Tương Tỉnh Truyện

Chương 46: “Cậu định khi nào thì cầu hôn?””

Bên kia điện thoại hết sức im lặng, Trần Thứ bóp chặt di động không nhúc nhích, sau một lúc lâu lại nghe thấy tiếng cười của Khương Tỉnh.

Mặt Trần Thứ vì tiếng cười kia dần nóng lên.

“Khương Khương.”

“Vâng?”

“Em đừng cười…”

Khương Tỉnh nhịn một chút, dừng cười, khóe môi vẫn giương lên, “Cười cùng không được sao?”

Trần Thứ không lên tiếng, tim lại đập nhanh hơn.

Khương Tỉnh không nghe thấy anh đáp lại, cảm thấy kì lạ, “Trần Thứ?”

“Ừ?”

Khương Tỉnh hỏi: “Sao thế, tức giận?”

“Không có.”

“Vậy anh nói chuyện đi.” Khương Tỉnh thả lỏng, đi tới ngồi xuống giường, tựa người vào đầu giường, “Ngày mai mấy giờ anh về?”

“Chắc xế chiều.”

“Đi chung với Tần Miểu?”

Trần Thứ dừng lại một chút, đáp: “Chắc là vậy.”

Khương Tỉnh ồ một tiếng, nói: “Em xem thời tiết rồi, ở chỗ anh trời mưa, đi đường cẩn thận một chút.”

“Ừ.” Trần Thứ nói, “Em ở nhà thế nào, vết thương còn khó chịu không?”

“Không sao, ở nhà cũng tốt, anh đừng lo cho em, tự chăm sóc mình cho tốt, đừng thức đêm mãi.”

Trần Thứ: “Ừ.”

“Đừng lừa em.” Khương Tỉnh nói, “Chờ em quay lại, nếu anh gầy đi thì làm thế nào?”

Trần Thứ cười, “Gầy sẽ để cho em đánh.”

“Đánh anh thì có ích lợi gì?” Khương Tỉnh chậm chạp nói, “Phải để anh cởi sạch nằm trên giường.”

Trần Thứ không ngờ cô đột nhiên nói những lời trắng trợn như thế, lập tức nghẹn lời, tai đỏ lên, quẫn bách lại bất đắc dĩ nói, “Khương Khương..”

Một tiếng gọi nhẹ xin tha này cũng không khiến Khương Tỉnh buông tha. Cô dường như còn rất hào hứng, hạ giọng nói: “Không phải nói để em bắt nạt sao.”

Trần Thứ: “…”

Cuối cùng nói không lại cô, anh lắc đầu, mặt đỏ lên đồng thời nói: “…Được rồi, nghe theo em hết.”

Đáp lại anh là một trận cười.

Cô dường như cười rất vui vẻ, tiếng cười kia khiến lòng anh ngứa ngáy. Trần Thứ yên lặng nghe, cảm giác cả người cũng hơi nóng lên. 

Anh đưa tay cởi hai nút áo, vẫn không thấy bớt nóng.

Cảm giác này anh không lạ gì.

Chỉ là không ngờ gọi điện thoại với cô mà cũng có thể như vậy. Trần Thứ nhíu mày, cảm thấy hơi chán nản.

Hết lần này tới lần khác Khương Tỉnh vẫn không buông tha cho anh, cười xong lại tiếp tục đùa giỡn, “Anh giữ lời đó, đến lúc đó nếu anh đổi ý em sẽ tự mình ra tay, hửm?”

“…”

Trần Thứ càng khó chịu, phía dưới đã có phản ứng.


“Khương Khương…”

Khương Tỉnh nghe thấy giọng anh có chút không đúng, hỏi, “Sao thế?”

“Không sao.” Trần Thứ ổn định tâm tình, “Không còn sớm nữa, em… ngủ sớm một chút.”

Khương Tỉnh đoán chắc là anh xấu hổ, cô hơi buồn cười, suy nghĩ một chút vẫn nhịn được.

Bắt nạt đủ rồi, thấy tốt thì thu tay lại.

Khương Tỉnh nói: “Được, anh cũng nhanh ngủ đi.”

Trần Thứ ừ một tiếng.

Nói một tiếng ngủ ngon liền cúp điện thoại.

Trần Thứ thở ra một hơi, cởi áo khoác ra, cũng mở toàn bộ nút áo sơ mi.

Ngồi trên giường một lát, vẫn còn nóng, anh vuốt mũi, đứng dậy vào nhà vệ sinh.

Lúc này tắm nước lạnh thật sự là không tốt lắm, rất dễ bị bệnh, nhưng Trần Thứ thật sự không thoải mái đành phải tắm một lần.

Nhưng mà hình như không có tác dụng mấy, anh dựa vào vách tường đứng một lúc, trong đầu óc hỗn loạn đều là Khương Tỉnh, khuôn mặt, thân thể, bộ dạng run rẩy trong lòng anh, tiếng thở dốc của cô…

Hai mắt Trần Thứ nhắm chặt, tự chủ triệt để sụp đổ.

Anh nắm lấy chính mình, tay từ từ di chuyển.

Khuôn mặt Khương Tỉnh như ẩn hiện trước mắt, cô hơi nhắm mắt, lông mi ướt nhẹp, nằm trên ngực anh dịu dàng gọi tên anh.



Động tác trên tay ngày càng nhanh hơn, anh mím chặt môi, mày cũng cau chặt.

Trong không gian khép kín chỉ có tiếng hô hấp nặng nề của đàn ông.

Không biết qua bao lâu, cuối cùng anh cũng không kìm nén được, miệng hơi hé mở, gọi tên cô, “Khương Khương…”

Hô hấp ngày càng dồn dập, vài giây sau, một tiếng kêu đau đớn khàn khàn bật ra khỏi cổ họng.

Giải quyết xong, anh mở mắt ra, dựa vào vách tường thật lâu.

*****

Hôm sau, Trần Thứ ở trong phòng chờ tới chín rưỡi, sợ Tần Miểu vẫn chưa thức dậy liền gọi điện thoại cho cô ta.

Điện thoại vang lên rất lâu Tần Miểu mới nhận, hiển nhiên là vừa tỉnh ngủ.

Trần Thứ không nói nhiều, chỉ nhắc nhở một câu: “Mười giờ chúng ta phải xuất phát.”

Tần Miểu chóng mặt xoa xoa trán, ồ một tiếng nói: “Biết rồi.”

Nói xong cũng cúp điện thoại.

Cô ta nằm trên giường một hồi, đầu óc cuối cùng cũng tỉnh táo lại, mơ hồ nhớ tới một đoạn kí ức.

Im lặng hồi tưởng lại một lát, cô ta bật dậy khỏi giường.

Ký ức ngày càng rõ ràng, Tần Miểu kinh ngạc ngồi một lúc, đưa tay hung hăng đánh vào đầu mình.

Trần Thứ đợi đến 10:10, Tần Miểu mới chậm chạp từ trong phòng đi ra.

Nhìn thấy anh, cô ta sững sờ một chút, gò má không nhịn được nóng lên.

Trần Thứ không để ý, chỉ hỏi: “Đi được chưa?”


Tần Miểu sửa lại tóc để che giấu cảm xúc, thúc giục: “Được rồi, chúng ta nhanh lên đi, đừng đến trễ!”

Nói xong thì đi về phía thang máy.

Vào thang máy, Tần miểu càng không được tự nhiên, luôn cúi đầu không nói lời nào.

Trần Thứ nhìn cô ta một cái, hỏi: “Cô không thoải mái sao?”

Tần Miểu sững sờ, thuận theo lời anh nói: “Đúng vậy, còn có chút không thoải mái, tối qua thật sự uống nhiều quá, ngủ lâu vậy vẫn thấy không đủ.”

“Lần sau đừng uống nhiều như thế nữa.”

Tần Miểu ừ một tiếng, nói: “Hôm qua không phải vì vui quá sao, mọi người hiếm khi tụ tập một chỗ, không cẩn thận liền uống nhiều…” Dừng một chút, cô ta lại nhìn Trần Thứ một cái, làm như tùy ý nói, “Hôm qua phiền cậu rồi, xin lỗi nhé.”

“Không sao.”

Lúc này, thang máy đến lầu một, cửa mở ra, Trần Thứ nói: “Đi thôi.”

Hai người ra khỏi thang máy, đi vòng qua quầy bar tới bãi đậu xe Trần Thứ nói: “Để tôi lái cho.”

Tần Miểu kinh ngạc, “Cậu lái xe được sao? Hình như cậu chưa từng học lái xe mà.”

“Đã học rồi.” Trần Thứ nói, “Chỉ là không lái nhiều, tháng trước mới lái xe của sư huynh, không sao đâu.”

Tần Miểu nửa tin nửa ngờ ngồi vào ghế phụ.

Không ngờ Trần Thứ thật sự lái xe ra, vững vàng chạy trên đường.

Tần Miểu ngạc nhiên nói, “Cậu học lái xe khi nào thế., sao tôi không biết? Trước kia mỗi lần nghỉ hè không phải đều đi làm sao?”

“Không đến trung tâm học, trước kia ở nhà từng lái xe tải.” Trần Thứ nói.

Mặc dù anh chưa đi thi bằng lái, nhưng từ lúc mười lăm mười sáu tuổi đã giúp bác lái xe đưa hàng, kĩ thuật lái xe coi như cũng được tôi luyện rất lâu, loại xe con này lái vài lần liền quen, không có gì khó.

Tần Miểu hiểu, ồ một tiếng. Cô ta biết bác của Trần Thứ đã qua đời, không muốn anh lại buồn, nên không hỏi lại, dời đề tài, “Hôm qua Lý Hách có uống nhiều không, đừng để ảnh hưởng đến việc kết hôn của cậu ta.” 

“Cậu ta cũng uống rất nhiều, nhưng tốt hơn cô.”

“A, vậy là tốt rồi.”

Giọng nói Tần Miểu chậm rãi trầm thấp. Cô ta nhớ tới chuyện ngày hôm qua lại bắt đầu phiền não, đặc biệt là khi thấy Trần Thứ phản ứng như vậy, càng cảm thấy buồn vô cùng.

Anh nhìn qua có vẻ như không thèm để ý, nhất định là nghĩ rằng cô ta uống say mới làm ra hành động như vậy.

Rõ ràng là anh không để trong lòng.

Tần Miểu rầu rĩ suy nghĩ một lát, cảm thấy mình quả thật bị bệnh rồi, rõ ràng là sợ anh phát hiện, nhưng lại mơ hồ hi vọng anh biết rõ tâm ý của cô ta.

Quá mâu thuẫn.

Biết rõ thì có thể thế nào?

Anh đã có người mình thích, với tính cách của anh, chẳng lẽ còn cho cô ta một chút hi vọng sao.

Nhất định là sẽ xóa bỏ hết mọi tâm tư của cô ta.

Tần Miểu chán nản thất vọng nhìn ra ngoài cửa sổ, áp chế hết tâm tư phức tạp xuống tận đáy lòng.

Hôn lễ của Lý Hách diễn ra lúc mười hai giờ, mười giờ rưỡi, chú rể và cô dâu đã ra ngoài đón khách.

Trần Thứ và Tần Miểu tiến vào, bọn họ được sắp xếp ở bàn của bạn học, đến mười một giờ, mọi người cũng đã đến khá đông đủ. Những người tới tham gia hôn lễ đều là những người thân thiết, bạn nam chiếm đa số, bạn học nữ trừ Tần Miểu còn có hai người, một người là lớp trưởng, một người là cán bộ học tập, cũng là hoa hậu năm đó và là nữ thần năm đó Lý Hách từng thích, sau khi tỏ tình thất bại liền thành bạn bè, qua lại cũng không tệ lắm.

Nghi lễ còn chưa bắt đầu, tất cả mọi người vẫn đang nói chuyện phiếm, đề tài đơn giản là về công việc và tình cảm, tán gẫu hết một lượt, tình hình của mọi người cũng được biết rõ ràng, trừ Tần Miểu và hai người bạn học nam khác còn độc thân, những người còn lại đều đã có người yêu.

Đương nhiên, khiến mọi người kinh ngạc nhất là Trần Thứ, không ngờ anh lại có đối tượng sớm như vậy.

Ai cũng biết, năm đó trong mười sinh viên nam đứng đầu về nhan sắc của khoa kiến trúc, Trần Thứ được gọi là “Đầu gỗ khó chịu”, mỗi ngày không phải học tập chính là làm thêm, đã từng có một cô gái ở lớp bên theo đuổi anh, định đưa thư tình cho anh, ai ngờ tốn cả nửa tháng cũng không gặp được người, cuối cùng người ta cảm thấy dù theo đuổi được cũng không có ý nghĩa liền từ bỏ.

Dần dần, nhưng người khác cũng chùn bước, cảm thấy người như vậy dù lớn lên đẹp trai một chút thì cũng không có tác dụng gì, cả ngày bận rộn, chắc chắn không có thời gian ở bên bạn gái, nói gì đến yêu đương.

Mọi người thổn thức một hồi, tò mò hỏi han, Trần Thứ tính tình tốt hỏi câu nào đáp câu đó, cuối cùng vẫn là Tần Miểu không nhịn được, cắt ngang bọn họ: “Làm gì thế, người ta yêu đương thì làm sao, cứ làm như phát hiện ra lục địa mới vậy, chẳng lẽ Trần Thứ xuất gia mấy cậu mới thấy bình thường đúng không?”

Lớp trưởng gật đầu mãnh liệt: “Đúng đúng đúng!”

Tần Miểu liếc mắt, nói: “Người ta cũng chỉ mới bắt đầu yêu đương, còn chưa được mấy tháng, cũng không giống Lý Hách tốc độ như hỏa tiễn, chắc là mấy tháng nữa chúng ta lại phải uống rượu mừng đầy tháng của con trai cậu ta đấy!”

Một bàn người cười bò, lớp trưởng lại hỏi: “Trần Thứ, khi nào cậu kết hôn?”

Tần Miểu nghe vậy thì sững sờ, vô thức nhìn về phía Trần Thứ.

Trần Thứ cười cười, nói: “Vẫn chưa quyết định, tôi vẫn chưa cầu hôn.”

“A…” Lớp trưởng kéo dài giọng, hào hứng mười phần tiếp tục hỏi, “Vậy cậu định khi nào thì cầu hôn?”

“Nghỉ tết.”

“Nghỉ tết?”

“Ừ.” Trần Thứ gật đầu, trong mắt tràn đầy vui vẻ, “Đêm 30.”