Tướng Công Mười Bốn Tuổi

Chương 68: Xin lỗi, tôi không chờ được đến lúc cậu trở lại rồi

Quyết định của Liệt Minh Dã rất bất ngờ, cậu ta dẫn 3000 tinh binh, tôi, Mục

Liễu Nhứ, tiểu Thương Sí và quản gia rời khỏi doanh trại của Đức Thân

Vương. Ra khỏi thành đi theo hướng mà tám tháng trước chúng tôi đã đến.

Cho đến khi hoàn toàn rời khỏi phạm vi quân doanh của Đức Thân Vương mới dừng lại.

“Quản gia, ông và Mục tỷ tỷ đưa Thương Sí đến Oa Tắc tìm Hoàng thái tử Y Tư Tạp giúp đỡ. Hắn đã từng gặp Mục tỷ tỷ và Thương Sí rồi, ông chỉ cần nói là ta cầu xin hắn, chắc chắn hắn sẽ để mọi người lại.” Liệt Minh Dã nghiêm túc mà cẩn thận, đây cũng là quyết định của cậu ta, đánh cuộc Y

Tư Tạp sẽ chăm sóc con cậu ta!

“Thiếu gia yên tâm, chắc chắn tôi sẽ hộ tống Mục cô nương và tiểu thiếu gia tới doanh trại Oa Tắc!” Quản gia gật đầu mạnh.

“Đi đi, cẩn thận tránh tai mắt của Đức Thân Vương, đừng để bị phát

hiện.” Liệt Minh Dã dặn dò, vừa nói xong đã xốc màn xe lên ra hiệu cho

ba người họ đi xuống.

“Mẹ!” Sắp phải đi, tiểu Thương Sí nắm chặt quần áo của tôi, đôi mắt trong veo rưng rưng nước mắt.

Tôi không nỡ, nắm lấy bàn tay nhỏ của bé con đỏ hốc mắt, nghẹn ngào nói, “Bảo bối ngoan, chỉ xa nhau mấy tháng thôi, đến sinh nhật con mẹ và cha nhất định sẽ về.” Còn ba tháng nữa là thằng bé được hai tuổi, không

biết có về được không nữa, đành phải an ủi như thế.

“Thật sao?” Bé con mở to mắt, giọng đầy nghi ngờ.

“Thật, mẹ nói được thì làm được, con chỉ cần ngoan ngoãn chờ ở chỗ Y Tư

Tạp thôi, biết không?” Tôi vỗ hai má bóng loáng của bé con, một giọt

nước mắt trượt xuống, trong lòng vừa chua xót vừa đau đớn.

Nhận được lời hứa của tôi cũng không thấy đủ, bé con quay đầu nhìn Liệt

Minh Dã. Thấy thế, Liệt Minh Dã cũng nắm lấy bàn tay nhỏ của bé con, lặp lại lời tôi vừa nói. Rồi hai người chúng tôi cùng hôn xuống hai bên

trái phải trán bé con để tăng thêm độ tin cậy cho lời hứa.

Bé con sờ sờ má của tôi và Liệt Minh Dã, lau nước mắt trên mặt tôi đi,

rụt hai tay lại rồi ôm cổ Mục Liễu Nhứ, “Vâng” một tiếng với hai chúng

tôi.

“Đi thôi, nghe lời dì và bác nhé.” Tôi đè nén cảm giác muốn khóc thấp giọng giục, nhìn ba người xuống xe, dần dần đi xa.

Tiểu Thương Sí cứ mãi nhìn tôi và Liệt Minh Dã, cho đến chỗ rẽ không

nhìn thấy nữa mới thôi. Tôi quay mặt đi, chui vào lòng Liệt Minh Dã khóc nức nở. Lần này trở về Hoàng Thành dữ lành khó lường, trong lòng tôi

bất an cực kỳ khó chịu!

“Đừng khóc, chỉ chia ly ngắn ngủi mà thôi, gia đình chúng ta sẽ sớm ngày đoàn tụ!” Cậu ta ôm tôi an ủi, giọng nói run rẩy.

Tôi vùi mặt trong ngực cậu ta yên lặng gật đầu, chúng tôi cũng đâu muốn chia lìa, chỉ là bất đắc dĩ mà thôi . . . . .

Có thai mà phải đi đường là chuyện khổ sở nhất. Đường xóc làm tôi khó

chịu, không ngừng nôn ọe. Nôn xong toàn thân mềm oặt, dựa vào lòng Liệt

Minh Dã thở hổn hển, mắt khép hờ.

Cậu ta cẩn thận ôm tôi, đau lòng cùng áy náy trong mắt cậu ta làm tôi mở hai mắt ra, xoa nhẽ lên hai gò má của cậu ta nhẹ nhàng nói, “Đừng tự

trách mình, không phải là lỗi của cậu.”

Cậu ta nắm lấy tay hôn xuống, giọng nói run rẩy, “Ta muốn đối xử tốt với nàng gấp bội!” Kiên định, sắt son, không bao giờ đổi thay.

Tôi khóc vì cảm động, trái tim không ngừng run rẩy. Đủ rồi, có những lời này của cậu ta tôi chết cũng cam lòng!

Tình yêu của chúng tôi làm cảm động những tướng sĩ đồng hành, có thể nhìn thấy họ quay lưng đi lén lau nước mắt.

Liệt Minh Dã bế ngang tôi đi vào xe ngựa, tôi rúc vào trong lòng cậu ta

mỉm cười ngọt ngào. Tôi đã từng cho rằng mình yêu chàng trai thành niên

này là một tội lỗi, là hành vi biến thái, nhưng bây giờ đã hoàn toàn xóa bỏ ý nghĩ này. Vị thành niên thì sao? Cậu ta mười sáu tuổi còn biết

thương vợ mình, quý trọng vợ mình hơn những người đàn ông hai mươi sáu

tuổi. Tôi không hối hận vì đã yêu cậu ta, tuyệt đối không, ngược lại còn cảm thấy rất hạnh phúc!

Ngày 27 tháng 2, chúng tôi trở lại Hoàng Thành, bố trí cho 3000 tướng

sĩ, tôi và Liệt Minh Dã vào cung, theo Lương Đức Dung đi đến trước cung

Minh Hỉ.

“Mạt tướng tham kiến hoàng thượng, Trang phi nương nương.”

“Dân nữ tham kiến hoàng thượng, Trang phi nương nương.”

Hai chúng tôi quỳ xuống dập đầu hành lễ, Hoàng thượng không ban lệnh

bình thân, mà lạnh lùng hỏi, “Thương Sí và Mục Liễu Nhứ đâu?”

“Bẩm Hoàng thượng, con trai thần bị bệnh, Mục tỷ tỷ ở lại doanh chăm

sóc, không thể trở về thành được.” Liệt Minh Dã không ngẩng đầu, lưu

loát nói dối, nghe rất chân thật.

“Vậy sao?” Giọng Hoàng thượng nghi ngờ, ngón tay nhẹ nhàng gõ lên bàn thấp, “Bệnh nặng không?”

“Khi mạt tướng đi đã đỡ rồi, có thầy thuốc Thảo Hồ chăm sóc, chắc là không có gì đáng ngại.”

Hoàng thượng không nói gì, nhưng tôi lại cảm nhận được sát khí như có

như không đang lan ra trong chính cung. Vì phải cúi đầu nên tôi không

nhìn thấy mặt hắn ta, nhưng chắc chắn là sẽ chẳng vui vẻ tẹo nào đâu.

Hắn ta không tin lời Liệt Minh Dã, lần này Liệt Minh Dã ngang nhiên

kháng chỉ không tuân theo, hắn ta sẽ nảy ra ý giết Liệt Minh Dã!

Lưng tôi lạnh run, hai tay chống dưới đất cứng đờ. Không khí trong chính cung lạnh như băng đầy áp lực, làm người ta nghẹt thở.

“Ái khanh, đi theo trẫm.” Thật lâu sau, Hoàng thượng đứng dậy đi qua bên cạnh Liệt Minh Dã đến cửa cung. Không có nhiều tình cảm lắm, nhưng cũng chưa tới mức quá căng thẳng.

“Vâng!” Liệt Minh Dã đáp, đứng dậy đi theo hắn ta cùng rời khỏi cung Minh Hỉ.

“Tiêu Lạc, đến đây, nhìn tiểu hoàng tử của bản cung đi.” Trang phi đứng lên, một câu nói dịu dàng lại làm tôi thấy căng thẳng.

Tôi theo cô ta đến phòng ngủ, bên cạnh giường có một chiếc nôi, bên nôi

có cung nữ chăm sóc. Cung nữ nhìn thấy Trang phi cúi người hành lễ, lui

sang một bên.

Trang phi đi tới trước giường trẻ con thì dừng lại, mỉm cười nhìn tôi.

Tôi bước lên, dần nhìn thấy đứa bé nằm trong nôi. “Đứa bé thật đáng

yêu!” Tôi trợn tròn mắt, thốt lên tán thưởng. Đứa bé cực kỳ giống Trang

phi, tính ra thì chắc mới đầy tháng không lâu. Nhìn dáng vẻ này là biết

tương lai lớn lên có lẽ sẽ là một công tử tao nhã mê đảo chúng sinh!

“Ha ha. . .” Lời khen của tôi làm Trang phi che miệng cười, đôi mắt đẹp cong cong.

Tôi vừa nhìn con cô ta, vừa khẽ vuốt cái bụng bằng phẳng của mình. Con

gái đã được ba tháng, năm sáu tháng nữa sẽ ra đời. Đây là đứa con gái

đầu tiên của tôi và Liệt Minh Dã, trong lòng tràn ngập niềm vui sướng và chờ mong vô hạn!

Tôi ngồi tiếp chuyện cùng Trang phi. Toàn tán dóc về tình hình chiến đấu ở biên cảnh Đông Nam, dù cô ta chưa thẳng thừng thám thính tình hình

của Đức Thân Vương, nhưng vẫn thường nói bóng nói gió. Tôi không phải là đồ ngốc, cũng dùng cách nói bóng gió để cô ta biết.

Hàn huyên rất lâu, thời gian không còn sớm nữa, lúc chuẩn bị đi thì cô

ta gọi nên tôi dừng chân, nghe thấy cô ta nói đầy ẩn ý, “Nếu không có

việc gì thì ít vào cung, ít ra khỏi phủ thôi.”

Nghe vậy, đầu tiên tôi chưa hiểu, sau đó mới chợt nhận ra. Vẻ mặt tôi sợ hãi, tim đập thình thịch, cúi người hành lễ với cô ta rồi rời khỏi cung Minh Hỉ. Trong hoàng cung này luôn luôn có người hận tôi thấu xương,

vậy mà tôi lại quên mất!

Lần này Hoàng thượng triệu Liệt Minh Dã về thành chỉ đơn giản là phái

cậu ta đi dẹp ba vương mưu phản, lấy bảo vệ giang sơn làm đại cục. Nửa

tháng trước vừa mới chia tay với tiểu Thương Sí, giờ lại đến cậu ta, cảm xúc trong lòng tôi không từ nào có thể diễn tả nổi.

“Đừng lo lắng cho ta, ta sẽ không để mình bị thương, sẽ bình an trở về

gặp nàng.” Một tay cậu ta ôm lấy eo tôi, một tay vuốt ve gương mặt tôi,

dịu dàng khuyên giải an ủi, ánh mắt tin tưởng nhưng vẫn mang theo quyến

luyến làm hai mắt tôi đau xót.

Tôi cố gắng không khóc, gật đầu, không muốn trước khi xuất phát cậu ta

lại phải lo lắng cho tôi. Nhìn thật sâu vào mắt cậu ta, tôi run run nói, “Tôi chờ cậu.”

Cậu ta nâng mặt tôi lên, hôn môi tôi, mạnh mẽ đòi hỏi, tôi cũng không hề kìm nén. Vuốt cánh môi sưng đỏ của mình, nhìn theo bóng lưng đi xa của

cậu ta, tôi không cố nén nữa, nước mắt rơi như mưa. . . . . .

***

Liệt Minh Dã đã đi được một tháng, ngoài Liệt phủ ra tôi không bước ra

khỏi cửa nửa bước để để phòng bất trắc. Tôi gầy đi, mang thai bốn tháng

mà mặc quần áo vào vẫn không nhận ra, chỉ có khi cởi quần áo soi gương

thì mới có thể phát hiện ra bụng đã nổi lên.

Sau bữa trưa, tôi nằm trên ghế phơi nắng dưới tàng cây. Tháng ba, xuân

về hoa nở, là mùa dạt dào khởi sắc. Thời gian trôi qua thật nhanh, tính

ra tôi xuyên không đến cổ đại đã là năm thứ hai rồi, đến ngày sinh nhật

của tiểu Thương Sí là sẽ tròn hai năm.

Nhắm mắt lại, hai tay nhẹ nhàng đặt lên bụng. Mọi chuyện xảy ra trong

hai năm qua cứ dần hiện lên trong đầu. Nghĩ đến chuyện cảm động đau lòng tôi sẽ khóc, nghĩ đến chuyện vui vẻ thì sẽ cười to, nghĩ đến chuyện ấm

áp hạnh phúc thì cười ngẩn ngơ. Đắng cay chua ngọt gì cũng có, cuộc sống hai năm qua khác xa thế kỷ 21, nhiều phấn khích, mạo hiểm, kích thích

hơn cả hai sáu năm trước cộng lại. Nghĩ quá nhập tâm, có người tới gần

tôi cũng không biết, cứ hồn nhiên ngẩn người, cho đến khi cổ đột nhiên

đau nhói, tôi không kịp nghĩ gì thì bóng đen đã ập đến!

Tôi bị cảm giác lạnh lẽo kích thích tỉnh lại, lập tức cảm nhận được nước lạnh chảy trên mặt. Tôi giật mình, mở hai mắt ra, một màu tím đập vào

mắt, chưa kịp nhìn thấy đó là ai thì mặt đã đau xót.”A. . . . . .” Tôi

rên lên, theo phản xạ ôm gò má, mới tỉnh dậy đầu óc vẫn đang choáng

váng, giờ bị người ta tát lại càng hoa mắt hơn. Tôi cố gắng lắc đầu, để

ánh mắt từ mơ hồ trở nên rõ ràng, ngửa mặt lên thì thấy một cô gái rất

đẹp mặc quần áo trong cung hung dữ trợn mắt nhìn tôi. Tôi nhớ đã từng

gặp gương mặt này trong cung Minh Hỉ của Trang phi hai lần, cô ta là

Ngọc phi! Cô Ngọc phi đó có giọng nói rất dịu dàng khiến người ta mềm

nhũn cả xương!

“Tiện nhân!” Ngọc phi tức giận mắng, giọng nói nhẹ nhàng trở nên sắc

bén, vẻ quyến rũ khiến người ta thần hồn điên đảo đã không còn nữa. Cô

ta nâng cao tay lên tát tôi một phát nữa, kéo tôi từ bên trái ngã sang

bên phải, quỳ trên mặt đất suýt nữa thì ngất đi. Trong miệng tôi nếm

được vị ngai ngái, cô ta khỏe thật đấy!

Cung nữ Giáp, Ất túm chặt cánh tay tôi, cung nữ Bính kéo giật tóc tôi về phía sau, ép tôi ngẩng đầu lên.”A. . . . . .” Da đầu đau rát, tôi không chịu được rên lên.

Cằm bị hai ngón tay ngọc ngà nõn nà nắm chặt, nỗi căm hận thông qua ngón tay truyền đến tôi. Nhìn Ngọc phi đang cau mày quắc mắt với vẻ đẹp

không chút tì vết đó, tôi chợt hiểu ra, đây chính là phi tần luôn ghen

tị, muốn hại Trang phi mà không ra tay được!

“Lăng Tiêu Lạc, bản cung hận ngươi đến tận xương! Ngươi không chỉ làm

bản cung không thể trừ bỏ tiện nhân Trang phi độc chiếm thánh sủng kia,

mà còn khiến điệu múa và đồ múa của bản cung trong bữa tiệc sinh nhật

của Hoàng thượng bại dưới tay Trang phi. Hoàng thượng lưu luyến cung

Minh Hỉ, không bước vào tẩm cung của bản cung nửa bước! Ngươi nói xem

bản cung nên tính món nợ này với ngươi thế nào, tra tấn ngươi thế nào

mới làm bản cung hết hận?” Cô ta thong thả, nheo đôi mắt quyến rũ lại,

miệng thốt ra những câu nói lạnh lẽo, từng chữ từng chữ đều đang nghiến

răng nghiến lợi, hận không thể nuốt tôi vào bụng.

Sắc mặt tôi đột nhiên trắng bệch, không phải bởi vì cơn hận hay cảnh cáo của cô ta, mà là lo lắng cho đứa con gái bốn tháng trong bụng! Phụ nữ

có thai không chịu nổi hành hạ, cho dù là chút khó chịu cũng sẽ ảnh

hưởng đến thai nhi! Muốn bảo vệ bụng, nhưng tôi lại không làm như vậy,

sợ làm sẽ giấu đầu hở đuôi khiến con gái chết nhanh hơn!

“Đè ả lên đất cho bản cung!” Ngọc phi hét lên, giọng lạc cả đi. Cung nữ

Đinh, Mão đứng sau cô ta với cung nữ Giáp, Ất cùng ấn tôi xuống.

“Chọc ả! Chọc mạnh vào!” Khi Ngọc phi hét lên ra lệnh, cung nữ Bính ném

một cái hộp sắt lên mặt đất, mở hộp ra, hai ngón tay lấy ra chiếc châm

bạc dài như ngón giữa. Thấy thế, tôi hoảng sợ hét thất thanh,

“Không!!!!”

“Không do ngươi đâu!” Cung nữ Bính cười âm hiểm, đôi mắt tỏa ra sự độc

ác, giơ châm bạc lên chọc vào lưng tôi rồi rút ra rất nhanh.

“A!!!!” Tôi ngẩng đầu lên hét thảm, cơn đau sau lưng làm tôi nhắm chặt

hai mắt lại. Tôi biết bị châm đâm sẽ rất đau, nhưng lại không ngờ sẽ đau như thế, quả thực còn đau hơn kim tiêm rút máu gấp mấy lần!

“Tiếp tục! Mạnh nữa lên!” Ngọc phi vừa hạ lệnh, vừa dậm chân, cung nữ

Bính nghe theo lời cô ta, ra sức chọc, liều mạng chọc. Hai cây châm bạc

không đủ, ả còn cầm hết số châm bạc trong hộp sắt ra, điên cuồng chọc

vào lưng tôi.

“A!!! A!!!” Tôi đau đến mức toàn thân run rẩy, trán toát ra rất nhiều mồ hôi. Tôi muốn giãy, nhưng không thoát được. Tôi vừa kêu thảm thiết, vừa hít sâu, lưng rất đau, nóng rực đến mức không nói được thành lời!

“Ha ha ha ha, tiện nhân, dám đối đầu với bản cung thì ngươi không có kết cục tốt đâu! Ha ha ha ha, ha ha ha ha!” Ngọc phi biến thái cười điên

cuồng, cuối cùng cũng bắt được tôi mà thoải mái hành hạ.

Cung nữ Bính điên cuồng đâm tôi một lúc lâu, đến khi tôi chỉ có thể rên rỉ không còn sức nữa mới định bỏ qua.

“Kẹp đi!” Không cho tôi có cơ hội thở, Ngọc phi đã sai cung nữ Bính thi hành loại ngược đãi thứ hai.

Nghe vậy, tôi mở đôi mắt đang khép chặt ra, ngay khi nhìn thấy thanh nẹp đồng tử của tôi co rút lại, muốn chạy nhưng lại bị các cung nữ ấn xuống không nhúc nhích được.

Cung nữ Giáp, Ất đè chặt hai vai tôi, cung nữ Đinh, Mão và cung nữ Bính

lồng thanh nẹp vào hai bàn tay tôi. Cung nữ Bính nhìn tôi cười tàn nhẫn, dùng hết sức kéo thanh nẹp.

“A. . .” Tiếng hét thê thảm chói tai của tôi văng vẳng khắp phòng, tay

đứt ruột xót, nỗi đau đớn như kim châm muối xát làm tôi kêu gào thảm

thiết. Cơn đau ở mười ngón tay lan ra cánh tay, tiếp đó truyền khắp toàn thân. Mặt tôi trắng bệch vì đau, mạch máu trong đầu cũng nhảy lên bần

bật dường như sẽ xé toạc làn da bất cứ lúc nào!

“Bẻ gãy hai tay của ả cho bản cung! Phế hai tay của ả đi! Mạnh! Mạnh

vào!” Ngọc phi ở bên khoa tay múa chân, hận không thể tự mình ra trận,

tiếng hét làm người ta sởn tóc gáy!

“Vâng!” Cung nữ Bính gật đầu đáp lại, nháy mắt với cung nữ Đinh, Mão, ba người hợp sức kéo thanh nẹp.

“A!!!!!! A!!!!” Tôi cố gắng lao về phía trước, dùng sức vung tay, không

để ý đến mười ngón tay đau đớn, giãy giụa muốn vùng thoát. Đừng kẹp nữa, kẹp nữa chắc chắn sẽ động thai, con tôi!

Ý người không bằng ý trời, cung nữ Bính thấy tôi giãy dụa liên tục liền

đá mạnh một phát vào bụng tôi. Đá không đủ, còn lấy chân di di! Ngay lập tức, tôi run rẩy, nỗi đau thấu xương từ bụng xông lên khắp người, tôi

không phân biệt được mình đang hít sâu hay là rên đau, cơn đau thấu

xương hòa với ngón tay đau làm tôi hôn mê!

Tôi hôn mê trong nỗi đau, tỉnh lại trong nỗi đau, nằm ngửa trên mặt đất

lạnh lẽo mờ mịt nhìn, khắp người từ trên xuống dưới đều đau, không biết

sau khi hôn mê bọn họ tra tấn tôi thế nào. Mùi máu tràn ngập trong không khí xông vào mũi, mùi máu này làm tôi tỉnh táo ngay tức khắc, hoảng sợ

sờ bụng. Không có. . . . . . Cảm giác nổi lên nữa! Tôi chỉ thấy như sét

đánh bên tai, tay sờ xuống phía dưới. . . . . . Ẩm ướt! Dây thần kinh

khắp người tôi như bị kéo đứt cùng một lúc, tiếng coong coong vang lên

như thiên quân vạn mã!

“Không!!!” Tôi điên cuồng hét lên, nước mắt trào ra như mưa, con tôi

không còn nữa! ! “A a a . . .a a a . . .” Hai tay ôm đầu đau khổ co

quắp, cơ thể đau cũng không bằng nỗi đau mất con! “Thiếu gia . . . thiếu gia . . . thiếu gia . . .” Tôi gào khóc như điên như dại, biết Liệt

Minh Dã không nghe được nhưng vẫn cố hét lên, con gái của chúng ta, con

gái đầu tiên của chúng ta! Không còn! Không còn nữa! ! “A a a . . .a a a . . .” Tôi lăn lộn trên mặt đất, tim đau siết lại. Vì sao ông trời lại

tàn nhẫn như vậy? ! Tôi đã làm gì sai mà lại đối xử với tôi như vậy? !

Tiếng gào khóc vang vọng trong không gian nhỏ kín mít, nỗi đau và bi

thương thấm vào từng tiếng khóc. Hai tay ôm bụng, khóc không thành

tiếng, cơ thể run rẩy. “Thiếu gia. . . . . . Thiếu gia. . . . . . Thiếu

gia. . . . . .” Tôi không ngừng gọi Liệt Minh Dã, nước mắt lăn xuống,

hóa ra mất đi cốt nhục của chúng tôi lại đau đớn đến thế! Tôi hận Trang

phi, hận Hoàng thượng, hận Ngọc phi, hận hết hận hết, hận đến cả người

đều đau! Cuộc sống của tôi vốn bình yên, là bọn họ kéo tôi vào cuộc

tranh đấu chốn cung đình! Lần đầu tiên trong đời tôi nếm được mùi vị căm hận, nhưng lại phải đổi bằng tính mạng của đứa con!

“A a a . . . a a a . . . hu hu hu . . . hu hu hu . . .” Tôi không biết mình đã khóc bao lâu, chỉ biết lại tiếp tục ngất đi.

Cơn đau thấu xương khắp người làm tôi kêu thảm thiết, tỉnh lại lần nữa.

Ngọc phi không phải là người, ả ta tàn nhẫn sai cung nữ lấy thanh trúc

luồn vào khe mười móng tay tôi. Thịt non không chịu được sự tra tấn như

thế, máu tươi chảy ra be bét. Trong cơn đau, tôi tỉnh rồi lại ngất, ngất rồi lại tỉnh, bị chúng hành hạ đến chết đi sống lại!

Thế còn chưa đủ, những ngày tiếp theo ngày nào chúng cũng tra tấn tôi,

đâm châm, thanh nẹp, thanh trúc thay phiên nhau không ngừng nghỉ. Không

đếm được đã qua bao nhiêu ngày đêm, lúc trước còn đau đớn giờ tôi chết

lặng, tùy chúng có hành hạ tôi thế nào cũng không thấy đau. Lúc trước

tôi kêu gào thảm thiết giờ thành rên rỉ, cuối cùng lặng lẽ ngẩn ngơ để

chúng ngược đãi. Cơ thể này như thể đã không thuộc về tôi nữa, tay tôi

vô cùng kinh khủng, nhìn thì sẽ buồn nôn, nửa đêm gặp ác mộng không ngủ

nổi! Trên người không có vết thương, chỉ có chi chít lỗ kim! Mất đi đứa

con và tra tấn dã man khiến tôi hấp hối. Cứ mỗi lần nhớ đến Liệt Minh

Dã, tim lại đau, đau đến mức có thể giết người được! Tôi điên cuồng khát vọng muốn nhìn thấy cậu ta!

Ngọc phi hành hạ đủ, trả thù đủ, cuối cùng cũng dứt khoát cho tôi được

kết thúc. Hôm nay, cô ta sai người khiêng đến một cái vạc lớn, nghe thấy cô ta cười âm hiểm khoái trá nói, “Bản cung tốt bụng không tra tấn

ngươi nữa, trong vại này có rắn độc, tiện nhân nhà ngươi chỉ xứng thành

đồ ăn cho súc sinh!” Nói tới hai chữ “Đồ ăn” cô ta vui sướng không tả

nổi, nhìn tôi sắp phải chết, ác khí tỏa ra, cô ta vui vẻ còn không kịp

nữa là.

Đôi mắt tôi lờ đờ nhìn khuôn mặt như đóa hoa xinh đẹp lại vô cùng độc ác của cô ta, da mặt cứng ngắc không thể cười khẩy với cô ta một cái. Cung nữ Giáp, Ất, Bính, Đinh nâng cơ thể bị tra tấn không còn ra hình người

của tôi đến vại rắn. . . . . .

‘Thiếu gia. . . . . . Xin lỗi, tôi không chờ được đến lúc cậu trở lại

rồi. . . . . . ’ Tôi tuyệt vọng nhắm hai mắt lại, sắp chết, thật sự sắp

chết rồi, mạng sống của tôi sắp kết thúc tại đây.

Thân thể tôi nhẹ bẫng, các cung nữ ném tôi vào vạc rắn. Vừa rơi vào vạc

ngay lập tức tôi cảm giác được có vật thể lạnh lẽo quấn lên người.

“Không . . . ” Một tiếng hét khàn khàn như muốn đâm thủng màng nhĩ khiến tôi phải mở đôi mắt mệt mỏi ra. Một khuôn mặt đường nét sâu vô cùng đàn ông đang hoảng loạn điên cuồng đập vào mắt. Tôi hoảng hốt. Hóa ra trước khi chết con người ta có thể nhìn thấy ảo giác đẹp nhất, khó quên nhất. Ảo giác này thật đẹp, ngay cả khi không thể sống chờ Liệt Minh Dã trở

về, chỉ cần nhìn thấy cậu ta trong giấc mơ cũng đã là niềm an ủi cho tâm hồn tôi rồi.

Bị rắn độc cắn, ý thức của tôi mất dần. Tôi không thuộc về nơi này, sau

khi chết tôi sẽ trở về thế kỷ 21 sao? Hay là tan biến vĩnh viễn? Tôi tự

hỏi mình, từ từ nhắm đôi mắt đau đớn lại mang theo sự tiếc nuối với thế

giới này.