Tương Kiến Hoan

Quyển 1 - Chương 15: Cố nhân

Lý Tiệm Hồng lại phi thân lên tường vây, tiện tay cầm theo vài mũi tên, bẻ mũi nhọn ném xuống chỉ để lại phần thân và đuôi trơ trụi, giương cung cài tên, trái tim của Đoạn Lĩnh cũng nhất thời trào lên đến cuống họng.


Một mũi tên bay đi, hướng về thân cây giữa hoa viên vang lên tiếng động thật nhỏ, Lý Tiệm Hồng lập tức chuyển mình lánh vào một thân cây ở hướng khác, tam tiễn liên châu, ba trạm gác ngầm trên cây nhất thời đều hôn mê, treo mình lơ lửng trên không. Lý Tiệm Hồng lại lần nữa phi thân lên nóc nhà, một tay đè xuống mái ngói, vóc người thon dài như hòa lẫn vào màn đêm, cùng bóng tối hợp thành một thể.


“Bắt đầu thay ca, có thể đi xuống.” Đoạn Lĩnh nhỏ giọng nói, “Chỉ có thời gian nửa khắc. Con vẫn chờ ở nơi này sao?”
Lý Tiệm Hồng tiếp nhận thanh đao trong tay Đoạn Lĩnh, nói: “Lúc về cũng không đi đường nóc nhà nữa, nhảy thôi!”


Lý Tiệm Hồng đem dây thừng cướp được trên người Liêu binh vung lên, móc vào một chỏm mái cong, Đoạn Lĩnh ôm lấy Lục Thừa Nghiệp, hai người dùng một độ cung vừa đúng bay qua trên đỉnh đầu Liêu binh, đáp xuống trong hoa viên Bố Nhi Xích Kim phủ.


Vừa mới chạm đến mặt đất, Lý Tiệm Hồng đã giơ mạch đao trong tay lên, cũng không tuốt ra khỏi vỏ chỉ không ngừng huy động. Đoạn Lĩnh chỉ cảm thấy trước mắt hoa lên một trận, hai gã Liêu binh đã ngã dài ra mặt đất, ngay sau đó Lý Tiệm Hồng lại nắm lấy tay của Đoạn Lĩnh, chạy về phía trước ba bước, nói: “Lại nhảy!”


Đoạn Lĩnh nhảy lên, cùng Lý Tiệm Hồng đồng thời phóng qua hành lang, Lý Tiệm Hồng một tay nắm tay Đoạn Lĩnh, một tay cảnh giác giơ mạch đao, tiện tay điểm điểm hai cái liền có thêm người ngất xỉu ted xuống đất. Trong phủ còn có một toán Liêu binh tuần tra, Lý Tiệm Hồng ôm lấy Đoạn Lĩnh, thấp người nép sát xuống dưới bệ cửa sổ.


Trong phòng ánh đèn lay động, có tiếng nói chuyện truyền đến, Lý Tiệm Hồng nghiêng đầu nhìn Đoạn Lĩnh, trong mắt Đoạn Lĩnh hiện giờ tràn đầy sùng bái lại không dám phát ra âm thanh. Lý Tiệm Hồng phát hiện trên mặt cậu có một vết bẩn, liền tùy tiện dùng tay áo lau lau.


Đoạn Lĩnh nghe được thanh âm của Bạt Đô vang lên.
Bạt Đô tựa hồ phi thường kích động, dùng ngôn ngữ của người Nguyên tranh luận, lát sau lại có tiếng rơi vỡ.
“Là hắn?” Lý Tiệm Hồng hỏi.
“Là hắn!” Đoạn Lĩnh gật đầu.


Lý Tiệm Hồng đứng dậy đi về phía cửa phòng, một tay vẫn nắm chặt lấy Đoạn Lĩnh, hắn nghiêng người, dưới chân khụy xuống đạp thành cung tiễn bộ, đơn chưởng vung lên đánh vào gáy binh sĩ thủ vệ, nhu kình vừa đúng, người nọ liền bất tỉnh ngất đi, bàn tay của Lý Tiệm Hồng cũng tiện thể vận lực cương mãnh đẩy người kia ra ngoài, vô thanh vô tức ném vào hoa viên.


Đoạn Lĩnh xoay người chạy ào vào phòng, Lý Tiệm Hồng cũng theo sát phía sau.
“Bạt Đô!”
Vừa chạy vào trong, Đoạn Lĩnh thình lình phát hiện, bên trong cư nhiên cũng có võ sĩ canh gác!


Bạt Đô đang cãi vã kịch liệt nhất thời cũng hơi ngừng lại, Đoạn Lĩnh lập tức kinh hãi mãnh liệt xoay người chạy về phía Lý Tiệm Hồng. Lý Tiệm Hồng lại bước nhanh lên trước, hai tay tung ra, hàng loạt quân cờ bằng gỗ dùng tư thế mãn thiên hoa vũ bắn về phía Liêu binh, đem bốn gã võ sĩ giám thị đánh ngất trên mặt đất.


“Đoạn Lĩnh?!” Bạt Đô kinh ngạc gọi.
“Đi mau!” Đoạn Lĩnh nói, “Chúng ta tới cứu ngươi!”
Đoạn Lĩnh đứng ra, những lời thuyết phục một cậu cũng không cần nói, Bạt Đô chỉ thoáng nhìn qua phụ thân của mình liền quả đoán xoay người, lập tức bước theo Đoạn Lĩnh ra ngoài.


“Ta đi thu thập ít đồ.” Bạt Đô nói, “Ngươi ở đây chờ ta.”
“Không có thời gian!” Đoạn Lĩnh lo lắng nói.


Phụ thân của Bạt Đô, Bố Nhi Xích Kim Kỳ Xích cũng đuổi theo ra đến, Lý Tiệm Hồng khách khí gật đầu với gã một cái, còn làm ra động tác thỉnh, ý bảo “Nhường ngươi chạy trước”.
Bạt Đô dừng lại trong hành lang, Đoạn Lĩnh lôi kéo tay hắn.


“Được.” Bạt Đô hạ xuống quyết tâm, “Chúng ta đi.”
Đoạn Lĩnh nói: “Trước đi tìm mẹ của ngươi.”


Bạt Đô đã dừng lại, cúi đầu nhìn xuống mặt đất, Đoạn Lĩnh có chút không hiểu, lắc lắc bàn tay của hắn, chỉ cảm giác được đầu ngón tay của Bạt Đô đang nhẹ nhàng siết chặt.
Bạt Đô ngẩng đầu nói với Đoạn Lĩnh: “Nàng đã đi trước rồi.”


Trái tim của Đoạn Lĩnh liền thả xuống một chút, đưa hai người chạy vẫn so ba người an toàn hơn một chút, lúc quay đầu lại nhìn Lý Tiệm Hồng đã thấy đối phương chỉ chỉ về phía hậu viện.


Hộ vệ ven đường đều bị Lý Tiệm Hồng đánh ngã, Kỳ Xích nhìn thấy đám hộ vệ hôn mê trên mặt đất thì vô cùng phẫn nộ, rút vũ khí bên hông ra, lại bị Lý Tiệm Hồng một đao ngăn cản.
“Suỵt.” Lý Tiệm Hồng ý bảo không sinh sự đa đoan, Kỳ Xích liền yên lặng nhìn kỹ Lý Tiệm Hồng.


Lý Tiệm Hồng xoay người bước ra cửa sau, lại điểm ngã thêm hai hộ vệ, bốn người dọc theo hẻm nhỏ thoát đi.
“Có tập kích!”


Cùng với thời gian Đoạn Lĩnh tính toán được không sai biệt lắm, thay ca kết thúc, toán thủ vệ mới đến liền phát hiện trong phủ đảo loạn, lập tức lớn tiếng cảnh báo, vệ binh tuần tra bên ngoài lập tức vây kính, trước mặt vọt tới một đội binh sĩ. Kỳ Xích rốt cuộc đã chờ đến thời cơ phát tiết, tiến lên vung một quyền, trực tiếp giáng vào đầu chiến mã, khiến đối phương cả người lẫn ngựa đều lật ngang ngã xuống đất.


Trong ngõ tối tên nhọn bay loạn, Kỳ Xích vừa đánh vừa lui, Lý Tiệm Hồng tập kích về phía trạm gác tạo ra tiếng động lớn, Kỳ Xích liền không ham chiến nữa, dọc theo ngõ ngách trong hẻm nhỏ rút đi.
Trong thành một mảnh hỗn loạn, Đoạn Lĩnh thấp giọng nói: “Chạy bên này.”


Đoạn Lĩnh và Bạt Đô nắm tay chạy điên cuồng, thế nhưng kỵ binh thủ thành đã đuổi theo xa xa phía sau, Lý Tiệm Hồng liền tiến lên một tay xách một người, xoay thân nhảy vào một gian nhà không biết của ai, lại tiếp tục leo tường trốn đi, trong nháy mắt đã ra đến đường chính. Kỳ Xích thở dốc hỗn hển, lảo đảo đuổi theo, lại có một đội kỵ binh từ bên hông đánh tới.


“Chạy đi đâu!”
“Vây lại!”
Bạt Đô muốn quay lại tiếp đón phụ thân, lại bị Lý Tiệm Hồng thẳng tay kéo đi.
“Buông!” Bạt Đô tức giận thuyết.


Lý Tiệm Hồng cũng không nói tiếng nào, đem Bạt Đô ném qua một bên, Đoạn Lĩnh ôm chặt đối phương không cho Bạt Đô vọng động. Lý Tiệm Hồng liền trở mình vượt ra ngoài tường, ngay sau đó là một loạt thanh âm tên bắn, tiếng kêu thảm thiết luân phiên vang lên. Đoạn Lĩnh gắt gao che miệng Bạt Đô lại, trái tim của hai người đều nhảy lên đến cuống họng.


Ngay sau đó, Lý Tiệm Hồng lại thét to một câu tiếng Nguyên, hai đại nhân lập tức phá cửa nhà dân lắc mình tiến vào. Kỳ Xích bình yên vô sự, chỉ là không nhịn được thở dốc nhìn chằm chằm Lý Tiệm Hồng.


Trái tim của Đoạn Lĩnh và Bạt Đô đều rơi xuống, Lý Tiệm Hồng một cước đá văng cửa nhà trước mặt, thản nhiên bước vào. Bên trong có một nữ nhân hiển nhiên bị tiếng phá cửa của hắn làm cho giật mình, phát ra tiếng thét chói tai, Lý Tiệm Hồng gác vỏ đao lên cổ nàng, thuận lợi ép nàng quay về trên giường.


“Mượn đường một chút.” Lý Tiệm Hồng ưu nhã nói, mang theo mọi người từ cửa chính bước ra, lại ôm lấy Đoạn Lĩnh. Đoạn Lĩnh dở khóc dở cười ngoắc ngoắc Bạt Đô, chỉ thấy Kỳ Xích đã cõng Bạt Đô lên, xiêu xiêu vẹo vẹo chạy trối chết khắp Thượng kinh giữa đêm đen.


“Đi như thế nào?” Lý Tiệm Hồng hỏi.
Sau khi dứt bỏ truy binh, Đoạn Lĩnh chỉ đường đi đến hoa viên của học đường, ngày hôm nay cũng không phải ngày nghỉ, thế nhưng các sư đệ trong túc xá hẳn là đều đã ngủ say.


Chậu hoa bị đẩy ra, Bạt Đô trước hết chui vào, ngay sau đó chính là Đoạn Lĩnh, Lý Tiệm Hồng đạp lên tường nhảy qua. Đoạn Lĩnh liền dẫn đường đến Văn Thư các, mà Bạt Đô hiển nhiên đã là quen đường quen lối, từ bên dưới một chậu hoa lấy ra chìa khóa dự bị, đám người cùng nhau tiến vào.


Rốt cục cũng đến được nơi tú ẩn, dọc theo đường đi Đoạn Lĩnh khẩn trương vạn phần, hiện giờ liền tựa vào bàn sách thở hổn hển. Bạt Đô thắp nến lên, cái se lạnh của đêm xuân nhất thời bị đuổi đi, thế nhưng theo tiếng bước chân vang lên, ngọn lửa còn không kịp cháy đượm đã bị Lý Tiệm Hồng bắn ra chỉ phong dập tắt.


“Ở chỗ này chờ đến hừng đông.” Lý Tiệm Hồng lần lượt đóng tất cả cửa sổ của Văn Thư các, đầu cũng không thèm quay lại, nói, “Ta sẽ nghĩ biện pháp đưa các ngươi ra khỏi thành.”
“Hắn là ai vậy?”
“Cha ta.”


Đoạn Lĩnh nhỏ giọng trả lời Bạt Đô, lại lấy gói đồ ăn từ trong ngực ra.
“Ngươi đói bụng không?” Đoạn Lĩnh hỏi.
Bạt Đô lắc đầu, Đoạn Lĩnh lại nói: “Ăn một chút đi, đến sáng mới có khí lực mà chạy.”


Trong phòng một mảnh hắc ám, chỉ có ánh trăng phá lệ xuyên qua khe cửa rơi vào trên mặt Đoạn Lĩnh. Bạt Đô có chút thẩn thờ nhìn người bên cạnh, một lát sau hắn lại chậm chạp đưa tay ra vuốt ve gương mặt của đối phương.


“Làm sao rồi?” Đoạn Lĩnh nghĩ hôm nay Bạt Đô có chút không giống bình thường, cậu hơi hơi sợ hãi, theo đạo lý mà nói, Bạt Đô cũng không nên hiện cái bộ dạng này
“Không có gì.” Bạt Đô nói, “Hách Liên đâu?”


“Bọn họ đều tốt.” Đoạn Lĩnh đáp, “Ngày hôm nay vừa gặp, nếu không kịp cáo biệt, ta sẽ thay ngươi chuyển cáo cho bọn họ.”
“Nếu như ngươi bị kéo vào thì làm sao bây giờ?” Bạt Đô nhíu mày hỏi.


Đoạn Lĩnh nói: “Không có chuyện gì, cha ta rất lợi hại, ai cũng không biết là hắn làm.”
Bạt Đô thở dài tựa vào giá sách, phảng phất như khí lực toàn thân đều đã cạn hết, hai mắt nhắm lại.
“Bạt Đô, ngươi có khỏe không?” Đoạn Lĩnh nắm tay hắn, lắc lắc hắn.


Bạt Đô lắc đầu, Đoạn Lĩnh dịch ra một vị trí, để Bạt Đô gối đầu lên chân của mình, Lý Tiệm Hồng bước đến, lần lượt xoa đầu hai hài tử, còn đem một kiện ngoại bào đắp lên người bọn họ. Trên áo bào còn mang theo khí tức máu tanh, là cái vừa rồi Kỳ Xích đã mặc trên người.


Kỳ Xích ở phía xa bất chợt thốt ra một câu, Đoạn Lĩnh nghe không hiểu, thế nhưng Bạt Đô lại hiểu, lúc thanh âm vừa vang lên Bạt Đô cũng đột ngột mở to đôi mắt.


Lý Tiệm Hồng cũng đáp lại một câu, hai bên đều dùng tiếng Nguyên bắt đầu trò chuyện với nhau. Ngôn ngữ của người nguyên thô kệch mà thẳng thắn, lúc nói chuyện hai người còn thấp giọng, tựa hồ đang bí mật thương lượng chuyện gì đó, lại giống như đang cò kè mặc cả. Đoạn Lĩnh không ngờ rằng phụ thân còn biết ngôn ngữ ngoại tộc, thấy Bạt Đô vẫn giữ nguyên trầm mặc, an tĩnh lắng nghe thì hơi lay lay đối phương, hỏi: “Bọn họ nói cái gì, ngươi nghe hiểu không?”


“Cha ta và cha ngươi trước đây từng nhận thức.” Bạt Đô nói với Đoạn Lĩnh, “Còn là địch nhân.”


Đoạn Lĩnh cũng ngẩn ra, môi hơi mấp máy có chút không dám tin tưởng, mà một câu cuối cùng của Kỳ Xích vừa nói xong, vẻ mặt của Bạt Đô nhất thời trở nên cảnh giác cùng đề phòng, hắn ngồi bật dậy, có chút khó tin nhìn Đoạn Lĩnh.
“Ngươi…ngươi lại là…” Bạt Đô vẻ mặt khϊế͙p͙ sợ.


Đoạn Lĩnh vẫn còn mê man, hỏi: “Cái gì?”
“Bạt Đô!” Kỳ Xích nặng nề gọi, Bạt Đô liền không thèm lên tiếng.
“Là cái gì?” Đoạn Lĩnh lo lắng hỏi.
“Nhi tử của ta.” Lý Tiệm Hồng mở miệng nói.


Trong Văn Thư các một mảnh yên tĩnh, chừng vài nhịp thở trôi qua, Lý Tiệm Hồng lại lên tiếng: “Đến bên cạnh cha.”
Lý Tiệm Hồng xoay người nhìn về phía Đoạn Lĩnh, một khắc này, Đoạn Lĩnh cảm thấy dường như có một loại nguy cơ mình không biết rõ. Cậu quay đầu nhìn Bạt Đô, lại nhìn Lý Tiệm Hồng.


Cậu không quá rõ ràng, thế nhưng Bạt Đô vẫn buông lỏng tay ra, ý bảo cậu đi thôi. Phụ tử hai người ngồi xuống dưới cái giá xếp đầy họa quyển. Kỳ Xích cũng bước đến bên cạnh Bạt Đô, thở dài một tiếng rồi ngồi phệt xuống.
“Mệt nhọc sao?” Lý Tiệm Hồng hỏi.


Đoạn Lĩnh quả thực đã mệt mỏi thế nhưng vẫn cố chống đỡ, cậu có chút không hiểu dụng ý của phụ thân. Bọn họ hiện tại đang cách phụ tử Kỳ Xích một cái bàn dài, tựa như tình cảnh ngày lần tiên cậu cùng Bạt Đô nói chuyện ở nơi này, duy chỉ thiếu một ngọn đèn trên án kỷ, lại nhiều ra ánh trăng màu bạc lãnh ngạo.


Đoạn Lĩnh chôn mặt vào trong ngực Lý Tiệm Hồng, dùng sức cọ cọ, cố gắng vực dậy tinh thần lắc đầu.
Lý Tiệm Hồng nói: “Người Nguyên đang tấn công Hồ Xương thành, như vậy chỉ cần hộ tống bằng hữu của ngươi ra khỏi Thượng kinh là có thể thoát hiểm. Không cần quá lo lắng.”


Đoạn Lĩnh “Dạ” một tiếng, nhớ lại ánh mắt kinh ngạc vừa rồi của Bạt Đô khi nhìn mình lại ngẩng đầu hỏi Lý Tiệm Hồng: “Cha, vừa rồi người đã cùng phụ thân của Bạt Đô nói cái gì”


“Cha muốn nhờ hắn giúp một chuyện.” Lý Tiệm Hồng nói, “Tương lai cũng thuận tiện vừa vặn đưa con về phía nam.”
Đoạn Lĩnh: “?”


Cậu vô pháp lý giải hai phụ tử Bạt Đô cùng việc sau này bản thân quay về phía nam có quan hệ gì, chỉ nghe Lý Tiệm Hồng lại hỏi: “Con có muốn quay về phía nam sao? Con là muốn cùng cha ở phương bắc cả đời, hay là muốn chúng ta quay về cố thổ?”
Đoạn Lĩnh: “…”


“Cha sẽ cùng con quay về sao?” Đoạn Lĩnh hỏi.
Khóe miệng của Lý Tiệm Hồng hơi cong lên, hỏi ngược lại: “Nếu như không thì sao?”
Đoạn Lĩnh đáp: “Như vậy con sẽ không đi.”
Lý Tiệm Hồng nói: “Được, con ở đâu cha liền ở đó.”
Đoạn Lĩnh “Dạ” một tiếng, nói: “Con muốn.”


Lý Tiệm Hồng không trả lời mà quay đầu nhìn về phía hai phụ tử Bạt Đô, phảng phất như câu trả lời của Đoạn Lĩnh đã đưa cho hắn một cái kết luận.


“Là người sẽ hướng về cố hương, cho dù nhi tử của ngươi được sinh ra, nuôi dưỡng ở thủ phủ của địch nhân.” Lý Tiệm Hồng chậm rãi nói, “Trong thân thể đang chảy là máu của người Nguyên. Bạt Đô, ngươi từng nhìn thấy cố hương của ngươi sao?”


Thân thể Bạt Đô có chút chấn động, nghiêng đầu nhìn Kỳ Xích, đang muốn giúp hắn phiên dịch lại bị một bàn tay của Kỳ Xích xoa đầu, ý là, hắn nghe hiểu.


“Con của ngươi, cũng muốn trở về.” Kỳ Xích dùng Hán ngữ trúc trắc của mình đáp lại, “Chỉ là ngươi, khát vọng không lớn, ngươi, không có theo đuổi.”


Lý Tiệm Hồng nói: “Nhi tử của ngươi chưa bây giờ đi qua hồ Na Mạt xanh như minh châu lam sắc trong thảo nguyên Hô Luân Bối Nhĩ, lại từ lâu đã vô số lần nhìn thấy nó trong giấc mộng, đây là thiên tính của hắn. Mà nhi tử của ta cũng hướng đến liễu rủ Tây hồ, hướng đến dòng sông giận dữ dưới chân Ngọc Hành sơn.”


Bạt Đô suy nghĩ một chút, thật nhanh đem lời của Lý Tiệm Hồng phiên dịch ra.
Kỳ Xích vẫn không nhúc nhích, hắn nhìn chằm chằm vào Lý Tiệm Hồng, phảng phất đang suy nghĩ một đề nghị cực kỳ gian nan nào đó.


“Qua đêm nay, thiên hạ đã là của người khác.” Cuối cùng Lý Tiệm Hồng còn nói, “Ta tự nhiên sẽ không ép buộc, vô luận ngươi đáp ứng hay không, sau khi mặt trời mọc các ngươi liền có thể tự mình rời đi. Đây không phải là giao dịch, ta tuyệt đối không dùng việc này bức bách ngươi, không cần thận trọng lo lắng.”