Tương Kiến Hoan

Quyển 1 - Chương 11: Huyết thống

Rời khỏi học đường, ngày cuối cùng trước khi đến Ích Ung quán, phu tử cho mỗi hài tử một khối thanh long thach, trên thanh long thạch có khắc tên của mỗi người bọn họ, mặt trước là chữ Hán, mặt sau là chữ Liêu.


“Đây là đã trên Ngọc Hành sơn.” Phu tử ngồi ở giữa phòng, chậm rãi uống trà, nói, “Không thể quên, tảng đá kia là từ nơi nào đến.”


Hơn mười hài đồng cúi người chào phu tử, kể từ hôm nay bọn họ đã hoàn thành chương trình học của học đường, đến tháng sáu có thể mang theo thư hàm dẫn tiến của phu tử và các tiên sinh đến tham gia cuộc thi tiến vào Ích Ung quán.


Đoạn Lĩnh cầm lấy thư hàm, trong lòng đột nhiên có loại cảm giác kỳ dị.
“Ta là Hán nhân sao?” Hôm đó Đoạn Lĩnh không nhịn được hỏi Lang Tuấn Hiệp.
“Ngươi tự nhiên là Hán nhân.” Lang Tuấn Hiệp đang ở trù phòng làm cá, dùng giọng thản nhiên nói, “Ngươi là Hán nhân trong Hán nhân.”


Đoạn Lĩnh đã không còn là hài tử tỉnh tỉnh mê mê trước đây, nhạy bén nắm được ý tứ bên ngoài Lang Tuấn Hiệp gởi gắm, hỏi: “Có ý tứ gì?”
Lang Tuấn Hiệp không hề rối loạn nói: “Ý tứ trên mặt chữ, đi đọc sách thôi.”


Đoạn Lĩnh lại nói: “Thế nhưng ta là họ Đoàn, cũng không phải bốn họ lớn của Trung Nguyên.”
Lang Tuấn Hiệp nói: “Một ngày nào đó ngươi sẽ biết.”


Đoạn Lĩnh ngồi yên bên cạnh nhìn Lang Tuấn Hiệp giết cá, ngón tay của người kia cực kỳ linh xảo, thoáng cái đã đem thịt cá lóc thành những phiến mỏng như trang giấy. Đoạn Lĩnh đang muốn rat ay giúp đỡ Lang Tuấn Hiệp lại nói: “Quân tử xa nhà bếp, đi đọc sách của ngươi đi.”


Đoạn Lĩnh cảm thấy không vui, thế nhưng đã ở cùng Lang Tuấn Hiệp lâu ngày, cậu cũng đã quen tuân theo lời đối phương. Vì vậy lững thững đi ra sân viện, cầm một cây trường côn lên, tiện tay múa vài cái.


“Khi nào dạy ta tập võ?” Đoạn Lĩnh lại hỏi, “Ngươi đã đáp ứng ta, sau khi ta rời khỏi học đường sẽ dạy ta cưỡi ngựa bắn cung, luyện võ.”


“Hiệp dùng võ phạm cấm.” Lang Tuấn Hiệp đáp, “Chỉ có người thô lỗ dốt đặc cán mai mới học võ, có cái gì tốt để học? Học võ thuật chỉ chọc cho một thân phiền phức.”
“Nho dĩ văn loạn pháp.” Đoạn Lĩnh nói, “Không phải mọi người đều đọc tứ thư ngũ kinh sao?”


Lang Tuấn Hiệp nhất thời nghẹn lời, Đoạn Lĩnh nói có sách mách có chứng, ý nghĩ thông tuệ, đã không còn là đứa trẻ mà Lang Tuấn Hiệp nói cái gì chính là cái đó năm xưa nữa. Lúc biện luận ý nghĩ cũng xoay chuyển rất nhanh, Lang Tuấn Hiệp thậm chí thường xuyên nói không lại cậu.


“Bởi vì người là dao thớt, ta là thịt cá, không học võ nghệ ta sẽ bị đánh.” Đoạn Lĩnh nghiêm trang đáp.


“Cả đời này của ngươi tự nhiên sẽ có người bảo hộ.” Lang Tuấn Hiệp lau tay ra ngoài, nói, “Thả kiếm trong tay xuống, nhấc bút trên giá lên. Vương đạo chính là kiếm của ngươi, nhân sinh trên đời, cả đời chỉ có thể làm tốt một việc. Ngươi vừa muốn học y lại muốn học võ, làm người sao lại có nhiều tinh lực như vậy? “


Đoạn Lĩnh phân trần: “Bố Nhi Xích Kim nói, ai cũng không đáng tin cậy, chỉ có thể dựa vào chính mình.”
Khóe miệng của Lang Tuấn Hiệp hơi cong lên, hỏi: “Ta cũng không đáng tin cậy?”


Đoạn Lĩnh: “Ngươi tự nhiên sẽ bảo hộ ta, thế nhưng vạn nhất ngươi… cũng gặp nguy hiểm, ta làm thế nào bảo hộ ngươi?”


“Không bảo vệ được ngươi.” Lang Tuấn Hiệp thuận miệng đáp, “Đó là ta thất trách, nếu có ngày nào đó, ta không chết cũng sẽ có người tới giết ta, đó đã là việc không còn cách nào. Sau khi ta chết, tự nhiên sẽ có người khác, tầng tầng lớp lớp đứng lên thay ngươi chặn dao nuốt kiếm…”


Lang Tuấn Hiệp vừa nói được phân nửa, Đoạn Lĩnh đã cọ cọ vào lưng y, nói: “Sẽ không, ta muốn che chắn ở trước mặt ngươi.” Tiện đà xoay người rời đi.


Ánh nắng chiếu rọi qua song cửa, đầu ngón tay của Lang Tuấn Hiệp chẳng biết từ lúc nào đã bị lưỡi dao cứa ngang qua một đạo, thế nhưng y vẫn không có phát hiện.


Đoạn Lĩnh bước ra hậu viện dựng cây sào phơi đồ lên, mắc áo đơn và khố mỏng trắng tuyết của hai người lên sào. Từ lúc dọn vào nhà mới, Lang Tuấn Hiệp chưa từng mướn người hầu, ẩm thực và cuộc sống hằng ngày đều do một tay y ôm đồm lo liệu. Đoạn Lĩnh đến trường học, Lang Tuấn Hiệp còn thường thường đi xem cậu, mang theo vài thứ đưa vào học đường.ứ.


Đến lúc nghỉ, Lang Tuấn Hiệp liền chuẩn bị ăn mặc, tất cả những việc Đoạn Lĩnh cần chẳng bao giờ thiếu thốn.
Đôi khi Đoạn Lĩnh cũng cảm thấy kỳ quái, đi hỏi Lang Tuấn Hiệp tiền từ đâu ra, Lang Tuấn Hiệp chỉ nói với cậu không cần lo lắng chuyện đó.


Đến đầu mùa xuân, Đoạn Lĩnh bắt đầu lười đọc sách, Lang Tuấn Hiệp ngồi ở bên cạnh giúp cậu mài mực, điểm hương, chuẩn bị khăn ấm giúp cậu lau tay. Đoạn Lĩnh cả người lười biếng, chỉ cảm thấy trong lòng có một loại tâm tình kỳ quái rục rịch, đứng ngồi không yên, thấy Lang Tuấn Hiệp rời khỏi liền lén lúc chạy ra khỏi phong, cầm cái xẻng đi hoa viên chăm sóc đám hoa hoa cỏ cỏ của mình.


Lúc trước khi ở Nhữ Nam, Đoạn Lĩnh vẫn thường đi xem hoa tượng trồng hoa, cắt cành, ghép nhánh gì đó là việc mà cậu rất thích làm. Lang Tuấn Hiệp thấy khuyên nhủ vài lần không có kết quả cũng mặc kệ cậu, chỉ cần không làm trễ nãi chuyện đọc sách là được.


Đọc sách đọc sách, luôn luôn đọc sách… Đoạn Lĩnh mặc dù không bài xích đọc sách, nhưng mà đọc mãi không nghĩ cũng sinh ra bực mình. Thái Diêm lớn hơn cậu hai tuổi đã đi Ích ung quán từ lâu, Bạt Đô thì không đặt tâm tư ở việc học, từ sau khi rời khỏi học đường cũng không biết đã đi nơi nào, ngay cả lời cáo biệt cũng không có, Đoạn Lĩnh đã nhiều lần đi tìm người nhưng đều chưa từng gặp được. Nhà của Bạt Đô u u ám ám, âm trầm khủng bố, phụ thân của hắn nhìn thấy Đoạn Lĩnh liền trợn mắt vỉ vả, bảo cậu không được đến nữa, chỉ vì cậu là người Hán.


Mẫu thân của Hách Liên Bác lại hết sức ân cần, có lẽ là vì hai tộc Hán và Đảng Hạng có giao tình tốt, nàng không ngừng lôi kéo tay Đoạn Lĩnh hỏi han, luôn miệng cảm tạ cậu đã chiếu cố nhi tử nói lắp của mình.


Không đến học đường cũng không đi Ích Ung quán, Đoạn Lĩnh liền thường xuyên ở trong nhà trồng hoa.


Hôm nay, lúc cậu đang dời một gốc mẫu đơn từ chậu xuống đất, thanh âm của Lang Tuấn Hiệp lại đột nhiên vang lên sau lưng: “Hôm nào phải mời một hoa tượng đến chăm sóc, cũng miễn cho ngươi tâm thần phân tán.”
Đoạn Lĩnh giật mình, suýt nữa đã bấm gãy rễ cây, nói: “Tự ta có thể chăm sóc.”


“Tháng sáu đã phải thi rồi.” Vùng quanh lông mày của Lang Tuấn Hiệp hơi nâng lên, “Nhìn bộ dạng tâm thần bất định của ngươi kìa.”
Đoạn Lĩnh duỗi người, nói: “Đợi một lát liền đi đọc sách.”


Lang Tuấn Hiệp còn nói: “Ta hẳn là cũng nên làm một cây thước cầm tay, bằng không vừa rời khỏi học đường, không ai khẽ tay liền không quản được ngươi nữa.”


Đoạn Lĩnh cười ha hả, Lang Tuấn Hiệp cũng không đánh cậu, cho dù có trách cứ cũng không mang ít nhiều tâm tình, hoàn toàn không có đại hỷ đại bi, chỉ tựa như một gốc thanh trúc ngoài hành lang, lẳng lặng đứng thẳng.
“Hoặc là dẫn ngươi đến Quỳnh Hoa viện ngủ một đêm đi?” Lang Tuấn Hiệp hỏi.


Mặt của Đoạn Lĩnh nhất thời đỏ lên, trong học đường không ít hài tử choai choai, ngày trường đề cập đến chuyện nam nữ không có chút nghiêm túc nào. Bạt Đô và Hách Liên Bác còn từng dẫn theo cậu chui ra khỏi bờ giậu của hoa viên, len lén trốn vào Quỳnh Hoa viện, vừa vặn nhìn thấy được đang hầu hạ ca ca của Thái Diêm uống rượu.


Quỳnh Hoa viện là nơi như thế nào, Đoạn Lĩnh cũng coi như đã hiểu sơ lược, cậu liền đỏ mặt bỏ chạy vào phòng.
Lang Tuấn Hiệp trái lại hỏi: “Mặt đỏ cái gì?”


Đoạn Lĩnh quay trở vào phòng, nhìn thấy cái bóng của Lang Tuấn Hiệp đi qua đi lại, ngày xuân dễ ngủ, một chốc không khỏi gục xuống bàn ngủ mất, nào ngờ vừa mới một chút đã ngủ thẳng đến khi bầu trời tối đen, ban đêm liền không thể yên giấc, lật tới lật lui. Cậu dĩ nhên đã không cùng Lang Tuấn Hiệp ngủ nữa, chỉ thỉnh thoảng có thể nghe được một chút tiếng động bên cách vách.


“Uống nước sao?” Lang Tuấn Hiệp cách một vách tường hỏi.
Đoạn Lĩnh ậm ừ một tiếng cũng không trả lời, cảm giác được Lang Tuấn Hiệp tựa hồ đã ngồi ở ngoài cửa, cũng không có ý định rời đi.
“Ngươi không ngủ được sao?” Đoạn Lĩnh trở mình, nửa ngủ nửa tỉnh hỏi.


“Ngủ không được.” Lang Tuấn Hiệp nói, “Ta ngồi một chút.”
Ngày hôm sau khí trời rất đẹp, khi vừa rạng sáng thì Lang Tuấn Hiệp đã đứng ngoài phòng, nói: “Đoạn Lĩnh, ta ra ngoài làm chút chuyện, sẽ không về sớm, khoảng chừng chạng vạng liền trở lại.”


Đoạn Lĩnh mơ mơ màng màng lên tiếng, còn đang mệt mỏi rã rời trên giường, dương quang ấm áp len qua khe cửa chiếu vào trên mặt cậu, Đoạn Lĩnh liền nhích đầu qua một chút tránh né.


Ánh dương quang hơi nghiêng đi một chút, Đoạn Lĩnh lại nhích thêm chút nữa, thân thể xê dịch theo hướng nắng chiếu vào, tránh bị soi lên mặt.
Lý Tiệm Hồng đứng ngoài cửa sổ, trầm mặc nhìn Đoạn Lĩnh, một thân phong trần mệt mỏi, người mặt áo gai, làn môi có chút run rẩy.


“Hắn là con ta.” Lý Tiệm Hồng nói.
“Dạ, điện hạ.” Lang Tuấn Hiệp đáp, tiện thể lấy ra một tờ giấy chứng sinh đã phiếm vàng từ trong ngực, cung kính dùng hai tay dâng lên cho Lý Tiệm Hồng.


Lý Tiệm Hồng cũng không cầm lấy, thậm chí không thèm liếc mắt nhìn, Lang Tuấn Hiệp thấp giọng nói: “Năm đó lúc Vương phi dọc theo Ngọc Bích quan xuôi nam trở lại Đoạn gia đã hoài thai. Sau đó biên quan thất thủ, Vương phi không dám bộc lộ thân phận của tiểu điện hạ, khó sinh mà mất… duy nhất bảo trụ được, cũng chỉ có hài tử này.”


Trên cổ tay lộ ra bên ngoài của Lý Tiệm Hồng tràn đầy vết đao, dưới vành tai cũng có một vết sẹo, mấy năm nay không ngừng đào vong trên đường, ở Nam Trần không ngừng lẩn trốn sự truy sát quy mô của thích khách, một mình côi cút, ăn đủ khổ sở người bình thường không thể chịu nổi, càng sợ liên lụy hài tử duy nhất của mình, không dám tùy tiện bắc thượng.


Sau khi hắn dưỡng thương xong liền mai danh ẩn tích tại thần sơn của người Tiên Ti, cũng là cố hương của Lang Tuấn Hiệp, sau đó lại tiến nhập Cao Ly, trà trộn vào đoàn thương khách, trước hết đi Tây Khương, thẳng đến khi xác nhận toàn bộ triều đình Nam Trần đều cho rằng hắn đã chết mới từ Tây Khương mượn đường về Thượng kinh.


Đoạn đường này đã hao tốn của hắn thời gian quá dài, tối hậu còn sót lại chỉ có một điểm tín niệm hư vô mờ mịt chống đỡ. Đi đến nơi Lang Tuấn Hiệp đã ước định, hắn đột nhiên không dám bước đến, không dám tin tưởng, thậm chí không dám suy đoán thứ gì đang chờ mình phía trước.


Khả năng lớn nhất chính là, không có gì cả. Một khi gõ xuống cánh cửa này, hắn liền triệt để nghênh đón tương lai, có thể là số phận vô độc vĩnh hằng.


May mà lão thiên gia đối đãi với hắn cũng không tệ, trên con đường hắc ám giơ tay không thấy năm ngón, vẫn còn chưa cho hắn một ngọn đèn mờ.
Tại giữa dòng sinh tử mênh mông, vẫn còn giữ lại cho hắn một con thuyền.


Ngọn đèn kia mặc dù mờ mịt leo lét lại đủ để thắp sáng toàn bộ sinh mệnh của hắn.
Một khắc khi vừa nhìn thấy Đoạn Lĩnh kia, hắn rốt cuộc đã đạt được một loại cứu chuộc nào đó.


Đôi mắt của Lý Tiệm Hồng yên tĩnh như một hồ nước thu, toàn thân lại tản mác ra một loại uy thế vô hình, lúc này cả người không khỏi mang theo một vẻ ôn nhu.
“Hài tử này thật giống mẫu thân nó.” Lý Tiệm Hồng nói, “Đôi môi lại nhìn giống phụ hoàng, là môi của Lý gia ta.”


“Dạ, điện hạ.” Lang Tuấn Hiệp đáp.
Lý Tiệm Hồng nhìn Đoạn Lĩnh đang ngủ say không chớp mắt. Năm năm trôi qua, Đoạn Lĩnh trưởng thành không ít, viền môi ôn nhuận, gương mặt hài hòa, mũi cao thẳng tắp, cùng Lý Tiệm Hồng không có bao nhiêu khác biệt.


“Năm nay mười ba tuổi.” Lang Tuấn Hiệp vẫn dùng hai tay nâng giấy, nói, “Sinh nhật mùng sáu tháng mười hai.”
“Đúng, không sai, là tháng hai năm đó.” Lý Tiệm Hồng lẩm bẩm nói, “Tiểu Uyển rời khỏi ta xuôi nam.”


“Thuộc hạ vô năng.” Lang Tuấn Hiệp nói, “Đã sai lại thêm sai, vừa không bảo vệ tốt Vương phi cũng không thể tiếp ứng điện hạ. Đêm đó thuộc hạ đã suốt đêm chạy về Hồ Xương tìm kiếm người, nào ngờ lại bị Vũ Độc ngăn chặn…”


“Không.” Lý Tiệm Hồng gằn từng chữ, “Lang Tuấn Hiệp, sai lầm của ngươi, từ nay về sau đều xóa bỏ.”
Đoạn Lĩnh xoay người, ánh mặt trời chiếu lên gương mặt vẫn còn ngập tính trẻ con của cậu. Lý Tiệm Hồng bất giác bước lên một bước, suýt nữa đã va vào cửa sổ.


Hắn nhìn Đoạn Lĩnh, phảng phất như lữ khách kiệt sức giữa sa mạc vạn trượng chói chang ánh mặt trời, trước khi hấp hối lại phát hiện ở đằng xa rốt cuộc xuất hiện một mảnh ốc đảo ——


—— đó là cảm giác tràn ngập khát vọng nhưng lại sợ sệt không dám tiến lên, rất sợ trở thành tình cảnh gần nhau trong gang tất lại biển trời cách mặt, là một tòa ảo ảnh giữa cuồn cuộn khói sương.