Dịch: Erale
Beta: Cúc Kiên Cường
Khoảng thời gian giữa tháng mười, hiệp hội đạo giáo công bố thành tích sát hạch cơ bản. Trương Tiện Ngư đăng nhập vào website Tạ Định Tâm gửi qua, sau đó điền mã số dự thi để tra cứu điểm, kết quả hiện bảy mươi mốt điểm. Điểm tối đa là một trăm, mức điểm này không cao không thấp nằm ở khoảng giữa, rốt cuộc thi qua rồi.
Thi đỗ thì phải cung cấp thông tin để hiệp hội chế tạo chứng chỉ đạo sĩ và lập hồ sơ.
Đến tận cuối tháng mười một mới chuyển tới tay Trương Tiện Ngư. Lúc đó cậu đang đi học, buổi trưa liền tranh thủ đi nhận bưu phẩm, mảnh chứng chỉ đạo sĩ nho nhỏ nằm trong lòng bàn tay, đại biểu cho việc cậu trở thành đạo sĩ hợp tiêu chuẩn.
Không biết Trương Kiến Quốc ở dưới đó mà biết được có nhảy dựng lên mắng cậu hay không.
Trương Tiện Ngư mở app Đạo Môn quét mã QR trên chứng chỉ đạo sĩ, sau khi điền thông tin cơ bản thì đăng ký tài khoản thành công. Trước kia do không có chứng chỉ nên không thể đăng ký tài khoản, cậu lại ngại làm phiền Tạ Định Tâm cho nên chưa nghiên cứu các mục trong app. Hiện giờ có tài khoản rồi, cậu liền nhấp xem mấy hạng mục một chút, tầm mắt rơi xuống hạng mục giao dịch.
Phía trên đúng lúc có người đang bán giấy vẽ xích phù, duy nhất một lần bán hai mươi tấm, giá cả giảm tới mức thấp nhất, một tấm mới chỉ có ba nghìn. Đối phương chắc là cần tiền nên mới bán tháo như vậy. Mua một lần là mua được hết.
Trương Tiện Ngư có chút xao động, giá một tấm xích phù hoàn hảo cũng phải hơn một vạn, hơn nữa còn phải xem chủng loại phù chú và thỏa thuận với người mua, bởi vậy giá của loại xích phù kia đương nhiên sẽ không thấp, giá tiền bình thường là khoảng năm nghìn một tấm, tuy rằng không quá khan hiếm nhưng cũng không có cách nào mua một lần được nhiều như vậy.
Theo cách giải thích của Tạ Định Tâm, những người làm giấy này bình thường đều hợp tác lâu dài với họa phù sư, thừa nhiều mới đem ra bán lẻ, cho nên Tạ Định Tâm mới dặn Trương Tiện Ngư, nếu như thiếu giấy vẽ phù thì bảo hắn. Hắn có cách giúp.
Không ngờ hôm nay vừa mới đăng ký tài khoản lại tình cờ gặp được người bán, giá cả phải chăng, rẻ hơn bình thường rất nhiều.
Trương Tiện Ngư nhìn thời gian đăng bài viết, giao dịch mới vừa đăng tải được năm phút, có thể do số lượng nhiều lại không bán lẻ nên vẫn chưa có ai mua. Cậu suy nghĩ một chút rồi nhấn xuống.
Sáu vạn không phải là con số nhỏ, bản thân cậu cũng tích cóp được một khoản tiền, đợi lúc vẽ xong phù thì có thể bán đi, không lo lỗ vốn.
Trương Tiện Ngư sảng khoái chi tiền, đối phương ngược lại bị dọa sợ. Trên nền tảng giao dịch đều luôn phải dùng tên thật để hai bên có thể xem thông tin của đối phương, không sợ ai lừa ai. Khúc Cao cứ nghĩ người có thể bạo tay vung tiền mua một lần hai mươi tấm xích phù chắc chắn là một họa phù sư có tiếng, nhưng người mua lần này lại là một cái tên lạ hoắc. Hắn vào xem thông tin của đối phương. Thôi xong! Người này còn vừa mới thi đỗ sát hạch cơ bản.
Hắn cũng vì cần tiền gấp nên mới bán hết toàn bộ giấy phù mình tích góp được, nhưng lại không muốn lừa gạt người mới làm gì. Vậy nên chủ động gửi tin nhắn qua.
[ Đạo hữu mua phù này là cho bản thân mình hay là cho trưởng bối? ]
Trương Tiện Ngư đang mày mò những tính năng khác của app thì nhận được tin nhắn của người bán. Nhìn lướt qua rồi trả lời là để mình dùng.
Nào biết đối phương lập tức nhắn lại.
[ Đạo hữu dùng? Xích phù này không phải loại phù người bình thường có thể vẽ được đâu, tôi thấy cậu mới thi đỗ sát hạch, mấy năm tới có lẽ chưa có chỗ dùng. Tôi khuyên cậu suy nghĩ kỹ càng, nếu như muốn đổi ý thì có thể trả hàng bây giờ. ]
Trương Tiện Ngư nhận ra được vấn đề, đối phương hình như tưởng mình là người mới không hiểu biết, sợ cậu mua về mà dùng không được thì bỏ phí nên mới có lòng nhắc nhở. Suy nghĩ một hồi, cậu quyết định trả lời nghiêm túc: [ Cám ơn ý tốt của đạo hữu, những thứ này tôi đều mua cho bản thân. ]
Khúc Cao xì một tiếng, lắc đầu thầm nghĩ hậu bối bây giờ đúng là lớp này không bằng lớp trước, đứa nào cũng không biết trời cao đất dày, tập đi còn chưa vững đã muốn chạy. Phần lớn là ỷ vào trong nhà có ít tiền nên làm bừa. Nếu người ta đã không để ý chút tiền này thì hắn cần gì phải cố đẩy đi nữa. Khúc Cao lập tức đóng gói chuyển hai mươi tấm phù đi.
Trương Tiện Ngư bạo tay chi một phát sáu vạn khiến thẻ ngân hàng nhanh chóng rỗng tuếch. Tuy rằng tiền sau này có thể kiếm về nhưng trong tay chẳng có đồng nào vẫn khiến tâm lý hơi hoảng hốt, cậu suy nghĩ một chút, vào hạng mục thuê mướn tìm việc mình có thể nhận.
Tháng mười một vẫn phải đi học, cậu chỉ có thể tìm nhiệm vụ ở Giang Thành hoặc khu vực xung quanh. Nhưng có một vấn đề xảy ra, đó là cấp bậc của cậu không đủ.
Những sự việc được đăng trên nền tảng thuê mướn đa phần là nhiệm vụ khó, thấp nhất cũng cỡ nhiệm vụ bốn sao. Một kẻ vừa mới nhận được chứng chỉ như cậu, không phẩm cấp không tiếng tăm, ngay cả yêu cầu thấp nhất cũng không đủ trình độ.
Trương Tiện Ngư trở nên sầu muộn, lướt qua mấy nhiệm vụ bốn sao, mặc dù tiền không thể nhiều được như nhà họ Tôn, nhưng thịt muỗi thì vẫn cứ là thịt cơ mà!
Trương Tiện Ngư rất muốn đi.
Cậu nghĩ tới Tạ Định Tâm từng nói đạo sĩ cấp bậc thấp có thể lập đội để nhận nhiệm vụ cao hơn mình một bậc, loại tình huống này không chừng hắn sẽ có cách để dàn xếp. Cậu vào xem mấy nhiệm vụ bốn sao, có một nhiệm vụ ở một thôn trong Giang Thành, đại khái nói trong nhà một gia đình xảy ra chuyện lạ, nửa đêm canh ba trong nhà vô cùng âm u lạnh lẽo, còn hay thấy bóng đen dữ tợn, chủ nhà đã mời đạo sĩ khắp nơi tới xem nhưng đều không phát hiện được gì. Tình huống ngược lại càng nghiêm trọng hơn. Đạo sĩ kia cũng rất có trách nhiệm, bản thân không giải quyết được thì đăng lên nền tảng thuê mướn, nhờ người giúp đỡ.
(*) canh ba: khoảng 23h – 1h sáng
Vị đạo sĩ đó tên là Trần Dương, Trương Tiện Ngư chủ động liên lạc với hắn, hỏi mình có thể đi xem thử hay không.
Đối phương xem qua thông tin của cậu thì lập tức từ chối, nhưng sau khi Trương Tiện Ngư chụp một xấp phù chú gửi qua thì đối phương liền vui vẻ đồng ý.
Trong tay có nhiều phù chú như vậy, còn sợ không giải quyết được chút phiền toái cỏn con này ư?
Hai người hẹn cuối tuần vào trong thôn xem thử. Vừa vặn ngày mai là thứ bảy, Trương Tiện Ngư báo với Lận Vô Thủy một tiếng, thu dọn ba lô chuẩn bị bắt xe vào thôn.
Lận Vô Thủy nghe cậu bảo phải ra ngoài có việc, chỉ bình thản hỏi ở đâu.
"Đi thôn Tam Minh ở Dương huyện trực thuộc Giang Thành." Trương Tiện Ngư đã tra tuyến đường trước, ngồi xe buýt tầm khoảng ba tiếng.
"Xe qua Dương huyện rất ít." Lận Vô Thủy nói: "Tôi lái xe đưa cậu đi." Chân của hắn đã tháo thạch cao, không cần ngồi xe lăn đẩy tới đẩy lui cả ngày nữa.
"Không cần phiền tới anh, qua bên đó xa quá." Trương Tiện Ngư từ chối theo bản năng.
"Bên đó chỉ có một chuyến xe vào lúc hai giờ chiều thôi, cậu tự đi thì cũng chiều rồi, cả ngày không có chuyến nào nữa đâu." Lận Vô Thủy bình thản, "Tôi còn chưa tới nông thôn bao giờ, vừa đúng dịp thuận tiện đi xem một chút."
Hắn nói vậy Trương Tiện Ngư liền do dự, cậu chưa đi Dương huyện bao giờ, vốn cho rằng không khác quê mình cho lắm, một ngày kiểu gì cũng có ba chuyến xe sáng trưa tối. Không ngờ cả ngày chỉ có một chuyến, cậu lập tức cảm thấy mông lung.
Lận Vô Thủy thấy vẻ mặt cậu thì lén lút cười gian xảo, hai tay xoa xoa đầu Trương Tiện Ngư, "Quen biết lâu như vậy rồi đâu cần ngại, tôi lớn hơn cậu vài tuổi, chăm sóc cậu là lẽ đương nhiên mà."
Trương Tiện Ngư còn đang do dự, Lận Vô Thủy đã lấy chìa khóa xe cười ôn hòa với cậu, "Đi thôi, còn khách sáo nữa thì đến trưa mới có thể ra cửa."
Hắn đã nói như thế, cậu cũng chẳng tiện từ chối nữa, lập tức cùng ra gara lấy xe.
Lận Vô Thủy mở bản đồ chỉ đường sau đó lại mở nhạc, hai người chạy về phía Dương huyện trong tiếng nhạc du dương êm ái.
Dương huyện cách Giang Thành khá xa, còn là một thị trấn tương đối nghèo khó, đường cao tốc mới được khánh thành mấy năm gần đây. Dọc theo hướng dẫn ra khỏi khu vực thành phố, chạy trên cao tốc một đoạn rồi rẽ xuống là tới phạm vi Dương huyện.
Chỉ đi trên đường cũng có thể nhìn ra kinh tế Dương huyện thực sự rất tệ. Đường bê tông chỉ rộng có ba-bốn mét, nhiều nhất thì đủ cho hai chiếc xe chạy song song, mặt đường ổ gà ổ vịt. Hai bên đường chẳng có cây xanh, xe chạy qua cuốn cát đá bay mù mịt.
Lận Vô Thủy sợ Trương Tiện Ngư đi đường xóc nảy khó chịu, hắn nhẹ nhàng bảo cậu ngủ một giấc, bao giờ đến hắn sẽ gọi dậy.
Trương Tiện Ngư lại không cảm thấy khó chịu, quang cảnh như này cậu nhìn thấy nhiều rồi, đi từ nhà tới Giang Thành cũng chẳng khác gì, lúc này chỉ dựa vào cửa sổ xe tò mò nhìn ra bên ngoài.
Hai bên đường đều là ruộng nước, tháng mười một thu hoạch xong xuôi, chỉ còn sót lại những gốc rạ màu vàng hoe.
Xe lao vùn vụt về phía trước, đằng sau chợt vang lên tiếng còi thúc giục, Trương Tiện Ngư nhìn qua gương chiếu hậu, cậu thấy một chiếc xe buýt màu trắng, trên đầu xe có hàng chữ đỏ "Giang Thành – Dương huyện."
Trương Tiện Ngư sững sờ, "Không phải chỉ có một chuyến xe lúc hai giờ thôi à?"
Cậu có thể thấy thì đương nhiên Lận Vô Thủy cũng thấy được, hắn nhẹ mím môi, mặt không đổi sắc nói: "Ơ? Chắc là năm nay thêm chuyến chăng? Tôi nhớ năm ngoái chỉ có một chuyến mà."
Trương Tiện Ngư không nghi ngờ hắn, cậu im lặng không nói gì. Lúc chạy tới ngã ba, Lận Vô Thủy đánh xe vào sát lề đường nhường xe buýt đi trước. Đợi chiếc xe chạy xa hắn mới trộm nhìn Trương Tiện Ngư một cái, thở phào nhẹ nhõm.
Khoảng mười một giờ trưa hai người tới thôn Tam Minh.
Có hai người đứng ở cổng thôn, một người đàn ông trung niên gầy gò da ngăm đen, một người đàn ông trẻ tuổi cắt đầu húi cua mặc đạo bào.
Trương Tiện Ngư hạ kính xe xác nhận một chút, "Trần Dương?"
Trần Dương vốn đang dựa hờ vào người đàn ông trung niên trên xe mô tơ, thấy có người gọi hắn lập tức đứng thẳng người, lúc nhìn thấy con siêu xe đen sì sì trước mặt thì hơi ngập ngừng, "....Trương Tiện Ngư?"
Trương Tiện Ngư gật gật đầu, "Là tôi, anh tới đón tôi à?"
Vẻ mặt Trần Dương quái đản đánh giá cậu một hồi, sau đó gật đầu nói phải. Người đàn ông trung niên lại nhiệt tình rút ra một điếu thuốc đưa qua, "Tiểu sư phụ tới giúp đỡ phải không ạ? Cực khổ cực khổ rồi."
Trương Tiện Ngư xua xua tay nói mình không hút thuốc lá, "Đi xem tình huống trước đi, nếu như không phiền phức thì giải quyết sớm một chút."
Người đàn ông trung niên cười khà khà nhảy lên xe mô tơ, đợi Trần Dương ngồi vững thì chạy trước dẫn đường.
Thôn Tam Minh chia thành mấy xóm, gia đình xảy ra chuyện kia ở xóm năm, cũng họ Trần, tên là Trần Hỉ Phát. Trong nhà tổng cộng có năm nhân khẩu, phía trên có một người mẹ già hơn bảy mươi tuổi, bên dưới là một cặp sinh đôi mười tuổi.
Nhà họ Trần ở phía cuối xóm năm, bên cạnh là cái ruộng nước, chốn đó ít hộ gia đình sinh sống, nhìn từ xa qua thì thấy căn nhà nhỏ hai tầng của bọn họ.
(*) nhà ở thôn nghèo kiểu này này
//
window.__mirage2 = {petok:"5444bfea3186c458f67b658895082781db9bb292-1594049963-86400"};
//]]>
Xe đỗ ở mảnh sân trước cửa Trần gia, Hồ Phượng Lan chờ ở nhà lập tức bưng bốn chén nước đi ra.
Mấy người ngồi xuống nhà chính, Trần Dương nói qua tình hình cơ bản một chút.
Trần Dương là đạo sĩ một đạo quán nhỏ thuộc Dương huyện. Sư phụ hắn mấy ngày nay bận làm pháp sự, trong quan thiếu người nên đành để hắn tới xem xét. Nhưng hắn ở đây cả một buổi tối cũng không phát hiện được dị thường, ngoại trừ ban đêm âm u lạnh lẽo hơn một chút thì chuyện ma quái bóng quỷ mà vợ chồng Trần Hỉ Phát nói hắn đều chẳng thấy đâu.
Ban đêm lạnh hơn thì cũng không nói rõ được điều gì, giờ là tháng mười một, trời không lạnh mới là kỳ quái.
Nhưng vợ chồng Trần Hỉ Phát chắc như đinh đóng cột là có quỷ, họ nói ban đêm bị bóng quỷ dọa tới mất ngủ, cầu hắn nhất định phải nghĩ ra biện pháp. Trần Dương vốn là người nhiệt tình, thấy bộ dạng ăn không ngon ngủ không yên, chẳng phải giả vờ của bọn họ, cộng thêm thù lao của gia đình này không hề ít, hắn mới dứt khoát tìm cứu viện từ bên ngoài.