Tui Giỏi Để Tôi Lên

Chương 105: Chương 105

Nhưng em thích anh, em cũng không cảm thấy anh đáng yêu.
Vừa rồi đang thi đấu nên không có tinh thần để ý chuyện khác, bây giờ Tiểu Bạch mới phát hiện—— Khi Giản Nhung thi đấu vẫn dùng ly nước của anh cậu ta?!


Thật ra giữa con trai với nhau uống cùng ly nước rất bình thường, Tiểu Bạch không mấy để tâm đến chuyện này, chính cậu cũng hay dọn sạch trà sữa, cà phê, sữa gì đó khi Pine chưa uống hết.
Nhưng anh cậu không giống thế.


Khi họ còn là những ngôi sao nhỏ nằm rải rác ở phòng thuê còn tệ hơn ký túc xá trường tại một xó nào đó của Thượng Hải, mọi người đều dùng ly inox cùng hiệu.
Có lần Kan không cẩn thận uống nhầm ly của Lộ Bá Nguyên, anh cậu không nói gì cả, nhưng từ đó chẳng còn thấy cái ly đó nữa.


Nếu như nói bệnh sạch sẽ thì không hẳn là đúng, đơn giản chỉ là không thích dùng chung đồ dùng cá nhân với người khác mà thôi.
Phát hiện người bên cạnh đã tắt ngấm, Lộ Bá Nguyên hỏi: "Không nói nữa hả?"
Tiểu Bạch trả lời: "...Nói hết rồi."


Về đến phòng nghỉ, anh Đinh ôm mỗi người một cái.
"Đỉnh." Anh Đinh giơ cao điện thoại trong tay: "Không nói nhiều, anh đã đặt nhà hàng rồi.


Tuy rằng vẫn chưa là Chung kết, nhưng tình huống lần này đặc biệt, mấy đứa đều đánh rất giỏi, ít nhất cũng phải chúc mừng một chút...! Chờ phỏng vấn MVP xong thì chúng ta qua đó, đêm nay không huấn luyện, nghỉ một đêm."
Thắng trận rất kích động, sô pha trống vắng chẳng ai ngồi, tất cả đều đứng quanh cửa.


Lộ Bá Nguyên uống cà phê xong lại sợ cậu khát, đưa ly cho Giản Nhung: "Anh thêm khá ít đường, có đắng không."
Khi Giản Nhung nhận lấy thì ngón tay của hai người khẽ chạm vào nhau.
Cậu khẽ nói: "Không đắng, uống ngon."
Mọi người xunh quanh đều thả rắm cầu vồng chúc mừng.


Sau khi thắng trận, lại hôn gián tiếp với Lộ Bá Nguyên trước máy quay, tim của Giản Nhung đập nhanh như đang thi đấu.
Lộ Bá Nguyên đang nói vài khuyết điểm của Moon phạm phải khi gank đường trên vào ván thứ ba.


Khi Lộ Bá Nguyên nói hầu kết của anh thỉnh thoảng sẽ chuyển động, Giản Nhung nhìn hai lần, sau đó vặn nắp ly uống một hớp cà phê.
Nhân viên nhanh chóng đến mời MVP của trận đấu lên phỏng vấn.


Trận bán kết này thật ra mỗi người đều phát huy rất tốt, hầu như mỗi người đều biểu diễn thao tác đắc sắc của mình, ngay cả Moon nhận nhiệm vụ lúc nguy cấp cũng không kéo chân sau đội ngũ.


Nhưng nếu nếu nói ai biểu diễn hay nhất, cứ kéo đại một người chơi rank Đồng cũng có thể trả lời chính xác đáp án.
Hai phút sau, Giản Nhung xuất hiện trong buổi phỏng vấn.
MC nhịn không được liếc nhìn thứ gì đó mà Giản Nhung cầm lên sân khấu.
Giản Nhung: "..."
Quên để lý giữ nhiệt lại rồi.


May mắn MC rất có tố chất chuyên nghiệp, cũng không phải một MC nhiều chuyện thích gây chuyện gì, mấy câu hỏi đều dựa theo quy tắc hỏi về trận đấu.
"Lần này là pentakill đầu tiên mà cậu lấy được trong sự nghiệp chuyên nghiệp, rất kích động đúng không?"
"Vâng."
Chẳng nghe ra chút kích động nào.


MC duy trì nụ cười: "...Lần này vì sao lại dùng Cassiopeia vậy? Trong ấn tượng của tôi, dường như cậu không chơi tướng này, có phải là vũ khí bí mật được cất giấu không ?"


"Không phải." Giản Nhung thản nhiên nói: "Vào giai đoạn đầu trận Cassiopeia ỷ vào đồng đội, đánh không được ưu thế thì không chơi được.
Vận may của tài khoản tôi khá tệ, xếp trận chả gặp được mấy người giỏi, lại cứ một mực đánh tướng meta, cho nên không chơi được."
"..."


"Vậy cậu có gì muốn nói với Chiến Hổ không?"
Giản Nhung nhìn lướt ra phía sau, sau đó nói: "Chắc bọn họ đã quay về gaming house rồi, tôi nói họ có thể nghe không?"
"..."


MC gượng cười, hỏi câu hỏi cuối cùng: "Trận bán kết này Road không lên sân khấu, áp lực của cậu lớn hơn lúc trước phải không? Chúng ta đều nhìn thấy mấy ván này cậu chơi vô cùng cẩn thận, ván cuối cùng cũng chỉ mỗi mình cố gắng phá huỷ Nhà Chính..."


Giản Nhung hỏi ngược lại: "Phá huỷ Nhà Chính không phải rất bình thường sao?"
MC: "..."
Nếu đó là người khác, điều đó là bình thường, nhưng bản thân cậu là người thế nào chẳng lẽ trong lòng cậu không biết sao.
"Hôm nay đánh rất cẩn thận, là kết quả của huấn luyện.


Huấn luyện viên cầm roi đứng đằng sau chỉ bảo." Giản Nhung dừng lại một giây: "Nhưng mà hôm nay quả thật rất muốn thắng."


Kết thúc phỏng vấn, khi Giản Nhung xuống sân khấu thì đồng đội đều đã chờ ở cửa sau, Lộ Bá Nguyên đeo ba lô thiết bị ngoại vi của cậu ở vai trái, đang cúi đầu trả lời tin nhắn trên điện thoại.


Giản Nhung đang định bước đến thì phía sau bỗng truyền đến tiếng bước chân, cậu còn chưa kịp phản ứng thì vai đã bị kéo lại.
"Tiểu Nhung, đêm nay ông đánh quá đẹp luôn!"


Giản Nhung chợt quay đầu lại, lúc này mới nhớ đêm nay Thạch Lưu đến hiện trường, bởi vì huấn luyện nên không thể ra ngoài, cậu đã nhờ anh Đinh giúp cậu tặng vé cho Thạch Lưu.


"Khi ông lấy Cassiopeia ra có mấy fan ngồi bên cạnh tui còn nói tiêu rồi tiêu rồi, làm cho tui vui..." Ông anh Thạch Lưu lại vỗ vỗ vai cậu, sau đó buông tay xuống rồi cười nói: "Tui nhớ không lầm, lúc trước cậu cầm Cassiopeia đánh lên top 1 server trong nước nhỉ?"
"Ừm." Giản Nhung đi về phía đồng đội: "Ông tới một mình hả?"


Thạch Lưu đi theo cậu, lắc đầu: "Không, ông cho tui hai vé mà, nên tui dẫn theo thằng bạn tới, nhưng nó tạm thời có việc nên về trước rồi."
Giản Nhung gật đầu, đi tới trước mặt Lộ Bá Nguyên, trước tiên nhìn tay của anh, sau đó mới nói: "Anh đưa ba lô cho em, em tự đeo."


Lộ Bá Nguyên đứng đó không nhúc nhích, đưa mắt nhìn Thạch Lưu một cái, biết rõ còn cố hỏi: "Bạn hả?"


Thạch Lưu là kẻ lõi đời, lập tức vươn tay với Lộ Bá Nguyên: "Lộ thần, Chung kết thế giới năm ngoái chúng ta đã gặp nhau ở hiện trường, lúc đó em đi với Tiểu Nhung...!A, quên mất anh không bắt tay được..."
"Nhớ ra rồi.
Không sao," Lộ Bá Nguyên cười nhạt rồi nói: "Bắt được."


Tay của Lộ Bá Nguyên còn quấn đầy băng gạc, hai người nắm nhẹ một cái.
Thạch Lưu bây giờ mới phát giác hỏi: "Mấy anh không phải có tiệc chúc mừng thắng lợi hay gì đó chứ? Nếu đúng thì em không tiện vào giúp vui rồi."


"Không phải tiệc chúc mừng thắng lợi." Viên Khiêm hớn hở nói: "Mới vòng bán kết à, chúc mừng thắng lợi gì chứ, đi ăn bữa cơm thôi."
"Đi đi, mấy anh đi đi." Thạch Lưu nắm tay: "Trận chung kết cố lên!"
Giản Nhung quay lại hỏi: "Vậy cơm tối của ông giải quyết thế nào?"


Thạch Lưu: "Không sao, Thượng Hải lớn vậy, tui không chết đói đâu."
Giản Nhung cau mày, hơi do dự —— Trước đây khi cậu mới live stream Thạch Lưu quan tâm cậu không ít, sau đó Thạch Lưu đến Thượng Hải đều là cậu chiêu đãi.
Bây giờ mấy tháng không nói chuyện quá hai câu, lúc nào cũng cảm thấy không tốt.


Lộ Bá Nguyên nói: "Cùng đi ăn đi."
Giản Nhung sửng sờ, quay lại nhìn Lộ Bá Nguyên.
Thạch Lưu cũng không ngờ Lộ Bá Nguyên sẽ lên tiếng mời mình: "Á? Không tiện..."
"Có gì mà không tiện," Anh Đinh lập tức nói: "Anh đặt phòng riêng, còn chỗ, cùng đi đi."


Thạch Lưu vốn là người có tính cách hướng ngoại, quản lý chiến đội đã lên tiếng thì chắc chắn cậu ta sẽ không từ chối nữa.
Nhà hàng mà anh Đinh đặt là một nhà hàng nổi tiếng, trong phòng riêng có thể ngắm cảnh.


"Hôm nay cho phép mấy đứa uống xoàng hai chén." Anh Đinh cầm ly rượu ra dấu: "Chỉ hai ly lớn thế này thôi, nhiều hơn phạt tiền—— Tiểu Lộ có chấn thương thì đừng uống."
Thạch Lưu cầm bình rượu định rót cho Giản Nhung, Giản Nhung tính từ chối thì có người đã chặn miệng ly của cậu.


Bởi vì bàn tay còn quấn băng gạc, anh chỉ để hờ không đụng đến ly.
Lộ Bá Nguyên nói: "Em ấy uống không được."
Thạch Lưu ngẩn ra: "Sao thế, cậu ấy uống được mà, trước đây khi chúng em đi ăn khuya cậu ấy đều uống chút rượu."


Giản Nhung một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng, nhớ tới lần trước uống rượu huyên nháo trước mặt Lộ Bá Nguyên, cậu nói: "Về còn định huấn luyện, không uống đâu."
Thạch Lưu mới đặt bình rượu xuống, Lộ Bá Nguyên vờ lơ đãng hỏi: "Bình thường hai người thường đi ăn khuya hả?"


"Khi em ở Thượng Hải thì thường hay đi ăn," Thạch Lưu nói: "Sau đó về quê live stream thì không tiện như vậy nữa."
Có lẽ bởi vì Giản Nhung chưa từng kể chuyện của mình với đồng đội nên những người khác rất có hứng thú với chủ đề này.


Tiểu Bạch đang tải lại app đã xoá trước đó: "Ông với nó quen biết lâu chưa?"
"Tui quen với cậu ấy ở tiệm Net khi cậu ấy live stream mới được nửa năm, lúc đó cậu ấy mới...mười lăm? Mười lăm đúng không?" Thạch Lưu cảm thán: "Cũng coi như tui nhìn cậu ấy lớn lên."


Giản Nhung cảm thấy lời này nói như thể mình là đứa trẻ nhỏ, đơ mặt nói: "Mới vài năm, không tính."
Thạch Lưu mỉm cười: "Không tính thì không tính.
Tui còn nhớ khi nhìn thấy cậu ấy ở tiệm Net, cậu ấy vừa chơi game vừa gõ chữ chửi người ta khiến tui nhìn mà choáng váng luôn."


Viên Khiêm: "Khi cậu quen cậu ấy thì tóc của cậu ấy là kiểu này à?"
"Không có, màu đen.
Nhắc mới nhớ, khi cậu ấy tóc đen nhìn đặc biệt nhỏ, cho nên lúc đầu khán giả trong kênh live stream còn tưởng cậu ấy là học sinh tiểu học..."


Tiểu Bạch "ha ha" hai tiếng: "Mấy ngày trước cũng có khán giả nói tui trông non giống học sinh tiểu học."
Pine: "Là nói thao tác của ông như học sinh tiểu học, không có hai chữ trông non, đừng thêm thắt cho ký ức của mình ."


Đàn ông uống rượu vào thì sẽ nói rất nhiều, trên bàn nhậu sẽ bắt đầu nói từ đề tài này đến đề tài khác.
Giản Nhung ăn uống no say, cúi đầu lấy điện thoại ra đọc tin chưa đọc đêm nay.


Rất nhiều, bốn mươi tin Wechat chưa đọc, đều là bạn streamer từng kết bạn mà chưa từng nói chuyện, chúc mừng cậu tiến vào Chung kết .


Lộ Bá Nguyên đang nghe Thạch Lưu nói về chuyện cậu ta và Giản Nhung đánh đôi lúc bắt đầu live stream, khẽ liếc, nhìn thấy Giản Nhung kéo Wechat xuống, tất cả đều là ảnh đại diện của con gái.
Giản Nhung mở hộp thoại trên cùng nhất, đang lưỡng lự có nên trả lời hay không, bỗng nhiên sau cổ bị một ngón tay vuốt nhẹ.


Sau cổ của Giản Nhung đặc biệt nhạy cảm, nhanh như chớp khoá màn hình ngồi thẳng.
Những người còn lại đang nói chuyện, bị cồn ảnh hưởng nên giọng của người nào cũng lớn hơn, bây giờ đang nói đến chuyện sau khi Viên Khiêm cưới Du Du, cả bàn đều cười đùa.


Ghế của bọn họ ngồi gần nhau, Lộ Bá Nguyên rất tự nhiên khoác tay lên lưng ghế của Giản Nhung, ở góc khuất nào đó khẽ vê tóc của Giản Nhung, ngón tay ấy thỉnh thoảng còn vuốt làn da gần đuôi tóc.
Lộ Bá Nguyên rất thích tóc của Giản Nhung, rất mềm mại.


Tóc con trai ngắn mỗi lần tắm đều gội đầu, cho nên rõ ràng là chàng trai thích ru rú trong nhà lại rất tuỳ hứng, nhưng tóc mỗi ngày đều thơm.
Khi Tiểu Bạch quay sang nói chuyện, Lộ Bá Nguyên cảm giác được rõ ràng Giản Nhung khựng lại.


Lộ Bá Nguyên cảm thấy buồn cười, vì không muốn để cậu căng thắng nên thả nhúm tóc kia ra.
Anh vừa định rút tay về, bỗng nhiên Giản Nhung lại gần hơn chút, tóc cọ vào ngón trỏ của anh.


Tiểu Bạch nhân lúc ngà say, hỏi đến chuyện vẫn tò mò mấy hôm nay: "Anh, đối tượng mà anh nói lúc trước rốt cuộc là ai thế?"
Bàn tay của Lộ Bá Nguyên luồn vào trong tóc của Giản Nhung, khẽ cười: "Cậu đoán đi."
Anh Đinh nói uống hai ly nhưng cuối cùng có người uống nhiều hơn.


Tiểu Bạch đu trên người Pine mà trở về gaming house, Viên Khiêm thì trực tiếp gọi xe Didi, nói muốn đưa bạn gái về nhà trước rồi mới về gaming house.
Chỉ có hai người không chạm đến rượu tối nay là tỉnh táo nhất.
Nhất là Giản Nhung.


Khi cậu về phòng tắm rửa, nhịn không được cúi đầu xoa xoa sau cổ của mình, vừa xoa vừa nghĩ—— Lộ Bá Nguyên nói thưởng cho cậu nhưng cuối cùng là thưởng cái gì?
Đã mười một giờ rồi...!Quên rồi sao?
Nếu như mình đến nhắc, vậy có vẻ quá so đo không nhỉ?


Giản Nhung bước ra trùm khăn tắm lên đầu sau khi tắm xong, cầm điện thoại mở hộp thoại của Lộ Bá Nguyên, đang lưỡng lữ gõ hai chữ thì cuộc gọi thoại bỗng vang lên.
Giản Nhung nhanh chóng nhận cuộc gọi: "...Làm sao vậy?"
Bên của Lộ Bá Nguyên có tiếng nước: "Đang làm gì vậy?"
"Em mới tắm xong."


"Anh hết dầu gội rồi," Lộ Bá Nguyên nói kèm theo tiếng vang vọng: "Cho anh mượn của em dùng chút được không?"
Giản Nhung ôm dầu gội của mình xuất phát.
Lộ Bá Nguyên không khoá cửa phòng, anh vừa mới bước vào, cửa phòng tắm mở ra, Lộ Bá Nguyên cầm máy sấy đi ra.


Trên người anh mang theo hương vị sữa tắm, tóc sạch thẳng tắp, hiển nhiên vừa mới sấy tóc xong.
Giản Nhung nhìn máy sấy trong tay anh: "Anh không phải...!không có dầu gội sao?"


Lộ Bá Nguyên đóng cửa lại, tiện thể cúi xuống hôn nhanh cậu một cái: "Sợ em gặp phải ai đó dọc đường mà không thể giải thích rõ được, nên mượn cớ."


Tuy rằng chỉ vài bước, nhưng Tiểu Bạch uống nhiều rượu hay thích "mộng du", vừa rồi đi tới đi lui trên hàng lanh bảy tám lần, cửa phòng nào cũng bị cậu ta gõ.
Lộ Bá Nguyên nói: "Qua đây, sấy tóc giúp em."
Giản Nhung vô thức nói: "Tay của anh..."
"Tat trái được." Lộ Bá Nguyên lại bảo: "Qua đây."


Giản Nhung ngồi trên giường đưa lưng về phía Lộ Bá Nguyên.
Lộ Bá Nguyên rõ ràng không biết cách sấy tóc dùm người khác, anh vô cùng vụng về, tóc của Giản Nhung bị anh sấy rối bời.
Mỗi lần ngón tay của Lộ Bá Nguyên luồn vào tóc cậu là Giản Nhung cảm thấy tê dại sống lưng.


Đến khi máy sấy ngừng lại, hơi thở của Giản Nhung vẫn còn nặng nhọc.
Lúc này, dưới gối bỗng vang lên âm thanh thông báo đẩy.
Lộ Bá Nguyên buông máy sấy xuống rồi nhấc gối lên, Giản Nhung nhìn thấy điện thoại ở bên dưới gối.


Thông báo đẩy đã biến mất, màn hình điện thoại hiện lên giao diện mà chủ nhân trước khi đi tắm đã chưa tắt nó.
Cảm thấy hình ảnh hơi quen quen, Giản Nhung hơi nghiêng người về trước, sau khi nhìn thấy trên ấy là gì, cậu kinh ngạc quay đầu lại, hỏi: "Video này...!Anh tìm ra từ chỗ nào vậy?"


Là video live stream của Giản Nhung, bên trên là ID Cassiopeia gọi là "Cha đệ nhất trong nước", là ID sớm nhất của Giản Nhung, sau này nó bị Riot kiểm duyệt.
Nói thế nào thì video này cũng phải ba năm tuổi, mà live stream chiếu lại sớm nhất của cậu lưu lại trên nền tảng là video từ tháng hai năm ngoái.


"Tieba của em." Lộ Bá Nguyên khoá máy: "Anh đăng một bài, có một Fan đã chia sẻ cho anh video mà anh ta đã sưu tầm."
Bắt đầu từ tháng thứ tư của kênh live stream của Giản Nhung, mỗi tháng vị fan đó đều lưu lại khoảng bốn hoặc năm video live stream của Giản Nhung.
Giản Nhung vẫn khó hiểu: "Anh xem những cái này để làm gì?"


Trước kia Lộ Bá Nguyên đã từng tìm video của Giản Nhung, có điều lúc đó chỉ vì quan sát kỹ thuật, video trong một năm đã quá đủ cho anh xem.
Bây giờ tìm những cái trước đó...!Là muốn xem Giản Nhung đã lớn lên như thế nào.


Tóc đen quả thật rất ngoan, gặp trúng cô gái nào chào cậu, cậu sẽ mất tự nhiên đáp lại bằng "Ừm" hay "Cảm ơn".
Mỗi bữa ăn đều ăn trước máy tính, bánh bao, mì gói, trứng gà, cái gì rẻ thì ăn cái đó.


Sau đó ký hợp đồng với nền tảng, bản thân chưa hề nổi tiếng gì, nhưng dù sao có lương cơ bản, rốt cuộc cậu trở nên sôi nổi hơn chút—— biểu hiện cụ thể là chửi nhau với diễn viên LOL.


Sau khi hơi được nổi tiếng, Giản Nhung bắt đầu bình thường bởi vì bị khán giả của mình báo cáo sẽ bị đóng live stream năm phút.
Đóng xong vào lại chửi tiếp, chửi xong lại đi ra, video kỷ lục cao nhất trước mắt là trong một ngày kênh live stream của cậu bị đóng tới mười bảy lần.


Lộ Bá Nguyên xoa mặt cậu: "Muốn nhìn xem bạn trai trước đây như thế nào."
"Không được." Giản Nhung nhớ mình từng nói bậy trên kênh live stream của mình trước đây, xoay người lại thốt lên: "Có gì đẹp mà xem? Em của trước đây không phải người tốt lành gì."


Lộ Bá Nguyên mỉm cười: "Chỗ nào không tốt chứ? Rất đáng yêu."
"Em là con trai mà đáng yêu gì chứ..."
"Ai mà biết." Lộ Bá Nguyên khẽ nói: "Có lẽ là anh thích, cho nên cảm thấy đáng yêu."


Đối với một người tự nhận mình là anh trai ngầu nhất thế giới mà nói, bị khen là đáng yêu thật sự không phải là một chuyện gì đáng vui vẻ cả.
Giản Nhung đơ mặt im lặng hai giây, nói: "Nhưng em thích anh, em cũng không cảm thấy anh đáng yêu."
"..."


Giản Nhung ɭϊếʍƈ môi: "Dù sao thì anh cũng đừng xem, lúc đó em thật sự không tốt, em thường cãi nhau với đồng minh, nói cũng rất khó nghe, còn tham gia mấy cái PK ngu ngốc gì đó..."
Giản Nhung còn chưa nói xong, Lộ Bá Nguyên đã đè cậu xuống giường hôn.


Lộ Bá Nguyên hôn xong nghiêng đầu cười, sau đó lại cúi xuống hôn, anh hỏi: "Bây giờ em không cãi nhau với đồng đội sao? Tiểu Bạch nghe thế sẽ tức chết đó."
Giản Nhung nhìn chăm chú vào môi của Lộ Bá Nguyên, nói với giọng khàn: "...Đó là cậu ta đáng đời."


Trong miệng của hai người đều là hương bạc hà của kem đánh răng, Giản Nhung cũng có kinh nghiệm rồi, một tay của cậu quàng lên cổ của Lộ Bá Nguyên, tay khác thì bắt lấy chăn của Lộ Bá Nguyên.
Khẽ ngưỡng cằm nghênh hợp.


Trên giường toàn là mùi của Lộ Bá Nguyên, Giản Nhung khó mà không nhớ tới chuyện đã làm lần trước ở đây, phản ứng đứng dậy còn nhanh hơn lần trước mấy lần.
Khi Lộ Bá Nguyên đưa tay sờ lên eo của cậu, Giản Nhung khẽ run lên.


Trong lúc nhắm mắt đột nhiên nhớ tới gì đó, Giản Nhung giật mình, lập tức nắm lấy áo của anh: "Khoan đã..."
Cậu nhìn băng gạc trên tay của Lộ Bá Nguyên, mặt đỏ bừng căng thẳng nói: "Đừng làm nữa, tay của anh không thể cử động mà."
"Không ảnh hưởng."


"Có ảnh hưởng!!" Giản Nhung nói gì cũng không chịu, đỡ người muốn ngồi dậy.
Lộ Bá Nguyên đè cậu lại.
Anh nói: "Anh không phải chỉ có tay."
Quần ngủ của Giản Nhung rất rộng, kéo một chút đã tụt xuống cũng không cần cố sức.
Giản Nhung không hiểu, mãi đến khi Lộ Bá Nguyên cúi đầu xuống...


Khi đụng vào, xương cụt của Giản Nhung lập tức tê dại, cậu cong người, vô thức nắm lấy tóc của Lộ Bá Nguyên: "Anh đừng...anh đừng như vậy..."
Cạch.
Tiếng mở cửa vang lên bên ngoài——Tiểu Bạch lại "mộng du" rồi.


Nghe thấy Tiểu Bạch đang gõ cửa phòng mình và hỏi cậu có muốn cùng xuống ăn sáng như một kẻ đần, toàn thân Giản Nhung sởn gai ốc muốn chạy trốn.
Lộ Bá Nguyên không dừng.
Giản Nhung muốn phát ra tiếng nhưng lại không dám, cảm thấy bản thân sắp hỏng mất rồi.


Vài giây sau, cậu với tay túm cái gối bên cạnh và cắn chặt nó..