Từ trong cửa sổ video, Lộ Bá Nguyên nhìn thấy một cánh tay vung vẩy ở phía sau anh, sợ bị nhận ra, Giản Nhung còn đội mũ lên đầu.
Làm xong coi như chu toàn, chỉ là…
【A A A trong gaming house của Lộ thần sao có con gái!!】
【Con gái sao? Tui thấy mặc đồ nam mà?】
【Thằng con trai nào có cánh tay nhỏ như thế?】
【Cánh tay của bé Ngu Ngốc cũng nhỏ giống thế.】
【 Cái người vừa nói ấy, hình như giống thật】
【Lộ một góc của vành nón…là mũ Goods của TTC? Hình như Soft cũng có một cái, trong trận đấu trực tiếp có đội】
【A? Ý là phía sau Road là con tui hả?】
【Nó trốn nhanh quá, không thấy rõ ở trên đó có chữ ký của Road không…】
【Mấy đứa thẳng nam tưởng tượng nhiều quá rồi, sao là Soft được, nó vừa vào gaming house TTC sẽ bị Tiểu Bạch và Pine diệt khẩu rồi…Không, nói đúng hơn nó xuất hiện ở bất cứ câu lạc bộ nào, tỷ lệ sống sót không cao. 】
【nsdd】 (Viết tắt của 你说得对 (ni shuo de dui) nghĩa là bạn đúng)
【Thật khó mà không đồng ý】
【Kan tặng 100 triệu like cho bình luận của bạn】
Lộ Bá Nguyên mặc cho bọn họ suy đoán rồi phủ định, anh tắt trợ giúp mưa đạn đi không còn tương tác với khán giả nữa.
Câu lạc bộ MFG.
Không Không ngồi trên ghế gaming xem live stream, bỗng nhiên có người dùng bút gõ lên đầu, là huấn luyện viên của đội bọn họ: “Không cố gắng lên điểm, còn xem live stream? Kênh phát sóng của chính cậu đâu? Tỉnh táo một chút, cậu là người duy nhất trong đội còn chưa lên Kim Cương I đó, ngay cả mấy người của chiến đội TTC cũng đang cố gắng đó, cậu có tư cách gì mà làm biếng hả?”
Không Không không nhúc nhích: “Em xem hai trận, học trộm một ít kỹ năng. ”
“Người ta chơi JG, cậu chơi Mid thì muốn học trộm cái gì? Hơn nữa, nếu như thao tác của cậu ta dễ học như vậy, vậy thì mấy JG Hàn của chiến đội khác có thể cuốn gói về nước được rồi.”
Huấn luyện viên dứt lời, vô tình lướt mắt qua màn hình, đúng lúc là trận giao tranh.
JG Camille của Road vẫn dũng mãnh như trước phối hợp với Mid Katarina đang tiến hành một trận đặc sắc lại kích thích…hai chọi năm.
Huấn luyện viên mở to mắt nhìn năm người đối phương bao vây hai người bọn họ, Road lại căn bản không có ý chạy, anh sử dụng kỹ năng E lướt tới trước mặt AD của đối phương, nhanh tay giết chết với một combo kỹ năng.
Katarina không chút do dự vào cuộc, cậu di chuyện vô cùng nhanh nhẹn, hơn nữa kỹ năng di chuyển của Katarina rất đặc biệt, vậy mà tránh né được vô số kỹ năng AOE sát thương kinh hồn. Cuối cùng, cậu tìm được vị trí hoàn mỹ nhất phóng ra chiêu cuối ——
Quadra Kill (giết bốn mạng liên tiếp)!
Nhìn thấy trên mưa đạn lướt qua vô số câu “Tổ đội đánh đôi vô địch”, huấn luyện viên nhíu mày hỏi: “Đó là ai vậy?”
Không Không: “Lộ thần đó. ”
“Anh hỏi Mid.” Huấn luyện viên hỏi, “Mid mới của TTC?”
Không Không sửng sốt nói: “TTC tuyển Mid mới sao?”
“Nói thừa, trạng thái của Kan kém như vậy, về sau nhiều nhất chỉ là vị trí thay thế, thay thế bây giờ của bọn họ không được, chắn chắn là tuyển người.” Huấn luyện viên nhìn ID của Mid hơi lạ mắt. Anh hỏi: “Hình như là người mới, chắc là đang tập huấn thôi.”
Không Không cái hiểu cái không “Ồ” một tiếng, sau đó nói: “Không phải đâu, bọn họ đánh đôi thôi, chắc không phải là Mid mới của bọn họ đâu. ”
Nghe thấy giọng điệu chắc chắn của cậu ta, huấn luyện viên thắc mắc hỏi: “Vì sao?”
“Mid thay đổi tên tài khoản để chơi, anh chắc chắn biết đấy. ” Không Không nói. “Nó là Soft. ”
Huấn luyện viên: “…”
Không Không mỉm cười: “Soft nhuộm tóc xanh lam đó, trước kia nói đội chúng ta đánh giao tranh như đang diễn《anh em hồ lô》đó.”
Huấn luyện viên im lặng chốc lát, gật đầu: “…Chắc là không phải rồi.”
Không nói đến cái này, tên nhóc này đắc tội nhiều người như vậy, nếu như thật gia nhập chiến đội, sau này mỗi trận đấu của TTC không phải trở thành trận báo thù hay sao?
——
Giản Nhung tập luyện một mình trong một tuần.
Đội huấn luyện viên thay đổi rất nhiều đối thủ cho cậu, 5v đánh rất nhiều trận, cũng đánh quá trận Solo, bận rộn đến mức Giản Nhung nằm mơ cũng thấy tự mình đang đánh trận.
Chiều cuối tuần, Giản Nhung lại lần nữa thắng trận Solo, anh Đinh đưa cho cậu một hợp đồng.
“Chỉ là bản thảo, cậu xem trước, có yêu cầu gì có thể nêu ra.” Anh Đinh nói.
Giản Nhung gật đầu, hỏi: “Em được chọn hả?”
“Một tuần sau chính là thời gian huấn luyện thực tập.” Anh Đinh không tỏ rõ ý kiến, nói: “Tiếp tục duy trì.”
Khi Giản Nhung cầm hợp đồng đi ra thì gặp Lộ Bá Nguyên muốn vào phòng họp.
Lộ Bá Nguyên nhìn thấy thứ trên tay cậu, không hề bất ngờ: “Chúc mừng. ”
“Cảm ơn.” Giản Nhung dừng lại, “Đây chỉ là bản thảo thôi, còn chưa phải là hợp đồng chính thức.”
Lộ Bá Nguyên “ừ” một tiếng: “Hợp đồng phải xem kỹ, đừng để bị hố.”
Cứ như hợp đồng này không phải đưa ra từ chính câu lạc bộ của anh vậy.
Giản Nhung: “Chắc là…không đến mức đó.”
Lộ Bá Nguyên vừa muốn nói gì đó, cánh cửa phòng hợp mở ra, anh Đinh vừa gọi điện thoại vừa vẫy tay với Lộ Bá Nguyên, ý bảo anh nhanh nhanh đi vào.
Giản Nhung muốn nghiêng người nhường lối, Lộ Bá Nguyên cũng nghiêng người đi qua, hai người phút chốc chạm vào nhau.
Cậu nghe Lộ Bá Nguyên nói: “Đi tập luyện đi.”
Vì thế Giản Nhung luyện từ buổi chiều đến mười giờ tối, giữa chừng chỉ mất mười phút ăn hết một tô mì.
Sau khi Tiểu Bạch ăn xong bữa khuya thì quay lại, đúng lúc nhìn thấy cậu vừa kết thúc một trận, giao diện trò chơi tối đi vài giây thì hiện ra cửa sổ thông báo lên hạng Kim cương II.
Khi Giản Nhung tiến vào ván tiếp theo, cuối cùng Tiểu Bạch không nhịn được khẽ cảm khái: “Nó liều mạng thế à? Từ sáng sớm tập luyện cho đến chiều, lại từ chiều cho đến khuya, chăm chỉ cả ngày như thế…cứ thấy mình rất lười ấy. ”
Pine cúi đầu uống nước: “Cậu vô cùng lười.”
“Hứ! Ông nói nhỏ một chút coi!” Tiểu Bạch phản bác, “Tui lười chỗ nào? Hôm nay tui cũng đánh hai tiếng xếp hạng đó được chưa!”
“Ừ, thấy mà, lên cấp Kim cương IV lại thất bại rồi chứ gì. ”Pine nói, “Còn không bằng lười biếng.”
“…”
Tiểu Bạch tức giận đến mức tóc muốn dựng lên trời, vừa muốn động thủ cướp đồ uống của Pine, chợt nghe thấy tiếng chân vội vã, Viên Khiêm với vẻ mặt hoang mang đi vào phòng huấn luyện.
Âm lượng tai nghe của Giản Nhung rất nhỏ, nghe thấy động tĩnh vô thức nhìn ra cửa.
“Anh ấy trở lại rồi.” Viên Khiêm nói một câu không đầu không đuôi.
Tiểu Bạch hỏi: “Ai?”
Viên Khiêm nói: “Kan.”
Tiểu Bạch ngẩn ra, Pine ngẩng đầu khỏi điện thoại, phòng huấn luyện nhanh chóng yên lặng chỉ nghe tiếng chuột máy tính của Giản Nhung.
“Anh nhìn thấy anh ấy xuống xe. ”Viên Khiêm nhìn đất, “Gầy đi nhiều, vừa vào cửa đã bị anh Đinh gọi đến phòng họp rồi.”
Ai nấy đều không có tâm trạng tập luyện nữa.
Tiểu Bạch vốn đã mở Client trò chơi, nghe vậy lập tức tắt máy tính, túm lấy Pine đến phòng khách rồi ngồi xuống vị trí gần phòng họp nhất, muốn bất cứ lúc nào cũng biết được nhất cử nhất động trong phòng họp. Viên Khiêm cũng tắt live stream buổi tối, theo bọn họ đến phòng khách.
Phòng huấn luyện chỉ còn lại một mình Giản Nhung.
Vừa kết thúc một ván, Thạch Lưu hỏi trong ‘Đàm thoại’: “Muốn nghỉ không?”
Giản Nhung lại tiến vào phòng chờ, mở mic rồi nói: “Không, tiếp tục.”
“Không phải nói mệt sao?” Thạch Lưu sửng sờ: “Gần đây ông sao vậy, điên cuồng lên điểm thế?”
“Không có gì.” Giản Nhung nói, “Rank này dễ thắng quá nên đánh có chút nhàm chán.”
Thạch Lưu: “…”
Không phải trước kia ngài đi hành mấy con gà ở rank Vàng vô cùng vui vẻ sao
Giản Nhung đánh đến hai giờ khuya.
Cửa phòng huấn luyện không đóng, cậu nghe thấy tiếng mở cửa của phòng họp, nghe thấy anh Đinh đuổi bọn họ đi ngủ, nghe thấy những người khác lên lầu trở về phòng.
Mãi đến khi ngọn đèn trong phòng khác tắt đi, cậu nói tạm biệt với Thạch Lưu, tắt máy tính về phòng.
Hệ thống sưởi ấm của gaming house rất tốt, Giản Nhung chơi game cả ngày, còn tắm bằng nước nóng, đi ra cảm thấy đầu hơi choáng, cảm thấy ngột ngạt.
Cậu ngồi trên giường một hồi, quyết định đi đến ban công hít thở gió trời.
Rèm cửa ban công khép hờ, cửa sát đất không đóng chặt, rèm cửa bị gió thổi mang theo hơi lạnh.
Mùi thuốc lá len lỏi vào mũi của Giản Nhung.
“Xin lội, đội trưởng.” Âm thanh của người đàn ông pha lẫn giữa yếu ớt và nghẹn ngào vang lên: “Xin lỗi. ”
Giản Nhung vừa định kéo rèm cửa thì bị âm thanh ngoài ban công truyền đến khiến cậu ngừng động tác lại.
Âm thanh này cậu từng nghe qua ở buổi phỏng vấn sau trận đấu, là Kan.
Kan cúi đầu, đưa tay nặng nề lau mặt, sau đó thật lâu lời nói tiếp: “Thật sự tôi chỉ làm một lần…”
“Chỉ một lần trong vòng bán kết kia, tôi thỏa thuận với bọn họ chỉ đánh hai trận…Trong đó một trận là ván cược bao nhiêu mạng, tuyệt đối không ảnh hưởng đến thắng thua, trận quyết định tôi vốn nghĩ sẽ cố gắng đánh, nhưng cậu lại thay đổi tôi…Tôi, tôi không có ý trách cậu. Xin lỗi.”
“Bọn họ tìm tôi rất nhiều lắm, tôi mới đồng ý làm lần này, tôi cho rằng…ảnh hưởng không quá lớn.”
“Xin lỗi, đội trưởng.”
“Tôi chưa từng nghĩ để chiến đội thua, tôi muốn thắng…”
“Anh là quán quân thế giới.” Kan nói lộn xộn cả ngày, một giọng khác cuối cùng mới lên tiếng.
Giọng của Lộ Bá Nguyên rất trầm, nghe không ra tâm trạng nào cả, bình tĩnh cứ như một người ngoài cuộc. Anh hỏi: “Có đáng không?”
TTC là chiến đội giàu có trong LPL, lương một năm và phí đại diện rất cao.
Giá bên kia đưa cho Kan cộng lại cũng chỉ bằng thu nhập hai năm của anh ta.
“…Tôi biết, tôi chưa từng làm ở mùa khác, đội trưởng.” Kan rưng rưng nước mắt, nói năng hơi lộn xộn, “Hai năm nay tôi đánh không tốt, toàn bộ trên mạng đều chửi tôi, anh Đinh cũng đang tìm Mid mới, không dự định ký tiếp với tôi. Bình thường hiệu quả live stream của tôi cũng không tốt, rời khỏi đội sau này lương căn bản của nền tảng phát sóng cũng không cao…Đội trưởng, tôi có ba đứa em gái, ba mẹ tôi đều thất nghiệp, ba tôi năm nay còn bị bệnh thận, cả nhà chỉ dựa vào tôi…”
“Xin lỗi, ý chí của tôi không kiên định, là tôi hèn nhát…Tôi chỉ muốn để bọn họ sống tốt hơn một chút.”
“Nhưng tôi chỉ có làm một lần này thôi, lúc đó tôi như bị quỷ ám…Xin lỗi.”
Gió đêm thổi va vào cửa vang lên tiếng vù vù.
Trên ban công rơi vào khoảng im lặng, chỉ nghe thấy tiếng hít thở nặng nề của Kan.
“Tôi biết tôi không còn mặt mũi nói những lời này,” Giọng nói Kan khàn khàn, “Đội trưởng, xin…”
“Không cần nói xin lỗi với tôi.” Lộ Bá Nguyên lạnh nhạt cắt lời.
Anh dụi đầu điều thuốc vào gạt tàn, giọng nói bình tĩnh lại lạnh lùng: “Tôi không lấy được quán quân, là vấn đề của bản thân, sang năm tôi còn có thể lấy được. Nhưng anh đã không còn có cơ hội nữa. Câu xin lỗi này giữ lại cho bản thân đi.”
Giản Nhung nghe đến nhập thần, mãi đến khi cửa ban công bị người ta đẩy ra, cậu mới giật mình, vô thức trốn vào bên phải rèm cửa.
Kan lau nước mắt đi ra, bước đi lảo đảo.
Tuy rằng không cố tình nghe trộm, nhưng Giản Nhung vẫn bất giác mà thở một hơi. Khi cậu đang muốn rời đi thì truyền đến tiếng bước chân, cậu vội vàng lui về sau trốn vào vào chỗ vừa nãy.
Cậu nhìn thấy Lộ Bá Nguyên đi vào trong, đóng cửa ban công lại, sau đó…tiến về phía cậu.
Lộ Bá Nguyên mặc một chiếc áo tay dài khá mỏng, mùi thuốc lá trên người đã bị gió đêm thổi phai nhạt đi rất nhiều. Anh cầm một cái gạt tàn mà bên trong có không ít tàn thuốc.
Anh đứng trước mặt Giản Nhung, Giản Nhung nhấp nhấp môi, nhận mệnh mà ngẩng đầu lên: “Đội trưởng…”
Vừa gọi xong, bản thân Giản Nhung cũng sửng sờ.
Xong.
Vừa rồi bị tiếng gọi “đội trưởng” “đội trưởng” của Kan liên tục vang trong đầu nên cậu bị lịu theo luôn.
Giản Nhung đang muốn gọi lại thì chợt nghe Lộ Bá Nguyên cúi đầu “ừ” một tiếng.
“Ghét mùi thuốc lá không?” Lộ Bá Nguyên hỏi.
Bởi vì vừa rồi hút không ít nên giọng nói của anh hơi khàn.
Không ngờ sẽ hỏi điều này, Giản Nhung loạn nhịp một cái, nói: “Không ghét.”
Lộ Bá Nguyên gật đầu, lại hỏi: “Có hút không?”
“Không hút.”
Lộ Bá Nguyên nói: “Ngoan.”
Chữ “ngoan” này trực tiếp đóng đinh Giản Nhung luôn.
Có lẽ đã lâu rồi không ai nói như thế với cậu, trái tim của cậu đập điên cuồng, hai tai cũng nóng lên từng đột.
“Không ngủ được sao?” Lộ Bá Nguyên hỏi cậu.
“…Trong phòng hơi ngột, muốn ra ngoài cho thoáng khí.” Giản Nhung dừng lại một chút rồi bổ sung thêm một câu, “Không phải cố ý nghe lén đâu.”
“Ừ, đi đi.”
Giản Nhung gật đầu, đang muốn xoay người đi ra ban công, lại nghe Lộ Bá Nguyên gọi lại “Khoan đã”.
Sau đó mái tóc của cậu bị người ta vuốt nhẹ một cái, vừa rồi ở bên ngoài có gió thôi nên bàn tay của Lộ Bá Nguyên hơi lạnh.
“Gần đây anh Đinh cấm tôi hút thuốc, giữ bí mật chuyện này nhé.” Lộ Bá Nguyên nói.
Giản Nhung gật đầu tựa như tượng gỗ: “…Oh.”
Lộ Bá Nguyên hài lòng: “Chiều mai có trận đấu huấn luyện, đi ngủ sớm một chút.”
Sau khi Lộ Bá Nguyên rời đi, Giản Nhung đi ra ban công, ở trong gió lạnh thổi mười phút.
Dưới nhiệt độ mấy độ này, cậu không cảm thấy lạnh chút nào, thậm chí còn cảm thấy nóng đến muốn toát mồ hôi.
Đứng một hồi, Giản Nhung nắm lấy áo của mình đưa lên mũi ngửi.
…Hình như có mùi thuốc lá.
Vậy đứng hóng gió một lát nữa.
Giản Nhung cũng không biết mùi thuốc lá có thật sự vương trên người cậu hay là do tác dụng của tâm lý nữa, cậu cứ cách một lúc lại ngửi thấy, mãi đến khi mùi đã bớt đi mới quay người vào trong phòng.
Tiếp đó vừa mới quay đầu lại thì đối mặt với Tiểu Bạch đang cầm quần áo ướt ra ban công phơi khô.
Nước trên quần áo nhỏ tích tách xuống đất, có thể nhận ra đối phương đã đứng đây một thời gian rồi.
Tiểu Bạch nhìn thấy vị thanh niên trước mặt này đứng hóng gió cả ngày, còn hay ngửi áo vuốt tóc mình, ánh mắt mang theo ba phần hoài nghi ba phần mờ mịt và bốn phần khó xử, một lúc sau mới cứng ngắc lên tiếng: “……Cái gì nhỉ, chào buổi tối?”
※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※