Tui Giỏi Để Tôi Lên

Chương 61

Tôi đánh người, cậu mắng người, hai chúng ta mỗi người mười ngàn.
Nếu Giản Nhung dùng thêm sức là có thể giãy ra được, nhưng cậu vừa giãy lại nghĩ đến tay của Lộ Bá Nguyên đang khó chịu, nên nhất thời không dám động, chỉ có thể dựa vào cái miệng xả cơn giận mà thôi.


Mãi đến khi không còn thấy người nữa,  Giản Nhung mới ngừng chửi.
Chửi một hơi dài, hô hấp của cậu hổn hển, cúi đầu mới phát hiện tình cảnh hiện tại của bản thân thật chả khá khẩm.


Ca người của Giản Nhung bị Lộ Bá Nguyên ôm, tuy rằng Lộ Bá Nguyên ôm rất chắc, nhưng theo bản năng cậu vẫn nằm thứ gì đó để giữ thăng bằng.


Tay trái của cậu đang vòng qua cổ của Lộ Bá Nguyên… Có lẽ do quơ quơ nên mũ của Lộ Bá Nguyên cũng bị cậu làm cho lệch một bên, bên trái lộ ra một nhúm tóc rối bời.
Tuy đã ngửi rất nhiều lần nhưng Giản Nhung vẫn cảm thấy mùi hương bột giặt trên người Lộ Bá Nguyên rất đặc biệt.


Giản Nhung ngẩn ra vài giây rồi lập tức buông tay xuống.
Độ ấm dán trên cổ biến mất,  Lộ Bá Nguyên hỏi: “Mắng xong rồi hả?”
Giản Nhung: “…Ừm.”
Giản Nhung vừa định bảo Lộ Bá Nguyên thả mình xuống thì đối phương đã thả lỏng tay—— Bọn họ đã tới phòng nghỉ rồi.


Lộ Bá Nguyên cụp mắt hỏi: “Có bị thương không.”
Giản Nhung đứng vững, lắc đầu: “Không có đụng gì tới tui, anh…”


“Đội trưởng.” Moon tiến lên cắt ngang cuộc đối thoại của họ, cậu ta cúi đầu nhìn tay của Lộ Bá Nguyên: “Tay anh thế nào rồi? Không phải là không thể xách đồ nặng sao…”


Lời này của Moon đã nhịn không nói, vừa rồi cảnh tượng hỗn loạn,  xung quanh đều là nhân viên, cậu ta không tiện mởi miệng nói chuyện này.
Giản Nhung sửng sốt, cũng cúi đầu nhìn theo.
Không được xách đồ nặng? Sau cậu chưa từng nghe chuyện này?


“Không sao.” Lộ Bá Nguyên nhàn nhạt trả lời một câu, anh lướt qua người của Giản Nhung, xác nhận cậu không bị thương, quần áo cũng không bị bẩn, hỏi: “Kẻ vừa rồi cậu có biết không?”
“Không biết.” Giản Nhung cắn răng: “Tay của anh…”
Lộ Bá Nguyên: “Cậu không nặng.”


Vừa dứt lời,  Lộ Bá Nguyên thoáng nhìn thấy anh Đinh đứng ngoài cửa, không biết nói gì đó với nhân viên.
Lộ Bá Nguyên cởi mũ xuống, Moon vội vàng đưa tay: “Anh, em cầm giúp anh.”


“Không cần.” Lộ Bá Nguyên nhẹ nhàng đội mũ lên đầu Giản Nhung, lướt mắt qua mọi người: “Mười lăm phút nữa bắt đầu trận đấu, điều chỉnh tâm trạng đi, đừng để những chuyện khác ảnh hưởng đến trạng thái thi đấu.”


Nói xong, Lộ Bá Nguyên đẩy cửa đi ra, gia nhập cuộc nói chuyện với nhóm anh Đinh.
Sự việc xảy ra quá đột ngột, ngoại trừ đương sự, những người còn lại đều bị dọa.
Thấy Lộ Bá Nguyên đi rồi, Tiểu Bạch mới đưa tay vỗ vỗ ngực: “…Thật đáng sợ.”


Hạp Tử ngồi bên cạnh đã im lặng rất lâu đồng ý gật đầu: “Vậy mà còn cầm dao, quá kinh khủng!”
“Tui nói anh tui.” Tiểu Bạch uống nước cho đỡ sợ: “Cú đá vửa rồi, tui sợ anh ấy đá lạnh người luôn á.”


“Đá ai?” Giản Nhung bắt kéo chân cúi đầu đờ người ra, nghe vậy bỗng thằng người lên: “Tên đần đó đá trúng Road?!”
Tư thế này, Tiểu Bạch đoán chắc chỉ cần mình “Ừa” là Giản Nhung lao ra gọi tên kia lại đánh một trận.


“Không không không, sao có thể chứ!” Tiểu Bạch vội nói: “Là anh tui đá kẻ kia!”
Lộ Bá Nguyên đánh người sao?
Giản Nhung giật mình. Cậu không thấy gì cả, Lộ Bá Nguyên chắn cho cậu rất kỹ, thậm chí cậu còn không nhìn rõ gương mặt của tên đần kia.


Cửa bị đẩy ra, Lộ Bá Nguyên bước vào phòng nghỉ, anh Đinh đi cuối, sau đó trực tiếp khóa trái cửa.
“Thế nào rồi ạ?” Pine cài đặt ủy thác cho đấu địa chủ, ngẩng đầu hỏi.


“Báo cảnh sát rồi, đưa người đến bệnh viện, anh để người khác làm, có chuyện gì thì sẽ gọi điện cho anh trước.” Đang là mùa đông lạnh cóng vậy mà anh Đinh sợ đến mức mồ hôi đầy trán. Làm việc nhiều năm ở giới E-Sports đây là lần đầu tiên bản thân anh gặp chuyện thế này.


Anh muốn nói nhưng lại thôi rồi nhìn Lộ Bá Nguyên: “Anh trông cú đá của cậu coi bộ đá trúng bụng gã rồi, lỡ như xảy ra chuyện gì…”
“Yên tâm, ” Lộ Bá Nguyên ngồi xuống bên cạnh Giản Nhung, cầm lấy điều khiển mở tiếp sóng hiện trường: “Chắc là không tai nạn chết người đâu.”


Anh Đinh: “?”
“Con chuột cũng là tên kia gửi hả?” Viên Khiêm nhíu mày hỏi.


Anh Đinh lắc đầu: “Không biết, gã ta không nói cái gì hết, cứ khóc không ngừng, giống như tên ngốc, nhưng anh cảm thấy, hôm đó người ấn chuông cửa cũng lùn cũng gầy. chờ kết quả tra hỏi của cảnh sát đi… Giản Nhung, cậu bị thương không?”
Giản Nhung: “Không có.”


“Vậy đi, trước tiên an tâm thi đấu, rồi nói sau.” Anh Đinh đưa cho Giản Nhung balo thiết bị ngoại vi nhặt lại trên đường: “Anh thấy cậu ném cũng rất mạnh đó, kiểm tra xem có hư hay không.”
Tiểu Bạch nói: “Làm sao mà hỏng được, đập có chút, ở trong balo…”


Giản Nhung mở balo để lộ một góc bàn phím, bên trên có thể nhìn thấy vết nứt.
Tiểu Bạch nhìn bàn phím vài giây: “Ông thật là… người thì nhỏ mà sức lại mạnh thế.”


“Còn mạnh hơn nữa đó.” Giản Nhung đau lòng mà sờ vết nứt kia, lạnh mặt kéo khóa ba lô lại: “Ông có thử xem không?”
Tiểu Bạch nín thinh.
Anh Đinh vội nói: “Không sao, anh có mang theo bàn phím dự bị…”


“Dùng của tôi này.” Lộ Bá Nguyên xen vào, anh nhặt balo ở dưới đất đặt lên bàn: “Bàn phím của tôi với cậu ấy cùng một kiểu, tiện dùng hơn.”
Hôm qua anh Đinh dùng với mọi người đã bàn bạc xong rồi, hôm nay bọn họ để Moon lên thay thế.


Anh Đinh nhíu mày còn muốn nói gì đó thì nhân viên đã gõ cửa phòng bọn họ, thúc giục bọn họ chuẩn bị đến sân khấu.
Anh Đinh đưa năm đội viên lên sân, phòng nghỉ thoáng chóc trở nên vắng lặng trống trải.


Lộ Bá Nguyên yên lặng ngồi đó, hơn năm năm trong nghề của anh rất ít khi có tình huống bản thân ngồi trong phòng nghỉ nhìn đồng đội lên sân.


Giản Nhung ôm thiết bị ngoại vị lên Lộ Bá Nguyên, kết nối rồi kiểm tra. Ống kính liên tiếp quay đến cậu, chàng trai với gương mặt nghiêm túc không liếc nhìn lấy một cái.
Bình luận viên vẫn luôn phân tích nguyên nhân Lộ Bá Nguyên không lên sân, mãi đến khi tiên vào trang Ban&Pick.


Mười phút sau, trận đấu bắt đầu, anh Đinh vội vàng trở về phòng nghỉ, ôm cuốn sổ ghi chép ngồi xuống bên cạnh Lộ Bá Nguyên.
“Rốt cuộc hôm nay cậu nghĩ gì vậy?” Anh Đinh hạ giọng hỏi: “Bình thường ngay cả túi ni lông anh còn không cho cậu xách, cậu thì hay rồi, trực tiếp khiêng người luôn”


“Dùng tay trái, cậu ấy cũng không nặng.”


“Ừa, không nặng, một người cũng gần năm chục kg.” Vẻ mặt anh Đinh phúc tạp: “Còn nữa… vừa rồi anh không dám nói, sợ ảnh hưởng đến tâm trạng thi đấu của bọn nó, nhưng anh không nói thì cậu cũng biết rõ, đánh nhau ẩu đả là chuyện nghiêm trọng, cú đá của cậu sẽ có hậu quả như thế nào cậu biết không? Nói thật đến bây gờ mà toàn thân anh vẫn run sợ, chỉ sợ Liên Minh gửi đến thư thông báo cấm cậu thi đấu nửa năm hay một năm.”


Lộ Bá Nguyên không lên tiếng.
Anh Đinh thở dài: “Hơn nữa cũng không ai bị thương, kẻ kia cũng bị bảo vệ bắt được, sao cậu không thể nhẫn nhịn…”
Ống kính quay đến tuyển thủ Giản Nhung ở góc phải, chàng trai dùng bàn phím và tai nghe của anh, khóe miệng mím chặt, chắc hẳn vẫn còn đang tức giận.


Tâm tình của Giản Nhung từ trước đến giờ chưa từng giấu được, lối chơi hôm nay càng hung ác độc địa hơn bình thường, đánh cho Mid đối phương không dám ló mặt ra khỏi tháp.


Mãi đến khi ống kính quay đến Viên Khiêm, Lộ Bá Nguyên mới dời mắt, cắt ngang lời lải nhải của người bên cạnh: “Nhịn không được. Có thể để em yên tĩnh coi trận đấu được không?”


Chiến đội đấu với bọn họ hôm nay gọi là Vương Tọa, mùa thi đấu này vừa mới thay máu, thực lực vị trí đôi C không mạnh. Chính vì nguyên nhân đó, anh Đinh mới dám để thay thế lên sân.


Do thực lực chiến đội kém xa quá, cả hai ván đấu đều là TTC chiếm ưu thế cả ba đường, sau một tiếng đồng hồ, TTC kết thúc trận đấu với tỷ số 2: 0.
Bởi vì cả ba đường đều đánh rất hay, MVP sau khi thi đấu là Pine cầm dược quadra kill (giết bốn tướng liên tục).


Giản Nhung vội vàng xuống sân, mở cửa phòng nghỉ chỉ nhìn thấy phó huấn luyện viên và Hạp Tử.
“Bên cảnh sát gọi đến, anh Đinh và đội trưởng xem xong trận đấu rồi đi trước rồi.” Hạp Tử giải thích.


Giản Nhung gật đầu, bỏ thiết bị ngoại vị của Lộ Bá Nguyên vào balo xong, hỏi: “Đồn công an nào thế? Em gọi taxi đến đó.”
Phó huấn luyện viên vội vàng nói: “Cậu không cần đến.”
Giản Nhung dừng tay: “Là sao?”


Phó huấn luyện viên: “Anh Đinh nói chuyện này cậu không cần xen vào, bọn họ sẽ xử lý.”
Giản Nhung nhíu chặt mày: “Vậy dựa vào cái gì mà Road phải đến đồn công an?”
Phó huấn luyện viên ho nhẹ một cái: “Dù sao… cậu ấy động thủ, còn phải đến lấy lời khai đủ loại.”


Giản Nhung không hiểu.
Nhận được bưu kiện là cậu, bị chém cũng là cậu, làm sao cuối cùng chuyện này lại không liên quan gì đến cậu chứ?
“Đừng suy nghĩ nhiều, không cho cậu đi là vì tốt cho cậu.” Phó huấn luyện viên vỗ vai cậu: “Về gaming house rồi nói.”


Giản Nhung không chịu, kiên quyết cầm điện thoại muốn gọi xe đến đồn công an.
Tiểu Bạch nhanh tay lẹ mắt gửi wechat giọng nói cho Lộ Bá Nguyên, nói “Anh mà không ngăn cậu ấy lại thì cậu ấy sẽ chạy đến đồn công ăn đánh nhau đó”.


Vì thế Giản Nhung vào khoảng cách vừa định gọi xe thì cậu nhận được tin nhắn của Lộ Bá Nguyên.
Chỉ một câu “Trở về”, những ký tự như được gõ ra trong lúc vội vã, ngay cả dấu câu cũng không có.
Giản Nhung tâm không cam tình không nguyện mà quay trở về gaming house.


Một giờ rưỡi khuya, Lộ Bá Nguyên bước ra từ tòa cao ốc, thở một hơi rất dài.
Khi bọn họ làm xong biên bản ở đồn công an rồi lại đến Liên Minh, bàn bạc phương án xử lỷ chuyện này với nhân viên bên thi đấu, vẫn bàn liên tục cho đến bây giờ chỉ mới tính được giải quyết sơ bộ.


“Không ngờ tới.” Anh Đinh cầm hai ly nước ấm tới đưa cho Lộ Bá Nguyên một ly: “Cũng có ngày cậu bị Liên Minh xử phạt.”
Lộ Bá Nguyên nhận lấy: “Ừa, coi như là tốt đẹp rồi.”
Anh Đinh tức đến muốn cười, anh khởi động xe: “Đi thôi, đưa cậu về gaming house.”


Đèn đỏ, anh Đinh thoáng nhìn Lộ Bá Nguyên vừa mới mở kênh live stream nào đó.
Kênh live stream đen kịt, thông báo phía trên “Streamer không có nhà~”.
Thị lực của anh Đinh rất tốt, hỏi: “Khuya rồi, cậu chạy tới kênh live stream của Giản Nhung làm gì.”


Lộ Bá Nguyên trả lời “Không có gì”, lại mởi app Liên Minh Huyền Thoại trong tầm tay, kiểm tra thanh tích của Giản Nhung.
Sau khi Giản Nhung quay về gaming house đánh sáu ván leo rank, thua bốn ván, tiếp đó cậu càng đánh càng nóng nảy, thành tích không tốt.


Ván cuối cùng là cách đây một tiếng, chắc là đã đi nghỉ ngơi rồi.
Lộ Bá Nguyên nhét điện thoại vào túi quần. Vài giây sau, anh quay lại đối diện với đối mắt nghiên cứu của anh Đinh: “Nhìn gì?”
Đèn xanh. Anh Đinh dời mắt, nhấn ga: “Không, chỉ cảm thấy cậu không thích hợp.”


Lộ Bá Nguyên chống khuỷu tay lên cửa xe, mu bàn tay đỡ mặt, lười biếng cười một tiếng, không trả lời.
Trong khoảng thời gian này anh Đinh vẫn chưa về nhà ngủ, lo lắng còn như vậy nữa chắc sớm muộn gì cũng ly hôn, anh đưa Lộ Bá Nguyên về gaming house rồi quay về nhà tìm vợ.


Thông thường mọi người đánh xong trận đấu tối đó sẽ không luyện quá muộn, nhưng vào giờ khắc này, phòng khách lầu một của gaming house vẫn còn sáng đèn.
Nhìn thấy Giản Nhung nằm ngủ trên ghế sô pha, Lộ Bá Nguyên rất khó mà không ngẩn ra.


TV đang chiếu ván đầu tiên trận đấu giữa họ và Chiến Hổ, không biết đã chiếu đi chiếu lại mấy lần rồi, bây giờ ván đấu mới tiến hành đến phút thứ mười.
Khi Giản Nhung ngủ miệng hơi mở ra, di động đã rơi xuống thảm trên đất.


Lộ Bá Nguyên khom lương nhặt lên, bởi vì chủ nhân cài đặt không tự động khóa màn hình, điện thoại vẫn còn dừng lại ở giao diện trước khi Giản Nhung ngủ.
Là một Tieba LOL nổi tiếng nào đó, tuyển thủ nào muốn tự kiếm khổ cho chính mình thì lướt.


Giản Nhung đang xem bài đăng có tên là【Video quay lại toàn bộ quá trình Road đánh người】, cậu đang cãi nhau với người khác trong khu bình luận.
Cũng không biết phía trên Giản Nhung mắng cái gì, hater kia đã hoàn toàn mất bình tĩnh——


【Kẻ kia còn đã bị bảo vệ kéo lại rồi, chẳng lẽ Road không phải vô cớ đá người ta một cước sao? Đệt, bỏ đi tao không cãi nhau với mày nữa, mày là nhất rồi, tao tuyên bố mày chính là Fan đệ nhất của Road, một mình mày chửi đến tám mươi bài, tao phục rồi, mày trâu bò. 】


Trong khung trả lời Giản Nhung còn đang gõ nhưng chưa gửi đi: 【Cầm dao đâm mà cũng có thể là “vô cớ”, vậy mày hãy chờ, tao lập tức cầm cây đuốc đến chúc Tết mày】
Chữ ngừng ở chỗ này còn chưa gõ xong.
Vài bài bình luận trước chửi đích danh Soft nhưng Giản Nhung hoàn toàn không trả lời lại.


Tuy trong gaming house có hệ thống sưởi nhưng nằm ngủ cả đêm trên sô pha chắc chắn ngày mai sẽ khó chịu.
Lộ Bá Nguyên bấm tắt điện thoại, đưa tay vuốt tóc của Giản Nhung.
Giản Nhung ngủ rất nông lập tức tỉnh lại.


Cậu ngẩng đầu nhìn thấy Lộ Bá Nguyên thì ngần ra, bởi vì vừa mới tỉnh dậy hơi chậm chạp, Giản Nhung lại nằm không nhúc nhích, đôi mắt vì còn buồn ngủ mà đỏ lên: “…Tui nghe phố huấn luyện viên nói hai anh đến Liên Minh.”


Không phải hỏi chuyện của tên côn đồ, Lộ Bá Nguyên hơi bất ngờ, nhưng vẫn trả lời: “Ừm.”
“Thế nào?” Giọng của Giản Nhung hơi khàn: “…Bị phạt hả?”
“Có.”
Giản Nhung không từ bỏ mà vẫn hỏi: “Anh cũng bị phạt hả?”
“Có.”
Giản Nhung ngậm miệng.


Cậu vừa tìm kiếm một chút về xử phạt của Liên Minh về chuyện đánh nhau ẩu đả. Hai xử phạt cấm thi đấu một là cấm một mùa hai là cấm vĩnh viễn.
Giản Nhung kinh ngạc nhìn anh vài giây, sau đó bật dậy, cầm áo khoác mặc lên người.
Lộ Bá Nguyên gọi cậu lại: “Đi đâu?”


Giản Nhung nói với giọng còn buồn ngủ: “Đi nói lý với bọn họ.”
Lộ Bá Nguyên nhìn tư thế này của cậu chẳng giống đi nói lý mà như muốn cấm bó đuốc đi chúc Tết.
Anh túm lại mũ áo khoác của Giản Nhung: “Đừng đi nữa.”


“Vì sao? Bọn họ tan ca rồi hả?” Thở một hơi, Giản Nhung kéo khóa kéo một đường lên cổ áo: “Bao giờ thông báo xử phạt? Mấy giờ bọn họ đi làm?”
“Mới trao đổi xong, chưa thông báo nhanh vậy đâu.” Lộ Bá Nguyên nói: “Hơn nữa tôi nhận xử phạt rồi.”


“Anh nhận rồi?!” Giản Nhung xù lên: “Tui không chấp nhận! Là tên đần kia cầm dao xông lên, bọn họ dựa vào cái gì mà phạt anh? Chuyện này không liên quan đến anh! Bọn họ hoàn toàn vô lý…”


“Đúng là hơi vô lý.” Lộ Bá Nguyên dừng lại: “Nhưng mười ngàn tệ tôi vẫn bằng lòng bỏ ra, dù sao thật sự đã động thủ rồi, cũng là tỏ thái độ thôi… Huống chi anh Đinh nói, mười ngàn tệ này là câu lạc bộ chi trả.”


“Cho dù là động thủ cũng là phòng vệ chính đáng, bên kia dựa vào cái gì mà cấm thi——” Giản Nhung miệng nhanh hơn não, nói nửa chừng thì ngừng lại: “…Mười ngàn?”


Lộ Bá Nguyên “Ừm” một tiếng: “Tôi đánh người, cậu mắng người, hai chúng ta mỗi người mười ngàn. Có ý kiến gì sao? Nếu có, ngày mai tôi nói với anh Đinh đi thảo luận.”
Kết quả này tốt hơn Giản Nhung dự đoán. Thế cho nên cậu đứng đờ ra một lúc mới nói: “…Không có.”


Lộ Bá Nguyên gật đầu, đưa tay kéo khóa kéo mà trong lúc tức giận Giản Nhung kéo lên tận cằm xuống thấp một chút: “Vậy thì đi ngủ thôi.”
※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※