Màn trask-talk trước khi thi đấu bắt đầu.
Trước khi đến Trùng Khánh, Tiểu Bạch đã đọc tám ngàn tám trăm tám mưới tám lần mỹ thực Trùng Khánh mà cậu ta tra được trên kênh đàm thoại của đội trong trận huấn luyện.
Lúc tới Trùng Khánh, anh Đinh lùa người như lùa vịt lên xe bus của chiến đội sắp xếp, đưa mọi người đến Hadilao.
Chuyến đi Trùng Khánh lần này còn có nhân viên.
Phó quản lý, phó huấn luyện viên và nhóm trợ lý sinh hoạt, tất cả cộng lại vừa đủ một phòng riêng.
“Không phải chứ…không nói đến chuyện ăn Hadilao,” Viên Khiêm nhìn cái nồi trước mặt chẳng hề muốn ăn: “Đây? Nước lẩu suông với lẩu nấm?”
Điều hài hoà duy nhất mà năm người TTC chính là thức ăn không cay không vui, mỗi lần nhìn thức ăn mua bên ngoài đỏ rực thì vô cùng vui mừng.
Anh Đinh không biểu cảm đặt thực đơn xuống: “Hôm trước khi vòng bán kết mùa trước mấy đứa ăn ếch cay, một tiếng trước khi thi đấu Kan còn la đau bao tử, vẫn chưa rút kinh nghiệm sao?”
Viên Khiêm chống cằm: “Nói nhảm, lúc ấy người ta muốn bán độ nên hồi hộp, có thể không đau bao tử sao?”
Cả đám vốn đang ỉu xìu nghe xong cũng nhịn không được mà buông tiếng cười giễu, trong đó còn đệm thêm vào cái “Đệt”, “Mịa nó”.
Thời gian chính là phương thuốc tốt nhất, lúc đầu thế nào cũng không chấp nhận được, khó chịu và ghê tởm, chuyện qua rồi cũng coi như một câu chuyện cười mà thôi.
Giản Nhung không cười.
Lúc trước cậu không ở đó, cho nên không có cảm xúc với những người đã trải qua chuyện này rồi lại cười hai tiếng, cũng may là cậu không ở đó, nếu không bây giờ cậu đã bị cấm thi đấu vĩnh viễn vì ẩu đả với Kan.
Lộ Bá Nguyên cũng vậy.
Bản thân XIU bị thương cũng không muốn đối thủ dễ chịu, từ khi xuống máy bay đã bắt đầu quấy rối tinh thần của Lộ Bá Nguyên, nào là “Bạn cũ, đã lâu không thấy ông chơi JG EZ rồi, thật nhớ quá đi”, “Tui cảm thấy Mid của mấy ông chơi Talon rất khá nha, có muốn chơi trong trận chung kết không”, Lộ Bá Nguyên đã trực tiếp cài đặt chế độ ‘Không làm phiền’ cho anh ta sau khi đọc hết những tin nhắn chưa đọc.
Mấy ngày nay huấn luyện rất căng, tối hôm qua Giản Nhung ngủ không đủ giấc, ngủ bù thêm hai tiếng rưỡi trên máy bay, bây giờ càng mệt hơn.
Mí mặt cậu mất tinh thần rũ xuống, sau đó ngáp một cái, rốt cuộc nhịn không nổi nữa nhìn về phía người bên cạnh: “Ông mịa nó có gì thì nói đi.”
Tiểu Bạch: “…”
Giản Nhung đã phát hiện từ sớm, từ khoảng khắc cậu tỉnh giấc đi xuống máy bay, ánh mắt của Trang Diệc Bạch vẫn cứ dán lên người cậu.
Tiểu Bạch muốn hỏi lại không dám hỏi, vì thế cậu ta cầm muôi giả bộ vớt đồ ăn trong nồi: “Không, muốn hỏi ông có ăn…nấm không?”
Giản Nhung vô cùng cáu kỉnh sau khi thức dậy cho nên mặc kệ câu ta.
Bữa cơm đêm nay coi như diễn ra suôn sẻ.
Anh Đinh nhìn các thành viên ỉu xìu, thật là hài lòng.
Một đêm trước đánh Chung kết tuyển thủ của chiến đội khác căng thẳng đến mức tần suất vào nhà vệ sinh tăng gấp đôi, còn mất ngủ ngủ mơ, hôm sau nhìn mặt mình trong gương như gương mặt của kẻ hư thận.
Thành viên của họ sẽ không thế, kinh nghiêm thi đấu nhiều hơn, trạng thái tâm lý đứng đầu trong các tuyển thủ chuyên nghiệp.
Còn thành viên mới của họ…
Anh Đinh quay đầu lại nhìn, đúng lúc nhìn thấy Giản Nhung kéo áo của Lộ Bá Nguyên cứ như kẻ trộm, sau đó cầm gia vị ớt cay giấu ở góc ghế lén lút đưa cho Lộ Bá Nguyên dưới gầm bàn.
Anh Đinh: “…”
Đừng nói Chung kết giải Mùa Xuân.
Cho dù ngày mai là đánh Chung kết thế giới, e rằng lông mày của thành viên mới của họ cũng chả thèm nhướng lên một chút.
Nhưng sự tốt đẹp bình thản này cũng duy trì không được bao lâu.
Là một chàng trai béo khoẻ ăn ít dễ no, Tiểu Bạch vẫn như ngày thường vừa ngậm tăm chờ mọi người ăn xong, vừa lướt điện thoại cho thời gian trôi nhanh.
【Chào mừng chiến hạm mạnh nhất LCK, chiến đội HT tham gia Momo Live! Toàn bộ thành viên của HT sẽ chính thức bắt đầu phát trực tiếp vào tám giờ tối nay 】
Tiểu Bạch “Đệt” một tiếng trong đầu, tiện tay bấm vào bị chuyển thẳng đến kênh live stram của Rish xạ thủ của chiến đội HT——
Đúng là trùng hợp, Rish đang xem clip Cassiopeia 1vs đặc sắc của Giản Nhung.
Bởi vì không muốn xem live stream, Tiểu Bạch còn chưa kịp đeo tai nghe vào, một giọng điệu nghe như trào phúng cay độc bằng tiếng Hàn phát ra từ chiếc điện thoại.
Rish: “&#%¥…Soft…%.”
Rất ít người đang ngồi tại đây nghe hiểu được tiếng Hàn, nhưng mọi người trên bàn ăn đều quay đầu nhìn sang.
Đáy mắt của Lộ Bá Nguyên tối đi, đặt đũa xuống, cầm khăn ướt lau tay.
“Cậu đang xem live stream của ai? Sao anh nghe thấy ID của Giản Nhung…” Viên Khiêm nghiêng đầu qua dòm, sau khi nhìn thấy giao diện video ở góc dưới trái màn hình điện thoại đã la lên: “Đệt, người của HT sao lại mở live stream bên chúng ta vậy?”
Anh Đinh húp nước lẩu: “Ở Momo Live hả? Anh nghe nói chính HT chủ động liên hệ.
Ban đầu bọn họ liên hệ với Star TV, nhưng ông chủ của Star TV biết lịch sử đen của họ, từ chối không chút suy nghĩ, sau đó mới tìm Momo.”
“Ông chủ của Momo nghĩ sao vậy trời?” Viên Khiêm kinh ngạc: “Ai cũng biết nội bộ HT kỳ thị LPL, cho nên không có fan của họ ở trong nước…”
“Không cần fan.” Lộ Bá Nguyên nói rất thản nhiên: “Người thích mạnh và tò mò thì có nhiều, hơn nữa những người chửi bọn họ cũng là khán giả—— Có lưu lượng là được, nền tảng live stream kiếm tiền không dựa vào phần thưởng.”
Anh Đinh gật đầu: “Hơn nữa nói thật, Fans của Master ở trong nước có rất nhiều, phần lớn những người đó đều ghét LPL.”
Giản Nhung ăn xong bao tử bò mà Lộ Bá Nguyên vừa mới nhúng cho cậu, mới quay đầu hỏi: “Tên đần kia nói em gì vậy?”
Giản Nhung cũng không phải là người có trái tim yếu đuối, Lộ Bá Nguyên không định giấu cậu.
“‘Ngay cả Cassiopeia này của Soft mà cũng có thể pentakill, hình như năm nay LPL càng ngày càng kém càng xong đời rồi, xem ra cho dù có chuyển nhượng nhiều đội viên Hàn cũng vô dụng thôi.
Sau này mọi người vẫn nên ủng hộ chi HT chúng tôi nhiều nhé, E-Sports không phân biên giới, tuyển thủ của chúng tôi có thể đánh E-Sports bên bạn, các bạn cũng có thể thích chiến đội E-Sports nước chúng tôi’…” Giọng của Lộ Bá Nguyên cứ bình bình, dịch không sót một chữ: “Đại khái là có ý như thế.”
Anh Đinh: “…”
Phiên dịch chuyên nghiệp cũng chưa dịch một cách tự nhiên như ngài.
Mịa chứ, nếu cậu muốn thấy Mid tiến thẳng vào kênh live stream của Rish móc mỉa thì cứ nói thẳng chứ, hà tất còn dằn vặt anh ở đây.
Anh Đinh buông đũa, đã chuẩn bị xong để kéo Giản Nhung lại.
Ai ngờ Giản Nhung nghe xong lại không có phản ứng gì chỉ thốt một câu “Ngu đần”, dùng đũa gắp nhanh miếng bao tử bò sau đó bỏ vào trong nồi.
Ngược lại Tiểu Bạch trợn to mắt: “Cái tên Rish óc heo này nói cái gì? Nó là cái củ hành gì, mỗi lần đi đường bị em đánh thành shit còn không biết xấu hổ mà bảo fans của LPL làm fan của nó? Mặt chó nằm thắng thối tha này lớn bao nhiêu?!”
“Đúng, nếu năm ngoái không phải Kan… còn không biết ai mới là quán quân đâu.” Viên Khiêm nhíu mày, chậc một tiếng: “Đen đủi.”
“Leo rank lần trước không phải cũng bị Giản Nhung giết thành chó…” Tiểu Bạch nói nói được phân nửa, dùng cùi chỏ thục người bên cạnh, vẻ mặt thắc mắc: “Ông nghe thấy anh tui dịch không?”
Giản Nhung nói: “Nghe rất rõ.”
“Vậy sao ông không có phản ứng gì hết?”
“Mấy tháng nay tui ăn phạt nhiều lắm, cái gần nhất phải đợi đến cuối tuần sau mới hết.” Giản Nhung nói vô cùng lý trí: “Ăn phạt nữa sẽ bị ăn cú cấm thi đấu đó.”
Tiểu Bạch: “…”
Chiêu này của Rish quả nhiên có hiệu quả, hắn ta không có fan gì vì cái miệng tiện của mình, nhưng dựa vào trào phúng các tuyển thủ LPL, độ nổi tiếng của live stream mới từ từ tăng lên.
Phần đông chửi hắn ta, quản lý kênh vừa chửi thầm Rish trong lòng vừa giúp hắn ta khoá người, không cần phải nói rất khó chịu trong lòng—— Đương nhiên còn có một số anti-fan không có điểm mấu chốt ôm chân thối của hắn ta, hùa theo hắn ta chửi tuyển thủ LPL.
Nói chúng chướng khí mù mịt, kinh khủng không chịu nổi.
Để không ảnh hưởng đến tâm trạng của các thành viên, anh Đinh bảo Tiểu Bạch tắt live stream, dẫn mọi người về khách sạn.
Khách sạn ban đầu là sắp xếp của bên tổ chức, nhưng anh Phú muốn mọi người ở thoải mái một chút, vung tay biến phòng của tất cả các thành viên thành dãy phòng cao cấp (suite), mỗi dãy có hai phòng.
Sau khi đảm bảo với anh Đinh sẽ không gây lỗi, Lộ Bá Nguyên cần thẻ phòng, dẫn theo Giản Nhung đẩy giúp anh vali vào phòng.
Đợi đến khi đóng của lại, Giản Nhung mới phát giác suy nghĩ—— Họ như vậy có tính là thuê phòng không nhỉ?
Cậu mỗi tay nắm một tay cầm vali đứng ngớ ra ở cửa.
Lộ Bá Nguyên quay đầu lại hỏi: “Sao vậy?”
Giản Nhung lắc đầu: “…Không sao.”
Cậu kéo vali của Lộ Bá Nguyên đẩy vào phòng, xoay người định đi vào phòng khác, đã bị Lộ Bá Nguyên nắm cổ tay lại.
“Đi đâu vậy?”
Giản Nhung nói: “…Về phòng.”
Nói thì nói vậy, chân vừa bước nửa bước lại chầm chậm thu về.
Lộ Bá Nguyên hơi cúi đầu: “Muốn chia phòng ngủ?”
Giản Nhung do dự hai giây, xoay người đi vào trong, đơ mặt nói: “Không chia.”
Mỗi phòng đều là giường đôi lớn, nhìn qua có thể ngủ được ba người lận.
Giản Nhung ngồi bệt xuống đất mở vali của mình, trước mặt là mấy cái quần trong—— Sáng sớm cậu nhét vội vào, so với vali của Lộ Bá Nguyên thì vali của cậu cứ như vừa bị kẻ trộm bới tung lên.
Lộ Bá Nguyên bỗng nhớ đến gì đó, hỏi: “Sao em không mặc cái mà có hình siêu nhân phía sau vậy?”
“…” Động tác đóng vali lại của Giản Nhung khựng lại, nói ậm ờ: “Nhỏ.”
Lộ Bá Nguyên nhướng mày: “Có sao?”
Giản Nhung cắn răng: “Có.”
Lộ Bá Nguyên cười không chọc cậu nữa, xoa xoa đầu cậu rồi đứng dậy đi tắm.
Sau khi hai người tắm rửa sạch sẽ, Giản Nhung buồn ngủ lao thẳng vào trong chăn, điện thoại kêu lên mấy tiếng cũng không thèm quan tâm.
Lộ Bá Nguyên ngồi ở đầu giường, anh thoát ra ngoài xem khi đang xem clip cắt của một trận đấu.
Giản Nhung vẫn nhắm mắt, lười biếng hỏi: “Ai vậy?”
“Tiểu Bạch.” Lộ Bá Nguyên nói: “Nói muốn xem phòng khách sạn, hỏi chúng ta có thể mở video không.”
Giản Nhung im lặng hai giây: “…Điên à.”
Lộ Bá Nguyên mỉm cười, mở chế độ “Không làm phiền”.
Vừa mới chuyển sang video game, Giản Nhung bỗng ngẩng đầu lên hỏi: “Anh không ngủ à?”
“Còn chưa buồn ngủ, không biết rõ JG của họ, muốn xem Lillia của cậu ta một chút.” Lộ Bá Nguyên khẽ hỏi: “Làm ồn đến em sao?”
“Không có, anh đeo tai nghe sao làm ồn em được.”
Nói thì nói thế, nhưng Giản Nhung vẫn ngửa đầu lên như cũ.
Cậu vì mệt mà hai mắt khép hờ, buồn ngủ đến mức đỏ cả mắt.
Lộ Bá Nguyên và Giản Nhung hai mắt nhìn nhau trong vài giây, đột nhiên hiểu ra.
Ngày mai thi đấu, cho dù hai người họ ở bên nhau cũng không thể làm cái gì.
Thế nhưng một nụ cười chúc ngủ ngon hình như vẫn còn trong khuôn khổ cho phép.
Tuy rằng Giản Nhung buồn ngủ, nhưng khi đôi môi của Lộ Bá Nguyên chạm vào cậu, cậu vẫn vô thức há miệng ra—— Sau đó Lộ Bá Nguyên khẽ véo má của cậu.
“Còn lại thì giữ lại sau trận chung kết.” Lộ Bá Nguyên dùng ngón tay lau môi giúp cậu: “Ngủ đi.”
Giản Nhung tự động liên kết “còn lại” đến những gì họ đã làm trước đó.
Cậu ”ừ” một tiếng trong khi tai của cậu đỏ ưng lên, một thoáng sau đó, cậu tựa đầu mình vào bên chân của Lộ Bá Nguyên ngủ mất.
–
Hôm sau, Chung kết giải Mùa Xuân chính thức mở màn.
Rất nhiều khán giả vẫn còn đắm mình không cách nào dứt được trong lời bàn ngu ngốc của rish vào tối hôm qua, ngay khi chương trình phát trực tiếp của trận đấu bắt đầu, vô số bình luận xẹt qua từng mảnh từng mảnh lớn——
【Lúc nào chiến đội HT chết vậy?】
【Momo Live ngu đần, vì lưu lượng mà cúng tiền cho HT, ngày mai Momo Live sẽ đóng cửa!】
【Trước đây tui vẫn bôi đen Soft, sau khi xem live stream của rish, tui đột nhiên cảm thấy thật ra Soft nhìn cũng rất thuận mắt.
】
【Mong sao hôm nay TTC thắng trận, tui hi vọng Soft có thể đến Hàn Quốc đánh rish một trận tơi bời.
】
【Thôi đi, sau khi Soft vào LPL đã chết nhát rồi, tối qua rish đã chế giễu thành cái gì rồi, tui không tin nó không biết, có thấy nó mở mic chửi người ta đâu.
】
【PUD tất thắng T-T, cục cưng Savior mang theo kỳ vọng của anh XIU lao lên đạp vịt!!】
【Cũng không biết lần này ai sẽ thay mặt LPL đi đánh giải MSI, lỡ như bại dưới tay HT, vậy thì chờ bị chửi chết…】
Giữa những lời thảo luận, hình ảnh live stream bỗng chuyển cảnh, một đoạn video được phát lên—— Top 98K của chiến đội PUD xuất hiện trên màn hình, anh mặc đồng phục của PUD ngồi trên sân khấu, phía sau là sân vận động trống trơn.
Màn trask-talk trước khi thi đấu bắt đầu.
Trask-talk trước khi thi đấu là màn đặc biệt của trận đấu quan trọng LPL.
Ở màn này, bạn có thể kháy đểu, chế giễu lẫn nhau với đối thủ mà bạn sắp nghênh chiến.
Chỉ cần không thô tục, không liên quan đến công kích thân thể, còn lại cái gì cũng có thể nói được, là giai đoạn tăng tính hấp dẫn cho trận đấu.
Đương nhiên cũng không phải để hai người đối mặt cãi nhau, mà là bạn hỏi tôi đáp dưới ống kính khác nhau, lấy hình thức cắt cảnh phát cho khác giả xem.
Rất nhiều tuyển thủ vì trong màn trash-talk chế giễu quá mức, khi thua trận dân mạng cười giễu đến mức phải giải nghệ…
Video là quay cùng ngày với ngày thi đấu, nóng hổi mới mẻ.
Đầu tiên bước lên sân khấu là đường trên của hai bên——
Dáng vẻ của 98K rất thoải mái: “Không có gì để nói…Qian còn đang luyện Volibear của tui không?”
Màn hình chuyển cảnh.
Viên Khiêm giữ nụ cười: “Thay đổi meta rồi, Volibear phế rồi, 98K hôm nay sắp tắt lửa rồi.”
Sau đó là hai vị xạ thủ——
Xạ thủ của PUD, KK: “Hy vọng khi giao tranh cậu ấy không phải là người chết đầu tiên, nếu thế thì thật sự không còn thú vị nữa.”
Chuyển cảnh.
Pine: “Chờ khi nào ông dám đánh đẩy đường với tui thì tới đây ép.”
Nhóm hỗ trợ——
SP của PUD Đôn Đôn: “Bye lên Thách đấu rồi hả? Lên rồi sao? Ổng ôm chân ai vậy… Không có ý coi thường ổng đâu, nhưng trước đây khi ổng Solo Q rank cao nhất hình là chỉ là Kim Cương I, nói thật là rất thương tâm nha.”
Chuyển ống kính.
Tiểu Bạch thoáng cái bị chọc trúng chỗ đâu: “Đó là tui không muốn lên thôi! Hơn nữa có Thách đấu nào chơi vui ở Kim Cương hả?! Còn nữa trận này mấy ông có thể đừng triệu hoán Savior đến không? Có bãn lĩnh để nó đi đường với Mid của tụi tui nè!”
Đôn Đôn làm như không không thấy sự tức giân của Tiểu Bạch: “Hơn nữa Pine đều bị nhắm mấy giây đã bay màu trong mỗi lần giao tranh, thật ra có quan hệ rất lớn với năng lực của hỗ trợ——”
Tiểu Bạch đưa tay làm động tác tạm dừng: “Stop, nhóm hai người treo máy ở trụ dưới xin vui lòng đừng nên tuỳ ý gây xích mích quan hệ giữa tui và P cưng, tụi tui rát yêu thương nhau.”
Nhóm đi rừng——
Road ngồi rất thoải mái, nhìn như chẳng có mấy hứng thú gì với đoạn này cả: “Đi rừng hôm nay lên sân tên gì vậy?”
“…Bắt đầu quay chưa ạ?” JG dự bị tạm thời thay thế cho XIU lên sân khấu hồi hộp nói: “Chào Lộ thần…em là Đà Đà, hy vọng Lộ thần có thể nhớ kỹ, dù sao sau này chunghs ta sẽ thường xuyên gặp nhau trên sân.”
Màn hình chuyển cảnh.
Road lơ đễnh cười: “Gặp lại ở rừng của cậu.”
Cuối cùng, hai bạn đường giữa trẻ tuổi non nớt xuất hiện trên màn hình——
Savior lo lắng ɭϊếʍƈ môi: “Khoan đã, teo phải nói gì…Hả? Bắt đầu rồi hả? Thế… Đêm nay sẽ cố gắng khiến Soft biến mất trong chiến thuật lăn cầu tuyết của tụi teo.”
Cảnh tiếp theo, lông xanh chẳng thèm để ý mà nhướng mày: “Kêu tui trash với Savior? Ổng khóc ai chịu trách nhiệm hả?”
Savior: “…”
Giản Nhung tựa vào ghế, nói: “Nhưng mà quả thật có chuyện muốn nói với ổng ——trước tiên dạy tui mấy câu tiếng Hàn đi, tuần tới tui đến Hàn Quốc cần dùng.”
Nói xong, khán giả thấy cậu lấy điện thoại của mình ra và đọc trong bản ghi nhớ:
“AD đứng lên và sủa như chó đi.”
“HT loại chiến đội căn bã có thể thay mặt LCK xuất chiến, những chiến đội còn lại của LCK đều có trách nhiệm.”
“Tui tôn trọng mỗi một đội viên người Hàn tuân thủ quy tắc gia nhập vào LPL cũng như nghiêm túc với sự nghiệp của họ, nhưng khinh bỉ những từng tên trash một mặt kỳ thị LPL những lại còn muốn la ɭϊếʍƈ đến Trung Quốc mở live stream kiếm tiền.”