Hai cô gái xinh đẹp một chủ một tớ quỳ xuống đầu giường, khóc lóc, thẹn thùng xấu hổ, tự thú hết những việc xấu đã từng làm, cầu xin sự tha thứ: “Trước khi Tích Âm lên kinh thành đã nghe không ít lời đồn, nói là Quận Vương ghét em họ, vài lần từ bỏ hôn ước, trong lòng không phục, nhất thời hồ đồ muốn dạy anh ta một bài học. Cái thứ thất nhật túy là vật từ Tây Cương, có thể gây ra giả tưởng về mạch bị hư phù, nhưng lại không gây hại cho cơ thể. Cho dù tôi có mượn một nghìn lá gan, cũng không dám thực sự ra tay nặng để mưu hại người trong lòng của chị họ. Xin Quận Vương tha thứ cho Tích Âm sống lâu ở trong thâm khuê đại viện, u muội không hiểu biết, nhất thời bị ma ám quỷ nhập nên phân biệt không đúng, sau này sẽ không dám nữa ạ.”
Hồng Oanh lau nước mắt, nghẹn ngào nói: “Để Quận Vương xuống dưới nước, là do tôi to gan làm bừa, muốn trút giận cho cô nương nhà mình, bây giờ cũng rất hối hận. Mong Quận Vương trị tội, cho dù bắt Hồng Oanh đi chết, cũng cam tâm tình nguyện”.
Diệp Chiêu quát lên một tiếng: “Hoang đường!”.
Liễu Tích Âm oán hận nhìn cô: “Chị họ, thái tổ mẫu của em là Miêu vương nữ, em tuy chỉ học được chút ít, nếu thực sự muốn hại anh ta, chẳng cần gì đến hạ độc thủ, còn phải dùng đến cách đó sao, hơn nữa, nếu Mạc Bắc không có chiến tranh…”. Lời của cô ấy nói đến đây bỗng dừng lại, từng đợt khó chịu lại dâng lên trong lòng, dùng cái giọng Hạ Ngọc Cẩn nghe không rõ hỏi nhỏ một câu: “Chị quả thật sẽ không lấy em sao?”.
Diệp Chiêu có phần do dự.
Nếu Mạc Bắc không xảy ra chiến tranh, thì cô sẽ không bao giờ để lộ thân phận nữ giả nam tòng quân, không có quân công, Hoàng thượng sẽ không ban hôn, Hạ Ngọc Cẩn sẽ không có duyên với cô. Còn tính cách và tác phong quái dị cũng không thể gả cho người khác hoặc thành thân bình thường được, vì thể diện của Diệp gia, chỉ có thể chọn một trong hai việc xuất gia và lấy một người vợ có thể giúp cô che giấu chân tướng. Tình cảm của cô với Liễu Tích Âm khá tốt, nếu sau khi đối phương biết được chân tướng, vẫn không để ý đến thân phận giới tính, giống như bây giờ nhất quyết muốn lấy, vì cô không làm Hoàng thượng, thì chắc cũng bên trong đồng ý bên ngoài giả vờ từ chối thôi.
Hai người tính tình tương đầu, tuy ít đi chuyện vợ chồng, nhưng thế gian này đàn ông thật bạc tình, có mới nới cũ, cho dù có sắc đẹp như tiên, cũng chỉ là một trong số những người phụ nữ ở hậu viện, khó mà chiều chuộng mãi được. Không bằng ở cùng với tri kỉ, không có thiếp phòng thông phòng gây rắc rối, từ đó người vợ xinh đẹp như thần tiên, tự do tự tại.
Hạ Ngọc Cẩn thấy bọn họ lại đầu mày cuối mắt, liền gõ gõ xuống giường.
Diệp Chiêu thấy chồng vẫn còn chút phật ý, đành phải nhẹ lắc đầu.
Cổ họng của Liễu Tích Âm nghẹn lại, giống như một con mèo nhỏ bị vứt bỏ vậy.
Diệp Chiêu thấy cô đáng thương, trong lòng cũng rất buồn. Một mỹ nhân tuyệt sắc đang sống tốt như thế, tài mạo song toàn, vốn dĩ nhà nào môn đăng hộ đối đều có thể gả được. Nhưng vì cô tuổi trẻ hoang đường, gây ra sai lầm lớn, ở Mạc Bắc và kinh thành làm loạn đến danh tiếng đều bị hủy hoại, nửa đời sau tất cả đều do cô sắp xếp.
Có nguyên nhân mới có kết quả.
Lỗi mà Liễu Tích Âm phạm phải so với lỗi của cô, khác nhau một trời một vực, nhưng một người kiêu ngạo phóng túng như cô ấy lại phục tùng nhận sai, quỳ xin tha thứ. Thấy cảnh này, trong lòng Diệp Chiêu chất đầy nỗi lo lắng và hối hận, làm gì nỡ xử phạt hai người chủ tớ này chứ, chỉ hận không thể lập tức đỡ dậy, ân cần an ủi. Vì thế cô ấy ho nhẹ hai tiếng, ngại ngùng đẩy đẩy Hạ Ngọc Cẩn, khó xử khuyên nhủ: “Cuối cùng thì cũng không xảy ra chuyện gì lớn, lại là người một nhà, việc đã qua rồi thì đừng tính nữa, nghĩ đến việc sau này quan trọng hơn”.
“Ai cùng một nhà với cô ta…”. Hạ Ngọc Cẩn nghe thấy chữ “sâu độc”, nhớ lại những câu chuyện kinh khủng ở Tây Cương mà lúc nhỏ Nãi Nương kể, da đầu tê liệt, không kìm được liền run lên vài cái. Liễu Tích Âm cái đồ điên này vì Diệp Chiêu mà chết cũng không sợ, ai mà biết được liệu có phát điên vì tình không chứ, lại cho mình thêm một thứ gì đó khủng khiếp, chẳng phải là đi vào đường chết sao? Hơn nữa võ công của cô ta tuy thấp, đánh mình vài cái còn khoan dung một tí. Nhưng cái con a hoàn bên cạnh lại là một cao thủ ám khí, đằng sau lại có một cữu phụ nắm binh quyền, trách nhiệm lớn. Vợ mình trong lòng vốn dĩ đã thương xót rồi, có ý muốn che chở, bản thân cậu ta lại là một người cháu đen đủi bị Hoàng bá phụ không thèm để ý, cũng không muốn tìm bà khóc lóc bản thân mình bị phụ nữ ức hiếp.
Đối phương đã quỳ xuống xin lỗi, giữ thể diện cho mình, còn không thấy kết quả tốt đâu, nhưng việc lớn hóa nhỏ việc nhỏ hóa không có, nói không chừng lại gặp đen đủi.
Hạ Ngọc Cẩn từ trước đến nay rất biết thời cuộc, hiểu được làm người phải để lại mấy phần lùi. Cậu ta do dự khi lâu, quyết định hảo hán không vì thiệt thòi trước mắt, nhất thời vì kỹ năng của mình dồn đối phương đến mức hết đường nhảy tường không chừng, bèn cố gắng bản lĩnh, độ lượng nói: “Thôi vậy, ai bảo ta đây mềm lòng chứ, chỉ là những việc như thế sau này không cho phép”.
Liễu Tích Âm lập tức dập đầu vài cái, tạ ơn đại ân của Quận Vương, đầu óc cũng nhẹ đi nhiều.
Diệp Chiêu xót xa không cẩn thận làm rụng mất đầu con chim hỷ tước được khắc ở đầu giường.
Hạ Ngọc Cẩn nhìn đầu hỷ tước trong tay vợ, hít sâu một hơi, để Liễu Tích Âm lui ra trước, rồi nghiến răng ken két hỏi cô: “Nàng định xử lý em nàng thế nào hả?”.
Diệp Chiêu đang ôm một chút hy vọng, hạ giọng hỏi: “Thật không thể lấy sao? Dù sao cũng là một mỹ nhân, để đó nhìn cũng thích mắt”.
Hạ Ngọc Cẩn quát: “Có thích mắt thế nào đi nữa, ông đây cũng không thể để mình bị cắm sừng được!”.
Diệp Chiêu kiên nhẫn: “Thực ra ở với nhau rồi, tính tình của cô ấy tuy dữ dội, nhưng rất đáng yêu”.
Hạ Ngọc Cẩn càng quát: “Có đáng yêu hơn nữa cũng không cần!”.
Diệp Chiêu quan sát thần sắc, biết là có miễn cưỡng thì cũng không được gì, không muốn khuyên nhủ nữa, chỉ biết mặc kệ.
Hạ Ngọc Cẩn tức giận, nhìn ai cũng mặt mày khó chịu.
Nhưng có một người, cậu ta không thể không cười mà cẩn thận đối phó.
Chính là mẹ cậu ta.
An Thái Phi vô cùng ghét Diệp Chiêu, người con dâu không thèm quan tâm đến sắc đẹp, chỉ muốn có cơ hội gây rắc rối cho cô ta, để cô ta nhanh chóng cút khỏi đây, bất luận là lấy thiếp cho con trai hay bao ngoại phòng nuôi con nhỏ, tất cả đều muốn thử xem.
Huống hồ sắc đẹp của Liễu Tích Âm ở kinh thành cũng chỉ đếm trên vài ngón tay, càng khó hơn là khí chất nho nhã, tự nhiên duyên dáng. Bố cô ta trước khi chết là quan ngũ phẩm, cô ta lại là con của vợ sinh, bất luận là môn đệ, phẩm mạo hay giáo dục đều phù hợp với tiêu chuẩn mong muốn chọn một con dâu tốt của bà ta, so sánh hai người đó với nhau, thấy Diệp Chiêu càng nhìn càng thấy ghét. Vì thế khi tin đồn về Hạ Ngọc Cẩn và Liễu Tích Âm truyền đến tai, bà ta vô cùng vui mừng. Đối với việc lấy Liễu Tích Âm làm thiếp phòng, rất là hưởng ứng, chỉ hận một điều không thể thay con dâu của mình.
Thông qua đứa tâm phúc cài cắm ở Nam Bình Quận Vương phủ, sau khi biết con sư tử Hà Đông Diệp Chiêu đó ngăn cản chồng mình lấy thiếp. Bà ta tức giận vứt một ly trà gốm xanh, hùng hổ đem theo An Vương Phi, đến nhà đích thân hỏi tội.
Đến Nam Bình Quận Vương phủ, bà ta đến thăm con trai đang nằm trên giường, chân đau, tay thì băng bó, xót xa rơi hai giọt nước mắt, sau đó gõ gậy mắng Diệp Chiêu: “Vợ người ta làm gì có chuyện ghen tuông cơ chứ? Những con dâu nhà người khác về nhà chồng, đều đưa a hoàn theo mình làm thông phòng cho chồng, còn cô thì sao chứ? Còn ngăn cản không cho lấy thêm! Nhìn xem cô hầu hạ chồng cô thành ra thế nào hả?!”.
Diệp Chiêu chần chừ rất lâu, cẩn thận giải thích: “A hoàn xuất giá cùng? Việc này…”.
“Cái gì?”. Còn chưa đợi cô ấy nói hết, Thu Hoa và Thu Thủy vội vàng hét lên. Hai người nhìn nhau, ánh mắt đầy ngụ ý. Cả hai cùng nhìn về phía Hạ Ngọc Cẩn, ánh mắt như đang nhìn một con lợn béo bị cắt tiết. Lại còn giả vờ vặn vẹo hai tay, trên mặt xuất hiện nụ cười nham hiểm như đang muốn ăn tươi nuốt sống tướng công vậy.
Thu Hoa: “Quận Vương gia muốn lấy chúng ta?”.
Thu Thủy: “Ha ha, thái phi có chỉ, tướng quân có lệnh, tất nhiên là phải phục tùng rồi. Nhưng cha của chúng ta cũng là tướng quân du kích mà, chắc là phải làm quý thiếp nhỉ?”.
Thu Hoa: “Em gái, Quận Vương đồng ý không?”.
Thu Thủy: “Chắc là có, dù sao chúng ta cũng không bị thiệt”.
Hạ Ngọc Cẩn thấy hai nữ thổ phỉ còn dã man hơn cả vợ mình, mặt mũi trắng bệch, ra sức lắc đầu.
An Thái Phi thấy hai nha đầu mặt đen sì, mắt to lông mày rậm, bên eo đeo đao, không hề có quy tắc gì cả, ngực liền nghẹn lại. Vội vàng hỏi Diệp Chiêu: “Đây… là a hoàn theo cô xuất giá? Chọn kiểu gì đấy?”, lại còn là khuê nữ của tướng quân du kích, ai cũng xấu xí, không có giáo dục. Ở phủ Quận Vương cho lấy một quản gia, e là quản gia còn chê, đừng nói đến con trai bảo bối của bà ta.
Diệp Chiêu thấy mẹ chồng hỏi, cặn kẽ giải thích: “Bọn họ võ công giỏi nhất, cũng là trung thành nhất”.
“Thôi vậy thôi vậy”. An Thái Phi thấy ngực bị nghẹn lại đến phát đau lên rồi, bà ta nằm trên ghế, để bọn a hoàn vuốt vuốt một lúc, mới thở đều lại, len lén nhìn kỹ Diệp Chiêu. Thấy cô ta hôm nay khí thế ôn hòa, ánh mắt xem ra cũng không có gì hung hãn, vội vàng lấy lại khí thế của mình, bèn lên mặt, ra lệnh: “Lần trước Liễu cô nương đã cứu con trai ta, mất đi danh tiếng, hoàng gia chúng ta cũng không phải là người không biết đền đáp. Để Ngọc Cẩn chọn một ngày tốt, đưa cô ta về nhà làm quý thiếp!”.
Diệp Chiêu khó xử nói: “Không ổn lắm ạ”.
“Hả!”. An Thái Phi chỉ vào mặt cô và mắng: “Nếu không làm theo, ta sẽ lấy việc ghen tuông trong bảy điều xuất giá để từ cô!”.
“Mẹ của con ơi…”. Hạ Ngọc Cẩn bị bà mẹ không hiểu tường tận làm cho tức chết, nôn hết bát thuốc vừa mới uống xong, uất nghẹn đến nỗi nước mắt chảy ròng ròng.