Tương Ngộ Tại Thì Quang Chi Ngoại

Chương 14

Editor: Kaori0kawa

Beta: Mai_kari

Chiêng trống vang lên rung trời động đất, con lân đỏ một bên rung đùi đắc ý, nhảy nhót hân hoan, tràn ngập hương vị vui sướng.

Ngồi vây quanh chỗ này, đại bộ phận đều là người nước ngoài, còn ngồi ở bên ngoài bản thành là rất nhiều bách tính. Tất cả mọi người vui cười, thỉnh thoảng lại lớn tiếng trầm trồ khen ngợi.

Lý Dương cùng thân vương Louis ngồi ở chính diện trên đài, mấy quý tộc có tước vị cũng ngồi cạnh hai bên, Tưởng Ngọc Sanh đại biểu thương nhân toàn thành, cũng ngồi ở bên trên. Giải Ý ngồi ở giữa Lý Dương cùng thân vương Louis, thỉnh thoảng lại phiên dịch lời đối thoại của hai người.

Những người nước ngoài đến từ phiên bang đã ở đây sáu ngày rồi, song phương quan viên còn đang khách khách khí khí qua lại, tiến nhập rất chậm.

Lý Dương mời thân vương Louis tới Lâm Truy, cùng Lễ bộ, tướng gia và hoàng đế hội đàm, để quyết định các hạng mục thông thương. Thân vương Louis lúc này liên thanh nói “Tốt”, rồi lại nói rằng, bản thân mới tới đông phương, sợ khí hậu không quen, trước hết thích ứng địa phương một chút. Lý Dương tự nhiên không phản đối.

Vì vậy, quan phủ Tam Giang khẩu cùng thương hội an bài một loạt hoạt động, bao quát yến hội, các loại mỹ thực, ăn ngon đến mức mấy người Tây phương ‘nhà quê’ này thiếu chút nữa nuốt luôn đầu lưỡi, sau đó còn hát ca linh đình, múa sư tiêu khiển.

Mấy ngày nay, Ninh Giác Phi sản sinh một chút cảnh giác vượt quá người thường. Từ một chút chu ti mã tích người khác khó có thể nhận thấy được, trực giác y cảm thấy có chút nguy cơ gì đó đang tiến tới.

Vì vậy, y không còn một tấc cũng không rời mà theo sát Giải Ý nữa, mà bắt đầu bí ẩn chạy chung quanh. Y thay đổi trang phục, che lấp chân diện mục, giả thành một người bình dân phổ thông. Khi mấy người nước ngoài tại tửu lâu ăn uống, y hành động. Khi Lý Dương mở tiệc chiêu đãi thân vương Louis, y đi tới nhà tri phủ giả người làm công nhật.


Hội múa sư hôm nay, Ninh Giác Phi cũng mặc trang phục bách tính, đứng ở phía sau hầu tước Edward, giả dạng say sưa xem biểu diễn, thực tế là đang lắng tai nghe.

Mấy người nước ngoài đều biết trong thành ngoại trừ người thanh niên anh tuấn cùng vị thiếu niên phiêu lượng vài ngày không còn thấy xuất hiện kia, không ai hiểu tiếng của họ, nên bây giờ yên tâm lớn mật mà đàm luận.

Ninh Giác Phi tại tiếng chiêng trống rung trời gắng sức mà nghe, mấy người nước ngoài này hiện tại căn bản không phải nói tiếng Anh mà thôi, họ còn nói tiếng Pháp, bất quá, đại bộ phận y có thể hiểu được.

Múa sư kết thúc, Louis nói với Lý Dương mấy câu, Lý Dương vô cùng kinh ngạc, do dự thật lâu. Louis còn nói một chuỗi dài nữa, lúc này Lý Dương suy tư một lát rốt cục gật đầu.

Sau khi kết thúc yến hội sau khi kết thúc, trời đã tối đen, Giải Ý lại cùng Louis và một đám tước gia tuổi trẻ đi dạo chợ đêm, hầu như một món đồ nho nhỏ cũng khiến bọn họ tấm tắc vô cùng. Bọn họ từ trên người lấy ra mấy đồng tiền vàng, vung tay mà mua vài món hàng thủ công.

Mua vài món xong, tử tước tuổi trẻ nhất bỗng nhiên cười cười nói với Edward: “Mấy thứ này mang về quốc gia, có thể bán giá rất cao.”

Edward cũng cười gật đầu. Sắc mặt Giải Ý hơi đổi. Người nọ nói không phải tiếng Anh, mà là tiếng Tây Ban Nha.

Lúc này, không hề ít nữ tử bình dân cùng nha hoàn nhà giàu đi dạo trên đường, thấy bọn họ đi qua, đều hữu hảo mà mỉm cười. Con mắt đoàn người dần dần trở nên nóng cháy cả lên, dục vọng chi hỏa khó có thể ức chế.

Có một nam tước kéo kéo Giải Ý, chỉ vào một nữ hài trẻ tuổi bên đường, nói với hắn: “Dennis, cậu giúp tôi nói với cô ấy, cố ấy rất đẹp, tôi rất thích cô ấy.”

Giải Ý nhìn lại, nữ hài kia tuy là trang phục nha hoàn, nhưng y phục trên người cũng là gấm vóc, lớn lên mi thanh mục tú, vừa nhìn liền biết người nhà phú gia.


Hắn đang muốn trả lời, bỗng nhiên tỉnh táo lại, người nước ngoài này nói với hắn bằng tiếng Pháp, khiến hắn không khỏi nhìn lại một cái, dùng từ ngữ nghiêm trang nói lại: “Phong tục ở đây khác với chỗ các anh. Chỗ các anh ngay mặt tán con gái phiêu lượng, là lễ phép với cô gái ấy, còn chỗ chúng tôi, lại là vi phạm luân lý đạo đức. Nếu như anh nói thế với cô ấy, vậy lập tức phải cùng cô ấy kết hôn.”

Người nước ngoài tóc nâu mắt nâu trẻ tuổi kia nghe thấy, không khỏi thất kinh, không dám lỗ mãng nữa.

Lúc này, Louis bỗng nhiên nhìn về phía Giải Ý: “Dennis, cậu biết nói mấy loại tiếng bên chúng tôi?” Louis vẫn đang nói tiếng Anh.

“Không nhiều lắm.” Giải Ý mỉm cười, bình tĩnh đáp: “Kỳ thực chỉ biết vài câu.”

Edward ở một bên cười nói: “Dennis, không bằng cậu theo chúng tôi đi, tới chỗ chúng tôi, cậu có thể làm đại sứ Đông Tây câu thông, thân vương điện hạ có thể thỉnh cầu quốc vương, phong cậu một tước vị.” Edward vẫn đang nói tiếng Anh.

Giải Ý lắc đầu: “Đi chỗ đó quá xa, tôi phải cân nhắc cẩn thận mới được.”

Louis cùng Edward liền không nói gì thêm nữa, nhìn qua yên tâm hơn nhiều.

Chờ đưa cả bọn về nhà trọ xong, Giải Ý mới lên xe ngựa Tưởng phủ đưa tới về nhà tại ngoài thành.

Ninh Giác Phi không ở nhà.


Giải Ý vô cùng kinh ngạc, nhìn xung quanh trong viện, liền phát hiện trên bãi biển có một thân ảnh. Dưới ánh *** quang, đường nét người đó cực kỳ quen thuộc với Giải Ý. Hắn cười rộ lên, chậm rãi đi qua.

Ninh Giác Phi đứng ở trên bờ cát, nhìn thuyền lớn trên sóng biển bồng bềnh xa xa, thần tình trên mặt thập phần ngưng trọng.

Giải Ý đi tới bên người y, đưa tay nắm lấy tay Giác Phi. Ninh Giác Phi từ lâu đã nghe ra tiếng bước chân của hắn, không hề nhúc nhích.

“Đang nhìn gì thế?” Giải Ý nhẹ giọng hỏi.

Ninh Giác Phi chậm rãi nói: “Mục đích những người nước ngoài này tới đây, không phải như bọn họ nói, không phải là hữu hảo tới chơi, mở thương lộ cái gì đâu.”

Giải Ý không kinh ngạc, đang chờ y tiếp tục nói.

Ninh Giác Phi từng chữ từng chữ nói rõ: “Bát quốc liên quân.”

Giải Ý trầm mặc chốc lát, nhẹ nhàng mà thở dài: “Anh cũng đoán được.”

Ninh Giác Phi quay đầu nhìn hắn một cái.

Giải Ý cười cười với y: “Ngày hôm trước Louis kia tham quan chỗ phòng thủ của thành, ngày hôm nay lại yêu cầu với Lý Dương, muốn ngày mai đi tham quan quân doanh. Nếu như chỉ là sứ đoàn phổ thông hay thương đoàn, thế nào lại đòi hỏi những chuyện này? Xem mấy chỗ đó làm gì? Bọn họ nghĩ anh chỉ biết tiếng Anh, dùng ngôn ngữ khác đối thoại với nhau chẳng biết kiêng kị, anh cũng nghe được chút ít.”

Ninh Giác Phi gật đầu, nghiêng nghiêng đầu, nhìn chằm chằm vào thương thuyền viễn dương to lớn ngoài kia, có lẽ phải gọi là chiến hạm ngụy trang thành thương thuyền, “British No Georgia”.

Giải Ý dõi theo hướng nhìn của y, đột nhiên hỏi: “Em xem chúng ta nên làm cái gì bây giờ? Báo cáo cho Lý Dương sao? Để ông ta chú ý tổ chức chống lại.”


Ninh Giác Phi nhẹ nhàng lắc đầu: “Nếu như đối kháng chính diện, bách tính bản thành thương vong nhất định rất lớn. Chiến lực quân đội Nam Sở chỉ sợ không chống được người Tây Dương. Tuy rằng mấy người nước ngoài không có hỏa khí, chỉ dùng đao kiếm, nhưng bọn họ dã tính chẳng phai, trong xương cốt thập phần nhanh nhẹn dũng mãnh, lại nhất tâm mơ ước tài phú nơi đông phương này, đánh trận e là so với người Nam Sở văn nhã lễ nghi mạnh mẽ hơn nhiều.”

Giải Ý nghe xong, cảm thấy rất đúng: “Vậy em nói nên làm cái gì bây giờ?”

Ninh Giác Phi nhìn thuyền nơi viễn phương, lãnh tĩnh mà đáp: “Em đang suy nghĩ, nếu như đốt kỳ hạm bọn họ, rồi lại tung lời đồn trời phạt gì gì đó, bọn họ có thể chủ động bỏ chạy hay không?”

Giải Ý kinh hãi: “Lẽ nào em muốn một mình làm?”

Ninh Giác Phi nở nụ cười: “Phải.”

Giải Ý lập tức ngăn lại: “Anh không đồng ý, quá nguy hiểm.”

Tiếu ý Ninh Giác Phi càng đậm, ôn hòa mà nói: “Tuyệt không nguy hiểm. Đại bộ phận người trên thuyền đều tại trên bờ, căn bản không phòng bị. Em bơi qua đó, phóng hỏa trên thuyền, sau đó bơi trở về, sẽ không cùng người trên thuyền chính diện đối chiến.”

Giải Ý nhìn biển khơi mênh mang đang ba đào cuộn trào mãnh liệt, bỗng nhiên kéo y vào lòng, nhẹ giọng: “Anh vẫn không muốn em đi. Anh không muốn em có gì ngoài ý muốn. Anh không muốn chỉ còn một mình anh.”

Ninh Giác Phi cũng ôm lấy hắn, ghé vào tai hắn nhẹ nhàng nói: “Sẽ không đâu, sẽ không thế đâu, em nhất định trở về, tuyệt không bỏ anh lại.”

Dưới bầu trời đêm tại nơi tha hương vắng vẻ, bọn họ ôm siết lấy nhau, thật lâu, thật lâu không muốn buông ra.

END 14