Tương Tỉnh Truyện

Chương 38: “Em rất nhớ anh.”

Trần Thứ ra khỏi phòng bệnh, cũng không đến phòng cấp cứu, anh ngồi bên ngoài một hồi.

Khương Mộng đi ra, nhìn nhìn anh, nói: “Khương Khương nói anh đi khám một chút, hay là anh đến phòng cấp cứu đi.”

Trần Thứ không lên tiếng, giống như không nghe thấy.

Khương Mộng nói tiếp: “Nhưng điều mẹ tôi nói hôm nay không phải giả, xảy ra chuyện như vậy, chúng tôi càng không yên tâm về Khương Khương, đợi nó khá hơn một chút, chúng tôi sẽ đưa nó về nhà, với tính tình của ba tôi, nếu như biết rõ việc này, sẽ không thể nào cho nó ra khỏi nhà nữa.”

Thấy Trần Thứ vẫn cứ cúi đầu, trong lòng Khương Mộng thở dài, nhưng vẫn nói ra: “Tôi thấy trong lòng anh cũng rõ ràng, hai người bên nhau là điều không thể. Khương Khương tính tình thẳng thắn, lại ngang bướng, chúng tôi nói thế nào nó cũng không nghe, chỉ có anh…” Khương Mộng chần chừ một chút, “Nếu anh thật sự quan tâm nó… Giúp một chuyện đi.”

Khương Mộng nói xong, chờ anh trả lời.

Một hồi lâu, nghe Trần Thứ thấp giọng nói: “Tôi không muốn giúp cái gì, tuyệt đối không muốn.”

Anh đứng lên, vẻ mặt càng thêm tiều tụy, mày nhíu chặt, nói: “Nhưng mọi người nói đúng, tôi có tư cách gì…”

Khương Mộng không biết nói gì. Thống khổ trong mắt anh rất rõ ràng, rất khó để xem nhẹ.

Khương Mộng chỉ im lặng. Trần Thứ cũng không đợi chị  nói chuyện, anh đứng một lúc liền rời đi.

Trần Thứ về đến nhà đã qua 0 giờ.

Anh đến nhà vệ sinh rửa mặt, nhìn bộ dạng mình trong gương.

Mặt rất sưng, vừa xanh vừa tím, đúng là cực kì khó coi.

Khó trách cô nói hủy khuôn mặt.

… Khuôn mặt đẹp như vậy, nếu thật sự bị hủy, em sẽ không thích anh nữa…

Câu nói này xông vào đầu, Trần Thứ giật mình, tiếp theo cúi đầu vùi mặt vào chậu nước.

Vòi nước dội xuống, lạnh đến tận đáy lòng.

*****

Ngày hôm sau, Trần Thứ không đi làm, chạng vạng anh đến bệnh viện, nhưng không vào phòng bệnh, chỉ nhìn qua cửa kính nhỏ một lúc.

Lúc rời đi, ở cửa bệnh viện gặp Lâm Thời.

Hai người đi lướt qua nhau, Lâm Thời quay đầu gọi một tiếng, Trần Thứ dừng chân.

“Nói vài câu đi.” Lâm Thời nói.

Thấy Trần Thứ không nhúc nhích, anh ta lại nói, “Về chuyện của Khương Khương.”

Bọn họ tới dưới gốc cây trước khu nội trú.

Lâm Thời trực tiếp nói: “Thật sự anh không cần thiết phải quay lại.”

Trần Thứ nhìn anh ta một cái, không tiếp lời.

“Hôm nay Khương Khương không sốt nữa, hai ngày nữa cô ấy sẽ xuất viện, bên này có tôi và người nhà chăm sóc, sẽ không có chuyện gì.” Lâm Thời nói xong, nhìn tòa nhà khu nội trú, nói, “Dì không cho anh gặp Khương Khương, anh tới đây vô ích thôi, không bằng dành tâm tư cho việc khác.” 

“Anh nói xong rồi?” Trần Thứ cuối cùng cũng mở miệng, anh nhìn Lâm Thời, ánh mắt âm trầm hiếm thấy.

Lâm Thời cười một tiếng, “Đừng nhìn tôi như vậy, tôi chỉ có ý tốt khuyên anh, cảnh báo anh, nhưng gì không thuộc về mình thì đừng lãng phí thời gian, dừng lại kịp thời mới sáng suốt.”

Trần Thứ mím môi, ánh mắt càng thêm lạnh lẽo, anh nói với Lâm Thời: “Trong lòng anh nghĩ gì, tôi biết.”

Lâm Thời cố làm ra vẻ ngạc nhiên nhíu mày, “A? Nói nghe thử xem.”

Trần Thứ nói: “Cô ấy cũng không phải của anh.”

Sắc mặt Lâm Thời bỗng dưng thay đổi, mặt mày trong nháy mắt đông cứng.


Trần Thứ nhìn anh ta chằm chằm, chậm rãi nói lại một lần nữa: “Cô ấy không phải của anh.”

Hai mắt Lâm Thời đỏ lên, hung hăng nắm lấy cổ áo Trần Thứ: “Cô ấy không phải của tôi, còn chưa tới lượt anh nói.”

Trong ngực nóng lên, Lâm Thời tức giận đến cực điểm, đáy mắt bốc lửa, “Con mẹ nó anh hại cô ấy bị thường thành như vậy, còn dám tới gần cô ấy thử xem? Anh thử xem!”

Lại nghĩ tới cảnh Khương Tỉnh chảy máu hôn mê, cơn tức trong ngực Lâm Thời lại tăng lên, lí trí biến mất, không đợi Trần Thứ mở miệng, một đấm vung tới.

Trần Thứ không tránh, một đấm này nện vào má trái, trong miệng anh lập tức cảm nhận được vị ngai ngái.

Lâm Thời lại vung tay lên, Trần Thứ nghiêng đầu tránh ra, nắm lấy cổ tay Lâm Thời đẩy mạnh.

Lâm Thời lảo đảo một cái, giữ vững thân thể: “Biết đánh trả mới có ý nghĩa.”

Trần Thứ nói: “Tôi không đánh nhau với anh.”

“Đồ hèn.” Lâm Thời cười lạnh.

Trần Thứ không để ý đến anh ta nữa, xoay người đi.

*****

Khương Tỉnh ở bệnh viện ba ngày, không sốt nữa, trừ một chút triệu chứng chấn động não nhẹ, những cái khác đều chuyển biến tốt đẹp. Cô muốn xuất viện nhưng mẹ Khương không cho, đành phải ở lại thêm một ngày.

Trong thời gian này, cô không gặp lại Trần Thứ. Cô đã cảm thấy được có gì đó không đúng, tâm trạng không thể yên ổn.

Trước đó lúc cảnh sát đến điều tra đã đem di động của cô tới, nhưng đã bị vỡ. Đợi đến ngày thứ ba, Khương Tỉnh nhờ Khương Mộng mua giúp di động mới, cô gọi cho Trần Thứ, vang lên nhiều lần mới có người nhận.

“Trần Thứ?”

“Khương Khương, anh đây.”

Nghe được giọng nói quen thuộc, Khương Tỉnh thở phào nhẹ nhõm, “Anh ổn không? Vết thương thế nào rồi?”

Bên kia điện thoại im lặng một chút, sau đó nghe thấy anh nói: “Anh không sao.”

Dừng một chút, anh nhẹ giọng hỏi, “Em thì sao, Khương Khương, em thế nào rồi?”

“Em tốt hơn nhiều rồi.” Khương Tỉnh cười cười, “Anh đừng lo, ngày mai em sẽ xuất viện.”

“…Vậy là tốt rồi.”

Anh nói xong câu đó liền im lặng, Khương Tỉnh không nghe thấy tiếng, suy nghĩ một chút, hỏi: “Ngày mai anh có tới không?”

Trong điện thoại vẫn yên tĩnh, tim Khương Tỉnh nhảy lên, cô siết chặt di động, lại hỏi lần nữa: “Anh tới không?”

“…Có thể anh không tới được.” Giọng Trần Thứ trong điện thoại hơi trầm thấp.

Khương Tỉnh dừng một chút, nói: “Mai là thứ bảy, anh tăng ca sao?”

Trần Thứ ừ một tiếng.

Khương Tỉnh không nói gì nữa.

Nhưng cô cũng không tắt điện thọai. Hai người ở hai đầu điện thoại im lặng rất lâu, rõ ràng cảm thấy có ngàn lời muốn nói, lại như không thể nói thành lời.

Khương Tỉnh cảm thấy gáy lại đau, trong lòng có chút khó chịu, có chút muốn ói.

Đây là triệu chứng thường gặp sau chấn động não, nhưng lúc này dường như khó chịu hơn trước đây nhiều.

Dạ dày cuộn lên, cổ họng chua xót.

Lúc này, nghe Trần Thứ nói: “Khương Khương, em cần nghỉ ngơi, anh…”

“Trần Thứ.” Khương Tỉnh cắt đứt lời anh, “Có phải anh không muốn nói chuyện với em không?”


“…Cái gì?”

“Em rất nhớ anh.” Khương Tỉnh nói.

Bên kia trầm mặc.

“Ngày mai em đến tìm anh.” Cô hỏi, “Khi nào anh tăng ca xong?”

Trần Thứ sững sờ, sau khi lấy lại tinh thần lập tức nói: “Đừng chạy loạn, vết thương của em…”

Khương Tỉnh nói: “Em muốn gặp anh.” Ngừng một chút, giọng nói lại cao hơn, “Trần Thứ, em thật sự muốn gặp anh.”

Trần Thứ nói không nên lời. Anh đứng bên cạnh bàn, một tay nắm chặt thành ghế, từ lúc nghe điện thoại đến giờ mới mấy phút, lớp sơn vàng trên ghế cũng bị anh nắm đến nóng hổi. 

Một hồi lâu, anh mở miệng, nói với cô: “Ngày mai, anh đón em xuất biện.”

Cúp điện thoại, Trần Thứ lau mặt, trời tháng mười, anh lại một đầu đầy mồ hôi.

Anh ngồi trên ghế một lúc lâu, cuối cùng ý thức được, anh căn bản không thể từ chối cô.

Chiều hôm sau, thủ tục xuất viện của Khương Tỉnh làm xong, Khương Mộng đang ở phòng bệnh thu dọn đồ đạc thì Trần Thứ tới.

Khương Mộng thấy anh, ngẩn người, “Anh…”

Chị vốn định nói “Sao anh lại tới”, nghĩ tới Khương Tỉnh đang ở toilet, đành phải cứng rắn nuốt trở về.

Khương Tỉnh từ toilet đi ra, liếc nhìn Trần Thứ, ánh mắt sáng ngời.

“Anh tới rồi?”

Trần Thứ đi qua, nhìn kỹ cô một chút, gật đầu: “Ừ.”

Khương Tỉnh thấy mặt anh đã bớt sưng nhiều, yên tâm hơn.

Bởi vì Khương Mộng ở đây, hai người không nói nhiều, dọn đồ xong liền nhận được điện thoại của Tôn Du, nói chị đã tới.

Ba người đi xuống lầu, ở đại sảnh gặp Tôn Du.

Vừa thấy  Trần Thứ ở đây, sắc mặt Tôn Du không được tốt lắm, nhưng chị cũng giống Khương Mộng, vì bận tâm đến Khương Tỉnh nên nhịn xuống.

Trần Thứ đưa Khương Tỉnh lên xe Tôn Du, không ngồi vào, chỉ nói: “Khương Khương, anh đến tìm em sau.”

Khương Tỉnh sững sờ, đưa tay ra ngoài xe, kéo anh: “Bây giờ đi luôn sao?”

“Ừ, tối anh gọi điện thoại cho em.”

Khương Tỉnh nhìn anh một hồi, hơi gật đầu.

Tôn Du trực tiếp lái xe đến khách sạn.

Mẹ Khương đứng ở cửa chờ bọn họ,vào khách sạn cất đồ sau đó cũng nhau đi ăn cơm. Mẹ Khương nói đến chuyện về nhà, Khương Mộng đề nghị mua vé máy bay ngày kia, hỏi ý kiến Khương Tỉnh.

Khương Tỉnh im lặng một hồi cũng đồng ý.

Chín giờ tối, Khương Tỉnh quả nhiên nhận được điện thoại của Trần Thứ.

Hai người nói vài câu, Khương Tỉnh nghe được tiếng còi xe đầu bên kia, hỏi: “Chưa về nhà sao?”

Trần Thứ ừ một tiếng.

Khương Tỉnh hỏi: “Đang ở trên đường?”

“Không phải.” Anh dừng lại một chút.

Khương Tỉnh đang định hỏi lại, lại nghe anh nói, “Anh ở trước khách sạn, em… có thể xuống một chút không?”

Khương Tỉnh giật mình, chẳng mấy chốc liền lấy lại tinh thần, nhanh chóng đứng dậy, nhảy xuống giường.

Đột nhiên chóng mặt một chút, cô đỡ giường để ổn định, cúi đầu tìm giày.

“Anh chờ em.” Cô vừa đi giày vừa nói.

Trần Thứ dặn dò: “Khương Khương, em từ từ thôi.”’

Khương Tỉnh cúp diện thoại, tiện tay cầm áo khoác cuối giường mặc vào, nhanh chóng chạy ra cửa.

Thang máy dừng ở tầng 10, cô đợi không kịp, xoay người đi tới thang bộ, chịu đựng choáng váng, chạy thẳng xuống, đến đại sảnh, vòng qua phòng nghỉ, nhìn thấy hình bóng trước cửa.

“Trần Thứ!”

Cô gọi một tiếng.

“Khương Khương..”

Trần Thứ  nhanh chóng đi qua, Khương Tỉnh vươn tay ôm eo anh.