Tuổi Trẻ Sục Sôi

Chương 7: Sự thật hé lộ

Hôm nay trường nghỉ chiều nên 4 người về thẳng nhà. Nếu ko có lần nghỉ này thì chắc 3 người này cũng sẽ chẳng bao giờ chứng kiến đc cảnh này. Cô Lâm đang ngồi rửa 3, 4 rổ bát liền, dì Nguyên thì đang phải cong lưng dọn nhà. Thì ra sau khi khách ăn xong thì đây là hậu quả. Linh thâý vậy liền sắn tay áo rồi quăng cặp vào nhà.

‘cô cô dậy đi để tụi cháu làm cho’ Linh ôm lấy cô Lâm nhấc dậy

‘ơ.. Linh cháu để cô làm bẩn hết người bây giờ’ cô Lâm cố vùng ra khỏi Linh

‘cháu ko sợ bẩn mà cháu thấy đói thôi’

‘vậy tthofcha vào nghỉ đi để cô làm cho’

‘cháu để cô làm thì cháu chết đói mất, thôi cô đi vào đi để bọn cháu là cho’

‘Mẹ mẹ để tụi con làm cho nhanh mẹ vào nấu ăn đi con đói lắm rồi’ Thiên Vương lên tiếng

‘ Mấy đứa trẻ này… haizz thật là ….lớn hết rồi mà’ cô Lâm đành phải đi vào nhà

Chỉ trong 15’, 5 rổ bát đã xong cơm canh cũng đc dọn ra. Có làm việc thì ăn mới ngon câu nói đó ko bao giờ sai mà, cơm canh trong nhà tuy ko đc như những bữa trước nhưng m.n lại thấy ngon. Ăn xong Linh đánh 1 giấc ngủ đến chiều thức dậy đã 4 giờ chiều mò ra đc ngoài cửa chưa tỉnh ngủ thì bị Vương Hàn lôi ra công viên gần nhà chơi. 3 người con trai thì chơi bóng rổ còn Linh thì chạy nhảy xung quanh, thi thoảng lại dùng lại chụp ảnh chông cô như 1 đứa con nít vậy.


Chơi thoải mái thoáng cái đã 6h 4 người ra về. Để về đc đến nhà thì phải đi qua ngã tư. Đúng lúc đó ko biết vô tình hay cố ý Linh thấy 1 tên đang thò tay vào túi xách của 1 cô gái, theo phản xạ thì cô dữ tay anh ta lại hét to

‘anh làm cái j vậy’

‘ơ.. đây là của tôi mà.. trộm’ cô gái đó hét lên

‘ haizz.. đám nhóc này’ tên trọm nói nhưng cũng đủ để Linh nghe thấy.

‘ hả mày nói cái j’. ‘đám nhóc này hả’.’ coi như mày gặp phải vận đen’ Linh nói xong liền bẻ tay anh ta ra sau rồi đạp anh ta ngã lăn ra đất. Anh ta rút con dao từ trong người ra chĩa về phía cô.

‘ Linh cẩn thận, anh ta có dao kìa’ Vương Hàn hét lên mặt ba người tái sắc

‘ Ở im đó ko thì sẽ bị thương đấy’ Linh vừa nói vừa cởi áo khoác ngoài rồi xoắn nó lại với nhau. rồi vẫy tay gọi tên trộm lại

‘Lại đây có giỏi thì nhào vô đây’ Linh nói vs giọng thách đấu


Tên trộm chạy lại đam cô nhưng bị cô dùng áo đã xoắn quấn vào cổ tay. Cô bẻ cổ tay hắn cho rơi con dao xuống. Rất nhanh cô vặn tay hắn ra sau rồi ghìm hắn nằm im dưới đất

‘May cho mày là tao vẫn con nương tay đấy’ Linh nói nhỏ vs thằng rộm. ‘ Lại đây giúp 1 tay đi cởi dây giày của hắn ra đi rồi trói tay hắn lại.’ Linh gọi ban người kia lại

Xử lí xong tên trộm thì Linh mới phát hiện ra mk đã đc lên hình từ lúc nào vì xấu hổ nên cô đã núp sau lưng ba anh chàng.

‘Linh cậu học võ ở đâu vậy’ Vương Hàn hỏi

‘ Ở gần nhà’

‘ giỏi ghê ta’ ‘ hôm nào dậy mk nhé’ Vương Hàn vừa nói vừa lam động tác đấm ra phía trước.

‘ok’ ‘à mà đừng nói j vs dì nhé vì nếu cô mà biết thì dì sẽ tẩn chết em mất’ Linh nói


‘sao vậy’ Tuấn Thần hỏi

‘bởi vì dì cho em sang đây để cho em bớt đánh….’Linh nói nhưng chợt nhận ra cái sai của mk

‘ hả em nói j’

‘à ko có j chỉ là vì dì ko thích em học võ’ Linh cố lấy ra 1 lí do chính đáng

‘thôi đc rồi anh ko nói chúng ta ko nói thì ai biết cơ chứ.’ Tuấn Thần an ủi Linh

Đúng như lời Tuấn Thần nói 4 người về nhà như chưa có chuyện j xảy ra. Tròi đã về khuya căn nhà chìm vào ko khí yên tĩnh, Linh cầm điện thoại và tai nghe lén đi lên sân thượng. Cắm tai nghe vào nghe rồi nhảy theo điệu nhạc, cô vốn yêu thích nhảy lâu rồi ko nhảy khiến chân tay cô hơi cứng. Cô vẫn nhảy nhưng cô ko hề biết đằng sau lưng đang có 1 bóng hình đang đứng nhìn mk.

‘cô gái này là …Linh…sao cô ấy lại…ở chỗ này …’ Thiên Vương đứng ở phía sau nhìn cô

‘Tại sao cô ấy ko giống những cô gái khác vậy. Là sao vậy rốt cuộc cô ấy có j thu hút chứ’ Thiên Vương đứng đờ người nhìn cô. Cô dừng lại nghỉ 1 chút rồi quay xuống lúc này Thiên Vương đã chạy đi nấp. Cô ko bước tiếp mà dừng lại ở đó

‘alo’ Giọng Linh cất lên.

‘Phương sao bà ko nghe điện thoại của tôi chứ face cũng ko oln rốt cuộc bà đang làm cái j vậy’ Đó là Ngọc bạn của Linh ở Việt Nam


‘đừng gọi tao là Phương nữa giờ tao là Linh ko phải Phương.Phương chết rồi’ Linh nói nghẹn lại

‘Phương mày nói cái j vậy nghe lạ quá có chuyện j sao’ Ngọc nghe thấy tiếng Linh khóc

‘ tao đã bảo là ko đc gọi là Phương nữa cơ mà’ Linh hét lên

‘ ừ thôi đc Linh ko phải Phương. Mà mày học đc cái tính trẻ con đấy ở đâu vậy ai dậy cho mày đấy hả’ Ngọc

‘mày nghe kỹ lời tao nói đây. Mày thông báo cho tất cả các anh em là tao rời đội và tuyên bố đội của chúng ta tan dã tao ko muốn làm liên lụy đến chúng mày nữa.’ Linh nói trong tiếng khóc

‘Phươn.. à nhầm Linh mày nói j kỳ vậy sao lại tan dã chúng ta làm sao mà phai tan dã chứ’ Ngọc

‘ tao xin lỗi, chúng mày cũng phải có tương lai của chúng mày đùng sống như bây giờ ko tốt đâu. Từ khi tao sang đây tao đã quyết tâm sống làm 1 con người khác, sẽ ko làm đầu gấu nữa mà sẽ thử sống yếu đuối. Mày biết ko truocwkia tao huy hoàng như thế nào, tao đã từng bắt cả trường gị bằng chị, những trường khác có nhiều đứa rất sợ tao, đứa nào lườm tao đều bị tao đánh cho te tua, phòng kỉ luật tao luôn coi đó là nhà vì nói đó yên tĩnh hơn cả nhà tao, bọn xã hội đen nghe thấy tên tao cũng phải sở đến cả thằng giết 7 mạng người cũng bị tao bắt lại lôi đến đồn cảnh sát. Nhưng bây giờ, tao phải chịu đựng những cái ánh mắt lườm nguýt, ghen ghét, tao đều phải cho qua, tao phải nghĩ cách bỏ trốn khi bị người khác chặn đường, tao phải chạy thật nhanh để trốn bọn họ. Tao đã giấu kín việc tao là ai, và là người như thế nào nhưng hôm nay tao đã bị phát hiện tao ợ m.n sẽ xa lánh tao tao sợ m.n sẽ bỏ tao tao lại phải cô đơn 1 mk,mày biết mà vì sao tao phải sang đây mà vì tao sợ cô đơn tao sợ m.n sẽ bỏ tao như ở bên Việt Nam ấy.’ Linh tâm sự vs Ngoc trong nước mắt.

‘Linh tao hiểu nhưng mày đừng chịu đựng quá tức nước tthifpha vỡ bờ thô, nếu ko chịu đc thì phản kháng lại đừng như vậy mà.’ Ngọc cũng lo cho Linh

‘Ngọc mày nhớ rõ lời tao dặn chưa nhớ nói vs tụi nó như thế thôi tao cúp máy đây’ Rồi Linh cứ vậy mà cúp máy. Cô ngồi bệt xuống đất dựa vào tường khóc ở bên kia qua bức tường là Thiên Vương dù là nói tiếng Việt nhưng anh có thể hiểu đc phần nào câu chuyện khi thấy cô khóc.