Tương Ngộ Tại Thì Quang Chi Ngoại

Chương 1-2

Editor: Kaori0kawa

Beta: Mai_kari

Ninh Giác Phi thừa dịp đêm khuya chạy khỏi Lâm Truy, tự mình bơi vào bờ, trong làn gió lạnh không ngừng run rẩy. Chỉ trong chốc lát, bờ môi của y đã lạnh đến xám ngắt lại, thần trí không rõ.

Y từng ngụm từng ngụm mà thở dốc, cố giữ mình tỉnh táo, nhắc nhở bản thân, vô luận như thế nào cũng không thể bất tỉnh.

Lúc này ánh bình minh đã lên, y nỗ lực làm ấm người, bước chân nặng nề đi đến bên vệ đường, cố gắng mở to hai mắt đang cứ nhíp lại, nhìn quanh con đường xem có ai qua lại hay không.

Ở không xa y, ngay bên đường, Giải Ý chậm rãi tỉnh lại, lập tức ngồi dậy.

Trong lúc nhất thời, hắn cho rằng bản thân đang nằm mộng.

Ở đây không phải chỗ cao dù rằng vẫn hàn lãnh, nhưng không có tuyết rơi như cao nguyên. Nhìn ra xa xa phía trước, một ngọn tuyết phong cũng không nhìn thấy, trái lại là một thành thị, tường thành vẻ cổ xưa cao ngất. Trước mắt hắn là con đường đất, một bên là sông, đối diện là đồng ruộng, lúc này sương trắng bàng bạc, cảm giác tựa như mùa đông ở vùng nông thôn. Ven đường còn có hai cây đại thụ to lớn.

Hắn nghi hoặc mà nhìn qua nhìn lại, bỗng nhiên nhìn thấy một người dựa người vào gốc cây. Người nọ mặc hắc y, mái tóc dài còn đang nhỏ nước, cả người dựa vào thân cây, trông tình trạng rất xấu.

Giải Ý không chút nghĩ ngợi, nhanh chóng đứng dậy chạy qua, đỡ y.

Người nọ vô lực mà ngã vào trong lòng hắn.

Hắn cúi đầu nhìn kỹ, người này căn bản là một hài tử, đại khái mười bảy, mười tám tuổi, lớn lên tú mỹ cực kỳ, lúc này mặt không còn chút máu, cả người băng lãnh.

Hắn nhìn mọi nơi, chung quanh đều là một mảnh trống vắng, liền không nói một lời, cấp tốc cởi bỏ y phục ẩm ướt của y, đột nhiên nhìn thân thể y cả người đều là vết thương chằng chịt. Hắn không khỏi ngẩn ra, lập tức đem áo lông cởi ra, nhưng lại sợ áo lông khiến cho ngứa da, đành cởi luôn cả nội y giữ ấm, mặc cho y, rồi đem áo lông bao kín lấy y.

Giải Ý mới vừa ở khu áp cao, lúc này tuy rằng là đầu mùa đông tại bình nguyên nhưng cũng không quá lạnh, trong nhất thời còn chịu đựng được. Lúc này vội vã mặc áo sơmi, rồi khoác áo lông, hàm răng cũng đã va vào nhau lập cập.

Ninh Giác Phi cảm giác được độ ấm của con người từ y phục truyền đến, còn mang theo một mùi hương nhẹ nhàng khoan khoái, là khí tức nước hoa dành cho nam, tuy rằng y chưa bao giời dùng đến nhưng cũng biết. Làn hương đó khiến *** thần y rung động, mở mắt.


Trước mắt là người đàn ông thập phần tiêu sái anh tuấn, khoảng chừng ba mươi, con mắt trong sáng, ngũ quan rõ ràng, thế cũng không có gì, then chốt là, chỗ trọng yếu nhất là, hắn  mặc trang phục hiện đại, áo sơmi lông dê caro, áo lông, tất cả đều là đồ thời hiện đại.

Lẽ nào …. lẽ nào …. y đã xuyên qua không gian, về tới hiện đại?

Y nghi huyễn nghi hoặc nhìn người đàn ông đang ôm mình, thân thể dần dần ấm lại, trong lòng dần nở tia hỏa hoa hy vọng, một thời lại không biết nên nói cái gì.

Giải Ý thấy y tỉnh, lập tức hỏi: “Cậu sao vậy? Có đau hay không?”

Hắn nói tiếng phổ thông thuần khiết, mang chút khẩu âm Giang Nam, phi thường êm tai.

Ninh Giác Phi nở nụ cười, hỏi: “Nơi này là đâu?”

Giải Ý nhíu nhíu mày, nghi hoặc ngẩng đầu nhìn: “Tôi cũng không biết, đang muốn hỏi cậu đây. Thì ra cậu cũng không biết a.”

Ninh Giác Phi nhất thời ý thức được điều gì đó, dáng tươi cười dần dần biến mất.

Lúc thoát y phục, Giải Ý đem túi bách bảo mà nhiếp ảnh gia thích mang nhất ném qua một bên, lúc này mới với tay kéo lại. Hắn vừa lấy tay mò mò túi, vừa gấp gáp nói: “Được rồi, có phải cậu vô ý rơi xuống nước không? Có muốn gọi điện về nhà không? Hay tôi gọi 120, gọi xe cấp cứu đưa cậu vào bệnh viện? Hay gọi 110 báo nguy? Được rồi, cậu là người ở đâu? Nơi đây được gọi là gì?” Vừa nói, hắn vừa lấy điện thoại di động ra.

Ninh Giác Phi nhận ra được, đó là điện thoại vệ ***, tại bất kì nơi nào trên thế giới đều có thể liên hệ, thế nhưng, ở nơi này, y chỉ có thể cười khổ.

Giải Ý nhìn một chút, càng thêm khó hiểu: “Thế nào lại vậy? Lúc tôi ở K2 vẫn có tín hiệu mà, thế nào ở đây lại không có?”

Ninh Giác Phi đã ấm lên nhiều, thân thể không hề run rẩy nữa, thanh âm rõ ràng hơn. Y cúi đầu mà hỏi: “Anh vừa ở tại K2?”

“Đúng vậy, tôi đi chụp hình, kết quả gặp tuyết lở, sau đó ngất đi … lúc tỉnh lại, thì đã ở đây, gặp được cậu.” Giải Ý ôm y, lấy tay sờ sờ cái trán y. “Cậu sao thế? Đừng lo? Cần cái gì? Ở đây tôi còn có chút thuốc.”

Ninh Giác Phi nói: “Trước hết, anh mang tôi rời khỏi đây, rời khỏi thành thị kia.”

Giải Ý vừa nghe, lập tức nhìn về phía  y: “Thằng nhóc này, có đúng hay không trốn nhà đi hả? Thế không tốt đâu, cha mẹ cậu sẽ lo lắng đó.”

“Tôi không phải thằng nhóc.” Ninh Giác Phi bật cười. “Việc này nói rất dài. Tôi đúng là trốn ra, xin anh dẫn tôi đi xa khỏi đây.”

Giải Ý nghe xong, hai hàng lông mày càng nhíu chặt lại: “Tôi thấy cậu cả người đều bị thương, lẽ nào có người ngược đãi cậu? Hay là …. cường bạo cậu?” Nói đến đây, thái độ rất lo lắng.

Ninh Giác Phi cười khẽ: “Hiện tại không phải lúc nói việc này, anh mau dẫn tôi đi, bằng không ngay cả anh cũng sẽ gặp nguy hiểm.”

Lúc này Giải Ý cũng hiểu được tình huống có điều không ổn, liền không hề hỏi nhiều, nhét đồ ướt của y thành một khối, lấy từ trong túi bách bảo ra một cái bao nilon, bỏ vào rồi nhét lại vào túi.

Ninh Giác Phi nhìn những đồ vật từ hiện đại đến này, thực sự là cảm thấy thân thiết bội phần.


Giải Ý lưng đeo túi, sau cõng y lên lưng, đứng dậy muốn đi, nhưng nhất thời mờ mịt: “Chúng ta đi đâu?”

Ninh Giác Phi liền chỉ phương hướng cho hắn.

Giải Ý lưng đeo túi, lại cõng người, mệt đến chảy mồ hôi ròng ròng. May là hai năm nay hắn làm nhiếp ảnh gia, đem thân thể rèn luyện nhiều, nếu không chắc chẳng thể cõng một thiếu niên đi lâu như thế.

Cuối cùng, bọn họ đi tới một ngọn núi nhỏ.

Giải Ý đi không nổi nữa, đành phải tìm một khe núi tránh gió, thả y xuống, vừa thở dốc vừa nói: “Chúng ta nghỉ một lát rồi hãy đi tiếp”

Ninh Giác Phi nghĩ bản thân đã đỡ nhiều, cảm kích mà cười cười với hắn, ngồi xuống: “Cám ơn anh, anh nghỉ ngơi một chút đi, thật sự khiến anh mệt chết rồi.”

“Không sao cả.” Giải Ý quan sát chung quanh, cảm thấy quang cảnh xung quanh hơi kì lạ. “Nơi này không phải phim trường sao? Các cậu không phải đang đóng phim à?”

Ninh Giác Phi nhẹ nhàng lắc đầu: “Đều không phải đóng phim, anh đi tới cổ đại rồi.”

Giải Ý kinh hãi: “Cậu nói cái gì?”

“Anh xuyên không, đi tới cổ đại.” Ninh Giác Phi lãnh tĩnh mà hỏi. “Thời đại mà anh ở, là năm nào?”

“Năm 2008, Bắc Kinh vừa bế mạc thế vận hội Olympic.”

Ninh Giác Phi ngửa đầu nhìn trời, khẽ thở dài: “Thời đại tôi ở, là năm 2058.”

“Cái kia…” Giải Ý dừng dừng, lập tức liền hiểu ngay. “Xem ra là sự thật rồi.”

Ninh Giác Phi chậm rãi gật đầu: “Phải, là thật đó.”

Giải Ý nhìn y, một lát mới nói: “Vậy cậu … hình như chịu rất nhiều….khổ cực a.”

“Đúng vậy, tôi không may mắn như anh.” Ninh Giác Phi mỉm cười.

Giải Ý thất thần một lúc, cảm thấy càng ngày càng lạnh, mới vội vã đi gom cành khô. Lấy từ túi ra một cái bật lửa, ngay trước mắt Ninh Giác Phi châm một đống lửa, sau đó tận lực tới gần lửa giữ ấm.

Ninh Giác Phi nhìn cái bật lửa trong tay hắn, chỉ cảm thấy buồn cười, hỏi hắn: “Anh còn đem theo cái gì nữa?”

Giải Ý cũng cười: “Tôi đi K2, cậu có biết chỗ đó không?”


“Đương nhiên biết.” Ninh Giác Phi kiêu ngạo mà nói. “Chogori, lúc trước tôi đã leo lên rồi.”

Lúc này, Giải Ý đã khôi phục trấn định lãnh tĩnh. Hắn duỗi thẳng hai chân thon dài, giơ ngón trỏ ra với Ninh Giác Phi: “Bội phục.”

Sau đó, hắn nhún vai, cười cười: “Tôi mang theo vài cái máy chụp hình, một laptop, một điện thoại vệ ***, còn có một đống thuốc, chủ yếu là trị cảm mạo, sốt, ho khan, tôi thấy cậu dùng được đó. Đương nhiên, còn có tiền mặt cùng thẻ tín dụng, tôi có nhân dân tệ, dolla, euro,…” Nói đến đây, hắn cười ha hả.

Ninh Giác Phi cũng nở nụ cười: “Những thứ tiền này anh dùng không được đâu, ở chỗ này chẳng khác nào giấy lộn. Trên người tôi có chút bạc vụn cùng một tấm ngân phiếu. Chờ nghỉ ngơi tốt rồi, chúng ta đi tới trấn phía trước, mua cho anh y phục. Bất quá, anh mặc ít như vậy, chỉ sợ bản thân anh dùng thuốc trước thì có. Việc gấp bây giờ là giữ ấm, chúng ta ngồi chung vậy, anh lại đây.”

Giải Ý hiểu được ý tứ của y, lúc này cũng biết đây là phương pháp duy nhất, thế là liền đi qua bên y.

Ninh Giác Phi cởi áo lông trên người, tận lực bao lấy hắn. Hai tay Giải Ý nỗ lực kéo sát áo che cả hai, Ninh Giác Phi liền ôm chặt lấy thắt lưng hắn. Hai người tuy là mới gặp gỡ, nhưng tâm linh lúc này như tương thông, động tác tự nhiên vô cùng.

Một cái áo lông rộng thùng thình miễn cưỡng bao lấy hai người. Giải Ý một tay túm áo, một tay bỏ thêm cành khô vào lửa, miệng hỏi: “Tôi làm như vậy có khi nào cháy rừng không?”

Ninh Giác Phi thân thể rất kém, lúc này mệt mỏi rã rời, liền tựa đầu gối lên lưng hắn, mỉm cười nói: “Sẽ không đâu, ở đây không có rừng rậm.”

Giải Ý hơi khom người, chịu trọng lượng của y, thuận miệng hỏi: “Chỗ này là năm nào? Công nguyên thứ mấy?”

“Ta không biết, trên sách lịch sử không có thời đại này.” Ninh Giác Phi nhắm hai mắt lại, thì thào đáp.

“A, nguyên lai là nền văn minh thất lạc sao? Thật muốn khảo sát một phen.” Giải Ý cảm thấy hứng thú, lập tức nhớ tới một vấn đề tương đối trọng yếu. “Vậy cậu nghĩ, chúng ta có thể quay về được chứ?”

“Anh có lẽ được, còn tôi hơn phân nửa là không được.” Ninh Giác Phi than nhẹ.

“Vì sao?” Giải Ý không rõ.

“Thân thể của anh là của chính anh, cơ thể của tôi đã không còn là của tôi nữa rồi.”

Lời này như có có huyền cơ, tựa như lão hòa thượng giảng giải Phật pháp huyền diệu, nhưng Giải Ý vừa nghe đã hiểu: “A, thì ra cậu là chuyển thế đến.”

“Đúng vậy. Tại thời đại của tôi, tôi đã chết. Anh tại thời đại của anh, vẫn còn là người mất tích, nếu như mười năm sau vẫn chưa tìm được anh, pháp luật mới có thể chính thức tuyên bố anh đã tử vong.” Trên mặt Ninh Giác Phi chậm rãi hiện lên một nụ cười nhẹ, chậm rãi nói. “Anh là người ở đâu?”

“Thượng Hải. Cậu thì sao?”

“Bắc Kinh.”

“Uh, ở chỗ này chúng ta hẳn là đồng hương nhỉ.” Giải Ý ngẩng đầu nhìn vùng đất xa lạ này, trong lòng không có chút khủng hoảng lo lắng, phi thường an tĩnh bình thản. Là bởi vì có thiếu niên này bên cạnh sao?

Ninh Giác Phi lại sắp mê man, nhưng nghĩ con người trước mặt này có thể bị lạnh, cố chịu đựng nói: “Chúng ta không thể tiếp tục như thế này được.”


Giải Ý làm như biết y muốn nói cái gì, cười cười, chậm rãi nói: “Tôi đã quên nói, tôi còn mang theo một túi ngủ.”

Ninh Giác Phi trầm tĩnh một hồi, rồi cười.

Giải Ý cảm giác người phía sau cười đến run cả người, hiển nhiên vui vẻ cực kỳ, bản thân cũng nở nụ cười.

Loại cảm giác này, chỉ có đồng loại mới có thể minh bạch.

Hắn thật không nghĩ tới, rơi xuống địa phương quỷ dị này, cái thời đại không biết tên này, cư nhiên đụng phải đồng loại.

Hắn mỉm cười, từ trong “túi bách bảo” lấy túi ngủ ra, trải gần đống lửa.

Ninh Giác Phi nhìn hắn. Tại sắc trời trong trẻo, hắn mặc một thân áo lông cùng áo sơmi, cả người cao ngất thon dài, nhất cử nhất động đều thập phần gợi cảm tiêu sái, khí chất nho nhã ôn hòa toả ra nhàn nhạt khiến người khác cảm thấy bình lặng biết bao. Lúc này, hắn lấy thêm y phục đắp cho y, khí tức ấm áp nhập trái tim.

Giải Ý đã có kinh nghiệm trong cuộc sống dã ngoại, chuẩn bị tốt túi ngủ xong, hỏi y: “Ở đây không có mãnh thú chứ?”

Ninh Giác Phi cười cười gật đầu: “Đây là vùng trung tâm của quốc gia này, nhân khẩu dày đặc, hẳn là không có mãnh thú.”

Giải Ý nhìn một chút bốn phía, thập phần yên lặng, cảm thấy rất thoả mãn: “Được rồi, chúng ta ngủ đi, xem ra hẳn là rất an toàn.”

Ninh Giác Phi vẻ mặt ủ rũ, sắc mặt tái nhợt, nhưng mặt mày vẫn như họa, tóc đen dài như thác, thập phần mị lực mê người.

Giải Ý đi qua, giúp y cởi áo lông, dìu y chui vào túi ngủ, bản thân cũng chui vào.

Một túi ngủ hai người nằm chung, nên có chút chật.

Hai người do dự chốc lát, suy nghĩ một chút liền ôm nhau ngủ.

Ninh Giác Phi cảm nhận được thân thể ấm áp cân xứng của hắn, trong lòng bỗng nhiên nóng lên, cảm giác chưa từng có như nước thủy triều ào tới. Y kiệt lực ức chế, nhỏ giọng hỏi: “Anh tên gì vậy?”

Giải Ý ôm lấy thân thể còn hơi lạnh ấy, trong lòng cũng hơi xao động, tự như một dòng nước xuân từ từ chảy qua. Hắn nhẹ giọng đáp: “Tôi tên Giải Ý. Còn cậu?”

“Tôi tên Ninh Giác Phi.”

Giải Ý nhẹ nhàng mà nở nụ cười, thanh âm dịu dàng: “Hạnh ngộ.”

Ninh Giác Phi cũng cười, chậm rãi nói: “Xem ra, chúng ta phải sống nương tựa lẫn nhau rồi.”


“Tôi cũng thấy thế.” Giải Ý cúi đầu nói, trong mắt tràn đầy tiếu ý.

Tay hai người đều ôm chặt nhau, giữ ấm cho nhau.

Lúc này, trên đỉnh đầu họ, một ngôi sao thật sáng, kéo theo một cái đuôi thật dài, treo trên không trung cao cao, thật lâu không biến mất.

Quan chiêm *** ở Lâm Truy tại sử sách ghi xuống một câu: “Có xích khí qua chín tầng trời, *** quang như thác.”

END 01