Tương Tỉnh Truyện

Chương 53: “Để em hôn một cái.”

Thời gian Trần Thứ xin nghỉ không ngắn, thật sự khó được viện thiết kế đồng ý nhưng tình huống của anh khá đặc biệt, cấp trên trực tiếp lại là sư huynh cùng trường, hơn nữa trong số nhân viên thì anh là người tăng ca nhiều và hay đi công tác nhất, công việc làm bình thường cũng gấp đôi người khác, lần này hiếm khi xin nghỉ dài hạn, cũng không ai nói gì.

Sau khi về lại công ty, công việc của Trần Thứ ngập đầu, duy trì tần suất mỗi đêm một cuộc điện thoại cho Khương Tỉnh.

Cuối tháng mười một, viện thiết kế nhận một hạng mục hơi khó khăn, sau khi thảo luận quyết định giao cho nhóm Trần Thứ, Trần Thứ lại bị phái đi Châu Phi làm khảo sát.

Lần này đi mất sáu ngày, sau khi xác định hành trình Trần Thứ mới nói cho Khương Tỉnh.

Công việc nhiều hơn so với dự đoán, sau khi gấp gáp làm xong cũng mất thêm hai ngày, khi trở về đã qua tháng mười một.

Vừa đến tháng mười hai, nhiệt độ ở Nam An bỗng nhiên hạ xuống, lạnh chưa từng thấy.

Ngày Trần Thứ trở về đúng hôm trời mưa, bên ngoài vừa lạnh vừa ẩm thấp, máy bay mãi không hạ cánh được, đến hơn sáu giờ mới ra khỏi sân bay.

Mở di động ra liền nhìn thấy tin nhắn của Tần Miểu: Nhận được tin nhắn thì gọi lại.

Trần Thứ gọi điện thoại cho cô ta, vang lên một tiếng liền nghe thấy giọng của Tần Miểu: “Cậu đến đâu rồi?”

“Tôi về rồi, có chuyện gì không?”

“Vậy cậu nói vị trị cụ thể, tôi đi tiễn bạn, vẫn chưa rời khỏi, thuận tiện đưa cậu về.”

Trần Thứ nhìn quanh bốn phía, nói vị trí cho cô ta.

Không lâu sau liền thấy xe Tần Miểu.

Sau khi ngồi lên xe, Trần Thứ nói cảm ơn trước, hỏi cô ta: “Sư huynh trở lại chưa?”

“Vẫn chưa, sáng nay mới họp hội nghị trực tuyến.”

Trần Thứ gật đầu, thả lỏng vai, vuốt vuốt trán.

Tần Miểu nói: “Mệt hả, trên máy bay không ngủ được?”

“Không.”

Ngồi bên cạnh là một người đàn ông với hai đứa trẻ, bận rộn sứt đầu mẻ trán chỉ thiếu điều chưa khóc thôi, Trần Thứ cảm thấy dù sao cũng không ngủ được, rảnh rỗi không có việc gì làm cuối cùng giúp anh ta dỗ con cho đến tận khi hạ cánh.

Tần Miểu nghe anh nói xong thiếu chút nữa bật cười: “Chuyện này mà cậu cũng làm được, nếu là người khác thì không tức giận đã là làm chuyện tốt rồi.”

Trần Thứ cười cười, không nói thêm gì, dựa vào ghế nghỉ ngơi.

Tần Miểu cũng không quấy rầy anh nữa, im lặng lái xe.

Đến dưới lầu, cô ta dừng xe, quay đầu nhìn Trần Thứ, không biết anh đã ngủ thiếp đi từ khi nào.

Trong xe mở đèn, ánh sáng lạnh lẽo chiếu lên mặt Trần Thứ.

Anh nhắm mắt lại, dù rất mệt mỏi nhưng ngủ rất an phận.

Nhưng Tần Miểu lại bị tiếng hít thở nhè nhẹ của anh khiến tim ngứa ngáy.

Cô ta không đánh thức anh, có lẽ là đau lòng, lại có lẽ là lưu luyến khoảnh khắc khó có được này.

Bọn họ quá quen thuộc, biết nhau bảy năm, từ khi đi học đến lúc đi làm, cô ta hiểu rõ, anh chỉ coi cô ta là bạn học, ở trong lòng anh không khác gì bọn Lý Hách. Thậm chí lần trước sau khi cô ta ôm anh, anh cũng chỉ nghĩ là cô ta say rượu làm loạn, hoàn toàn ném ra sau đầu. 

Đối với cô ta, suy nghĩ của anh rất đơn giản, lại có lẽ, căn bản chưa từng nghĩ phải phí tâm tư gì cho cô ta.


Đàn ông chắc chỉ ở trước mặt người mình thích mới có thể tỉ mỉ, nhạy cảm tinh tế, vì cô ấy mà lo lắng, cũng vì cô ấy mà suy nghĩ.

Tần Miểu lại lần nữa bi ai nhận ra, Trần Thứ không hề đề phòng cô ta. Nếu như cô ta không nói, chắc anh sẽ mãi không biết được tình cảm của cô với anh không chỉ là tình bạn.

Tần Miểu tự nhận là người sáng sủa lạc quan, nhưng tâm tư chôn giấu dưới đáy lòng đã lâu, lâu đến nỗi trở nên mục nát, đổ không được, chỉ có thể khiến bản thân đau khổ.

Mà dù cô ta đau khổ thế nào cũng không có dũng khí mở miệng nói với anh.

Ở trong mắt người khác, có lẽ cô ta là người dũng cảm lại hào phóng, nhưng chỉ cô ta biết, trong lòng cô ta nhu nhược khiến cho người ta chán ghét.

Không cần kết quả, chỉ nói cho anh biết nhưng cô ta cũng không làm được.

Chỉ một điểm này, cô ta cảm thấy mình không bằng một đầu ngón tay của Khương Tỉnh.

Cô ta ở bên Trần Thứ chờ bảy năm, mà Khương Tỉnh cũng chỉ làm hàng xóm của anh có mấy tháng.

Tần Miểu càng nghĩ càng sa sút tinh thần. Người bạn chung phòng năm đó cùng cô ta bắt đầu sự nghiệp thầm mến cũng đã thành công giành được đối phương, hai năm trước đã xác định quan hệ yêu đường, bây giờ phân phân hợp hợp nhiều lần, chắc là sẽ nhanh chóng có kết quả, dù chia tay hay kết hôn, tóm lại là cũng có kết quả.

Mà qua nhiều năm như vậy cô ta lại không có một chút tiến triển nào.

Cô ta đang rối rắm còn Trần Thứ vẫn ngủ không biết gì.

Tần Miểu thở dài, nhìn gò má anh, trong lòng lại thêm khó chịu, cô ta chậm rãi tới gần.

Lúc môi sắp chạm vào mặt Trần Thứ, chuông điện thoại đột nhiên vang lên.

Ngực Tần Miểu co rút lại, nhanh chóng lùi ra.

Trần Thứ đột nhiên tỉnh lại.

Mơ màng mở mắt, phát hiện là tiếng chuông điện thoại của mình, anh lấy điện thoại trong túi ra, thấy tên người gọi liền tỉnh táo lại.

Anh nhanh chóng nhận: “Khương Khương!”

Tâm trạng rối loạn Tần Miểu trong nháy mắt bị dội cho một chậu nước đá, lạnh đến tận cùng.

Cô ta mím môi, hờ hững ngồi đó, bên tai là giọng nói sung sướng của anh, từng câu từng câu, kiên nhẫn dặn dò người kia, bảo cô ấy giữ ấm, bảo cô ấy ăn cơm thật ngon, dài dòng không giống người đàn ông im lặng kiệm lời trước kia.

Bộ dạng sinh động của anh chỉ xuất hiện trước mặt người kia.

Cuộc điện thoại chỉ kéo dài hai ba phút.

Nhưng Tần Miểu lại chờ đến bực bội.

Cô ta há miệng, muốn bảo anh xuống xe nói, nhưng thấy bộ dạng anh cầm điện thoại nói cười, lại cảm thấy lúc này mở miệng quấy rầy thật sự tàn nhẫn.

Cô ta nuốt những lời định nói xuông.

Trần Thứ cúp điện thoại, nhìn ra ngoài mới nhận ra đã đến viện thiết kế.

“Xin lỗi, tôi ngủ quên mất.” Anh nói xong liền cầm túi của mình lên, “Cô có lên không?”

Tần Miểu không nhìn anh mà nhìn cửa nói: “Không, còn một ít việc mai lại làm, tôi về luôn.”

“Được.” Trần Thứ cảm ơn cô ta, mở cửa xuống xe, ra sau lấy vali của mình rồi tạm biệt cô ta.


Tần Miểu không dừng lại, lái xe đi.

Sau khi trở lại liền bận rộn mấy ngày, đến cuối tuần, Trần Thứ cuối cùng cũng rảnh hơn, làm thêm nửa ngày thứ bảy, chủ nhật mở một cuộc họp, thời gian còn lại Trần Thứ dành để dọn dẹp nhà cửa, đem chăn mền ra phơi nắng. 

Mấy ngày nữa Khương Tính sẽ trở lại, Trần Thứ định chuẩn bị trước một chút, mùa đông rất lạnh, dù trong phòng có điều hòa cũng không thật sự ấm áp. Chiều chủ nhật, Trần Thứ ra ngoài mua hệ thống sưởi bằng điện, thấy mấy cô gái đang chọn những đôi bao tay màu sắc sặc sỡ, anh đứng lại nhìn, cúng mua cho Khương Tỉnh một đôi.

Hôm sau vẫn đi làm từ sớm, bên ngoài mưa rơi, trên đường lại kẹt xe, thiếu chút nữa thì trễ giờ.

Buổi sáng tham gia một cuộc họp dài đằng đẵng, sau khi kết thúc cũng đã đến giờ cơm.

Lúc ăn cơm, Tần Miểu hỏi Trần Thứ tối nay muốn ăn gì.

Trần Thứ cảm thấy hơi kì lạ.

Tần Miểu để đũa xuống: “Không phải cậu quên rồi chứ? Hôm nay là sinh nhật cậu, đã nhiều năm không có tổ chức rồi.”

Trần Thứ lúc này mới nhớ ra.

Chuyện sinh nhật này, lần đầu tiên anh tổ chức là vào lúc học năm thứ ba, sinh nhật với anh mà nói không có ý nghĩ gì, chẳng qua là một tờ giấy được để trong quần áo khi bị ba mẹ bỏ lại mà thôi.

Trước kia sống ở nhà bác, mỗi ngày chỉ quan tâm đến kế sinh nhai, trong nhà chỉ có hai người đàn ông, chẳng ai quan tâm tới những thứ này. Thậm chí bác chưa từng cho anh xem tờ giấy kia, sau khi lớn lên anh mới biết được từ lời của bà lão nhà bên.

Lúc học năm thứ ba, Trần Thứ và Tần Miểu đã khá quen thuôkc, Tần Miểu là bí thư đoàn, lúc thu tài liệu thấy được liền nhớ kĩ, gọi mấy người bạn góp tiền tổ chức sinh nhật cho anh, chủ yếu là ăn một bữa, mua một cái bánh kem.

Sau đó vào tháng mười hai năm thứ tư, anh về quê, không tổ chức, sau đó lại học nghiên cứu sinh, Trần Thứ còn bận rộn hơn cả lúc học đại học, một ngày dùng như hai ngày, hết tiết là đi làm, từ lúc thực tập đã đi công tác với sư huynh, nhắc tới cũng khéo, năm nào cũng bỏ lỡ ngày bảy tháng mười hai.

Trần Thứ đối với sinh nhật không cố ghi nhớ, Tần Miểu vừa nhìn vẻ mặt anh cũng biết anh đã quên sạch sẽ.

Mấy năm trước cô ta chỉ có thể gửi tin nhắn “Sinh nhật vui vẻ” cho anh, khó khăn lắm năm nay mới không bị bỏ lỡ, cô ta cảm thấy không nên để nó cứ trôi qua như vậy.

“Không bằng ăn một bữa. Năm nay không có ai khác, cậu muốn ăn gì, tôi mời cậu.”

Trần Thứ lắc đầu: “Không cần phiền như thế, tôi cũng không có gì muốn ăn, buổi tối chắc còn phải tăng ca.”

Tần Miểu trợn mắt nhìn anh: “Tăng ca khi nào chẳng được? Tổ chức sinh nhật một chút có sao đâu.”

“Thật sự không cần.”

“Tùy cậu.”

Tần Miểu hơi mất hứng, lười phải nhiều lời với anh.

Đến lúc tan tầm, Trần Thứ quả nhiên chưa làm xong.

Tần Miểu không để ý đến anh, một mình lái xe ra ngoài ăn một bữa tiệc lớn, cảm thấy không có ý nghĩ, lại gọi bạn thân đi dạo phố.

Trong nhà ăn còn một ít cơm, Trần Thứ ăn đơn giản rồi quay lại làm việc.

Một lát sau, di động vang lên, là Khương Tỉnh gửi wechat tới, hỏi anh tan tầm chưa.

Trần Thứ trả lời: Còn một chút việc, làm xong anh sẽ về.

Khương Tỉnh gửi tới một mặt cười, không tiếp tục quấy rầy anh nữa.

Tuy rằng công việc không coi là nhiều nhưng làm xong cũng sắp đến tám giờ.

Bên ngoài không có mưa, Trần Thứ cất ô vào cặp, đang định đi, chợt có người từ phía sau ôm lấy anh.

Anh giật mình ngẩn ra, vừa quay đầu lại liền thấy một khuôn mặt cười tươi tắn: “Trần tiên sinh, cần bạn không?”

Trần Thứ mở to mắt: “Em…”

Sững sờ hai giây, kinh ngạc trong mắt dần biến mất, chuyển thành ngạc nhiên mừng rỡ.

Anh vòng tay ôm lấy cô, mắt cong lên, “Sao em lại tới đây?”

Hỏi xong lại buông ra, sờ mặt cô: “Lạnh quá, đến bao lâu rồi?”

“Không lâu lắm.”

Khương Tỉnh ôm anh: “Đừng lộn xộn, để em hôn một cái.”

Trần Thứ cười ra tiếng, ôm lấy eo cô, cúi đầu đưa mặt tới trước mặt cô.

Cách đó không xa, Tần Miểu sững sờ đứng đó, xoay người ném bánh ngọt trong tay vào thùng rác, lau mắt, bước nhanh vào trong xe.