Sáng sớm nay cũng vẫn giống mọi ngày họ phải phụ giúp gia đình rồi mới đi học nhìn thấy ai cũng như ai mắt như muốn sụp xuống vì buồn ngủ, tinh thần thì ko thoải mái. Vừa đến cổng trường lại gặp phải nhóm Goblin.
Hi Tùng nói giơ tay chào vs Linh. Nhưng chỉ nhận lại ánh mắt lạnh lùng của Linh
Tùng cậu làm gì vậy bây giờ cậu làm sao có thể nói chuyện vs những kẻ thua cuộc này chứ. Thúy Hằng nói
Cậu im đi Tùng quát lớn Linh. Anh biết tên em là Linh. Linh tên rất đẹp vậy có phải em nên đi cùng tụi anh không bây giờ em đồng ý cũng chưa muộn đâu Tùng lại dở cái giọng nói đấy ra Linh cực ghét cá giọng đấy mỗi khi nghe thấy cô chỉ muốn động tay động chân thôi.
Xin lỗi. Tôi không đủ đẳng cấp đi theo mấy người Linh lạnh lùng quay đi
Tại sao chứ em rất đủ mà. Tụi anh sắp nổi tiếng rồi chỉ cần 1-2 năm nữa thôi là tụi anh sẽ nổi tiếng, anh nghĩ em cần điều đó và anh tin em sẽ chọn đúng Tùng vấn cứ nói mặc cho sự ngăn cẳn của những người bên cạnh
Xin lỗi nhưng tôi muốn nổi tiếng theo cách riêng của tôi. Tôi muốn tự bước chân đi qua suối chứ không cần một cây cầu yếu và có thể gãy bất cứ lúc nào.
Ý của em là....
Người như anh mà cũng muốn làm người nổi tiếng sao có một câu như vậy mà cũng ko hiểu. Ý của tôi là chúng tôi sẽ nổi tiếng bằng sức mạnh của mk chứ không phải bằng tiền nhưng mấy người Linh chỉ tay vào ngực của Tùng rồi quay lưng bước đi.
‘em nói j vậy’ Tùng chạy theo Linh, nắm lấy cổ tay của cô
‘người nổi tiếng tai anh bị lãng hay là do não anh có vấn đề vậy. Tôi nói gì với anh cũng đều phải nhắc đến lần hai vậy’
‘em..’
‘bỏ tay ra’ Linh liếc mắt lạnh lùng sang nhìn cổ tay đang bị Tùng nắm chặt. Linh chuyển hướng từ cổ tay sang nhìn thẳng vào mắt Tùng thấy anh ta không có ý gì muốn bỏ Linh quát lớn ‘Bỏ ra’. Nhìn ánh mắt của anh ta vẫn không có gì hối cải Linh vội dùng tay còn lại nắm lấy cổ tay của Tùng xoay người anh ta quay lại tay của Từng bị gập ra sau.
‘AAAAA’…tiếng kêu thảm thiết của Tùng ‘Được rồi, bỏ ra’
Mọi người đứng đấy nhìn chỉ dám nhích lên 1 bước nhưng ko giám tiến thêm bước nữa. Lần này, Thiên Vương cũng không hơi đâu ngăn cản tự cậu ta làm thì cậu ta chịu giờ ai mà nhảy vào ngăn là Linh sẽ xử tất.
Đôi khi chiến thắng lại không dùng đến sự chăm chỉ luyện tập mà chỉ cần một vài đồng cũng có thể chiến thắng, nhưng chiến thắng theo cách đấy sẽ phải trả một cái giá rất đắt.
Tan học, bốn người họ đã lao ngay vào quán trà sữa bên cạnh cổng trường. Tâm trạng của bọn học rất tốt, thứ nhất không phải nghe thơ ca gì của anh Tuấn Thần, thứ hai là sáng nay Linh đã dạy một bài học cho Tùng khiến ai nấy đều hả dạ. Rời khỏi quán ăn 4 người đi đến công viên gần nhà rồi mới về nhà, ở đó không khí trong lành, không phải nghe thấy tiếng ồn ào, không phải nghe thấy tiếng còi ô tô, xem máy, đó là nơi lí tưởng cho một ngày mệt mỏi. Linh trượt ván còn ba người kia thì chơi bóng rổ. Sống nhưng giờ phút thoải mái nhất trong cuộc đời. Trời đã sẩm tối 4 người trở về nhà. Không khí nhộn nhịp của buổi chiều cũng không xóa mờ được hình bóng của bốn con người.
‘Dì con về rồi’ Linh gọi to từ ngoài cửa
‘mấy đứa về rồi hả vào đây nhanh lên’ Cô Lâm vui vẻ vẫy tay gọi bốn đứa vào.
‘Đây là ai vậy ạ’ Vương Hàn chỉ tay vào hai người đàn ông đang ngồi đối diện với cô Lâm và dì Nguyên.
‘mấy đứa ngồi đây nói chuyện với bọn họ đi mẹ phải vào trong có chút việc’ Cô Lâm vội vằng đứng dậy
‘nhưng mẹ ơi như thế không hay lắm’ Thiên Vương gọi cô Lâm quay lại
‘Người bọn họ muốn gặp là mấy đưa không phải mẹ nên mấy đứa ngồi nói chuyện đi’ Vừa dứt lời cô Lầm liền chạy vào trong nhà. Bốn người kéo ghế lại chiếc bàn uốn nước gần đó nói chuyện.
‘xin hỏi mấy ông là…’ Tuấn Thần lên tiếng. Người đàn ông không nói gì chỉ rút từ trong túi áo ra một chiếc danh thiếp rồi đặt lên bàn. Sau khi nhìn tấm danh thiếp đấy xong ai nấy đều ngạc nhiên nhưng cậu trả lời của bọn họ không giống như hai người đàn ông đó nghĩ
‘mấy người định lừa chúng tôi sao’ Vương Hàn buông một câu nói, họ biết câu nói đó vô lễ nhưng chẳng có một ai chịu ngăn cản.
‘mấy cậu nhìn thấy danh thiếp như vậy mà không chịu lên mạng tra xem tôi là ai. Mà chưa gì mấy cậu đã nói như vậy với tôi’ Người đàn ông đó lãnh đạm trả lời
Vương Hàn vội dở điện thoại ra để xem. Người đàn ông đó là người quản lý của công ty C.A công ty nổi tiếng khi đào tạo ra những nhóm nhặc hàng đầu của TQ. Tên của ông ấy là Trần Đại Minh. Vương Hàn xem xong vẻ mặt ngạc nhiên liếc nhìn từng người một.
‘sao vậy. cậu nói gì đi chứ’ Linh dật tay áo của Vương Hàn. Vương Hàn không nói gì chỉ dám gật đầu và trong ánh mắt có sự sợ hãi và xấu hổ.
‘Ông đến đây có việc gì vậy’ Tuấn Thần nói
‘chúng tôi đã xem phần trình diễn của các bạn. Chúng tôi quyết định sẽ tuyển thẳng các bạn làm thực tập sinh của công ty chúng tôi’ Trần Đại Minh lịch sự nói
‘Tại sao ông lại chọn chúng tôi vậy’
‘Chúng tôi nhìn thấy được sự cố gắng và sáng tạo của các bạn trong từng phần thi’
‘Tại sao lại chọn chúng tôi mà lại không chọn đội thắng cuộc’
‘Vào vòng thi cuối cùng chúng tôi có đên xem và phát hiện ra một điều rằng khán giả ủng hộ đội các bạn nhiều hơn đội chiến thắng. Chúng tôi đã tìm hiểu thì biết được đội kia chiến thắng là có tay trong’
‘…’
‘chúng tôi cần những người có thực lực, cần những người có tài năng, có sáng tạo. Chúng tôi cần những người như các bạn’
‘…’
‘Đây là bản hợp đồng của các bạn. Các bạn sẽ làm thực tập sinh trong vòng ba năm sau ba năm người nào ở lại thì chúng tôi sẽ cho ra mắt còn người nào không thể ở lại chúng tôi cũng sẽ không bắt buộc. Sự lựa chọn là do các bạn nếu các bạn đôngý thì hãy đến gặp chúng tôi. Cánh cửa của công ty sẽ luôn chờ đón các bạn.’ Trần Đại Minh nói xong liền đứng dậy cúi chào và ra về.
Bữa ăn chứa đựng rất nhiều suy nghĩ, họ không biết có nên lựa chọn hay không họ không biết liệu họ chon con đường này nó có ảnh hưởng đến cuộc sống sau này hay không. Thành công hay thất bại đều phụ thuộc vào sự lựa chọn lần này.