Câu trả lời của Thẩm Nhu vang lên mạnh mẽ, giọng điệu còn vô cùng chân thành.
Giang Trì Ý thừa nhận, anh ta tức giận.
Anh ta tức giận vì trong lòng Thẩm Nhu, địa vị của Tư Minh Cẩm vậy mà lại vượt qua anh ta.
Nhưng cho dù tức giận, Giang Trì Ý cũng không quên mục đích mình đến tìm Thẩm Nhu, “Tiểu Nhu, chúng ta lớn lên bên nhau từ nhỏ tới lớn, anh là người thế nào em cũng biết rõ.”
“Anh thừa nhận, trước kia anh từng thích Cố Thiến, nhưng đây cũng đã là chuyện từ rất lâu về trước rồi.”
“Anh dám thề với trời đất, lúc anh còn ở bên em, anh không có một chút dây dưa không rõ ràng nào với Cố Thiến cả.”
Thẩm Nhu nhìn anh ta, trên mặt không có biểu cảm gì giống như không có chút hứng thú nào với lý do thoái thác của Giang Trì Ý.
Vì thế anh ta thay đổi đề tài lên người Tư Minh Cẩm, “Em hiểu rõ Tư Minh Cẩm được bao nhiêu chứ?”
“Trước khi ở bên em, cậu ta từng có bao nhiêu người phụ nữ em biết không?”
“Em không thể chỉ nhìn bề ngoài, đừng có bị dáng vẻ của cậu ta lừa gạt.”
“Anh nói cho em biết một chuyện, hồi còn đi học, có một đêm cậu ta không về ký túc xá ngủ.”
“Ai cũng không biết cậu ta đi đâu, nhưng ngày hôm sau, có người nhìn thấy một người phụ nữ đưa tiền đến cho cậu ta, là một người phụ nữ lớn tuổi.”
Giang Trì Ý từ từ nói tiếp, “Còn cả chuyện cậu ta đi du học, lúc ấy mọi người đều nói điều kiện gia đình nhà cậu ta không tốt, không có khả năng cho cậu ta đi du học được.”
“Em có biết tiền đi du học đó là từ đâu ra không?”
Người đàn ông hạ thấp giọng, ý đồ muốn tới gần Thẩm Nhu lại bị cô dùng ánh mắt ngăn lại.
Giang Trì Ý tựa vào kệ bếp, cười với Thẩm Nhu, trong giọng nói tỏ rõ vẻ khinh thường, “Tư Minh Cẩm cậu ta, không hề sạch sẽ như em nghĩ đâu.”
“Những đồng tiền đó của cậu ta còn không phải là do đi bán thân, làm tiểu bạch kiểm à, cậu ta…”
“Câm miệng!” Thẩm Nhu giơ con dao đang cầm trong tay lên.
Cô thật sự không nghĩ tới, Giang Trì Ý sẽ nói xấu Tư Minh Cẩm trước mặt mình, cư xử như vậy đúng là giống mấy tên khốn khϊế͙p͙ tính tình đàn bà vậy.
Thẩm Nhu thật sự không thể nghe nổi nữa.
Cô nhíu mày nhìn người đàn ông đáng ghét trước mặt, trong giọng nói lộ vẻ không kiên nhẫn, “Giang Trì Ý, đầu óc anh sao lại trở nên bẩn thỉu như vậy?”
“Thật là ghê tởm.”
Thẩm Nhu không muốn tốn thêm nước bọt với anh ta, trực tiếp chỉ con dao trong tay về phía cửa nói, “Anh ra ngoài đi, tôi không muốn nhìn thấy anh nữa.”
Tư Minh Cẩm là người thế nào, cô không cần Giang Trì Ý nói cho mình biết.
Thẩm Nhu không tin những lời Giang Trì Ý nói, cô không tin Tư Minh Cẩm là loại người dựa vào khuôn mặt kiếm cơm như vậy.
Giang Trì Ý căng thẳng, từ đầu đến cuối nhìn chằm chằm Thẩm Nhu, không hề có ý định rời đi.
Anh ta không hề nghĩ đến chuyện Thẩm Nhu lại không tin lời mình. Hơn nữa, Thẩm Nhu còn mắng anh ta đầu óc xấu xa… trước kia đến một câu nặng lời cô cũng sẽ không nói.
Bây giờ một cũng là Tư Minh Cẩm, hai cũng là Tư Minh Cẩm!
Giang Trì Ý chán nản, trong lòng tức giận khó chịu, anh ta còn muốn nói gì đó lại bị Thẩm Nhu ngắt lời.
“Còn chưa đi?” Cô cầm con dao tiến lên một bước, Giang Trì Ý nghiến răng nghiến lợi nhìn cô một cái rồi căm giận rời khỏi.
Anh ta không phải sợ Thẩm Nhu thật sự cầm dao chém mình, mà là nghĩ tới trước kia Thẩm Nhu đã quăng mình xuống đất như thế nào. Giang Trì Ý tự biết rõ bản thân mình, sức chiến đấu của anh ta thật sự không bằng Thẩm Nhu.
Là một người đàn ông, anh ta không muốn mất thể diện trước mặt Thẩm Nhu.
…
Chân trước Giang Trì Ý vừa rời đi, sau lưng Tư Minh Cẩm đã trở về.
Vừa về tới nơi, Tư Minh Cẩm lập tức chạy tới phòng bếp giúp đỡ Thẩm Nhu.
Nhìn thấy cô không yên lòng rửa rau, anh đi lên nhận lấy rau sống trong tay cô, “Mệt thì về phòng nghỉ ngơi đi, còn lại để anh làm cho.”
Thẩm Nhu hồi hồn, lúc nhìn anh khó tránh khỏi việc lại nghĩ đến mấy lời của Giang Trì Ý.
Anh ta nói hồi còn đi học, Tư Minh Cẩm có một đêm không về ký túc xá, ai cũng không biết đêm đó anh đi đâu, sau lại thấy một người phụ nữ lớn tuổi tìm Tư Minh Cẩm đưa anh tiền.
Những tin đồn này, lúc trước Thẩm Nhu cũng từng nghe được. Chẳng qua khi đó cô cũng không nghĩ nhiều, bởi vì lúc ấy cô không hề hứng thú với chuyện của Tư Minh Cẩm. Khi ấy, cô một lòng một dạ với Giang Trì Ý, căn bản không để ý tới những người khác.
Cho nên đêm đó Tư Minh Cẩm đến cùng là đi đâu? Sao lại không về ký túc xá?
Thẩm Nhu vẫn có chút tò mò.
Nhưng cô không hỏi Tư Minh Cẩm, bởi vì cô tin tưởng anh nhất định không giống như Giang Trì Ý nói.
“Em sao vậy?” Người đàn ông thấy hồi lâu cô không trả lời, ngừng động tác trong tay quay đầu nhìn cô.
Thẩm Nhu hoàn hồn cười lắc đầu, “Không sao, đúng là hơi mệt rồi.”
“Vậy mau đi nghỉ ngơi đi.” Tư Minh Cẩm đuổi cô lên phòng, lúc cuối còn nhớ ra gì đó, “Phải rồi, nhạc mẫu đại nhân nói đêm nay chúng ta có thể đốt pháo hoa.”
Thẩm Nhu buồn cười, cảm thấy nhiều lúc Tư Minh Cẩm vẫn giống như một đứa trẻ vậy.
Buổi chiều trôi qua rất nhanh, Thẩm Nhu ngủ một giấc dậy, sắc trời bên ngoài đã tối dần.
Cô vừa xuống lầu đã thấy trong phòng bếp truyền ra tiếng nói cười. Là Trần Thục Ngọc và Trần Tú Hoa đang ôn lại chuyện cũ, có lẽ là chuyện khi hai bà còn trẻ tuổi.
Thẩm Nhu đứng tựa vào cửa phòng bếp một lúc nhìn Tư Minh Cẩm nấu ăn, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy ấm áp lạ thường.
Giống như ảo giác cô và Tư Minh Cẩm đã kết hôn vậy, cảm giác năm tháng yên bình.
Nếu như trong bếp không có Giang Trì Ý và Cố Thiến thì hình ảnh đúng là quá hoàn mỹ rồi.
Cơm tối vô cùng phong phú, có thịt cá và rượu để uống.
Mãi cho đến chín giờ tối mọi người mới ăn xong.
Trần Thục Ngọc và Trần Tú Hoa phụ trách thu dọn bát đũa, bố Thẩm và bố Giang ngồi trong phòng khách bày bàn cờ vua.
Thẩm Nhu và Tư Minh Cẩm ra xe chuyển hết pháo hoa vào sân, sau đó phối hợp đốt từng cái một.
“Lui về phía sau, lui về phía sau.” Thẩm Nhu kéo góc áo Tư Minh Cẩm, quay đầu thấy Giang Trì Ý và Cố Thiến cách đó không xa.
Tư Minh Cẩm đốt một loạt pháo hoa, sau đó cầm lấy tay Thẩm Nhu kéo cô chạy chậm về phía mái hiên.
Vừa đứng vững chân, bầu trời đêm âm u lập tức nở rộ những đóa hoa sắc màu rực rỡ.
Sau đó liên tiếp từng đợt hiện ra hoa văn, phản chiếu vào đôi mắt long lanh của Thẩm Nhu.
Hai người mẹ dọn dẹp xong xuôi cũng từ phòng bếp ra ngoài xem pháo hoa, hai ông bố chơi cờ trong phòng khách cũng ngừng lại.
Thẩm Nhu nhìn bầu trời đêm sắc màu sặc sỡ đến vui mừng, Tư Minh Cẩm bên cạnh cũng nhìn cô, trong mắt tràn đầy nhu tình, âm thầm khóa chặt lấy cô.
Bầu trời nông thôn vào ban đêm rất tối, là loại tối đến mức không nhìn thấy rõ năm đầu ngón tay.
Mà giờ khắc này, sức chú ý của mọi người đều tập trung vào pháo hoa, Tư Minh Cẩm khẽ động, hơi khom lưng xuống, trực tiếp hôn lên môi Thẩm Nhu…
Phía chân trời pháo hoa vô cùng mỹ lệ, Thẩm Nhu còn đang nghiêm túc thưởng thức, không nghĩ đến Tư Minh Cẩm lại to gan như vậy, đột nhiên hôn cô khiến cô cả kinh một lúc lâu không dám lộn xộn.
Thẩm Nhu rất hoảng sợ, hoảng hốt giống như đang làm chuyện gì xấu vậy.
Hơn nữa cô còn đưa tay muốn đẩy Tư Minh Cẩm ra, nhưng nụ hôn của anh lại bá đạo hơn so với thường ngày, quấn lấy cô một tấc không rời, tư thế tiến công ngày càng sâu, mãi cho tới khi Thẩm Nhu sắp hít thở không thông, đưa tay véo eo anh một cái, anh mới buông lỏng cô ra.
Không đợi Thẩm Nhu kịp giận dữ, Tư Minh Cẩm đã lặng yên không một tiếng động lôi kéo cô ra mặt sau phòng bếp.
Anh đè cô lên tường, tiếp tục nụ hôn vừa rồi.
Đêm nay, Tư Minh Cẩm rất vội vàng, cũng rất điên cuồng, sự chiếm hữu của anh khiến Thẩm Nhu dần nhận ra điều gì đó.
Đây chính là biểu hiện cho sự bất an của Tư Minh Cẩm, bởi vì Giang Trì Ý…
Tuy rằng bên ngoài anh vẫn tỏ vẻ bình tĩnh, nhưng trong lòng vẫn có cảm giác không an toàn đúng không…
“Ưm…” Thẩm Nhu hồi hồn.
Vừa rồi Tư Minh Cẩm nhẹ nhàng véo một cái lên thắt lưng cô, chóp mũi người đàn ông kề sát cô, hai môi gần nhau, hơi thở nóng bỏng truyền tới, giọng nói vô cùng mê hoặc, “Đang nghĩ cái gì?”
Thẩm Nhu thất thần vào lúc hai người đang hôn nhau, điều này khiến Tư Minh Cẩm có chút khó chịu.
Đầu óc của anh bây giờ rất hỗn loạn, suy nghĩ mãnh liệt chiếm hữu đã nhanh chóng lấn át lý trí, anh thật sự rất yêu cô.
“Nghĩ đến… anh.” Thẩm Nhu ngẩng mặt lên cười với Tư Minh Cẩm.
Ánh mắt của anh khựng lại, còn chưa kịp phản ứng, Thẩm Nhu đã kiễng chân lên ôm lấy cổ anh, chủ động hôn lên môi anh.
Chỉ lướt qua như chuồn chuồn đạp nước, sau đó cô ghé sát bên tai Tư Minh Cẩm, nhỏ giọng nói một câu, “Em yêu anh.”
Ba chữ ngắn gọn nhưng lại chính là liều thuốc an thần tốt nhất dành cho Tư Minh Cẩm.
Chút bất an hoảng sợ trong lòng lập tức tiêu tan, lý trí chậm rãi được kéo trở lại, nhưng vì bước tiến công của Thẩm Nhu mà rất nhanh lại bị rối loạn.
Thẩm Nhu bắt đầu hôn anh, đầu tiên là hầu kết, kỹ thuật hôn của cô vô cùng trúc trắc, lúc nhẹ lúc nặng cắn khiến Tư Minh Cẩm có chút ngứa ngáy và khô nóng.
Lý trí lại tiếp tục biến mất, dưới sự tấn công như có như không của Thẩm Nhu, Tư Minh Cẩm cuối cùng cũng không chịu được, tay cũng theo tâm tư mà rối loạn.
“A…” Thẩm Nhu hô nhỏ một tiếng, trừng mắt nhìn anh, cũng dừng động tác lại.
Tư Minh Cẩm cười thành tiếng, “Anh xin lỗi…”
Câu xin lỗi này thực sự không có chút thành ý nào cả.
Thẩm Nhu đỏ mặt đẩy anh ra, tay ôm lấy ngực chỉ muốn tìm kẽ đất mà chui vào.
Tư Minh Cẩm mím môi nhịn xuống ý cười, tay phải đặt ra sau lưng, năm ngón tay thon dài lúc nắm lúc mở giống như đang hồi tưởng lại cảm xúc vừa rồi.
Nói thế nào được nhỉ… so với anh tưởng tượng còn mềm mại hơn.
Lúc hai người trở lại thì Giang Trì Ý và Cố Thiến vẫn đang đứng dưới mái hiên ngắm pháo hoa, cô ta lặng lẽ đưa tay muốn nắm lấy tay Giang Trì Ý.
Động tác vô cùng cẩn thận, thỉnh thoảng còn nhìn mặt Giang Trì Ý một cái.
Thẩm Nhu nhìn động tác nhỏ của Cố Thiến một cái rồi quay đi, làm như không phát hiện.
Ngược lại là Tư Minh Cẩm, anh dừng bước híp mắt lại nhìn.
Sau đó thấy Giang Trì Ý không chút nể mặt hất tay Cố Thiến ra.
Quả nhiên là lãnh khốc vô tình.
Giang Trì Ý quả thật là hất tay Cố Thiến ra, không chỉ mỗi thế, anh ta còn quay đầu hung tợn trừng mắt nhìn Cố Thiến, hạ thấp giọng cảnh cáo, “Đừng chạm vào tôi, nếu không chưa kịp đợi đứa trẻ này sinh ra thì cô phải cút khỏi nhà tôi ngay, hiểu chưa?”