Tướng mệnh khảo luận

- K -

Sau khi đã biết tướng mũi, mắt, miệng, trán, mi quyền v. v... nghĩa là tính chất quý tiện của ngũ quan, lục phủ.

Nhưng thiên hạ làm gì có người nào được trọn vẹn, ngũ quan lục phủ cùng đẹp. Đến như tướng thiên tử hoàng đế còn bị đâm, bị chém huống chi người thường! Vậy nếu chỉ có một hay hai thứ tốt tướng thì ra sao? Sách “Nhâm Luân Đại Thống Phú” có câu:

Nhất quan thành thập niên quý hiển,

Nhất phủ tựu thập tải phú phong.

nghĩa là: Một quan (tai, hoặc mũi hoặc mắt) tốt cho ta mười năm hiển quý. Một phủ tốt cũng cho ta mười năm sung túc.

Mười năm đây phải kể là một quãng thời gian, không nên nghĩ mười năm là 3. 650 ngày vì ngôn từ của Trung Quốc, nhất là của tướng lý, hay mang ý nghĩa tượng trưng.

Quý hiển là sang trọng quyền thế,

Phú phong là giầu có tiền tài.

Trong xã hội, có người được cả phú lẫn quý, có người chỉ giầu mà không sang quý, có người chỉ làm lớn mà không giầu có.

Các sách tướng đều đưa ra một định lý:

Tam quang minh vượng tài tự nhiên lai,

Lục phủ cao cường nhất sinh phú túc.

Ý nói lục phủ chủ về tiền bạc giàu có.

Lại có câu: “diện đại vĩnh phong, tiền tài mãn túc” (mặt lớn vuông vắn, tiền tài nhiều).

Sách “Ma Y” viết:

Hà mục khẩu hải thực lộc thiên chung

Thiêt diện kiếm mi binh quyền vạn lý.

nghĩa là: Mắt lớn như sông, miệng rộng như biển, bổng lộc ngàn vạn, mặt sắt mày lưỡi kiếm binh quyền lớn.

Câu dưới có vẻ phản câu trên, nếu lục phủ mới chủ về tiền bạc, sao hà mục hải khẩu thuộc về ngũ quan mà cũng bổng lộc ngàn vạn?

Nếu lấy lý xét thì phú quý thường có liên hệ với nhau, ít trường hợp tách rời.

Xã hội xưa quyền quý rồi dễ có tiền. Xã hội tư bản ngày nay giầu có đương nhiên quyền thế. Tốt hơn nên gạt bỏ sự phân biệt lục phủ tựu nhiều tiền, ngũ quan thành thì quyền thế. Phải hợp lại để đoán chung. Còn như người quyền thế ngôi cao mà không có tiền hoặc người giàu sang tiền bạc mà không có quyền thế được xem như những tướng cách riêng biệt. Tỉ dụ: quyền thế mà tướng cách thanh cao thì nghèo, quyền thế mà tướng đục thì giầu.

Đọc chuyện Đông Chu Liệt Quốc Chí, có nhân vật tên là Tôn Thúc Ngao, thân phận làm đến chức Tể Tướng, lúc chết nhà nghèo, con cháu phải đi đốn củi kiếm cơm ăn. Tể tướng là quyền chức cao nhất trong triều. Đốn củi là nghề lam lũ cùng khổ. Tôn Thúc Ngao không giàu là bởi phẩm cách và tướng cách của ông liêm khiết, thanh cao vì nước quên nhà, đại công vô tư.

Nhất quan thành, nhất phủ tựu. Thế nào là thành?

Thành mang ý nghĩa toàn vẹn, đẹp đẽ. Nếu chỉ có “nhất quan” thì nhất định không thể gọi là toàn vẹn, bởi vì mũi cần phải phối hợp với lưỡng quyền, mắt phải đi đôi với lông mày. Cho nên lúc xem tướng cần phải nắm vững nguyên tắc phối hợp thì mới có thể định rõ thành với tựu ra sao.

Thập niên quý hiển, thập tải phú phong. Thế nào là thập niên với thập tải? Thập niên ấy vào lúc nào?

Đó là vấn đề thuộc lưu niên và vận hạn trên tướng mặt con người.

Mỗi quan, mỗi phủ làm chủ ở số tuổi nào đó.

- Từ 1 đến 15 tuổi: vận ở tai và ở trán

- Từ 15 đến 30 tuổi: vận ở chân mày, trán

- Từ 30 đến 40 tuổi: vận ở mắt và mi

- Từ 40 đến 50 tuổi: vận ở mũi (quyền)

- Từ 50 đến 60 tuổi: vận ở miệng (cằm)

Ngoài ra, tướng học còn phân chia từng năm gọi là lưu niên hiện lên từng lục phủ ngũ quan trên mặt nữa. (Xin xem Chương “Lưu niên khí sắc”.

Như ở trên đã nói qua, những vận hạn từ 25 đến 50 tuổi quan trọng hơn hết đối với đời người. Học hành gây nền móng cho sự nghiệp và xây dựng sự nghiệp ở trong quãng thời gian đó.