Gần tới ngày thi đại học, lớp 12 ban A thực im lặng, bởi vì thiếu một người.
Đường Miễu trước kia là học bá thông minh, mà hiện tại nghiễm nhiên biến thành học bá mất ăn mất ngủ.
Khúc Dao đã leo lên hạng thứ hai thở thài, đại khái mình đời này cũng không trông cậy vào việc đứng thứ nhất. Trừ phi trộm đề thi (Hạ chém chém chém đó), Đường Miễu lần đầu tiên xuất trận đã nằm trong top 100, nhưng là những người khác cũng không có vui vẻ, người cùng thi đỗ một môn, có cái gì đáng kiêu ngạo chứ?
Trước ngày thi đại học ba ngày, có người nhẹ nhàng nói: “Đường Miễu, sinh nhật vui vẻ.”
Đường Miễu giật mình, “Cám ơn.”
Khúc Dao nhìn Đường Miễu càng ngày càng trở nên thật bình tĩnh, sẽ cười nhưng mà sẽ không khóc, đột nhiên bắt đầu hoài niệm cảnh tượng một người khóc sướt mướt một người nóng nảy tạc mao.
Thật hy vọng có một ngày nào đó cô được ôn lại.
Chỉ là, cấp ba của bọn họ đã hết rồi.