Tướng Quân, Nhĩ Định Trụ

Chương 51: Oán niệm

Tiếng động lớn trong dịch quán nhanh chóng biến mất, ám vệ ra tay rất nhanh, bắt sống được hai thích khách, bẻ trật khớp hàm để tránh việc bọn họ uống thuốc độc. Lúc đầu là muốn lấy được độc giấu ra rồi mới thẩm vấn, nhưng điều đáng ngạc nhiên là dù tìm kỹ thế nào cũng không thấy dấu tích của độc dược trong miệng bọn họ. Đang lúc nghi hoặc, đột nhiên sắc mặt hai thích khách thay đổi, dù cho ánh sáng xung quanh không đủ thì vẫn có thể nhìn thấy khuôn mặt họ chuyển sang màu tím đen, nếu là ban ngày chắc chắn sẽ rất kinh khủng.

Ám vệ cả kinh, vội bước tới, nhưng khóe miệng hai thích khách đã có máu chảy ra, ngừng thở mà chết. Vì thế bọn họ mới biết trước khi tới đây thích khách đã uống thuốc độc, cho dù hoàn thành nhiệm vụ hay không thì cũng không tránh được số phận này.

Tiếng động xôn xao làm cho Hướng Hoằng Huy thức giấc. Y đang đứng một bên, lúc này liền cúi đầu nhìn một chút, thấy trên khuôn mặt hai người kia vẫn còn vẻ kinh sợ, hiển nhiên là cũng không biết bản thân mình đang trúng kịch độc. Quả nhiên, người hạ độc cực kỳ âm hiểm độc ác.

Mấy người còn lại lục tục đi ra, Long Thiên Tài cầm tay áo mặt than đi tới bên này, nhìn trái nhìn phải, như là sợ có người nào nhảy ra từ trong bóng tối, hỏi giọng nghi hoặc: “Xong rồi à? Không có cá lọt lưới chứ?”

Cô tướng quân cúi đầu nhìn hắn, cầm lấy bàn tay đã lạnh như băng: “Đừng sợ, ngươi không phải người bọn họ muốn giết.”

Long Thiên Tài ngẩn ra, vô thức nhìn sang phía bên cạnh. Thế thân vẫn ôm Mộc Tử từ đầu đến cuối, cọ cọ một đống nước mắt nước mũi lên người y, trong miệng vẫn còn lảm nhảm: “Ta không muốn chết đâu…”

Mộc Tử cực kỳ kiên trì, thấp giọng nói: “Không sao rồi.”

“Ta không tin ngươi, chắc chắn là ngươi muốn nhân cơ hội này mà bỏ rơi ta!”

“…”

“Hu hu hu, sao số ta lại khổ thế này…”

Mộc Tử nâng đầu hắn: “Nhìn, không sao nữa rồi.”

Thế thân vừa liếc mắt một cái, vội vàng nhào lại, ôm còn chặt hơn lúc nãy: “Oa! Mẹ ơi, đây là người chết mà! Làm ta sợ muốn chết!”

“…”

“Ta muốn về nhà! Về nhà!”

Mộc Tử bất đắc dĩ, đành phải gật đầu thay cho hành lễ với tiểu vương gia và tướng quân, rồi kéo hắn về phòng. Long Thiên Tài vui vẻ hẳn lên: “Bây giờ ta là hộ vệ, không ai giết được ta ha ha ha ~” Hắn đắc ý kéo mặt than đi tới, lúc ngẩng thì nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Hướng Hoằng Huy, lập tức run lên.

Cô tướng quân ôm hắn vào lòng, chậm rãi đi lên. Những người kia đều tập trung lại chỗ này, y nhìn quanh bốn phía, nhàn nhạt hỏi: ‘Không bắt được người sống à?”


“Bắt được,” Hướng Hoằng Huy mặc cẩm bào rộng rãi xa xỉ, hơi nghiêng người dựa vào lan can, ý cười trong đôi mắt hoa đào không rõ hàm nghĩa, dưới ánh sáng đèn ***g lờ mờ tối lại càng có vẻ yêu dị, nhẹ giọng nói, “Nhưng lại chết rồi.”

“Chuyện gì xảy ra?”

Ám vệ đang xử lý thi thể, đúng lúc này cũng kéo hai tên thích khách lên. Hướng Hoằng Huy chỉ ngón tay vào: “Đó, chết rồi.”

Khớp hàm hai người kia không đóng lại được, có thể nhìn thấy rõ dòng máu đen trong miệng chảy ra. Cô tướng quân và Triển Lăng Yến chỉ liếc nhìn là có thể đoán được sơ bộ sự việc, người sau nói: “Uống thuốc độc trước, đúng là ra tay độc ác.”

Long Thiên Tài rụt cổ, Cô tướng quân sờ sờ đầu hắn trấn an: “Không sao, ngươi có thế thân,” y dừng một chút, “May mà ngươi còn nghĩ ra được ý tưởng này.”

Long Thiên Tài ngửa đầu, đắc ý dào dạt: “Đương nhiên rồi, ta thông minh lắm.”

Cô tướng quân thấy đôi mắt xinh đẹp của hắn tràn ngập lượng màu, ánh sáng trong mắt lại rực lên một chút, sờ sờ đầu hắn.

Vân Nhàn vốn đứng ở bên người Triển Lăng Yến, lúc này liền đi sang phía bọn họ, nhỏ giọng nói: “Ca.”

Long Thiên Tài ừ một tiếng, thấy vẻ mặt cậu khác thường liền hỏi: “Sao thế, có chuyện gì à…” Hắn đang nói thì đột nhiên dừng lại, lúc này mới nhận ra có một đường nhìn vô cùng oán hận hướng về phía này. Hắn vội vàng quay đầu, chỉ thấy Bạch Liên đứng dưới đèn ***g, hai mắt đỏ đậm, vẻ mặt hỗn loạn, không chớp mắt nhìn bọn họ, thậm chí trên đầu còn toát ra khói đen, cực kỳ giống oán quỷ.

Long Thiên Tài và Vân Nhàn lập tức lảo đảo lùi lại mấy bước, kinh sợ nhìn y: “Tiểu Hoa, ngươi sao thế?”

Trong mắt Bạch Liên giăng đầy tơ máu, giọng nói vút cao: “Các ngươi… Các ngươi trả lại chân tình cho ta.”

“…”

“Kiếp trước là ta đã tạo nghiệt gì, mà kiếp này lại gặp phải hai tên ma đầu sát *** các ngươi,” giọng Bạch Liên nghẹn ngào, “Lừa đảo, tất cả đều lừa đảo…”

“…”

Quả thực, Bạch Liên đã hoàn toàn tuyệt vọng với thế gian này rồi. Y bước thấp bước cao đi về phòng, chợt nhớ tới một câu đã từng nghe, chỉ cảm thấy thật hợp với tình hình này, nức nở nói: “Tầm tầm mịch mịch, lãnh lãnh thanh thanh, thê thê thảm thảm thích thích…”

(Trích từ bài Thanh thanh mạn của Lý Thanh Chiếu, mình đã chú thích cụ thể một lần ở những chương trước)

“…”

Tiêu Sùng sờ sờ mũi, chạy tới trước mặt y vẫy vẫy: “Này.”

Bạch Liên liếc thấy khuôn mặt này thì nhất thời ngẩn ra, lập tức hít sâu một hơi, chuẩn bị đối diện với nhân sinh ảm đạm. Y đột nhiên vươn tay xuống phía dưới, chạm vào vật nam tính của người kia. Tiêu Sùng lập tức run lên, vội vàng cầm cổ tay y, đôi mắt trầm xuống: “Đừng đùa với lửa.”

Long Thiên Tài và Vân Nhàn trừng lớn mắt: “Oa oa oa, Tiểu Hoa vùng lên, vùng lên!”

Bạch Liên chậm chạp liếc nhìn bọn họ, vẻ mặt càng thêm bi thương.

“…”


“Ta hận các ngươi…” Bạch Liên rút tay lại, yên lặng đi về phòng, phịch một tiếng đóng cửa lại. Tiêu Sùng lại sờ mũi, bất đắc dĩ tiêu sái bước tới trước mặt bọn họ, buông tay: “Lòi đuôi rồi.”

Long Thiên Tài gật đầu: “Ta nhìn thấy rồi.”

Vân Nhàn an ủi hắn: “Không sao đâu, sớm muộn gì cũng phải nói rõ ràng.”

“…” Tiêu Sùng nói, “Ánh sáng lập lòe trong mắt các ngươi là thế nào hả?”

Hai vị vương gia giương mắt nhìn trời.

“…”

Đêm đã khuya, mấy người đều trở về phòng nghỉ ngơi, buổi sáng hôm sau lại tiếp tục đi tới độ khẩu, xuất phát theo hướng Trạch Nam.

Bọn họ thuê một con thuyền hai tầng lớn, cực kỳ xa hoa khí phái. Trên sông có nhiều thương thuyền, đi qua đi lại như thoi đưa, cực kỳ náo nhiệt. Cô tướng quân ngồi ở chỗ gần cửa sổ, đưa tay rót một chén trà, đột nhiên nhớ lại lần đi Lạc Dương cũng là ngồi thuyền, liền nhìn người ngồi bên cạnh: “Làm thơ không?”

Long Thiên Tài trợn mắt: “Nga nga nga, khúc hạng hướng thiên ca, bạch mao phù lục thủy, hồng chưởng bát thanh ba.”

Cô tướng quân bình tĩnh nhìn hắn.

“…” Long Thiên Tài chớp mắt, “Từng nghe rồi sao?”

Cô tướng quân gật đầu.

Long Thiên Tài ỉu xìu gục xuống bàn, thống hận nói: “Đồ ăn cướp… Ta ghét thế giới này…”

Cô tướng quân không hiểu lắm, cầm một miếng bánh trên bàn lên đưa tới trước mũi hắn, dỗ dành: “Làm thêm một bài.” Y cảm thấy, tuy rằng thơ người này làm bình thường không có gì đặc biệt, nhưng mỗi khi nghe hắn đọc đều cực kỳ khác lạ. Long Thiên Tài ngửi ngửi, vươn tới cắn một miếng, quay đầu nhìn y: “Ngươi muốn nghe thật à?”

“Ừ.”

Long Thiên Tài nuốt hết miếng bánh vào trong bụng, lau miệng: “Một bầy vịt đi qua cầu, nào cùng nhau đếm xem sao, hai bốn năm sáu bảy tám, thật đúng là nhiều chân nha…”

Tay Cô tướng quân không giữ chặt, lập tức bánh liền rơi xuống bàn. Giọng Long Thiên Tài cực kỳ nhỏ: “Tại ngươi nói muốn nghe mà, ta chỉ làm được như vậy thôi…”

“…”

Nếu Vân Nhàn ở chỗ này, ít nhiều sẽ ôm bụng cười một trận ầm ĩ, nhưng người nọ đang ở tầng hai, mà hôm nay bọn họ sắp đi vào Trạch Nam nên hộ vệ như hắn và Cô tướng quân thì theo lý phải ở tầng một. Thật ra nếu là cận vệ thì canh giữ ở tầng hai cũng không có vấn đề gì, nhưng trải qua sự kiện thích khách đêm qua, tiểu vương gia quyết định phải an phận thủ thường làm tốt công tác hiện tại, chết sống không chịu rời đi. Mọi người khuyên vài câu không được, liền mặc kệ hắn.

Long Thiên Tài liếc y một cái, thẹn quá hóa giận: “Vẻ mặt đó là ý gì?!”

Cô tướng quân vội vàng thuận mao, sờ sờ đầu hắn. Y hoàn toàn bỏ đi ý nghĩ để cho tiểu vương gia làm thơ trong đầu, cứ thế lấy một quyển sách trong ngực ra nghiêm túc đọc. Long Thiên Tài ngẩng đầu, cầm một miếng bánh lên vừa ăn vừa quan sát y. Mặt than vốn có vẻ ngoài anh tuấn, lúc này đột nhiên lại có chút ý mê người. hắn nuốt sạch vài miếng bánh, nhấc chén trà trên bàn lên uống một ngụm, vươn tới nhìn thử, thân thể lập tức cứng đờ, trà trong miệng cứ thế phun ra. Nước trà phun tới mặt giấy, tẩm ướt mực nước nhòe hết cả giấy, hiển nhiên là không thể xem được nữa.


Tiểu vương gia ho khan mấy tiếng: “Ban ngày ban mặt sao ngươi lại đọc cái thứ này?!” Quyển sách kia chính là sách mà Triển Lăng Yến đưa!

Cô tướng quân lấy ra một cái khăn khô, lau sạch nước trên trang giấy, bình tĩnh lật sang trang khác: “Ta chỉ mang theo một quyển này mà thôi.”

Long Thiên Tài ngốc ngốc trừng mắt với y. Cô tướng quân cảm nhận được ánh mắt hắn, quay đầu nhìn, lấy một tay sờ sờ đầu hắn rồi lau khô nước còn dính bên khóe miệng ai đó: “Ta biết không phải là ngươi cố ý.”

Long Thiên Tài ngoan ngoãn gật đầu, đôi mắt xinh đẹp bình tĩnh nhìn y, môi đỏ khẽ mở: “Cô Thần…”

Trong lòng Cô tướng quân chấn động mạnh, đôi mắt lập tức sáng ngời, chăm chú nhìn hắn không chớp. Long Thiên Tài dán sát vào một chút, muốn nói lại thôi, còn ngập ngừng: “Ta…”

Trái tim Cô tướng quân như muốn nhảy ra khỏi ***g ngực, nín thở ngưng thần: “Ngươi làm sao?”

“Ta…” Long Thiên Tài do do dự dự, “Ta đối với ngươi… Ta…” Hắn lại cúi sát vào một chút, khéo tay chạm vào chén trà, rồi nhanh chóng nghiêng chén về phía để sách. Quyển sách này rất mỏng, giờ chỉ cần đổ một chén trà vào là có thể sũng nước. Nước trà tràn tới ven bàn rồi tí tách chảy xuống, ướt đẫm cả quần áo.

“…” Cô tướng quân yên lặng nhìn quyển sách, lại nhìn quần áo của mình, cuối cùng mới nhìn về hướng tiểu vương gia.

Long Thiên Tài khẽ khẽ hát tiểu khúc, thảnh thơi thảnh thơi cầm chén trà lên: “Lần này là cố ý đó.”

Cô tướng quân gật đầu: “Ta nhìn ra được.” Y cầm quyển sách lên, nhìn tiểu vương gia.

Long Thiên Tài ngửa đầu: “Ngươi muốn thế nào?”

Cô tướng quân cực kỳ bình tĩnh, đáp đến thiên kinh địa nghĩa: “Sách không nhìn được nữa, thì chỉ có thể nhìn ngươi.”

“…” Long Thiên Tài chớp mắt: “Tiền đâu?”

“Nợ, sau này trả.”

“…”

Tầng một của thuyền chia làm khoang trước và khoang sau. Long Thiên Tài ngồi ở khoang trước, ngồi cùng khoang thuyền này trừ Cô tướng quân thì còn có Tiểu Hoa Tiểu Thảo. Mấy bài thơ linh *** mà tiểu vương gia đọc hai người đều nghe được. Bạch Liên đang bị đả kích nặng nề, không có tâm trạng mà cười. Tiêu Sùng thì buồn cười lắm, nhưng thấy người nào đó cứ thỉnh thoảng lại liếc sang hắn, thì cũng đành phải nhịn cười trong bụng. Hắn phe phe phẩy cây quạt nhìn phía mặt sông, thỉnh thoảng nhấp một ngụm rượu, cực kỳ thích ý.

Bạch Liên yên lặng ngồi ở buồng nhỏ trong góc phòng trên tàu thả oán khí, giương mắt nhìn hắn. Người này đã thay nam trang, tóc dài buộc thành một búi cao cao, cực kỳ lỗi lạc. Tuy rằng trong lòng khó chịu, nhưng y cũng phải thừa nhận rằng trang phục như vậy càng thích hợp với người này hơn. Y không thích nam sắc, nhưng đối mặt với người hôm qua còn là người mình yêu, thì cũng không khống chế được suy nghĩ muốn nhìn hắn.

Tiêu Sùng lại uống một ngụm rượu, tẩm ướt đôi môi hồng. Ánh mắt của hắn đảo qua, chạy thẳng đến người Tiểu Hoa, người sau lập tức không được tự nhiên nhắm mắt, không nhìn hắn nữa. Tiêu Sùng cười đứng dậy, ngồi xổm xuống góc phòng, cầm cây quạt nâng cằm y lên: “Giả trang thành cô nương lừa ngươi là ta sai, nếu ngươi tức giận thì đánh ta đi.”

Bạch Liên trầm mặc. Y biết kỳ thực chuyện này không thể trách hắn. Hắn chưa bao giờ tìm cách dụ dỗ y, lại không hứa hẹn gì với y cả, chỉ có… chỉ có mình là người chủ động.

Tiêu Sùng thấy y không đáp lại, thay cây quạt bằng tay, cầm lấy cằm y kéo sát vào, cười nói: “Sao thế, đánh thì xót hả?”

Trước đây tươi cười của hắn luôn rất nhạt, chưa bao giờ cười như thế này, nhất là khi trên môi còn dính một lớp nước ướt át, nhìn qua cực kỳ mê người. Đáy lòng Bạch Liên run lên, đột nhiên thở dài. Tiểu Thảo dù sao vẫn là Tiểu Thảo, chút tình cảm yêu thích này sao có thể biến mất trong một sớm một chiều?


Tiêu Sùng thấy y nhìn mình chằm chằm không đáp, liền sờ sờ mặt: “Muốn nói gì thì nói đi.”

Bạch Liên nhìn hắn một lát, chăm chú hỏi: “Trong nhà ngươi có tỷ tỷ hay muội muội gì không?”

“…”

Cả khoang thuyền cũng chỉ có mấy người bọn họ, từ lúc Tiêu Sùng đứng dậy thì Long Thiên Tài vẫn luôn giữ sự quan tâm cao độ, nghe đến đó lập tức đứng ngồi không yên: “Này, Tiểu Hoa, ngươi đừng lừa mình dối người nữa, cho dù hắn có tỷ tỷ muội muội, thì đó có phải Tiểu Thảo không? Không phải đúng không, thích một người tức là thích, quan tâm gì đến chuyện hắn là nam hay nữ, đúng không mặt than?”

“Ừ.”

“…” Bạch Liên liếc nhìn hắn, Long Thiên Tài liền ngượng ngùng sờ mũi, rụt cổ lại. Bạch Liên lại nhìn Tiêu Sùng, hỏi lại một lần: “Có không?”

Tiêu Sùng áy náy nói: “… Không có.”

Bạch Liên hít hít mũi, yên lặng rúc vào góc. Tiêu Sùng ngồi xuống cạnh y, phe phẩy cây quạt tiếp tục nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ. Trong nháy mắt lúc hắn ngồi xuống, tim Bạch Liên đập nhanh hơn một nhịp, nhưng cũng không nói thêm gì. Đêm qua ngủ không ngon giấc, lúc này y dần dần cảm thấy buồn ngủ.

Tiêu Sùng liếc y một cái, vươn cánh tay ôm y lại. Thân thể Bạch Liên trượt xuống, chậm rãi tựa vào trong ngực hắn, đã ngủ rồi.

Đến buổi trưa thì thuyền cập bến Kiến Nghiệp, trên bờ đã có một đội người ngựa đứng chờ sẵn, dẫn đầu là một vị công tử văn nhã, ăn mặc rất mộc mạc, nhưng lại làm cho người ta thấy một thân quý khí tràn ra, hiển nhiên là xuất thân không tầm thường. Thấy bọn họ, người nọ liền xuống ngựa mỉm cười: “Hoàng huynh, cuối cùng thì ngươi cũng trở về, nhiều ngày không gặp thật mong nhớ.”

Hướng Hoằng Huy chậm rãi bước lên bờ, nhẹ nhàng cười: “Phụ hoàng phái ngươi tới nghênh đón?”

Người nọ gật đầu, nhìn người đứng sau y, cười tiến lên chào hỏi. Thế thân vốn là thiếu gia nhà giàu ăn chơi trác táng trong kinh thành, vẫn có chút khả năng ứng phó, tuyệt không bị đẩy xuống thế yếu. Long Thiên Tài đứng sau nhìn rõ, âm thầm liếc mắt nhìn mặt than, ánh mắt cực kỳ đắc ý, phảng phất như đang nói người mình chọn rất được đúng không.

Cô tướng quân vô thức muốn xoa xoa đầu hắn, nhưng y biết phân nặng nhẹ, đành phải thôi, có điều ánh sáng trong mắt vẫn rực lên một chút.

Long Thiên Tài cúi đầu nghe bọn hắn giới thiệu, mới biết người nọ là tam hoàng tử Trạch Nam, là nhân vật lợi hại vẫn được đồn đại thì không khỏi mặc niệm trong lòng. Lần này hắn tới Trạch Nam chỉ vì thuốc giải độc, xong chuyện là hắn phải nhanh chóng về nước, tránh rước một đống phiền phức vào người.

Đoàn người xuất phát về hướng hoàng cung, Long Thiên Tài khô khốc nhìn bọn họ ngồi liễn xa, còn mình thì phải đi bộ, đang cực kỳ phiền muộn thì chợt nghe Vân Nhàn gọi hắn: “Tiểu Bảo, nghĩ cái gì thế, tới đây.”

(Liễn xa: xe kéo cho vua chúa quý tộc, được trang trí kiểu cách hoa lệ, bên trong rất rộng rãi)

Hắn nháy mắt mấy cái, lập tức bạch bạch chạy tới, nhu thuận nói: “Vương gia.”

Tam hoàng tử liếc thấy một người xinh đẹp đi về phía này, lại thấy hắn không giống những hộ vệ khác, nhất thời ngẩn ra, không khỏi hỏi thêm một câu: “Đây là?”

“Là thư đồng của bản vương,” Vân Nhàn cười nói, nhéo mặt người nào đó, “Bản vương cứu hắn ở Thánh Hoa, gọi là Tiểu Bảo, lần này đi xa thì mang đi cùng,” dứt lời nghiêng đầu, “Còn làm gì nữa, đỡ bản vương lên xe.”

“Vâng.” Long Thiên Tài hầu hạ người nào đó lên xe, cũng tự mình bò lên, vì không phải đi bộ mà cực kỳ vui vẻ.

Dọc đường đi tới hoàng thành Kiến Nghiệp, vì Trạch Nam phát triển theo hướng kinh doanh thương nghiệp, nên hoàng thành được xây dựng xa hoa vô cùng, xanh vàng rực rỡ không đủ để hình dung. Long Thiên Tài thấy hoa cả mắt, mơ mơ màng màng đi vào đại điện.

Hắn có chút bi ai thở dài trong lòng, dù trở thành thư đồng thì có những việc vẫn không thể thay đổi, như là chủ tử ngồi hắn phải đứng, chủ tử ăn hắn phải nhìn. Tất nhiên là Vân Nhàn biết hắn phải chịu thiệt thòi, cậu nhìn cá sốt hạt thông ở trước mặt, cầm đũa gắp một miếng bỏ vào miệng dưới con mắt của người nào đó, hưởng thụ ăn rồi thấp giọng nói: “Tiểu Bảo, ngự trù của Kiến Nghiệp cực kỳ giỏi đó.”


“…”

Mấy người phải tới nhà khách sắp xếp, Hướng Hoằng Tiếc đã đi tới: “Nếu không thì tới hành cung của bổn cung ngủ lại đêm nay được không?”

Thế thân thấy thế tự nhiên là đáp ứng, Hướng Hoằng Tiếc cười dài cầm khăn tay: “Tốt tốt, hành cung của bổn cung có rất nhiều mỹ nhân, đủ để các ngươi mở mang tầm mắt.”

Hai mắt Long Thiên Tài sáng ngời, cực kỳ vui vẻ vui vẻ đi theo.

Cô tướng quân đứng sau liếc nhìn, hơi bất đắc dĩ, mỹ nhân? Người này không sợ tự dâng mình vào động yêu quái sao