Tướng Dạ

Quyển 1 - Chương 105: Bầy trâu, sau núi, phương thuốc

Dưới ánh sao mờ mờ, trên mặt bàn cửa sổ phía tây trải ra một tờ giấy, hai tờ giấy, ba tờ giấy...

Trần Bì Bì nhìn nét mực chi chít trên giấy, hai mắt càng lúc càng trừng lớn, ngay cả da đầu đều cảm thấy có chút run lên, thầm nghĩ đây là thứ
đề gì a, cư nhiên viết chữ kín đầy ba trang giấy lớn, theo bản năng bắt
đầu đọc lên:

"Quang huy Hạo Thiên tỏa khắp thế gian, như người chăn trâu từ ái chú ý chúng sinh hết thảy, nếu ngươi cho rằng bản thân có vài phần thông
minh, có thể thử tính xem một chút số lượng trâu Hạo Thiên nuôi dưỡng."

"Bầy trâu tụ tập ở khu chợ Khai Bình phương bắc Đại Đường đế quốc, chia làm bốn nhóm xuyên qua cửa thành, đi đến thảo nguyên của người man nhàn nhã ăn cỏ, nhóm thứ nhất trắng noãn như sữa tươi, nhóm thứ hai đen bóng lóng lánh, nhóm thứ ba nâu nhạt, nhóm thứ tư lông đốm, mỗi đám trâu có
đực có cái, có nhiều có ít."

"Trước nói cho ngươi tỉ lệ các nhóm trâu đực: số trâu trắng bằng một
phần ba số trâu nâu cộng thêm một phần hai số trâu đen, ngoài ra số trâu đen bằng một phần tư số trâu đốm cộng thêm một phần năm trâu nâu...
Khi trâu nâu đực đứng cùng một chỗ với trâu đốm đực, hình thành một hình tam giác, không có trâu nào dám xông vô..."

"Mời ngươi chuẩn xác nói ra số lượng trâu mỗi đàn, mặt khác bổ sung thuyết minh: đề này bảy tuổi ta đã giải được."

Trong quãng thời gian kế tiếp, Trần Bì Bì trừng mắt nhìn đống chữ chi
chít trên mặt giấy, bắt đầu cắn cán bút, vò đầu bức tóc, nhịp chân há
miệng chép môi, hấp một ngụm khí lạnh, lại liếm ngòi bút, tính bắt đầu
trả lời, lại buông tha cho, sau đó tiếp tục cắn cán bút vò đầu bức tóc
nhịp chân há miệng chép môi hấp một ngụm khí lạnh thấp giọng chửi má nó, suốt cả đêm dài vẫn chưa rời đi.

Sáng sớm, ngọn núi phía sau thư viện được bao phủ trong làn sương mù
nhàn nhạt, xuyên qua hàng rào vây quanh bốn phía một bãi đá lớn, mơ hồ
có thể nghe được tiếng gà gáy, phòng sách sâu trong bãi đá ngẫu nhiên
truyền đến vài tiếng tụng sách thảo luận.

Sương mù dần tan, thân hình mập mạp của Trần Bì Bì đi ra, hai tròng mắt trừng suốt cả đêm đều là tơ máu, mái tóc ngày thường buộc chặt giờ lại
xoã rối tung như đống rơm bị gà bới, nhìn qua cực kỳ chật vật, không
giống như vừa đọc sách một đêm, mà giống đứa nhỏ đáng thương bị mẫu thân đại nhân dùng gây gộc giáo huấn suốt đêm vậy.

Đi đến trước cửa phòng sách, nghe tiếng tụng sách bàn luận bên trong,
nghĩ đến ngày thường bản thân kiêu ngạo rắm thối, gương mặt béo của Trần Bì Bì không khỏi toát ra vài phần xấu hổ bất kham, nhưng nỗi ham muốn
giải ra đề mục chung quy chiến thắng nỗi nhục nhã có khả năng gặp phải,
hắn cắn răng một cái đẩy cửa tiến vào, không cần nhìn liền kính cẩn vái
chào bốn phía.

Một lát sau bên trong phòng sách vang lên mấy tiếng cười chấn kinh trào phúng.

"Thế gian này cư nhiên còn có đề bài số học mà tiểu sư đệ của chúng ta không hiểu?"

"Ngay cả thiên tài đệ nhất thế gian nhà ngươi đều không giải được, đám sư huynh chúng ta làm sao giải nổi a?"

"Bì Bì... không được ngang bướng."

Ngay vào lúc ấy, trước cửa phòng sách xuất hiện một người, âm thanh
cười đùa trong phòng nhất thời im bặt, bao gồm cả Trần Bì Bì, mọi người
nhanh chóng đứng dậy, kính cẩn lạy dài hành lễ, nói: "Chào nhị sư
huynh."

Chỉ thấy vị nhân huynh được gọi là nhị sư huynh này dáng người cao lớn, đỉnh đầu đội một cái mũ rất có phong cách cổ xưa, trên người mặc bộ
viện phục phổ thông mùa hè, mang một chiếc đai lưng bện bằng tơ vàng,
mắt anh mày kiếm, lộ ra vẻ nghiêm nghị chính trực, toàn thân tràn đầy
hương vị nghiêm cẩn thủ lễ, cả người đứng đấy, giống như một tòa cung
điện không thể lay động.

"Một năm quý ở xuân, hiện thời vẫn là cuối xuân, chưa nhập hè, các

ngươi đã bắt đầu tản mạn! Một ngày quý ở Thần, hiện giờ mới vừa vào thời Thần, các ngươi đã bắt đầu cười giỡn, còn thể thống gì!"

Tất cả mọi người trong phòng sách đều biết tính tình nhị sư huynh vừa
thủ lễ vừa kiêu ngạo, ngày thường đối mặt hắn thậm chí càng khẩn trương
hơn đối mặt Phu Tử hay đại sư huynh, may mà đã sớm nghe quen mấy câu cũ
rích nhai đi nhai lại này, chui vào lỗ tai lại chui ra lỗ mũi, cũng đều
lơ đễnh, chỉ là giả ngu mỉm cười đáp lại.

Trần Bì Bì không có biện pháp giả ngu, hắn cười cười có chút khó coi,
dưới ánh mắt nghiêm khắc của nhị sư huynh, dùng tốc độ nhanh nhất sửa
sang đầu tóc rối tung lại cho tốt, lại dùng lực lôi kéo vô số nếp nhăn
trên người, xong rồi mới hắng giọng hai tiếng bước ra phía trước, cực kỳ kính cẩn hữu lễ cầm mấy tờ giấy trong tay đưa tới trước người nhị sư
huynh.

"Thời điểm ngươi thi vào thư viện là đứng đầu sáu khoa bảng, cư nhiên còn có đề bài số học ngươi giải không ra?"

Nhị sư huynh hơi hơi nhíu mày tiếp nhận ba tờ giấy nhìn lướt qua, cùng
một câu nói, lại không phải cười nhạo Trần Bì Bì, mà quả thật có chút
nghi hoặc, là ai ra đề mục, cư nhiên khiến tiểu sư đệ thiên tài khó xử
thành ra bộ dáng như vậy?

"Hê?"

Cấp tốc nhìn qua một lần đề mục trên trang giấy, nhị sư huynh nhướng
mày càng lợi hại, môi mỏng nhếch lên, sau một lúc lâu mới nghẹn ra một
câu nói: "Là... đứa nào ra cái đề mất nết như vậy? Phép tính rất phiền toái, muốn tính rõ ràng không biết phải cần bao nhiêu thời gian, ta gần đây bận nghiên cứu cổ lễ, làm sao có thì giờ nghịch ba thứ này, chính
ngươi tự tính đi."

Dứt lời, nhị sư huynh phất ống tay áo một cái, hai tay kéo chiếc đai
lưng bện bằng tơ vàng lên, ngạo nghễ xoay người rời đi phòng sách, thẳng hướng đầu bên kia hàng rào giữa màn sương mù bao phủ.

Bên trong nhà sách lặng ngắt như tờ, chư sinh kinh ngạc nhìn bóng dáng
nhị sư huynh, thầm nghĩ ngay cả nhị sư huynh vô cùng kiêu ngạo ẩn dưới
vẻ nghiêm nghị cư nhiên cũng biết dùng loại biện pháp này tránh chiến?
Nghĩ tới bộ dáng ngày thường nghiêm túc của nhị sư huynh, có vị muốn bật cười, xong lại lập tức nâng tay che miệng, sợ cười ra tiếng khiến nhị
sư huynh nghe tới.

Trần Bì Bì nhìn bóng dáng nhị sư huynh dần dần đi xa, biểu tình càng
khó coi, thịt béo trên mặt run rẩy, phập phồng cuộn sóng, hắn rượt tới
cửa nức nở hô: "Sư huynh! Huynh dù sao cũng phải ra chút gợi ý gì chứ!"

Lúc này, vị nhị sư huynh kia vẫn đang nghiêm cẩn ngay ngắn thong thả đi về hướng bên kia bãi đá, giống hệt như đế vương trên sân khấu kịch ngày thường, nghe Trần Bì Bì cầu xin, hắn cũng không quay đầu lại, không
kiên nhẫn nâng tay huơ huơ, căm tức khiển trách: "Đã nói không tính là
sẽ không tính, cái đề mất nết này tính đến cuối cùng không biết ra số
lớn bao nhiêu... Đừng nói chợ Khai Bình, dù là toàn bộ đế quốc Đại
Đường cũng không có khả năng nuôi nhiều trâu như vậy, ngược lại ta thực
tò mò Hạo Thiên chăn trâu ở đâu!"

"Được rồi, ta thừa nhận bản thân tính không ra cái đề mắc toi này,
nhưng ta cũng không tin ngươi có thể tính ra, càng không tin ngươi bảy
tuổi đã có thể tính ra. Trừ phi ngươi lập tức nói cho ta đáp án, bằng
không ta sẽ cho rằng ngươi đang chơi ta, nói thật cho ngươi biết, dám ở
trong thư viện chơi ta, nhất là hiện tại chơi ai đó đến mức giận quá mất khôn, sẽ tạo thành hậu quả hết sức nghiêm trọng, đây không phải cảnh
cáo ngươi, mà là một lần hảo tâm nhắc nhở."

Bên án thư cạnh cửa sổ phía tây, Ninh Khuyết gác chân phải lên ghế,
cánh tay phải đặt lên cửa sổ chống cằm, say sưa nhìn lời nhắn lại của
kia tên, lông mi thường hay đắc ý nhếch lên vài cái, chờ đến khi nhìn

thấy bốn chữ giận quá mất khôn, càng là nhịn không được cười ha ha thành tiếng, dẫn tới nữ giáo viên bên cửa sổ phía đông nhíu mày khẽ liếc mắt
sang.

Ninh Khuyết nhanh chóng ngồi thẳng thân thể, sau đó tiếp tục đọc lời nhắn lại của tên kia.

Hắn cũng không biết người giận quá mất khôn được nhắc đến trong thư là
ai, còn tưởng là tên kia kiếm cớ giữ thể diện, nếu để hắn biết người nào đó bị cái bài toán đàn gia súc của Archimedes bức đến mức giận quá mất
khôn phẩy tay áo bỏ đi chính là nhị sư huynh của thư viện tầng hai trong truyền thuyết, không biết là hắn sẽ càng cười vui vẻ, hay là sẽ kinh ra một thân mồ hôi lạnh.

Về phần tên kia chỉ trích mình chơi xấu, Ninh Khuyết càng căn bản không chút phật lòng, làm một kẻ từng mắc chứng nghiện giải đề Stockholm, hắn hết sức thấu hiểu sự thống khổ và tức giận lúc nhìn một đề bài mà lại
không tìm ra được đáp án —— lời chỉ trích của tên nhắn lại kia, không gì hơn ngoài nỗi bức thiết muốn biết đáp án ngay lập tức.

"Muốn biết đáp án của nó sao? Rất đơn giản, ngươi trước nói cho ta đáp
án đề bài y dược của ngươi, sau đó trận tỷ thí này tính đôi bên hòa, nếu ngươi không phục, về sau có thể tái chiến."

Ngoài cửa sổ, cảnh xuân đang khoe nốt vẻ rực rỡ cuối cùng, ve con đang
liều mạng kêu to báo hiệu hè tới, Ninh Khuyết lắc đầu cười khẽ, cuốn tay áo mài mực thấm bút lên nghiên, viết xuống mặt giấy đoạn thoại kia.

Tối ngày hôm sau, xe ngựa rời thư viện, thông qua cổng Chu Tước phía
nam thành Trường An, chạy đến số 47 ngõ Lâm đông thành, đứng trước Lão
Bút Trai, Ninh Khuyết cảm tạ phu xe rồi đi vào cửa tiệm.

Cửa tiệm đã đóng cửa, Tang Tang bưng ra một bát mì chua cay thừa lại
lúc sáng sớm, đặt đôi đũa cùng chiếc khăn mặt phía trước Ninh Khuyết,
sau đó từ dưới bàn lấy ra một dĩa rau xanh ngâm dấm cùng một dĩa rau
trộn ba sợi.

Cả ngày vất vả học tập trong thư viện, về nhà lại phải ăn dưa muối cơm
thừa, Ninh Khuyết thầm nghĩ nói thế nào chúng ta cũng là người có thân
gia hai ngàn lượng bạc, hà cớ gì còn phải khắt khe với mình vậy a? Nếu
đặt ở ngày thường, có lẽ hắn sẽ trực tiếp mở miệng giáo dục tiểu thị nữ
một phen, nhưng hôm nay tâm tình của hắn cực tốt, cho nên chỉ lắc lắc
đầu, cầm lấy đũa cắm cúi ăn, thuận tiện hỏi vài câu sinh ý cửa hàng hôm
nay.

Tang Tang buổi chiều đã ăn qua, lúc này yên vị bên cạnh hắn, hai bàn
tay tinh tế đặt chồng lên bàn, khuôn mặt nhỏ nhắn đen đen đặt trên cánh
tay, nghiêng đầu trừng đôi mắt lá liễu ngắm nghía sát mặt Ninh Khuyết,
sau một lúc lâu tò mò hỏi: "Thiếu gia, hôm nay tâm tình của ngươi có
phải tốt lắm?"

"Ừ." Ninh Khuyết gắp lên một miếng rau xanh bị ngâm có chút biến đen
ném vào miệng, nhai rồm rộp rồm rộp, bị vị chua đâm cho điếng người, hai hàng lông mày nhăn lại, mơ hồ đáp: "Gần đây quen một tên rất thú vị
trong thư viện."

Tang Tang nghe được hắn kết bạn mới trong thư viện, vui vẻ nở nụ cười,
nhấc một bên mặt nhỏ nhắn quan tâm hỏi: "Học cùng lớp? Nam hay nữ?"

Ninh Khuyết nao nao nhìn mặt tiểu thị nữ, quấy quấy đũa trong bát nước
mì chua cay, một lát sau ngập ngừng nói: "Chưa thấy người thật, nhưng... hẳn là nam đi?"

"Khoan đã."

Nghĩ đến lời nhắn lại đầu tiên, tên kia hình dung xem chữ quên ý bằng
những lời lẽ đầy dung tục, hắn lắc lắc đầu, chém đinh chặt sắt nói:
"Không phải hẳn là, mà khẳng định là nam, hơn nữa khẳng định là một gã
rất đáng thương đáng khinh, từng ăn nhiều thứ thiệt thòi trên người nữ
nhân."

"Đáng thương và đáng khinh..." Tang Tang bắt đầu suy xét, chóp mũi hơi nhíu, "Giống như không cùng một thứ."

"Đáng thương là kinh lịch, đáng khinh là khí chất." Ninh Khuyết nghiêm cẩn giải thích.

Tang Tang ngồi thẳng thân mình, tò mò hỏi: "Có phải hắn lớn lên rất khó nhìn hay không?"

"Vừa mới nói xong, ta chưa gặp người thật."

Ninh Khuyết lấy ra từ trong người một tờ giấy đưa cho nàng, phân phó
nói: "Trên giấy có mấy vị thuốc, còn có phương thức sắc thuốc, ngươi tự
đi quầy thuốc bốc thuốc, sau đó về nhà mới sắc, nhớ kỹ không được để
người ngoài nhìn thấy."

Tang Tang tiếp nhận, nhíu mày hỏi: "Tại sao không được để người ta nhìn thấy?"

Ninh Khuyết nghĩ tới cái tên nhắn lại cho mình trong nhà sách cũ kia,
nhịn không được nở nụ cười, nói: "Nếu ta đoán không lầm, tên kia hẳn là
học sinh thư viện tầng hai, phương thuốc này khẳng định cũng là bí
phương tinh diệu trong đó, nếu chúng ta đã vụng trộm chiếm đại tiện nghi của hắn, tốt hơn hết vẫn là không nên ngoại truyền."