Tương Tỉnh Truyện

Chương 29: “Để anh ôm một lúc.”

Mười hai tháng tám Khương Tỉnh trở lại Nam An, lúc ra khỏi sân bay đã chạng vạng, Tôn Du lái xe đưa Tiểu Tây từ công viên tới đón Khương Tỉnh về.

Tiểu Tây đã lâu không gặp Khương Tỉnh, rất quấn quýt cô, kiên trì muốn ngồi ở ghế sau chung với Khương Tỉnh. Cậu bé nói chuyện suốt dọc đường, đem toàn bộ mọi chuyện trong thời gian không gặp nhau nói hết một lượt, đi đâu chơi, làm bài tập tới đâu, nói chuyện điện thoại với Trương Điềm Điềm mấy lần….

Đương nhiên, Tiểu Tây còn một chuyện quan trọng nhất muốn nói với dì cậu bé, đáng tiếc là mẹ đang ngồi phía trước, không có cách nào nói nhỏ được. Nhưng cậu bé không ngốc, để nghĩ ra một biện pháp cũng chỉ là chuyện trong vài phút.

Vào tiệm, Tiểu Tây vừa kéo Khương Tỉnh vừa nói với Tôn Du ở phía sau: “Mẹ, dì rất đói, mẹ nấu mì cho dì đi, con nhờ dì bày một số bài tập hè đã nha, cảm ơn mẹ!”

Miệng ngọt ngào lúc nào cũng tốt, chỉ cần một câu “Cảm ơn mẹ” liền khiến Tôn Du cười nghe theo sai bảo của con trai.

Tôn Du vừa vào bếp, Tiểu Tây liền kéo Khương Tỉnh đến phòng sách nhỏ.

Khương Tỉnh nghĩ Tiểu Tây thật sự nhờ cô bày làm bài tập, ai ngờ vừa vào liền thấy Tiểu Tây thần thần bí bí lấy một túi nhỏ từ trên giá sách xuống, quỳ trên mặt đất lục lọi nửa ngày.

“Không phải học bài sao, con tìm gì thế?”

Tiểu Tây không để ý tới câu hỏi của Khương Tỉnh, tập trung tìm trong túi, lát sau lấy một hộp nhỏ hình chữ nhật ra, lập tức chạy tới.

“Đây là gì thế?”

“Quà đó.” Tiểu Tây nhét hộp vào tay cô, nhỏ giọng nói, “Chú Trần tặng dì, là quà sinh nhật đó.”

Nói xong liếc nhìn ra cửa, hơi lo lắng nói: “Dì nhanh mở ra đi, không thể để mẹ phát hiện được.”

Khương Tỉnh nhìn kí tự trên hộp, có chút không tin, “Thật sự là chú Trần đưa?”

“Phải, nhanh lên dì, xem là cái gì đi.” Tiểu Tây có vẻ còn sốt ruột hơn cô.

Khương Tỉnh mở hộp ra, Tiểu Tây ghé sát lại, mắt trợn to: “Oa, sợi dây này thật đẹp!”

Khương Tỉnh nhíu mày, đúng như cô đoán, là vòng tay. Vòng tay của nhãn hiệu này đều dùng hộp như thế, trước kia Thẩm Bạc An từng tặng, cô dù không đoán được giá cả nhưng chắc chắn không rẻ. 

Khương Tỉnh nhìn vòng tay đến mất hồn, Tiêu Tây phát hiện cô không đúng lắm.

“Ô, dì, dì không thích cái này sao?”

“Không có.” Khương Tỉnh nói, “Dì rất thích.”

Mặc dù nói vậy nhưng không lấy ra đeo, ngược lại đậy nắp vào.

Tiểu Tây cảm thấy kì lạ, đang định hỏi lại, lại nghe được tiếng gõ cửa.

Tôn Du ở bên ngoài gọi: “Khương Khương, có thể ăn rồi.”

Tiểu Tây sợ hết hồn, gấp gáp nói nhỏ: “Dì mau giấu đi.”

Khương Tỉnh bỏ hộp vào túi xách, nói ra ngoài: “Đợi em một chút.”

Bên ngoài không có động tĩnh, Khương Tỉnh hỏi Tiểu Tây: “Chú Trần đến đây khi nào?”

Tiểu Tây suy nghĩ một chút mới nói: “Buổi chiều ạ.”

“Chú ấy nhờ con đưa cái này cho dì có nói gì không?”

Tiểu Tây lắc đầu, nhỏ giọng giải thích với Khương Tỉnh: “Chú Trần nhờ mẹ đưa cho dì nhưng mẹ không đồng ý, bọn họ nói rất nhiều, sau đó chú Trần đi về, con liền chạy ra tìm chú để lấy.”

Khương Tỉnh hơi sững sờ: “Bọn họ nói chuyện rất nhiều?”

“Dạ.”

“Con nghe được không? Nói những gì?”


Tiểu Tây gãi đầu nhớ lại: “Mẹ hỏi chú Trần có thích dì không, chú Trần nói thích, mẹ lại hỏi chú thích bao nhiêu, chú Trần nói rất thích…”

“Sau đó thì sao?”

“Sau đó… sau đó con nghe không hiểu, mẹ nói nhiều cái nhưng con không rõ lắm, chú Trần lại nói vài câu, sau đó chú Trần đi về.”

Tiểu Tây nói xong nhìn Khương Tỉnh, “Dì không vui sao? Chú Trần nói thích dì khiến gì không vui hả?”

Khương Tỉnh xoa đầu Tiểu Tây: “Rất vui, đi thôi, đi ăn cơm.”

Lúc ăn cơm, Khương Tỉnh không hỏi gì, chờ đến tối liền gọi cho Trần Thứ. Trần Thứ hình như đang ăn, lúc nghe máy giọng nói hơi không rõ ràng.

Khương Tỉnh nhìn cái chuông nhỏ trên tường, nói: “Bây giờ mới ăn cơm sao?”

“Ừ, hôm nay hơi bận, vừa mới ăn xong.”

Khương Tỉnh nhíu mày, có chút lo lắng, “Không phải dạ dày không tốt sao, đừng liều mạng như vậy, thân thể quan trọng hơn.”

“Ừ, em đừng lo lắng, chỉ hôm nay thôi.” Trần Thứ nói, “Em về nhà rồi chứ.”

“Về rồi ạ, em đã nhận được quà rồi.”

“Em thích không?”

“Rất đẹp.” Khương Tỉnh vuốt ve hộp đỏ trong tay, chậm rãi nói, “Nhưng anh không cần đưa em cái này.”

Trần Thứ sững sờ, “Em không thích sao?”

“Không phải.” Khương Tỉnh nói, “Chỉ là em không để ý những thứ này, anh không cần vì thế mà tốn kém như vậy.”

Trong điện thoại chợt yên tĩnh.

“Trần Thứ?”

“Ừ.” Người bên kia đáp một tiếng.

Khương Tỉnh: “Em khiến anh không vui sao?”

“Không phải.” Anh dừng một chút, nói: “Khương Tỉnh, anh không phải muốn phung phí tiền, anh chỉ là muốn mua món quà em thích, nhưng anh tìm rất lâu cũng không xác định được nên hỏi đồng nghiệp, cô ấy cho anh xem cái này, nói em nhất định sẽ thích, cho nên anh…”

Giọng anh đè nén, sau cùng chỉ nói một câu, “Anh không phải muốn phung phí tiền.”

Khương Tỉnh hiểu.

Ý của anh là, chuyện này không liên quan đến tiền.

Nếu như lời này là người khác nói, Khương Tỉnh có thể không tin lắm, nhưng là Trần Thứ, không biết sao, chỉ vài câu cũng rất nghiêm túc, không phải là hoa ngôn xảo ngữ.

Khương Tỉnh không nói được gì. Cô khẽ cười, giống như nhận thua: “Chịu anh rồi.”

Bên kia Trần Thứ nghe thấy cô cười, tâm trạng cũng thả lỏng.

Khương Tỉnh nói: “Lần sau không cần hỏi người khác, dù sao anh tặng em đều thích, không cần rối rắm.”

“Được.” Một chữ lộ ra vui sướng.

Bầu không khí tốt lên, hai người lại nói những chuyện khác, Khương Tỉnh nói chuyện đi Thanh Đảo hai ngày, Trần Thứ hỏi cô hành trình cụ thể, cô nói tỉ mỉ cho anh nghe.

Trần Thứ suy nghĩ một chút, noai: “Vậy em còn kết thúc sớm hơn anh hai ngày, sáng ngày 20 anh về, đúng vào thứ bảy.”

“Thứ bảy không phải tăng ca sao?”


“Ừ, vừa làm xong, không có chuyện gì gấp, sẽ không sắp xếp cho anh tăng ca.”

Khương Tỉnh “A” một tiếng, trong lòng có dự định, nói với Trần Thứ: “Như vậy đi, em ở Thanh Đảo thêm hai ngày, chiều 19 em đến đảo Tần Hoàng tìm anh, cuối tuần chúng ta đến bến Bắc Mang chơi, được không?”

Cô suy nghĩ quá nhanh, Trần Thứ có chút không theo kịp: “Em đến tìm anh?”

“Đúng.”

“Được.” Ngôn ngữ của Trần Thứ đột nhiên nhanh chóng vận hành, “Vậy anh đến trạm xe đón em.”

“Vâng, nếu anh không bận thì tới, nếu bận thì đưa địa chỉ cho em, em tự đến.”

“Được.”

Hai người nói chuyện xong lại có chút kích động, giống như ngày mai có thể gặp được nhau ngay.

Con người một khi có gì đó để chờ đợi, thời gian đều trôi qua thật nhanh.

Khương Tỉnh ở Thanh Đảo bốn ngày, hoàn thành nhiệm vụ viết tin và quay phim chụp ảnh, chờ những phóng viên khác rời đi, cô ở Thanh Đảo viết xong bản thảo gửi cho biên tập, sau đó liền rảnh rỗi. Cô đi dạo bờ biển một chút, mua cho mình hai cái váy, lại mua cho Trần Thứ một chiếc quần lửng. 

Khương Tỉnh ngồi tàu điện số mười chín từ Thanh Đảo đến đảo Tần Hoàng, sau 5 tiếng 44 phút, đến nơi lúc mười hai giờ.

Trần Thứ đã chờ ở đó.

Khương Tỉnh vừa ra liền thấy anh đứng trong đám đông.

Cô cười với anh, Trần Thứ cũng đã thấy cô, chạy tới, đón lấy túi du lịch trên lưng cô đeo lên.

“Mệt không?”

“Vẫn tốt.” Khương Tỉnh ngẩng đầu nhìn anh, phát hiện anh gầy hơn, cũng đen hơn so với một tháng trước.

Cô thấp giọng hỏi: “Không ăn uống tốt sao?”

Trần Thứ nhìn cô, nói: “Là em mới đúng, đã gầy đi rồi.”

“Nói như anh béo vậy.” Cô nhón chân, hôn anh một cái liền nhanh chóng lùi lại.

Trần Thứ cười một tiếng, dắt tay cô: “Đi thôi, ăn cơm trưa.”

Đi một đoạn ngắn, vào một tiệm cơm nhìn khá sạch sẽ ăn một bữa cơm hải sản. Khương Tỉnh đúng là rất đói, gọi bốn năm món, Trần Thứ chỉ gọi hai món, cuối cùng ăn hết sạch.

Khương Tỉnh hỏi: “Công việc của anh xong hết rồi?”

“Ừ, hai ngày này làm cho xong, sáng nay vừa kết thúc.”

“Khó trách mệt thành như vậy, mắt đều thâm quầng hết rồi.”

“Có sao?” Trần Thứ cười cười, “Anh không nhận ra.”

“Vâng, đen đến như vậy, đương nhiên không nhìn ra.” Khương Tỉnh nói xong nhìn thẳng vào anh, hai người đều cười.

Trần Thứ nói: “Chiều nay không bận gì, em muốn đi bến Bắc Mang hôm nay luôn hay để sáng mai?”

“Vậy hôm nay đi luôn đi.”

Hai người về khách sạn một chuyến, lấy hành lý của Trần Thứ rồi đi.

Đến Bắc Mang vẫn còn sớm, chuyện đầu tiên tất nhiên là tìm chỗ ở. Ở đây không thiếu nhất chính là khách sạn gia đình, tiện nghi rộng rãi, người ở đây cũng nhiệt tình.

Họ chọn một khác sạn gần biển nhất, bởi vì đang mùa đông khách, người ở không ít, chỉ còn một phòng ở tầng hai, một ngày một trăm đồng, vào mùa này cũng không coi là đắt.

Lên lầu, Trần Thứ mở cửa thoáng khí, Khương Tỉnh lấy váy và quần lửng trong ba lô ra, gọi Trần Thứ.

“Em mua cái này, anh thử xem.” Cô đưa chiếc quần lửng cho anh.

Trần Thứ so thử, nói: “Rất vừa vặn.”

“Vâng.” Khương Tỉnh cầm quần và váy trên tay anh, đi về phía nhà vệ sinh.

Trần Thứ đột nhiên theo sát, duỗi tay ôm cô.

Trời nóng, trong phòng vẫn chưa mở điều hòa, trên người anh cũng nóng như vậy.

“Cảm ơn em.” Anh nói bên tai cô.

Vành tai Khương Tỉnh tê rần, thân thể run lên. Cô xoay người, tựa đầu vào hõm vai anh, mấy giây sao lại cảm thấy cả người nóng lên.

“Rất nóng.” Cô nói.

“Anh biết, chờ một lát rồi mở điều hòa.” Anh vẫn chưa buông tay, trầm giọng nói, “Để anh ôm một lúc.”