Tướng Dạ

Quyển 1 - Chương 78: Thảo luận học thuật lúc giữa chiều

Ánh mắt hâm mộ xuất hiện càng ngày càng nhiều. Những tia sáng màu vàng kim như đem tòa núi lớn phía sau biến thành một tòa thần đàn cao lớn, rêu phong mọc ra từ những khe nứt bên trên tấm bình phong bằng đá phảng phất lộ ra một thứ tình cảm ấp áp, giục giã mọi người mau mau trở về nhà. Nhưng các thí sinh đã biết được thành tích khảo thí của mình vẫn không hề rời đi, vẫn vây quanh tấm bình phong mà đánh giá tên thiếu niên nhìn qua cực kỳ bình thường kia, ngẫu nhiên cũng chú ý tới cô nàng tỳ nữ nhỏ bé bên cạnh, sau đó thấp giọng bàn luận vài ba câu.

Ánh mắt của các thí sinh này rất phức tạp, có nghi ngờ, có khiếp sợ, có khó hiểu… Khảo thí hôm nay không ngờ có người đạt được ba môn thượng giáp, vượt qua cả Nam Tấn Tạ tam công tử, hơn nữa trước giờ hắn lại là kẻ hoàn toàn vô danh. Hai môn Cưỡi ngựa, Bắn cung, thể hiện bản lính nơi chiến trường thì không cần nói, dù gì hắn cũng do Quân bộ đề cử, một thân bản lãnh của hắn chắc đã được mài giũa trên thảo nguyên nơi biên ải. Thế nhưng ngay cả môn Tính Toán hắn cũng đạt thượng giáp thì quả thật khó tin, phải biết ngay cả Tạ Thừa Vận, Chung Đại Tuấn, và Vương Dĩnh, ba người này vốn là những kẻ được kí thác nhiều kỳ vọng nhất cũng không vượt quá hai môn thượng giáp.

Có thí sinh lẹ mồm lẹ miệng nhịn không được đưa ra nghi ngờ, ngay lập tức nhận được hưởng ứng của nhiều người. Tư Đồ Y Lan sửa sang lại trang phục bị kéo nhàu do vội vã trước đó, nàng khẽ nhíu mày nhìn Ninh Khuyết rồi nói:

- Ngươi làm sao thi được ba môn thượng giáp?

Những lời này thể hiện rõ sự nghi ngờ, khó hiểu, trong cách nói ẩn chứa sự cố chấp, không chịu khuất phục. Ninh Khuyết nghe qua rất không thích, tuy nhiên nhìn thần sắc vị thiếu nữ này hẳn là không có ác ý, chỉ là ví dụ điển hình cho việc bị những tin động trời làm choáng váng đầu óc, dẫn tới những biểu hiện hồ đồ như trên. Thế nên hắn cũng không có trả lời, đưa ra hai tay tỏ vẻ vô tội, hắn khẽ cười cười.

Quân bộ năm nay đề cử hơn bảy mươi tên thí sinh, nhiều kẻ trong thành Trường An vốn đã được nhắm trúng từ trước cảm thấy không vui lắm vì bị danh tiếng của Ninh Khuyết áp lên đầu. Thấy hắn không có trả lời, mấy tên thiếu niên nam nữ trong thành liền liền bàn luận ầm ĩ về câu hỏi của Tư Đồ Y Lan lúc trước.

Thí sinh được Quân bộ đề cử đứng đầu ba môn, điều này khiến cho tất cả những người đến từ vùng biên thùy đế quốc Đại Đường đều cảm thấy vô cùng vinh quang. Bởi vì tuổi bình quân của bọn họ so với những người khác lớn hơn một chút, cho nên khi làm việc, nói chuyện luôn trầm ổn, trong lòng mặc dù ủng hộ Ninh Khuyết nhưng ngoài miệng cũng không vội vã nói ra điều gì.

Nhưng có vị công tử xuất thân chốn đô thành đã cảm thấy không nhịn được nữa.

Đong đưa cây quạt nơi tay, hắn từ từ tiếng đến gần rồi đặt tay lên bờ vai của Ninh Khuyết, tiếp đó hắn nhìn chằm chằm vào những thí sinh khác nói to:

- Có ai cảm thấy không phục không? Ninh Khuyết là bằng hữu của ta, các ngươi biết hắn là người như thế nào không? Hắn có thể đi Hồng Tụ Chiêu uống rượu, gọi cô nương mà không cần trả tiền, các ngươi làm được sao? Thử hỏi trên đời này còn có chuyện gì mà hắn không làm được không?

Trong thành Trường An, đám thanh niên mỗi lần đứng ra so vai vế, không gì hữu hiệu bằng việc đem chức quan của mấy ông bà bô ra, sau đó là nhà ai kiếm được bạc nhiều hơn… Đối với một xã hội năng động như Đại Đường, địa vị cùng tài phú tùy thời đều có thể biến hóa nhanh chóng. Hơn nữa, ngoài những thứ vô vị, thô tục đó, bọn hắn coi trọng nhất chính là tài hoa, thanh danh đích thực, nhất là những kẻ có thể tự mình thành danh trong thành Trường An.

Đương nhiên, nếu muốn nổi tiếng trong thành Trường An cũng không thể hoàn toàn không cần gia thế, bối cảnh ủng hộ. Tuy nhiên cũng có những nơi không hề kiêng kị những thứ này, ví dụ như Hồng Tụ Chiêu, Nhà ăn của các Bộ…Cho nên những nơi này liền trở thành chỗ để phân cao thấp cho những kẻ nhiều tham vọng, thích ganh đua.

Chu Do Hiền nói Ninh Khuyết uống rượu, gọi cô nương không cần trả tiền, gây chuyện cũng không ai dám nói ở Hồng Tụ Chiêu không phải là nhục nhã hắn, mà chính là gây dựng thanh danh thay hắn. Quả nhiên nghe xong mấy việc này, sắc mặt đám thanh niên nam nữ kia nhất thời biến đổi, ánh mắt nhìn về Ninh Khuyết bắt đầu hiện lên chút ít kính nể.

Tuy nhiên không phải tất cả mọi người đều bị rung động, ví như Tang Tang khi nghe xong liền ngẩng khuôn mặt hơi đen của mình lên, lông mày nhíu lại nhìn chằm chằm vào vị công tử đang đặt tay lên vai thiếu gia mà không ngừng vỗ vỗ kia. Nghe hắn kể việc thiếu gia đi thanh lâu ra sao nàng cũng cảm thấy bình thường, chỉ có Tư Đồ Y Lan khi nghe đến đó, ánh mắt nhìn Ninh Khuyết liền trở nên có chút quái dị.

- Ta chưa phục, khảo thí môn Tính toán vốn là một đề khó, nói đúng cũng dễ, mà sai cũng không thể cãi. Phu tử uống mấy bầu rượu, hái mấy cân hoa? Vấn đề này hẳn không thể có nhiều đáp án, ngươi tại sao có thể đạt thượng giáp? Ngay cả Tạ tam công tử cũng chỉ đạt được trung giáp mà thôi.

Tư Đồ Y Lan đang cầm tay Kim Vô Thải bỗng run lên, giống như không cam lòng.


Bình thường nàng cũng không phải là kẻ điêu ngoa, vô lý, chỉ là nàng biết Kim Vô Thải khá hâm mộ vị Tam công tử đến từ Nam Tấn, thế nhưng lúc này danh tiếng của vị kia hoàn toàn bị che phủ bởi Ninh Khuyết. Nhìn ánh mắt ảm đạm của Vô Thải, nàng không nhịn được mà hỏi vài câu. Ngoài ra còn một điều quan trọng hơn, ngay cả chính nàng ta cũng không hề ý thức được nguyên nhân là gì.

Tại tràng khảo thí cưỡi ngựa, nàng bị con hắc mã to lớn kia hất rớt xuống đất, lại còn suýt bị giẫm lên mặt. Thân là con gái của Vân Huy tướng quân, nhưng ngay cả một con ngựa đều không thể thu thập được khiến nàng cảm thấy vô cùng buồn rầu. Vậy mà ngay say đó, Ninh Khuyết lại chẳng biết dùng cách nào nhẹ nhàng thu phục con hắc mã kia, còn giành được điểm thượng giáp duy nhất ở môn cưỡi ngựa. Điều này khiến nàng cực kỳ khó hiểu, không có cách nào giải thích tự nhiên không thể cam tâm.

Đúng lúc này bỗng vang lên một âm thanh già nua:

- Bởi vì hắn chính là người đầu tiên đưa ra đáp án trong môn Tính toán, đề bài vớ vẫn như vậy mà trả lời cũng không được thì các ngươi đúng là quá ngu ngốc. Chấm bài cũng dựa vào tốc độ, ta lúc phê duyệt đề thi, chu sa còn chưa kịp mở ra thì hắn đã trả lời xong, vậy nên hắn được điểm thượng giáp. À, vị học trò này, mời ngươi tránh ra một chút.

Một vị bận áo dài màu xanh, cầm trong tay cây chổi trúc chẳng biết ở đâu xuất hiện bên cạnh tấm bình phong. Thân thể vị này hơi còng xuống, đem tro bụi dưới chân mọi người quét đi chậm rãi, cả người cũng từ từ đi ra ngoài.

...

...

Nhìn bóng lưng dần biến mất phía xa Thư Viện, các thi sinh ngạc nhiên im lặng. Thực tế ở môn Tính toán này, tới bốn phần năm người không có đáp án. Kết quả lại bị lão già kia nói nó là một đề thi ngay cả tên ngốc cũng có thể trả lời, điều này khiến có kẻ tức giận mà mở miệng:

- Bà ta cho rằng bà ta là ai vậy?

Một vị giáo thụ đứng bên ngoài lạnh lùng trả lời:

- Nàng là nữ giáo thụ vinh dự duy nhất trong Thư Viện, những kẻ có thể vào được Thư Viện lần này sẽ chịu sự quản lý của nàng ấy trong vài năm tới.

- Chẳng lẽ đó chính là Nhị giáo thụ? – Ninh Khuyết nhìn lão phụ lưng còng phía xa, trong lòng cố nén sự vui vẻ lại.

Nam Tấn Tạ tam công tử lúc này đã lấy lại bình tĩnh, tuy nói hắn cũng có tính háo thắng của tuổi trẻ, nhưng dù sao lần này tổng điểm khảo thí của hắn vẫn đường đường đứng đầu. Hơn nữa mục tiêu của hắn cùng những thí sinh khác không hoàn toàn giống nhau, cả tầm mắt cũng rất khác biệt. Hắn coi trọng việc làm cách nào có thể tiến vào tầng hai, huống chi đối phương theo như hắn nhận định cũng chỉ là người bình thường, cùng người này xảy ra tranh chấp cũng chẳng có ý nghĩa gì.

Trái lại, sau khi hắn nghe lão phụ kia nói Ninh Khuyết rõ ràng trả lời đề thi trong thời gian cực ngắn, trong lòng không khỏi có chút bội phục, bèn hướng về Ninh Khuyết chăm chú thỉnh giáo:

- Đề môn Tính toán lần này, ta trước dùng “Cùng cử chi pháp”, nhờ đó tính được kết quả là vô vàn, cuối cùng mới cẩn thận suy nghĩ đạo lý trong đó… Không biết vị này…

Tư Đồ Y Lan từ bên cạnh nói tên Ninh Khuyết ra, Tạ Thừa Vận gật đầu cảm ơn sau đó tiếp tục:


- Không biết Ninh huynh tính như thế nào? Phải chăng là dùng một loại phương pháp tính toán đặc biệt nên mới có thể nhanh như vậy?

- Nếu như liếc qua liền biết kết quả là vô cùng, vậy còn muốn tính toán làm gì nữa? Nếu như muốn nói tới đáp án cuối cùng, kỳ thật ta cũng chẳng muốn nghĩ đi nghĩ lại nhiều, lập tức viết mấy chữ kia lên mà thôi.

Ninh Khuyết trả lời rất có phong thái của một vị tiên sinh, lộ ra tính cách không hề chịu trách nhiệm. Thực tế hắn cũng không nói nhãm, cói gọi là vô hạn rất khác so với một chỉ số chính xác, nói vô hạn cũng như kiểu nói mơ hồ, không biết bao nhiêu.

Rất nhiều người nghe không hiểu, có người cho rằng số hắn gặp may, có ít người cho rằng hắn có tư tâm, cõ lẽ chỉ có Tạ Thừa Vận hiểu ra được chút ít. Nhưng ngay khi chuẩn bị hỏi lại một cách rõ ràng, thì từ phía xa truyền tới thanh âm của một vị giáo thụ Thư Viện.

- Tạ Thừa Vận, Vương Dĩnh, Ninh Khuyết, Trần Tư Mạc, Hà Ứng Khâm…đến phòng Thuật khoa báo danh.

Ninh Khuyết nghe tên mình vang lên thì ngẩn người, đến phòng Thuật khoa báo danh là có ý gì? Vì sao khi nghe đi tới nơi đó, hắn lại thấy lạnh lẽo giữa hai chân? Dù sao vấn đề này cũng không tiện hỏi, vì vậy sau khi dặn dò Tang Tang hai câu, hắn liền theo bọn người Tạ Thừa Vận đi về phía Thư Viện. Phát hiện ra đi tới phòng Thuật khoa còn có một vị thiếu nữ, hắn mới cảm giác hơi yên lòng một chút.

Phía trên bức bình phong không ai lộ ra vẻ ngạc nhiên, trên thực tế, nguyên nhân bọn hắn sau khi tò mò cũng không có về nhà là muốn xem thử danh sách báo danh phòng Thuật khoa có tên mình không. Nhìn những người kia đi sâu vào trong Thư Viện, trong lòng những kẻ này tràn đầy hâm mộ. Tư Đồ Y Lan thì thất vọng vung vẩy chân đá lên tấm bình phong, nhìn theo bóng lưng Ninh Khuyết, nàng thấp giọng lẩm bẩm:

- Làm thế nào mà tất cả chuyện tốt đều bị hắn cướp lấy hết thế này?

Một lúc lâu sau, mấy tên kia kia mới đi ra từ phía sâu của Thư Viện, cả bọn giống như vừa trải qua một hồi du ngoạn. Tạ Thừa Vận biểu hiện bình tĩnh, Vương Dĩnh cùng những người còn lại khó giấu được sắc mặt vui mừng, chỉ có Ninh Khuyết trên mặt căn bản không có biểu lộ gì cả.

Ngoài sáu khoa cơ bản ra thì Thư Viện còn có Thuật khoa, khoa này lập ra chính là để bồi dưỡng những đệ tử có tiềm chất tu hành, những đệ tử học tập ở đây sẽ có cơ hội tiếp xúc với kiếm thuật, phù thuật,… cho nên mới gọi nó là Thuật khoa. Những thí sinh được giáo thụ gọi lúc trước chính là những người được cho là có tiềm chất, được đưa đi kiểm tra niệm lực.

Ninh Khuyết sở dĩ được chọn là vì kiểu chữ “trâm hoa”, cùng với sự phản ứng mau lẹ ở môn Tính toán. Thư Viện qua đó mới cho rằng hắn có tiềm chất tu hành, nhưng giáo thụ phụ trách kiểm tra thân thể lại thất vọng phát hiện ra rằng, các khiếu nơi Khí Hải Tuyết Sơn của hắn không hề thông.

Bất quá chỉ là thêm một lần hy vọng rồi thất vọng mà thôi, nếu như không hy vọng, tất nhiên cũng sẽ không thất vọng. Ninh Khuyết cực kỳ hiểu rõ tình trạng thân thể của mình, vì thế hắn biểu hiện rất bình tĩnh.

Tạ Thừa Vận ở Nam Tấn cũng đã bước chân vào con đường tu hành nên đương nhiên không có gì hưng phấn, mà hôm nay Vương Dĩnh cùng những người còn lại biết được mình có khả năng bước vào cảnh cửa huyền diệu kia không khỏi cảm thấy hưng phấn kích động.

- Ta không được – Ninh Khuyết mở ra hai tay hướng mọi người giải thích.

- Chà…Cũng không hẳn là không được... Giáo thụ nói ý chí của ta không phải là vấn đề, chỉ là Tuyết Sơn Khí Hải hơi kém cỏi, không hợp với việc tu hành.

Thư Viện điểm danh bảy người, chỉ có một mình hắn không thông qua kiểm tra. Ánh mắt các thí sinh nơi bình phong nhìn hắn trở nên phức tạp, có ánh mắt vốn ẩn chứa địch ý nay đã trở thành đồng tình, đương nhiên cũng không thiếu ánh mắt trào phúng.

Người Đường tôn trọng cường giả, nhưng cũng không kỳ thị người yếu, lịch sử ngàn năm nuôi dưỡng cho bọn hắn thứ tâm cảnh đặc biệt, rất dễ dàng vị tha cho người khác. Lúc trước Tư Đồ Y Lan vốn nhìn Ninh Khuyết cũng không vừa mắt thì nay cũng thở dài một tiếng, nói:

- Không cần quá thất vọng, người tu hành được vốn cũng không nhiều, ngươi xem, không phải chúng ta so với ngươi cũng giống nhau thôi sao.

- Lời này quả thật chính là đạo lý, ngươi không thể tu hành nhưng ngươi cũng không phải là thanh củi mục.

Ninh Khuyết tiếp nhận ấm nước từ tay Tang Tang rồi nhấp một ngụm, sau đó nhìn qua nàng nói:

- Ta là chuyên gia đốn củi đó.