Viên Khiêm hít hít mũi, đứng chờ bên cạnh đồng đội ôm nhau.
Nhìn trái nhìn phải, hai bên không có ý định buông ra.
Anh ta bất lực đi qua đi lại trên sâu một hồi, mới nảy lên suy nghĩ “Ôm lâu lắm rồi phải không” đã bị anh Đinh xông lên sân ôm lấy.
Sau khi kết thúc trận đấu ống kính vĩnh viễn thuộc về người thắng, cảnh này được ống kính ghi lại mọi góc.
Bình luận ngắn “TTC đỉnh” lướt qua trên kênh live stream, sau đó đã bị một màn này làm sai lệch——
【Trông thấy pha cướp Baron của Lộ thần khiến tui muốn mang thai luôn á á á——】
【Savior khóc rồi, thật tội mà T-T, đừng khóc PUD chúng ta sang năm trở lại! Cuối cùng chúc mừng TTC!!!】
【Soft thật sự muốn đến Hàn Quốc chôn rish…】
【Ôm một phút hai mươi giây rồi đó, còn chưa đủ sao.】
【Làm gì vậy hả làm gì vậy hả Tiểu Bạch ông muốn ghìm chết Pine sao?!】
【Đệt! Tay của Road đặt trên mông con tui kìa!!!?】
【Soft nắm chặt sắp hư áo của chồng tui…】
【Fan cha only, vì con trai năm nay lần đầu tiên theo dõi trận đấu LOL, muốn hỏi chiến đội giành được quán trước đây cũng ôm như thế hả? Tui với vợ tui chưa từng ôm chặt như thế đâu.】
【Anh Khiêm không phải là người thắng nhân sinh duy nhất có bạn gái trong đội sao? Vì sao bây giờ trông còn thảm hơn chó độc thân vậy Ha ha ha ha ha】
Cuối cùng là anh Đinh vỗ vai của họ bảo họ đi nâng cúp, Giản Nhung mới buông ra.
Vì kích động mà mặt của Giản Nhung đỏ lên, đôi mắt sáng rực, trên đường đi tới giữa sân khấu ɭϊếʍƈ môi mấy lần.
Năm người họ đứng vòng quanh cúp, nâng cao cúp trong vô số tiếng reo hò và giọng nói của MC.
Sau đó xuống sân như thế nào, ôm đồng đội khác như thế nào, bỏ thiết bị ngoại vi vào balo ra sao…Giản Nhung không có ấn tượng gì mấy.
Cậu cảm thấy mình lơ lửng một lúc, mãi đến khi ngồi vào ghế phỏng vấn sau trận đấu mới bị ánh đèn chớp nhoáng kéo tâm trí lại.
Năm người họ ngồi dàn hàng, trang trọng như buổi hợp báo sau trận đấu NBA hay World Cup.
“Sao giải Mùa Xuân năm nay lớn thế?” Viên Khiêm kinh ngạc: “Đây là thể diện mà Chung kết thế giới năm ngoái mới có thôi.”
“Đừng hỏi, hỏi đến chính là giá trị thị trường của LPL tăng lên hàng năm.” Anh Đinh mỉm cười với các phóng viên, khẽ nói: “Được rồi, sắp bắt đầu rồi.”
Tuy cảnh tượng lớn, nhưng câu hỏi quay đi quẩn lại cũng chỉ mấy cái, đại khái câu hỏi trên phương diện thi đấu, thỉnh thoảng xen lẫn vài câu riêng tư.
Thành viên của TTC phần lớn là người lõi đời, ngay cả Pine cũng chỉ đánh hai mùa thi đấu, trả lời câu hỏi rất điêu luyện, hơn nữa bản chất đều là một đám ‘trạch nam’, đối mặt trả lời câu hỏi của nhà báo cũng không thoải mái như đang đối mặt với máy tính mở live stream, cho nên mọi người nói cũng rất ít, bao gồm cả Tiểu Bạch, cũng trả lời câu hỏi hợp tiêu chuẩn rồi kết thúc.
Tới phiên Lộ Bá Nguyên, ký giả hỏi: “Là đàn anh, anh cảm thấy biểu hiện của JG mới Đà Đà của PUD như thế nào?”
Lộ Bá Nguyên lời ít ý nhiều: “Không tệ.”
“So với XIU đối thủ cũ của anh thì sao?”
“Kém chút.” Lộ Bá Nguyên thản nhiên nói: “Nhưng mà nếu như ổng ngày nào cũng gửi tin nhắn làm phiền tôi mặc kệ chính sự thì có thể không bao lâu sẽ bị người mới thay thế đó.”
Ký giả không nhịn được phì cười một tiếng, lại bị cô nhịn lại: “Vậy…Câu hỏi cuối cùng, thật ra fan đều vô cùng hứng thú của chuyện tình cảm của anh, nhân dịp ngày vui hôm nay, có thể tiết lộ một chút cho mọi người không?”
Lộ Bá Nguyên nhướng mày lên một chút, im lặng một lúc.
Khi ký giả cho rằng anh không trả lời, vừa định nói “Không muốn nói cũng không sao” thì——
“Em ấy tóc ngắn.” Lộ Bá Nguyên dừng lại hai giây, bổ sung: “Còn nhuộm tóc.”
Cả sân yên tĩnh vài giây, chỉ có vài ánh đèn liên tục chớp nhoáng.
Cảm giác được vào ánh mắt ngạc nhiên của các đồng đội còn lại, cùng với ánh mắt cười ngậm lệ của anh Đinh, Lộ Bá Nguyên lên tiếng nhắc nhở một cách hờ hững: “Tôi nói xong rồi.”
Ký giả: “Hả…Được…Cảm ơn.”
Cameras lại chuyển sang bên phải——
Mid tóc ngắn màu xanh của TTC xuất hiện trên màn hình.
Ký giả: “…”
Giản Nhung: “……”
Khán giả xem live stream luôn cảm thấy không đúng chỗ nào đó: “…”
Anh Đinh gượng cười: “Hy vọng mọi người có thể hỏi nhiều về thi đấu hơn.”
Ký giả gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, hỏi mấy câu hỏi khá thông thường.
Giản Nhung chắp tay đặt trước bụng, trả lời y như lời của anh Đinh dạy trước, không sai phạm hay bỏ sót gì.
Đến cuối cùng, ký giả hỏi: “Sắp tới cậu và các đồng đội thay mặt LPL chinh chiến MSI năm nay, cũng là lần đầu tiên cậu tham gia sự kiện thi đấu quốc tế, cậu sẽ cảm thấy hồi hộp không?”
Giản Nhung: “Sẽ không có.”
“Có e ngại chiến đội hay tuyển thủ nào không? Ví dụ như Master của chiến đội HT được xem nhất Mid đệ nhất thế giới hiện nay…”
“Không có.
Tuy rằng tôi không biết ai đánh giá Mid đệ nhất thế giới…” Giản Nhung ngắt lời cô, ánh mắt bình tĩnh nhìn về ống kính: “Những người kia sẽ nhanh chóng thay đổi cách nhìn của mình.”
Quá trình phức tạp, một tiếng rưỡi sau khi trận đấu kết thúc, TTC mới có thể ngồi xe trở về khách sạn.
Tuy rằng đánh bốn ván, coi như hôm nay thức dậy sớm, nhưng sau khi đoạt được cup vô địch không ai cảm thấy mệt, phấn khởi đến mức hận không thể quay lại sân đánh tiếp một trận BO nữa.
Địa điểm của tiệc chúc mừng thắng lợi là phòng riêng của một nhà hàng lớn, hôm kết thúc vòng bán kết anh Phú đã đặt.
Theo lời anh ta nói, nếu đêm nay thắng thì là tiệc chúc mừng đoạt giải quán quân; thua thì là tiệc chúc mừng á quân.
Quay về khách sạn tắm rửa xong thì mọi người xuất phát đến nhà hàng.
Vì để không căn da bụng chùng da mắt, ngoại trừ Giản Nhung có tiền sử hạ đường huyết ăn vài lát bánh mì, những người còn lại hôm nay chưa ăn gì, cho nên thức ăn vừa mới lên mọi người đã lao vào ăn ớt kèm rượu.
“Mấy cậu nói đây là chuyện gì…” Viên Khiêm giơ điện thoại của mình lên, giương mặt đỏ bừng lên vì ăn ớt: “Top tìm kiếm thứ nhất là TTC đoạt giải quản quân, thứ hai là SoftRoad ôm nhau, thứ tám ByePine ôm nhau, thứ chín Viên Khiêm không ai ôm…mẹ nó chứ…”
Tiểu Bạch bắt trúng trọng điểm: “Dựa vào gì mà tui với Pine ở dưới bọn anh tui chứ?!”
Lộ Bá Nguyên nhìn về phía anh Đinh: “Chiến đội chúng là người tiêu dùng hàng nằm của top tìm kiếm Weibo đấy hả?”
Anh Đinh thầm nói ông đây thật sự có dùng tiền cũng mịa nó cũng không để bốn đồng đội bán hủ trên top tìm kiếm.
“Đây là độ HOT của LPL hiện tại.” Anh Đinh uống một hớp rượu trắng, đã có chút hơi ngà ngà say: “Cho nên mấy đứa nhìn đây này, nhìn nếp nhăn khoé mắt của anh đây… Có chút lương tâm đi, đừng có ngày nào cũng gây chuyện.”
Lệnh cấm rượu tạm thời huỷ bỏ, bầu không khí đêm đó rất tốt nên ngay cả Giản Nhung cũng không cưỡng được uống hai ly.
Lộ Bá Nguyên vừa định bảo cậu uống ít thôi, Tiểu Bạch đã cướp lời anh nói trước: “Ông đừng uống, lần trước uống thành dạng gì rồi trong đầu không nhớ sao, hôm nay ông lại là quán quân giải Mùa Xuân mà điên điên khùng khùng bị khiêng đi giống lần trước thì khó coi lắm đó.”
Ngăn rượu theo kiểu tự sát, Lộ Bá Nguyên coi như đã được chứng kiến rồi.
Sau khi kết thúc tuy rằng Giản Nhung không say nhưng cũng gần như thế, ngay cả bước đi cũng lảo đảo mắt thì híp lại, nhìn không rõ người.
Nhưng mà Tiểu Bạch còn ghê hơn, tình trạng bây giờ của cậu ta giống hệt như lúc đoạt giải quán quân, từ lúc ra khỏi nhà hàng đến lúc quay về khách sạn, đều giữ chặt cổ của Pine không tha.
Cái này còn chưa là gì, miệng cậu ta còn lẩm ba lẩm bẩm: “Mười lăm tuổi tui đã uống rượu đánh huấn luyện, tửu lượng của tui rất cao… Tui mà sợ ai chứ! Lần trước là ai! Uống hai ly đã trốn đi tiểu rồi! Có bản lĩnh, lại uống hai ly nữa…”
Giản Nhung tựa trên người Lộ Bá Nguyên, con mắt híp lại: “Đến đây.”
Sau đó Tiểu Bạch thật sự đi một mạch đến phòng của họ.
Cậu ta say không tỉnh táo, hành động lớn tiếng, sợ làm bị thương cậu ta nên Pine chỉ có thể đi theo cậu ta đỡ từ phía sau.
Hai cánh cửa phòng ngủ đều mở, Tiểu Bạch vô thức đi vào căn phòng tương đối sạch sẽ, sau khi nằm xuống giường mới cảm thấy sai sai, hô to với bên ngoài: “Phòng này…hức, ai ở vậy? Vì sao không có vali, không có quần áo… Giường cũng chưa sử dụng…”
Lộ Bá Nguyên không để ý đến cậu ta, anh đỡ lấy thắt lưng của Giản Nhung, nói với Pine cùng đi vào: “Chờ cậu ta ngủ thì đưa về.”
Pine nhìn thoáng qua hai cái vali trên đất trong phòng đối diện, vài giây sau mới thu lại tầm mắt: “Dạ, cậu ta say ngủ nhanh lắm, em đứng chờ cậu ấy ở đây.”
Giản Nhung vốn thiếu ngủ, rượu vào bắt đầu đau đầu, được Lộ Bá Nguyên đặt lên giường là ngủ ngay.
Lộ Bá Nguyên giúp cậu cởi giầy cởi tất rồi vào WC giặt khăn mặt.
Dáng vẻ của Giản Nhung khi ngủ rất yên tĩnh, Lộ Bá Nguyên cúi người, đưa tay vén hết tóc của cậu ra sau, dùng khăn lau mặt cho cậu.
Da cậu dễ đỏ, khi lau Lộ Bá Nguyên không dùng sức.
Khi lau gần xong thi Giản Nhung bỗng nhiên mở mắt ra.
Đôi mắt của Giản Nhung rất sáng, hình như cậu uống đến múc hơi choáng, đối diện với Lộ Bá Nguyên hai giây mới nhận rõ người trước mặt là ai.
Ánh mắt của Giản Nhung hơi ngớ ra, Lộ Bá Nguyên buồn cười nhìn cậu một hồi, anh khẽ gõ gõ cằm của cậu: “Ngẩng đầu lên, lau cổ chút…”
Anh còn chưa nói xong, đột nhiên Giản Nhung đưa tay ôm lấy cổ của Lộ Bá Nguyên, kéo anh xuống.
Lộ Bá Nguyên chỉ sửng sốt một giây, lúc sau lập tức phối hợp cúi đầu xuống.
Lộ Bá Nguyên khom người, một tay giữ bên gối của Giản Nhung, yên lặng lại hừng hực hôn lên môi cậu.
Lúc đầu là Giản Nhung chủ động, nhưng cậu hơi choáng, sau khi đè người xuống hôn trái lại chậm chạp đi nhiều, từ từ nhắm mắt tuỳ Lộ Bá Nguyên.
Giản Nhung bị hôn đến mức tai đỏ bừng, Lộ Bá Nguyên ném khăn lên thảm, cánh tay khác của anh giữ lấy bên cổ của cậu, ngón cái đặt lên hầu kết của cậu, khẽ vuốt cái cái, ý bảo cậu điều chỉnh hơi thở.
Bất chợt phía sau vang lên tiếng “cạch cạch” không kịp phòng bị, cánh cửa phòng bị người ta mở ra.
Lộ Bá Nguyên không lui lại ngay lập tức.
Qua khoảng hai giây, anh mới thong thả đứng lên, đưa tay lau miệng giúp Giản Nhung đã nhắm mắt lại, sau đó quay đầu nhìn về phía cửa.
Tiểu Bạch trong cơn say muốn tìm Giản Nhung đại chiến ba trăm hiệp nữa đứng sững tại chỗ, mở miệng to cả buổi mà không bắn ra cái rắm gì, cậu ta nắm chặt Pine đang đỡ mình, đầu tiên nhìn Lộ Bá Nguyên một cái, rồi nhìn sang Giản Nhung đang ngủ một cái.
Nhìn thấy cảnh này rồi, dù cho uống mười cân rượu trắng thì cũng tỉnh táo lại thôi.
Uống rượu vào thì lá gan cũng lớn, Tiểu Bạch ngớ người thật lâu, sau đó lắp ba lắp bắp hỏi: “Anh…Anh…Cậu ta…Các anh…Anh và Giản Nhung hôn môi sao?”
Lộ Bá Nguyên nói: “Ừa.”
Tiểu Bạch: “…”