Tương Quý Phi Truyện

Chương 2: Biểu ca tam hoàng tử

Tấn phi lúc nói lời này tràn đầy cảm khái, viền mắt mơ hồ còn ửng đỏ,mọi người ngồi ở phía dưới vừa nhìn, tương đại phu nhân Thiệu thị dẫn đầu cùng tương Nhị phu nhân Lý thị viền mắt cũng theo đó hồng lên, Lý thị còn cầm lấy khăn tay đi lau lau khóe mắt, phảng phất là đối lời của nàng nổi lên chút đồng cảm.

Tương lão gia tử chỉ vào chỗ Tương Như Nhân, nhất nhất giới thiệu choTấn phi, một lát sau, Tấn phi hướng phía cửa vẫy vẫy tay, Tương Như Nhân thấy một thiếu niên tuổi tầm như Nhị ca nàng bước vào.

Thiếu niên kia cũng không liếc nhìn bất kì ai trong sảnh, chỉ đi tới bên cạnh Tấn Phi, hô một tiếng, “Mẫu phi.”

Mọi người lập tức hiểu được,thiếu niên giữa hai lông mày cùng Tấn phi có chút một chút tương tự trước mắt chính là tam hoàng tử, Tô Khiêm Trạch.

Tương lão gia tử muốn hành lễ, Tấn phi liền ngăn trở, “Phụ thân không cần đa lễ.”

Sau đó Tương lão gia tử cùng Tấn phi nói nói mấy câu, thỉnh thoảng phụ thân và mẫu thân cũng sẽ đáp lời, bọn tiểu bối căn bản chỉ có nghe cùng nhìn, hơn nữa không thể rời đi, miễn để cho người khác nhìn lại, có vẻ không có giáo dưỡng.

Đây đối với Tương Tâm Tuệ các nàng mà nói quả thực liền như đứng đống lửa, như ngồi đống than, nàng còn len lén quan sát thiếu niên bên cạnh nương nương, mới chừng mười tuổi đã thoáng có tư thế oai hùng, nhất là đáy mắt kia một nét kiệt ngạo bất tuân, mà nàng ở đây trong Tương phủ chưa từng được thấy qua.

Cũng không biết qua bao lâu, Tấn phi đứng dậy đi sương phòng bên cạnh đại sảnh, Thiệu thị theo ý phu quân bảo cũng đi vào, Lý thị mặc dù cũng muốn đi vào nhưng không có cho truyền là không được phép tùy tiện xông loạn, chỉ có thể mang theo mấy đứa bé đứng bên ngoài đợi, cũng không dám đi quá xa, rất sợ sau một khắc canh cung nữ giữ ở cửa sẽ gọi mình đi vào.

Tương Như Nhân thật vất vả đứng ngoài phòng, hít sâu một hơi, vừa ngồi lưng đều có chút cứng ngắc, này cô cô trở về một chuyến thật đúng là khổ cực, trái phải hai bên là cung nhân mặt lạnh nhìn đều có chút sợ, cùng tổ phụ trong lúc đó nói chuyện cũng rất bề trên, giống như là quân thần, một điểm cũng không thân cận.

“Tiểu thư, Tấn phi nương nương mời người đi qua.” Tử Yên vội vã đã đi tới thưa ở bên tai nàng, Tương Như Nhân quay đầu lại, cung nhân đứng ở trước cửa đang nhìn về phía nàng bên này, Tương Như Nhân bước chân đi tới, khiến Tương Tâm Tuệ các nàng chú ý.

Rõ ràng thấy được đáy mắt Tương Tâm Tuệ bắn tới ghen ghét, Tương Như Nhân chỉ là nhàn nhạt liếc nhìn nàng rồi theo cung nhân tới cửa sương phòng, cung nhân đứng lại, khom người vén mành, “Nương nương đang đợi người.”

Tương Như Nhân đi vào, Tấn phi ngồi ở sụp trước, mẫu thân ngồi ở phía bên phải nàng, sau lưng mành nới lỏng, hơn nữa ngoài một cung nữ thiếp thân của Tấn phi ra, trong phòng cũng thêm bốn người.

“Bái kiến Tấn phi nương nương.” Tương Như Nhân quỳ xuống hành lễ, chờ nàng nói rồi mới đứng dậy, “Tạ nương nương.”

Tấn phi mỉm cười nhìn nàng, “Mau tới bên cạnh bản cung.” Tương Như Nhân liếc mắt nhìn mẫu thân rồi mới cẩn thận đi tới phía bên trái, Tấn phi sờ sờ tay nàng, ôn nhu nói, “Không cần câu nệ như vậy.”


Dù Tấn phi nói như vậy, Tương Như Nhân cũng đâu thể nào thật sự thả lỏng, chỉ là nụ cười trên mặt tươi hơn chút, khéo léo đứng đó cũng không nói lời nào.

Tấn phi xem nàng phảng phất thấy được mình năm đó, thật sớm theo phụ thân học rất nhiều thứ, tỉnh tỉnh mê mê thời gian liền phải biết rất nhiều chuyện tình trong hoàng cung, bước lên một con đường đã được định trước, không thể hối hận, cũng không cho phép hối hận.

Khi nàng được gả cho hoàng thượng, người vẫn chỉ là vương gia, mấy năm sau trải qua một hồi biến cố, lúc đó nàng mới chính thức hiểu được lời nói của phụ thân lúc trước, cái gì là vinh quang gia tộc.

Tấn phi yêu thương sờ sờ đầu Tương Như Nhân, nhìn về phía Thiệu thị, “Phụ thân thực sự quyết định phải đưa nàng vào cung sao?” Trước đây nàng cũng không hiểu, nhưng khi nàng chân chính vào cung mới phát hiện, chỗ đó phải cẩn thận sống, không được phép có một điểm sai lầm, nếu được thì nàng càng muốn cô cháu gái này có thể vô ưu vô lo mà sống, lấy bối cảnh Tương gia, nàng chắc chắn có thể gả cho một gia đình tốt.

“Nương nương cũng biết, luyến tiếc thì có thể có cách nào khác.” Thiệu thị thoáng thở dài, lúc bản thân sinh trưởng tử, lão gia cùng công công đều không cao hứng quá như thế, Tương gia không thiếu nam nhi, từ trong bụng của nàng đi ra ngoài, là nữ hài tử mới nhất tinh quý, nàng chính là không muốn, an bày về sau cho hài tử này đều đã được định sẵn.

Tấn phi thở dài một hơi, “Ngươi nói đúng, không bỏ được cũng không có biện pháp.” Trên vai nàng phải gánh không chỉ là vinh hoa của riêng bản thân.

Tương Như Nhân nghe bên tai một tiếng thở dài, loáng thoáng nghĩ nghe cái hiểu cái không. Sao trong lời cô cô cũng là hoàng cung, lời tổ phụ cũng là hoàng cung lại chẳng như nhau.

“Chờ bản cung trở về cung liền chọn đưa tới cho nàng hai ma ma tốt, nếu đã quyết định, nến sớm học một chút quy củ, để tránh khỏi đến lúc đó rối loạn đầu trận tuyến.” Tấn phi từ ái nhìn nàng, quay đầu nói với Thiệu thị.

Tương Như Nhân không có ngốc bao lâu liền đi ra, khi đi tới cửa chính tiền thính, trong sân Lý thị lập tức nhìn về phía nàng, khi nhìn đến trên tay nàng cũng không có lấy cái gì, đáy mắt hiện lên một vẻ thất vọng, tiếp theo lôi kéo con gái của mình, kiểng chân ngóng trông nhìn về hướng sương phòng.

Tương Như Nhân bật cười một tiếng trong lòng, bác nhất định là sẽ không tuyên gặp Nhị thẩm, cứ ở chỗ này chờ, không bằng trở về nên làm gì thì làm cái đó, vài người đứng ở trong sân giả bộ làm dáng vẻ lơ đãng lẽ nào nhìn cũng hay sao.

Mang theo Tử Yên, Tương Như Nhân vòng qua tiền sảnh đi về hướng sân viện Tương lão gia tử, trải qua một thời gian, tiểu biệt viện đầy sân hoa đào nở rộ hấp dẫn sự chú ý của nàng, màu hồng xinh đẹp chi đầu, tản ra một mùi thơm ngát, Tương Như Nhân thả chậm bước chân đang muốn níu ngửi một cành, trước mặt bỗng hai điểm nhỏ bóng đen bay tới, theo bản năng chợt né, bóng đen kia liền rơi vào bên hông tà váy, một người rơi vào đầu vai của nàng.

“Tiểu thư!” Tử Yên đứng bên kinh hô một tiếng, đó là hai con sâu, mềm mại đọng ở trên váy, một con lom khom còn định bò lên, trên đầu vai cái kia còn hướng cổ của nàng bên này bò tới. Tương Như Nhân nhất thời trầm mặt.

Một trận tiếng cười vang lên bên tai, ngẩng đầu thấy cách một thân cây có hai người đang đứng, cầm đầu đúng là tam hoàng tử, đi theo phía sau tam hoàng tử là một tiểu thái giám, tiểu thái giám trong tay còn cầm chạc, trên cành cây mơ hồ có thể thấy được là con sâu nhỏ giống trên váy nàng.


Tiếng cười đến từ chính tam hoàng tử, chỉ thấy hắn khuôn mặt ác chỉnh ý, chỉ cần Tử Yên kêu lớn hơn chút, hắn liền nhìn càng cao hứng.

“Lấy xuống!” Khóe mắt Tương Như Nhân nhìn con sâu nhỏ bò qua đến, bình tĩnh nói với Tử Yên, Tử Yên vội lấy khăn tay ra, rất nhanh đem sâu trên đầu vai bắt xuống, Tương Như Nhân chỉ là khinh phủi một chút làn váy, đọng ở váy trên sâu liền rơi rơi xuống, lăn lóc rơi trên mặt đất.

Tương Như Nhân giống như vô tình đi tới trước mặt Tô Khiêm Trạch, lễ phép hướng phía hắn chào một cái “Tam hoàng tử điện hạ”

Cái này đến phiên Tô Khiêm Trạch kinh ngạc, cách này trăm lần dùng đều trúng, thế nào hôm nay liền mất hiệu lực, phải biết rằng lúc hắn dùng mấy con sâu này hù dọa nhị công chúa, nhị công chúa sợ quá đứng tại chỗ khóc, cũng không dám động đậy chút nào.

Tô Khiêm Trạch đứng ở bên đầu bồn hoa ngắm nàng, nàng so với kia kiều Tích Tích công chúa muốn can đảm lớn hơn một chút, thêm nữa ở dưới ánh mặt trời, Tương Như Nhân tuổi nhỏ trên mặt nhàn nhạt trầm ổn để hắn khắc sâu ấn tượng, nhưng hắn nơi nào dễ dàng như vậy chịu thua.

“Ngươi có biết ngươi vừa giết chết sủng vật nuôi của ta? “ Tô Khiêm Trạch chỉ chỉ con sâu lăn lộn bị nàng đạp chết sớm giống như bùn đất, đáy mắt ánh lên chút hả hê.

Tương Như Nhân khóe miệng vung lên một nụ cười, trực tiếp từ trong tay Tử Yên đem khăn tay túi sâu cầm tới, nhét vào trong tay của hắn, nhếch miệng cười, “Xin lỗi tam hoàng tử điện hạ, trước trả lại cho ngài một con, còn lại một con ta đây đành phải đi bắt cho ngài.” Dứt lời trực tiếp mang theo Tử Yên đi về hướng viện Tương lão gia tử.

Nửa ngày sau Tô Khiêm Trạch mới phản ứng được, thẳng đến trong lòng bàn tay một trận nhúc nhích nhột nhột, mở tay ra, vốn sâu ở bên trong túi khăn tay, không biết từ lúc nào rơi ra ngoài trực tiếp ở trên lòng bàn tay của hắn, đồng thời, tiếp tục kiên nhẫn nỗ lực bò.

“Chủ chủ chủ... Chủ tử!” Một bên tiểu thái giám sợ ngây người, Tô Khiêm Trạch lập tức quăng sâu, toàn thân bị sâu bò cảm thấy không khỏe, sau một trận sợ run, hắn trầm mặt dùng sức xoa tay, ánh mắt rơi vào bóng lưng Tương Như Nhân đã biến mất từ lâu, nhấc chân dẫm nát sâu xanh vô tội....

Lúc Tấn phi rời đi đã là buổi chiều. Trở lại trong cung, Tô Khiêm Trạch sắc mặt bất thiện nhìn tiểu thái giám bên cạnh mở hộp quà bao bọc thập phần tinh xảo do một người Tương gia đưa tới, bên trong chia làm hai ngăn, một ngăn bất ngờ bày một con sâu xanh đang làm ổ trên vải nhung, ngăn ô vuông còn lại chính giữa có một khối ngọc thạch giá trị xa xỉ.

Tuy nhiên chính yếu không phải là khối ngọc thạch mà chính là con sâu đang tích cực ngọ nguậy kia.

Một bên tiểu thái giám thấp thỏm giới thiệu, “Đây là Tương gia tiểu thư đưa cho chủ tử, nói là, nói là đền bù cho sủng vật của ngài.”

Lạch cạch một tiếng, Tô Khiêm Trạch đem cái hộp kia ném rơi ở trên mặt đất, trong hộp ngọc thạch lăn thật xa, một bên cung nữ nhanh đi qua nhặt lên, một bên ma ma vội bước đến khuyên bảo, “Điện hạ, ngài nhưng nghìn vạn lần không thể nổi giận.”

Tô Khiêm Trạch liếc bọn họ một cái,trực tiếp phủi tay bước ra khỏi gian phòng, tiểu thái giam vội vã đi theo, đi sau lưng hắn nghĩ kế lấy lòng, “Chủ tử, nếu không tìm người hù dọa Tương đại tiểu thư một chút? “

Tô Khiêm Trạch chợt dừng bước, kia thái giam vội vàng kiềm bước chân, cúi thấp đầu không dám nói lời nào, Tô Khiêm Trạch trong con ngươi hiện lên một cái lãnh ý, “Bản cung là người hẹp hòi như vậy sao?”

Kia thái giam vội vàng phủ nhận, “Chủ tử ngài khoan hồng độ lượng, tự nhiên sẽ không cùng Tương gia tiểu thư tính toán.”

Lãnh ý nơi đáy mắt Tô Khiêm Trạch rất nhanh bị ý cười đắp quá, ngẩng đầu nhìn tường viên vây cao, chậm rãi thổ lộ, “Nàng nhưng là thân biểu muội của ta.”...