Chung Quốc như sực tỉnh cơn mơ, vội vã lắc đầu nói: “Ai nhìn cậu? Cậu có gì để mà nhìn chứ? Tưởng mình là Thái Bình công chúa chắc.”
Tô Nhất giận đến đỏ cả mặt, quát: “Đồ lưu manh, cậu vừa nói cái gì?”
Chung Quốc đánh trống lảng: “Cậu không sao là tốt rồi, giờ mặc kệ cậu, tôi đi mò quần áo của tôi.”
Chưa dứt lời, cậu đã nhanh chóng nhảy ùm xuống sông như chạy trốn. Phía bên kia con sông, vài cậu con trai đang lặn ngụp, đầu tiên là vớt cái xe đạp của Tô Nhất lên, rồi lại vội vàng lặn xuống tìm quần áo. Do quần áo buộc sau yên xe không chặt nên sau khi chiếc xe lao xuống nước, hơn nửa số quần áo đã rơi ra và bị dòng nước cuốn đi. Nếu họ không nhanh chóng bơi lên trước vớt, tới khi quần áo trôi đến con đập rồi đi vào sông lớn, sẽ chẳng đuổi kịp được nữa, tối nay chỉ có nước mặc quần bơi mà diễu hành khắp phố.
Đống quần áo bị rơi ra cuối cùng cũng được vớt lên, cố vắt cho kiệt nước rồi mặc vào người. Sau đó, đám con trai cùng nhau tới xem Tô Nhất thế nào. Cô ngồi thu mình lại hết mức có thể, cố gắng không để bọn họ nhìn thấy chiếc áo sơ mi trong suốt của mình.
“Tô Nhất, không sao rồi thì cùng về đi. Cậu còn ngồi đây làm gì thế?”
Ý tốt của Dương Cương, Tô Nhất chỉ dám nhận trong lòng. “Tôi... muốn ngồi thêm lát nữa rồi mới về, các cậu về trước đi.”
“Cái gì cơ, vẫn muốn ngồi á? Còn ngồi nữa thì trời tối mất.”
Chung Quốc đứng bên cạnh chêm vào: “Cậu ta muốn ngồi thì cứ để cho cậu ta ngồi, cậu quan tâm nhiều làm gì.”
“Vậy thôi cậu cứ ngồi đi. Bọn tôi đi đây.”
Bọn con trai kéo nhau đạp xe đi, Tô Nhất một mình ngồi lại trên bờ sông, hong chiếc áo sơ mi dưới những ánh nắng cuối cùng còn sót lại, may mà trời nóng nên áo cũng nhanh khô. Một lúc sau, chiếc áo trắng đã không còn trong suốt nữa, trời cũng đã sẩm tối, cô vội vàng đạp xe về nhà.
Đang lạch bà lạch bạch chạy lên lầu thì cánh cửa nhà bên bật mở, cô Uông ló đầu ra hỏi: “Là Tô Nhất à, cô cứ tưởng là Chung Quốc nhà cô về.”
Nghe giọng điệu này, có vẻ Chung Quốc vẫn chưa về. Chẳng phải cậu đã đi về từ nãy rồi sao? Chắc lại đang cùng đám anh em chí cốt cắm cọc ở quán điện tử rồi.
Nghe đến câu Thái Bình công chúa của cậu, Tô Nhất lại hận đến nghiến răng nghiến lợi, cảm thấy trên thế giới này chắc chẳng tìm được ai đáng ghét hơn Chung Quốc.
Ấy vậy mà cứ phải sớm tối chạm mặt nhau, ở nhà, ở trường hay trên đường đi học, đi đâu cô cũng nhìn thấy cậu. Cô thực sự hi vọng được chuyển trường hay chuyển nhà để sau này đỡ phải gặp cậu.
Chuyện chuyển trường là phi thực tế, chuyển nhà lại càng không có khả năng. Năm Tô Nhất học lớp chín, nhà cô đã từng chuyển một lần. Khi đó đơn vị của bố cô lại xây khu tập thể, thiết kế dạng căn hộ lớn hơn một trăm mét vuông với ba phòng ngủ và hai phòng khách, rộng rãi hơn nhiều so với căn hộ nhỏ hơn bảy mươi mét vuông, hai phòng ngủ, một phòng khách trước đây của nhà cô.
Nhà họ Tô đăng kí, bên nhà họ Chung cũng đăng kí. Sau khi khu tập thể mới được hoàn thành, tất cả những người tham gia đều bốc thăm xem mình ở nhà nào. Hai nhà Tô - Chung lại sát vách. Ông Tô và ông Chung nhìn nhau cười lớn, nói: “Xem ra hai nhà chúng ta rất có duyên làm hàng xóm.”
Trong khi người lớn đang cười nói vui vẻ, Tô Nhất chỉ biết thầm thở dài.
“Sao chuyển đi chuyển lại vẫn phải làm hàng xóm của tên khốn kia chứ? Thật xúi quẩy!”