Tục Huyết Hải Thâm Thù

Chương 2: Bộ lạc Thiên Lang

Quả thật trời không chiều người, tối hôm đó chàng gặp một trận mưa tuyết rất lớn, đường núi trơn trượt rất khó đi cho nên đến trưa hôm sau chàng vẫn còn gian nan trên lưng chừng một eo núi.

Sáng hôm sau nữa chàng vượt qua một thung lũng phủ đầy tuyết, phải băng qua thung lũng này mới đến khu chợ mà Lãnh Băng Nhi đã nói trước.

Sau cơn mưa tuyết hôm qua, hôm nay trời có vẻ sáng hơn. Cao nguyên như tráng lệ hơn bao giờ, đứng ở trên núi nhìn xuống vùng thảo nguyên bát ngát như một mặt ngọc khổng lồ. Thiên nhiên đẹp rực rỡ khiến chàng quên cả mệt mỏi. Đang lúc ấy bỗng chàng nghe có tiếng ngựa hí vang. Mạnh Hoa dấn bước lên, đằng sau đường vòng núi xuất hiện một hán tử trung niên mặc y phục trắng thần khí rất uy mãnh đứng giữa đường, bên cạnh là một con ngựa mà vừa thoạt nhìn qua Mạnh Hoa đã nhận ra ngay đó là con ngựa của chàng. Chàng vội vàng chạy đến hỏi liền :

- Con ngựa này huynh đài bắt gặp giữa đường chăng?

Hán tử chẳng những không trả lời câu hỏi của chàng mà còn hỏi ngược lại :

- Ngươi có phải tên là Mạnh Hoa?

Chàng đáp :

- Đúng, chính là Mạnh Hoa. Đây là con ngựa của ta, xin hỏi tại sao huynh đài lại có được?

Hán tử vẫn không chịu trả lời câu hỏi của chàng mà lại cười ha hả lạnh nhạt nói tiếp :

- Quả nhiên ngươi là Mạnh Hoa. Ha ha tiểu hóa tử, đảm lượng của ngươi thật không nhỏ. Nghe nói ngươi dám chống cự lại Âu Dương Xung phải không?

Chàng đáp khinh mạn :

- Âu Dương Xung là loại người gì mà tại hạ không dám chống cự? Dù hắn có là tay cao thủ ác ma, tại hạ cũng đâu sợ?

Hán tử nói :

- Thật khẩu khí anh hùng lắm. Ha ha, cứ như ngươi nói chắc Âu Dương Xung đã bị ngươi đánh bại rồi?

Bất giác Mạnh Hoa kinh ngạc :

- Tin tức về hắn làm sao huynh đài biết mau đến thế? Huynh đài là ai?

- Bất tất ngươi phải biết ta là ai. Ngươi đã có bản lãnh đánh bại Âu Dương Xung, ta rất muốn biết kiếm pháp của ngươi. Ra chiêu đi!

Mạnh Hoa tư nghi bất định :

- Con ngựa này là do huynh đài đoạt từ tay Ân Kiếm Thanh hay do y tặng cho huynh đài? Là ngựa vốn của tại hạ, sao lại bắt tại hạ ra chiêu?

Hán tử áo trắng lạnh lùng :

- Nếu ngươi thắng được ta con ngựa này sẽ là của ngươi, trái lại. Ha ha, ta không thể để ngươi đi qua đây đâu.

Mạnh Hoa rất cần con ngựa lên đường sớm nên quyết định trong bụng: “Bất kể người này là bạn hay thù, ta phải đánh bại y rồi sẽ tính”, nghĩ rồi liền nói :

- Được rồi, huynh đài đã nói xin hãy giữ lời, đón chiêu đây.

Kiếm rút ra khỏi vỏ đâm tới ngay tức thì.

Chiêu thế đầu tiên này chàng sử dụng khoái đao đao pháp gia truyền biến thành kiếm pháp, mau lẹ vô luân khiến hán tử áo trắng phải buột miệng khen: “Hay tuyệt!” và kiếm của y cũng đâm thẳng tới huyệt Hoàn Thiên của chàng hóa giải chiêu thế đầu tiên, Mạnh Hoa phải thu kiếm về xoay một vòng biến thành chiêu Huyền Điểu Hoạch Sa của Vô Danh kiếm pháp.

Vô Danh kiếm pháp tuy thâu tóm sở trường tinh hoa của các môn phái khác nhưng khi vận dụng lại chẳng giống môn phái nào. Huyền Điểu Hoạch Sa cũng vậy, nó gồm đủ tinh hoa của ba phái Thanh Thành, Nga My, Côn Luân. Kiếm thế trong tay của Mạnh Hoa vừa hư vừa thực, vừa giống môn phái này lại vừa như không giống.

Hán tử áo trắng ra chiêu Hoành Vân Đoạn Phong phong bế tất cả yếu huyệt của mình rất nghiêm mật, chiêu này chính là chiêu để ứng phó với Huyền Điểu Hoạch Sa một cách công hiệu nhất. Đột nhiên Mạnh Hoa biến thế, mũi kiếm chàng như con rồng lượn tấn công vào phương hướng mà đối phương không thể ngờ, chỉ nghe một tiếng “choeng” rất lớn, hai kiếm chạm nhau tóe lửa.

Mạnh Hoa vốn tưởng ra chiêu này là đoạt được liền thế thượng phong, không ngờ trong chớp mắt đối phương đã hóa giải được, chẳng những thế trong kiếm chiêu của đối phương còn tiềm ẩn ý công kích trong đó khiến chàng thêm kinh ngạc nghĩ thầm: “Kiếm pháp của người này rất tinh diệu, xét ra còn hơn cả cao thủ Thiên Sơn phái là Đinh Triệu Minh, cơ hồ tương đương với cả thân phụ của Kim Bích Y là Kim đại hiệp nữa, nhưng sao công lực của y dường như không bằng với kiếm pháp?”.

Nguyên vì trong lúc hai kiếm chạm nhau, kình lực của hán tử áo trắng có hơi yếu nên bị kiếm của chàng đánh vẹt qua một bên, nếu không y đã có thể chuyển từ thế thủ sang thế công rồi. Kiếm pháp của hai người biến hóa ngoài cả ý liệu của hai người, Mạnh Hoa tuy vậy cũng có phần chiếm ưu thế hơn.

Chàng gấp thắng nên chiêu xuất vô cùng lợi hại liên tiếp tấn công hết sức mau lẹ. Tấn công đến chiêu thứ ba, hán tử áo trắng không thể tránh được đành phải dùng kiếm gạt kiếm chàng ngay chính diện.

Lại một tiếng “choeng” rất khủng khiếp, lần này Mạnh Hoa chấn động hổ khẩu, trường kiếm cơ hồ muốn rơi khỏi tay bất giác hoảng sợ nghĩ thầm: “Trong chớp mắt không hiểu vì lý do gì công lực của người này lại tịnh tiến hẳn lên?”.

Đối phương hét lớn :

- Coi chừng, tiếp chiêu!

Thân hình ấy bay vọt lên, tay áo bay phấp phới, mũi kiếm vẽ một vòng trên cao, thân pháp đã vô cùng mau lẹ, kiếm thế lại hết sức hiểm độc, khiến Mạnh Hoa không đoán được bản lãnh của đối phương lợi hại cỡ nào, chỉ biết hoành kiếm ngang người thủ thế rồi quay kiếm thành những vòng tròn theo thế Tam Chuyển Pháp Luân bảo vệ thân mình. Hán tử áo trắng khen ngợi: “Tuyệt hảo!” rồi trong nháy mắt đâm vút vút vút tới liền ba thế. Kiếm liên tiếp chạm vào nhau phát ra những tiếng ngân dài.

Hai bên đấu bất phân thắng bại, mỗi lần song kiếm chạm nhau Mạnh Hoa đều có cảm giác chấn động hổ khẩu đau đớn hơn lên. Chàng tuy còn ít kinh nghiệm nhưng không thiếu bản lãnh nên đến lúc này đã biết công lực của đối phương hơn chàng nhưng vì chưa hiểu trình độ chàng tới đâu nên chưa sử dụng hết kình lực.

Lúc này bạch y hán tử đã phô diễn hết sở trường do đó chàng cũng đoán biết được phần nào đối phương là ai.

Hán tử áo trắng nói :

- Đừng e dè gì cả, ngươi hãy thi triển hết sở trường ra đi, nếu cứ như thế này ta e ngươi không thắng nổi ta đâu.

Tuy miệng vừa nói nhưng tay không hề lơi lỏng chút nào, kình lực vẫn ngày càng thêm mãnh liệt, kiếm thế càng lúc càng nguy hiểm.

Tuy bị kiếm thế đối phương bức bách nhưng chàng đã biết thân thế đối phương nên không thể không tập trung hết tinh thần đối phó. Chàng đem hết bình sinh sở học ra thi triển, dần dần cũng đoạt được thượng phong biến cục diện thành thế tương đương giao đấu.

Song phương càng đấu càng khó quyết định phần thắng bại sẽ nghiêng về ai. Kiếm pháp chiêu qua thế lại vùn vụt mau không thể tưởng tượng, bất tri bất giác đã qua trên ba trăm chiêu.

Mạnh Hoa hết sức nóng ruột vì việc riêng của mình, chàng quyết định đánh ba chiêu tối hậu trong Vô Danh kiếm pháp. Người nọ di bộ hoán hình áo trắng bay phơ phất tùy theo kiếm thế đối chiêu chớp nhoáng chỉ còn thấy một luồng trắng chuyển qua chuyển lại chớ không nhìn rõ người nữa.

Bỗng một tiếng “Xoẹt” rất dài, hán tử áo trắng bay vọt ra ngoài xa ba trượng, nhưng hổ khẩu Mạnh Hoa cũng đau thốn lên không thể nào cầm nổi trường kiếm đành để nó rơi xuống đất.

Hán tử áo trắng ha hả cười lớn :

- Kiếm pháp của ngươi quả thật cao minh. Ta thua ngươi một chiêu rồi!

Té ra trong chiêu tối hậu, Mạnh Hoa đã chém rách bung tay áo của người ấy nhưng vì y có nội công vô cùng thâm hậu nên y đã dùng tay áo đánh rơi luôn kiếm của chàng.

Mạnh Hoa vội nhặt lấy kiếm, vòng tay thi lễ :

- Đa tạ tiền bối hạ thủ lưu tình. Phải chăng tiền bối là Thiên Sơn kiếm khách Đường Gia Nguyên?

Hán tử ngạc nhiên mỉm cười :

- Té ra Mạnh thiếu hiệp đã nhận ra Thiên Sơn kiếm pháp của ta. Đúng đó, ta chính là Đường Gia Nguyên. Lần này ta tìm ngươi tỷ thí kiếm pháp, ngươi không giận ta chứ?

Chàng cung kính đáp :

- Được tiền bối gia ơn chỉ điểm là vãn bối đã được mở mang kiến thức nhiều lắm, làm sao lại giận?

Đường Gia Nguyên nói :

- Thôi chớ khách sáo. Nói về niên kỷ ta tuy có lớn tuổi hơn thiếu hiệp nhưng nói về vai vế, thiếu hiệp là đệ tử cách đời của Trương Đan Phong tức là hơn ta ít nhiều rồi vậy. Chúng ta cứ theo quy củ của võ lâm, không cần xét tới tuổi tác sau trước làm gì. Mạnh thiếu hiệp, ta đã nghe đồn đại về kiếm pháp của thiếu hiệp từ lâu nay được gặp quả là danh bất hư truyền. Nếu nói về lợi ích thì chính ta được lợi ích nhiều hơn mới phải.

- Đường đại hiệp quá ngợi khen, vãn bối lấy làm thẹn. Có lẽ Đường đại hiệp đã từng gặp Lãnh cô nương?

- Mấy ngày trước ta có gặp Lãnh Băng Nhi nơi nhà một người mục dân ở vùng này.

- Thế còn con ngựa không phải đại hiệp đã đoạt từ tay của Ân Kiếm Thanh sao?

- Tiếc rằng ta không biết tên tiểu tử ấy là Ân Kiếm Thanh. Nếu sớm biết ta đã không tha y rồi.

Nguyên vì khi gặp Ân Kiếm Thanh, Đường Gia Nguyên không nhận ra y là ai nhưng lại nhận ra con ngựa quen thuộc của La Hải nên thi triển võ công giữ Ân Kiếm Thanh lại. Tự biết mình không phải là đối thủ của Đường Gia Nguyên, Ân Kiếm Thanh đành nói dối đây là con ngựa mình ăn trộm được, nay xin hoàn trả cho Đường Gia Nguyên. Y kể lể rất cảm động do đó Đường Gia Nguyên tha cho y đi.

Kể xong chuyện đoạt ngựa, Đường Gia Nguyên hỏi :

- Nghe Băng Nhi nói rằng thiếu hiệp đến Thiên Sơn, có đúng không?

- Đúng vậy, vãn bối định sau khi gặp Úy Trì đại hiệp sẽ đến Thiên Sơn.

- Thiếu hiệp có chuyện gì ở đó?


- Vãn bối lên Thiên Sơn là để tìm một người.

- Tìm ai vậy?

Mạnh Hoa nghĩ rằng đệ đệ của chàng là đệ tử yêu của thân phụ Đường Gia Nguyên nên không cần phải giấu :

- Mười năm trước đây Mậu Trường Phong có đem một đứa trẻ lên Thiên Sơn, nghe nói hiện giờ là môn hạ của lệnh tôn?

- Té ra thiếu hiệp tìm sư đệ của ta. Y là...?

- Vâng, y là đệ đệ của vãn bối...

Đường Gia Nguyên hết sức kinh ngạc :

- Y là đệ đệ của thiếu hiệp ư?

Chàng nhỏ giọng :

- Y là em cùng mẹ khác cha với vãn bối.

Đường Gia Nguyên biết trong việc này có ẩn tình chi đây nên không tiện hỏi nhiều thêm chỉ cho biết :

- Lệnh đệ là người rất thông minh, từ năm tuổi đã bắt đầu học võ, chính ta thay thế gia phụ dạy y đó. Y học mới có ba năm đã bằng người khác học năm năm. Năm vừa qua y mới mười một tuổi mà kiếm pháp rất tinh luyện, ngày sau chắc y sẽ làm rạng danh cho môn phái.

- Nếu được như vậy là do công dạy dỗ của Đường đại hiệp và lệnh tôn vậy.

Đường Gia Nguyên bỗng hỏi :

- Thiếu hiệp định bao giờ gặp Úy Trì đại hiệp?

- Hy vọng trong mười ngày tới, trừ khi giữa đường gặp biến hóa gì đó thì không kể.

- Gặp xong Úy Trì đại hiệp, thiếu hiệp đến liền Thiên Sơn chăng?

- Vâng.

- Có một việc này ta muốn cậy nhờ thiếu hiệp. Vài tháng trước đây ở Xuyên Tây ta có gặp Chưởng môn nhân Không Động phái là Động Chân Tử, người có nhờ ta đem tặng gia phụ ta một hộp gấm này, thiếu hiệp có thể mang về giùm ta chăng?

- Nếu được đại hiệp tin cẩn, vãn bối xin vui lòng.

Đường Gia Nguyên vui vẻ :

- Thiếu hiệp khách khí với ta quá, cái gì mà vãn bối với không vãn bối, lệnh đệ đã là sư đệ của ta, vậy thì chúng ta cũng như bằng hữu mà thôi.

Gia Nguyên trao cho chàng một cái hộp bằng gấm, chàng bỗng nhớ tới các sư đệ của Động Chân Tử, hỏi liền :

- Theo ý huynh đài, Chưởng môn Không Động phái là người như thế nào?

- Theo ta Động Chân Tử là người căn bản là tốt nhưng về giao tế có nhiều lúc hồ đồ, tại sao thiếu hiệp lại hỏi như vậy?

- Vì tại hạ có gặp qua hai trưởng lão của Không Động phái là Động Huyền Tử và Động Minh Tử, hai vị này hình như không phải là người tốt?

- Do đâu thiếu hiệp khẳng quyết thế?

- Tam sư phụ Đan Khâu Sinh của tiểu đệ trước đây là môn hạ của Không Động phái...

Chàng chưa nói dứt, Đường Gia Nguyên đã hiểu liền :

- Đúng rồi, nghe nói Đan Khâu Sinh năm xưa bị Không Động phái đuổi ra khỏi cửa, chuyện đó là do chủ trương của Động Huyền Tử và Động Minh Tử, chắc thiếu hiệp bất bình về chuyện của sư phụ?

- Không hẳn như thế, mà vì họ còn cố ý hãm hại sư phụ tiểu đệ. Tiểu đệ cũng đã từng giao đấu với Động Minh Tử một lần.

- Có lẽ Động Minh Tử chưa đủ bản lãnh giao đấu với thiếu hiệp. Hừ, chuyện vai vế “Thái sư thúc” mà đánh thua đệ tử của sư điệt mình cũng là chuyện thú vị đấy chứ. Ta cũng có nghe nói hai vị trưởng lão Không Động phái là người rất ngoan cố ngang ngược. Chỉ vì người Chưởng môn sư huynh quá hồ đồ nên không phân biệt được đúng sai. Ta không biết Động Chân Tử tặng gia phụ ta vật gì trong cái hộp gấm này. Nếu gặp dịp thuận tiện, thiếu hiệp nên kể chuyện Đan Khâu Sinh cho gia phụ ta nghe, biết đâu người có thể giúp được gì cho Đan Khâu Sinh chăng?

Mạnh Hoa nghĩ bụng: “Nếu Chưởng môn Không Động phái là người biết phân biệt đúng sai chắc không đến nỗi nghe lời sư đệ mà đuổi sư phụ ta ra khỏi môn phái”. Tuy nghĩ vậy nhưng chàng không nghĩ ra mà chỉ ngỏ lời đa tạ hảo ý của Đường Gia Nguyên.

Chàng ngửa đầu nhìn mặt trời đã quá ngọ vội nói :

- Xin lỗi huynh đài, tại hạ phải gấp lên đường.

Đường Gia Nguyên hiểu chàng có việc cần kíp nên không tiện lưu giữ :

- Được, mong rằng chúng ta sẽ còn gặp lại trên núi Thiên Sơn.

Con ngựa của La Hải là loại tuấn mã, mới đánh hơi thấy Mạnh Hoa hình như nó đã nhận ra chủ cũ liền hí vang lên. Chàng phóng lên mình ngựa lòng hân hoan vì tin chắc mình sẽ đuổi kịp Úy Trì Quỳnh.

Chàng ngắm hướng tây cho ngựa sải vó lòng hỗn độn bao chuyện riêng tư. Dĩ nhiên chàng rất mong gặp Úy Trì đại hiệp càng sớm càng tốt và sau đó sẽ lên Thiên Sơn trao chiếc hộp gấm này cho Thiên Sơn phái Chưởng môn Đoàn Kính Thiên đồng thời nhờ người hóa giải cho nỗi oan khuất của tam sư phụ Đan Khâu Sinh. Trước đây thân phụ của Kim Bích Y cũng đã hứa với chàng sẽ giúp chàng đem việc tam sư phụ ra ánh sáng, nay lại thêm Đường Kính Thiên nữa chàng tin chắc cuối cùng việc của sư phụ chàng sẽ ổn thỏa cả.

Những điều lo ngại đều có hy vọng giải quyết chàng phấn khởi giục ngựa càng mau, chạy một ngày đã qua vùng thảo nguyên mà không cảm thấy mệt mỏi chút nào.

Qua vùng thảo nguyên là đến vùng cao nguyên Tuyết Sơn cảnh sắc đẹp một cách dị kỳ, muôn ngàn ngọn núi bị tuyết bao phủ trắng xóa đâm tua tủa lên vòm trời màu xanh biếc như những ngón tay ngọc đang xuất trảo công bấu vào không gian.

Vừa đi qua một eo núi ngựa chàng đang phi mau bỗng nó hí vang lên lọt vào một mặt hầm bên trên ngụy trang bằng lớp cỏ úa. Có lẽ đây là một hầm do bọn người đi săn đào sẵn để bắt dã thú. Trong chớp mắt hiểm nguy chàng thi triển võ công cao cường đang ngồi trên mình ngựa chàng bắn vọt người lên không trung, trường kiếm đồng thời tuốt ra khỏi vỏ múa một vòng bảo vệ thân mình. Quả nhiên đám tên bắn loạn xạ bị kiếm chàng gạt rơi lả tả.

Đang ở trên không chàng chuyển thân pháp rơi xuống cách mặt đất hơn ba trượng. Chàng ngẩng đầu lên nhìn thấy liền một lúc chín bóng áo cà sa đỏ từ bụi rậm đi ra tạo thành một vòng vây bao lấy chàng. Một giọng nói tiếng Hán rổn rảng ngân lên như tiếng sắt thép chạm nhau :

- Hảo tiểu tử, thiên đường có lối mà không chịu đi lại chui xuống hỏa ngục. Ở Tiểu Kim Xuyên náo loạn chưa đủ sao lại còn đến Hồi Cương này làm loạn?

Chàng nhận ra liền tên Lạt ma trắng ấy đã từng giao đấu với chàng ở Tiểu Kim Xuyên chính là Thiên Thái Thượng Nhân.

Thiên Thái Thượng Nhân chính là thủ lãnh của bọn Tứ tăng nhưng hôm nay có mặt tất cả là chín tên Lạt ma chứ không phải bốn, so với Tứ tăng ở Tiểu Kim Xuyên thì nhiều gấp bội.

Chín tên Lạt ma mặc cà sa đỏ y như nhau và cũng sử dụng võ khí y như nhau là cửu hoàn tích trượng, chín cây tích trượng đều có treo ở đầu chín vòng sắt kêu leng keng. Chín lần chín tám mươi mốt vòng sắt đồng thời rung động phát ra một loạt tiếng “đinh đinh đang đang” liên miên không dứt chấn động màng nhĩ của Mạnh Hoa mục đích khiến chàng tâm phiền ý loạn.

Chàng đã một lần giao thủ với Tứ tăng ở Tiểu Kim Xuyên nên cũng có chút kinh nghiệm. Đáng sợ nhất là lúc chúng lập thành thế trận liên hợp. Lần trước chàng suýt nguy khốn thì nhờ Kim Bách Y xuất hiện kịp thời mới phá tan được vòng vây của bọn Tứ tăng, Tứ đạo, Ngũ quan. Hiện nay đối phương tuy không có Tứ đạo, Ngũ quan nhưng Tứ tăng lại biến thành Cửu tăng và Mạnh Hoa lại chỉ có một mình không có ai trợ thủ như Bích Y lần trước, thật là nguy nan.

Chàng lập ý liền tức khắc không cho bọn Cửu tăng lập thành trận thế, tức thời sử xuất khoái đao biến thành kiếm pháp quyết tốc chiến tốc thắng.

Mạnh Hoa hú lên một tiếng dài, thi triển liền sát thủ.

Tám tên Lạt ma tẻ ra thành tám phương vị Càn, Khôn, Cấn, Đoài, Ly, Chấn, Tốn, Khảm còn tên võ công đệ nhất là Thiên Thái Thượng Nhân chiếm trung cung.

Chàng tấn công tên Lạt ma đứng ở cung Khảm. Theo trận thế hai tên Lạt ma đứng ở cung Tốn và Chấn liền xuất tích trượng án ngự dẫn dụ chàng thâm nhập vào trung cung. Không ngờ kiếm pháp của chàng biến dị khôn lường, mắt thường tưởng chàng tấn công cung Khảm nhưng cả ba tên Lạt ma đều thấy mắt hoa lên ánh chớp, kiếm thế đột nhiên chuyển hướng đâm ngoặc qua tên Lạt ma đứng ở cung Ly, tên Lạt ma này chính là tên chưa đụng độ với chàng lần nào.

Một là trận thế chưa hoàn toàn lập thành, hai là tên tăng Lạt ma ở cung Ly chưa hề có kinh nghiệm đụng độ với chàng nên hắn thấy kiếm phong đâm tới liền hoành ngang tích trượng đỡ kiếm, chính lúc ấy hắn để lộ chỗ hở bên vai trái, chỉ nghe một tiếng “xoẹt” rồi tiếp liền tiếng “choeng” tên Lạt ma ấy đã trúng kiếm máu tuôn ra xối xả thấm đượm vào chiếc cà sa vốn đã đỏ sẫm.

Thiên Thái Thượng Nhân đứng ở cung giữa nhìn thấy tình hình gấp gáp, vội vàng chuyển tích trượng đến bảo vệ cho thuộc hạ. Tích trượng và kiếm chạm nhau, chàng cảm thấy hổ khẩu đau ngầm liền cười mỉa mai :

- Đã thua một lần còn muốn gì nữa?

Vừa nói thân hình vừa cất lên, Thiên Thái Thượng Nhân quét tích trượng theo chân chàng.

Nói thì chậm nhưng sự thực mau không thể tả. Trường kiếm của chàng từ trên không đánh xuống, tứ vị đều có ánh kiếm đâm vào Thiên Thái Thượng Nhân.

Vừa đỡ một kiếm bên tả, bên hữu đã có một kiếm khác đâm tới, Thiên Thái Thượng Nhân có cảm tưởng chấn động nơi ngực, hắn kinh hãi nghĩ thầm: “Tiểu tử này so với hai năm trước ở Tiểu Kim Xuyên kiếm thuật hình như tinh diệu hơn nhiều, công lực hình như cũng tiến bộ hơn cả ta nữa”. Hắn toát mồ hôi hột khi thấy kiếm thế tung hoành trên không lợi hại phi thường. Hắn không dám có mộng tấn công nữa, chỉ mong đừng có thua là may, vội vàng trầm vai xuống cong lưng hạ thấp rồi rồi thiền trượng xoay một vòng lên che chở đỉnh đầu.

Nào ngờ chiêu thế Mạnh Hoa là tránh chỗ mạnh đánh chỗ yếu, tránh chỗ thực đánh chỗ hư, giữa lưng chừng không trung chàng lật người như con diều kiếm chiêu biến ảo không biết phương hướng dường như cùng lúc vừa tấn công cung Cấn vừa tấn công cung Khôn trong lúc Thiên Thái Thượng Nhân còn đang bận bảo vệ bản thân làm sao còn rảnh rang để tiếp ứng cho thuộc hạ được?

Mạnh Hoa thi triển tuyệt kỹ gia truyền khoái đao biến thành kiếm pháp đả thương cùng lúc hai tên Lạt ma ở cung Cấn và cung Khôn bằng thế Dạ Chiến Bát Phương rồi kiếm xoay một vòng đâm trúng tên Lạt ma thứ ba. Thế là trận thế định lập của Thiên Thế Thượng Nhân bất thành. Hắn còn đang xoay xở lúng túng trong chớp mắt ba tên Lạt ma nữa bị trúng thương. Đến lúc ấy ngoài Thiên Thái Thượng Nhân chỉ còn hai tên Lạt ma khác võ công tương đối khá cao là chưa bị trúng thương. Nhưng tuy gọi là “võ công khá cao” cũng chỉ đủ cầm cự tạm thời với chàng thôi.

Sáu tên Lạt ma bị trúng kiếm máu ra ướt đẫm cà sa sợ hãi đến thất thần không còn can đảm ứng chiến nữa, chúng cùng rống lên một tiếng dài kéo nhau chạy mất. Thiên Thái Thượng Nhân một tay múa thiền trượng một tay quay lộn áo cà sa che chở cho hai tên thuộc hạ còn lại rút lui.

Với công lực khinh công của chàng, chàng dư sức đuổi theo nhưng tự xét bọn này có thể còn quỷ kế man trá gì chăng vả lại chàng còn việc cần kíp hơn nên chàng để mặc chúng chạy khuất. Chàng bước tới miệng hầm nhìn xuống hy vọng con ngựa không bị thương nặng. Nhưng chàng không hy vọng lâu được vì đã nhìn thấy xác con ngựa nằm co dưới hầm không động đậy gì cả mép sùi bọt trắng và trên đầu có một mũi tên xuyên qua.

Mất ngựa chàng đành tiếp tục đi bộ. Chàng vốn dự định tối nay thế nào cũng đuổi kịp Úy Trì Quỳnh nhưng nay mọi dự định đã hỏng bét vì không còn ngựa dĩ nhiên chưa thể nào gặp được Úy Trì Quỳnh tối nay nữa.

Theo như tin tức do Đinh Triệu Minh cung cấp thì Úy Trì Quỳnh đã liên kết được mười một bộ lạc chỉ còn Tù trưởng của hai bộ lạc là cấu kết với bọn triều Thanh mà thôi. Bọn này cũng rất có khả năng mưu hại Úy Trì Quỳnh. Một trong hai bộ lạc chưa chịu liên kết này chính đang ở trước mặt và Úy Trì Quỳnh hiện ở đó, biết đâu đại hiệp chẳng bị chúng mưu hại?

Càng nghĩ chàng càng lo ngại vì mới ba tháng trước chàng đã đụng độ với thủ lãnh Ngũ quan là Đặng Trung Ngải ở Tây Tạng, nay lại đụng độ với thủ lãnh Tứ tăng là Thiên Thái Thượng Nhân ở đây, biết đâu đó chẳng là sự xếp đặt?

“Tất cả bọn cao thủ ở Tiểu Kim Xuyên đều đã kéo về vùng biên tái. Đặng Trung Ngãi xuất hiện ở Lạp Tát liền phát sinh ra việc tại Bố Đạt Lạp cung, rồi hôm nay bọn Phiên tăng xuất hiện ở đây biết đâu không là mưu trá của tên Tù trưởng bộ lạc Thiên Lang này để đối phó với ta nhằm tiêu diệt người chúng nghi ngờ có thể hỗ trợ Úy Trì đại hiệp và cô lập Úy Trì đại hiệp trong hang cọp. Ta phải mau chóng đi để tìm gặp Úy Trì đại hiệp mới yên lòng”.

Chàng lo lắng và càng nóng ruột đến bộ lạc Thiên Lang đang ở trước mặt.

Trời ở miền núi tối rất mau, chưa chi mặt nhật đã khuất sau rặng núi mà chàng mới đi được một phần ba chặng đường đến bộ lạc Thiên Lang.

Bỗng nhiên bên tai chàng có tiếng nhạc ngựa. Mạnh Hoa quay đầu lại nhìn thấy một lão mục nhân đang cưỡi ngựa đi tới.

Chàng mừng như bắt được vàng vội vã chạy ngay đến đứng chặn ngay đầu ngựa. Hình trạng chàng rất tiều tụy vì ròng rã mấy ngày trên đường thiên lý chàng không được tắm rửa khiến lão mục nhân hoảng sợ nói trước :

- Ngươi muốn gì ta? Trong người ta hiện giờ không còn một đồng dính túi đâu đó.

Mạnh Hoa vội dùng mấy tiếng Cáp Tát Khắc mới học được ấp úng đáp :

- Vãn bối không phải là cường đạo, vãn bối muốn mua con ngựa của lão nhân.

Nói rồi móc túi xòe ra liền đĩnh vàng.

Tân Cương là miền có rất nhiều mỏ vàng nên tuy lão già có vẻ nghèo nàn nhưng cũng đã nhiều lần từng thấy qua vàng. Tuy vàng ở đây không quý giá bằng ở Trung Nguyên nhưng mua con ngựa với giá một đĩnh vàng là quá cao, thế mà lão từ chối :

- Con ngựa này là vật ta dùng hàng ngày không trị giá bằng đĩnh vàng đâu và ta cũng không bán.

Mạnh Hoa đã hơi thất vọng, trong lúc cần gấp chàng nảy ra một sáng kiến :

- Lão nhân có biết tộc trưởng La Hải của tộc Ngõa Nạp chứ?

Lão nhân có vẻ kinh ngạc :

- La Hải chính là một lão anh hùng của tộc Cáp Tát Khắc chúng ta, sao lại không biết? Ngươi và La Hải là...

Chàng đưa ra bức thư do chính tay La Hải viết giới thiệu chàng với các Tù trưởng bộ tộc khác :

- Lão nhân xem đây, chính là thủ bút của La Hải.

Đưa bức thư ấy ra cũng do trường hợp bất khả kháng, không ngờ lão nhân đổi hẳn thái độ :

- Ngươi ở chỗ La Hải đến đây sao lại không có ngựa?

Chàng đành thú nhận hoàn cảnh vì bị bọn Cửu tăng chặn đánh và giết chết con ngựa của chàng. Lão nhân nghe xong vội vã xuống ngựa chính tay trao dây cương cho chàng :

- Nếu quả thật ngươi là bạn của La Hải thì lão xin tặng con ngựa này đó!

Chàng định lên ngựa đi, lão gọi giật lại :

- Tiểu ba tử! Nếu muốn đến bộ lạc Thiên Lang sớm hãy theo đường ta chỉ đây.

Rồi lão bẻ cành cây vẽ xuống đất con đường tắt mà thường chỉ đám mục dân sở tại mới biết. Vẽ xong, lão ân cần dặn :

- Tiểu tử nếu muốn gặp Tù trưởng Thiên Lang hãy cẩn thận đề phòng.

Chàng kinh ngạc :

- Tại sao vậy?

Lão thở dài :

- Tù trưởng chúng ta trong vòng hai năm nay biến thành kẻ tham lam vô độ đánh sưu cao thuế nặng vì phải liên tiếp đón tiếp bọn quan chức triều đình lui tới hạch sách nhũng nhiễu không kể xiết.

Mạnh Hoa động tâm hỏi tiếp :

- Gần đây nhất lão nhân có thấy ai tới lui với Tù trưởng không?

Lão nhân rầu rĩ :

- Ta cũng định kể với ngươi. Ngươi đã gặp chín tên tăng Lạt ma áo đỏ, đó là thượng khách của Tù trưởng đó. Bọn nó đến đây đại khái đã hơn mười ngày, cách đây hai ngày mới kéo nhau đi. Chúng ta đang chưa kịp mừng ai ngờ chúng lại đến đây.

Mạnh Hoa tin rằng chín tên tăng Lạt ma bị thương hết sáu, chắc chúng không dám quay trở lại nhưng chàng vẫn hỏi tiếp :

- Trừ chín tên tăng Lạt ma ấy ra còn có người nào khả nghi đến nơi Tù trưởng nữa không?

- Có. Cùng đến một lúc với chín tên Lạt ma là hai tên người Hán. Tù trưởng tôn kính hai tên này còn hơn cả chín tên tăng nữa. Hai tên ấy vẫn còn ở lại đây.

- Đa tạ lão nhân chỉ bảo, vãn bối sẽ cẩn thận đề phòng.

Chàng từ tạ lão mục nhân vội vàng lên đường và càng nóng ruột hơn vì những tin do lão cung cấp.

Con đường tắt quả có gần hơn rất nhiều, chiều tối hôm sau chàng đã đặt chân vào địa giới bộ lạc Thiên Lang. Hôm nay bầu trời hoàn toàn không có một ánh trăng sao. Chàng càng mừng thầm vì đó chính là dịp thuận tiện để chàng đột nhập tòa dã thự của Tù trưởng Thiên Lang xây giữa núi cao chập chùng. Không biết Úy Trì Quỳnh hiện giờ ra sao.

Úy Trì Quỳnh đang nhập tửu yến với Tù trưởng bộ lạc Thiên Lang.

Úy Trì Quỳnh đã đi qua mười bộ lạc, cả mười Tù trưởng đồng ý minh thệ với ông sẽ liên hợp với nghĩa quân để chống lại triều Thanh, chỉ có bộ lạc Thiên Lang này là bộ lạc đầu tiên chưa quyết định chống Thanh hay theo Thanh.

Yến tiệc đã đến lúc cao hứng.

Tù trưởng vỗ mạnh hai tay, hai tên thuộc hạ xuất hiện, một tên bưng thêm sơn hào hải vị, một tên mang thêm một vò rượu quý nữa trên một cái mâm có đặt một vuông vải đỏ và một lưỡi đao sáng quắc.

Tù trưởng Thiên Lang đứng dậy mặt đỏ gay :

- Rất may mới được Úy Trì đại hiệp từ thiên lý lại đây cùng chúng ta giúp chống lại bọn Thát Đát Mãn Thanh. Xin mời cạn một chén huyết tửu chúc mừng sự liên minh của chúng ta.

Uống huyết tửu là một nghi lễ rất quan trọng trong các buổi thệ ước, khi uống cùng nhau chén huyết tửu tức là đã hoàn tất lễ liên minh do đó chén huyết tửu này Úy Trì Quỳnh không thể không uống, Úy Trì Quỳnh tiếp chén rượu.

Trước tiên Tù trưởng nhấc lưỡi đao tự cắt vào một ngón tay của mình để máu nhỏ vài giọt vào vò rượu rồi đến Úy Trì Quỳnh cũng làm y như vậy. Hai tên thuộc hạ sẽ rót rượu ra hai chén trao cho hai người. Tù trưởng giơ cao chén rượu của mình :

- Xin kính cẩn uống trước.

Bèn ngửa cổ uống cạn chén rượu.

Úy Trì Quỳnh cũng nhấc chén của mình lên, một mùi thơm nồng nặc xông vào mũi, lẫn trong mùi thơm nồng ấy ông ngửi thấy một mùi tanh của máu.

Úy Trì Quỳnh vốn là người lịch lãm đã nhiều. Một là Tù trưởng đã uống trước, hai nữa đi đến bất cứ bộ lạc nào ông cũng trải qua nghi thức uống huyết tửu minh thệ nên ông không thể nào ngờ được Tù trưởng này có lòng khác nhưng tự nhiên lần này ngửi thấy mùi tanh tanh ông sinh lòng nghi hoặc.

Úy Trì Quỳnh nâng cao chén rượu :

- Xin chúc hai bên chúng ta muôn đời minh ước đồng tâm hợp lực hoạn nạn cùng nhau tương trợ.

Nói xong liền định cạn chén.

Chính giữa lúc ông định uống mà chưa uống ấy bỗng nhiên nghe bên ngoài có tiếng huyên náo. Tù trưởng cau nét mặt hỏi :

- Đứa nào làm náo động bên ngoài thế?

Bên ngoài có một tiếng ồm ồm vọng vào :

- Tại sao lại không cho ta vào trong này?

Một vệ sĩ hô lớn :

- Ngài Tô Hợp xin Tù trưởng vào yến!

Tô Hợp chính là tên một chức quan uy vọng của bộ lạc Thiên Lang.

Tù trưởng quát lớn :

- Ngươi có nói lệnh nghiêm cấm của ta chưa?

Vệ sĩ đáp :

- Bẩm đã. Chúng tôi đã báo Tù trưởng đang khoản đãi khách quý mời Tô Hợp hôm sau sẽ đến nhưng ngài nói không thể không vào ngay bây giờ.

Chưa dứt lời bên ngoài lại có tiếng quát tháo.

Tù trưởng đành ra lệnh :

- Hãy bảo chờ ta chốc lát, ta sẽ ra bây giờ.

Nói xong quay sang Úy Trì Quỳnh :

- Ta cai quản bộ hạ bất nghiêm làm nhiễu loạn giờ phút nghiêm trang của chúng ta. Xin mời Úy Trì đại hiệp cạn chén.

Lúc ấy mặt Tù trưởng đối diện với Úy Trì Quỳnh. Ông miễn cưỡng đưa chén lên. Chén rượu vừa chạm vào môi bỗng có tiếng gió vút tới, một đồng tiền từ ngoài bay vụt vào.

Úy Trì Quỳnh là tay cao thủ võ lâm, vừa nghe tiếng gió ông giơ chỉ búng liền, một tiếng “cạch” khô khan, đồng tiền đã bị búng bật ra nhưng cũng do vậy ông không kịp uống chén rượu. Ông đã búng rơi đồng tiền nhưng vì là người rất tinh ý ông kinh ngạc nghĩ thầm: “Người đánh ám khí này thủ pháp rất cao minh, công lực cũng không phải yếu kém nhưng không hiểu tại sao lại không có ý đánh trúng yếu huyệt của ta mà chỉ có mục đích đánh trúng tay cầm rượu của ta?” Nên biết Úy Trì Quỳnh là tay võ công đại hạng nên chỉ cần chạm ngón tay vào đồng tiền là đã biết công lực của đối phương.

Tâm niệm chưa dứt, một đồng tiền thứ hai lại bay tới nhanh như điện xẹt. Lần này Úy Trì Quỳnh cố ý không phòng ngự, liền đó một tiếng “xoảng” vang lên, chén rượu rơi xuống đất vỡ tan thành từng mảnh. Đúng như dự đoán của ông, người kia chỉ dụng ý đánh rơi chén rượu chứ không muốn đánh trúng ông.

Người búng hai đồng tiền làm ám khí chính là Mạnh Hoa. Chàng đã đến đúng lúc.

Mạnh Hoa lúc ấy treo mình trên xà nhà theo thế Đảo Quải Kim Câu liền buông thân theo thế Điêu Tử Phiêu Thân đảo lộn một vòng đã vào luôn trong phòng :

- Úy Trì đại hiệp, đây là rượu độc, xin đừng uống!

Nói thì chậm nhưng sự thực mau lắm, chàng vừa nói vừa xuất thủ điểm huyệt hai tên thuộc hạ.

Ai nói thì có thể Úy Trì Quỳnh không tin, nhưng Mạnh Hoa là một người đã từng bang trợ nghĩa quân nên ông tin ngay.

Sự việc càng bất ngờ vì hai tên thuộc hạ ứng biến mau lẹ một cách kỳ lạ.

Úy Trì Quỳnh chưa kịp nói lời nào với Mạnh Hoa thì hai tên thuộc hạ không hẹn cùng xuất thủ. Một tên bên tả dùng chưởng đánh vào Úy Trì Quỳnh. “Bùng” một tiếng lớn, hai chưởng chạm nhau, tên thuộc hạ chấn động lùi lại còn Úy Trì Quỳnh chỉ hơi rung động. Tuy ông chiếm thế thượng phong nhưng sự việc quả có ra ngoài dự liệu của ông vì không ngờ tên thuộc hạ lại có nội công cao minh đến vậy, rõ ràng đây không phải loại “thuộc hạ” tầm thường mà nghiễm nhiên phải là tay cao thủ nào đó.

Tên thuộc hạ thứ hai võ công lại càng quái dị hơn. Hắn vừa xuất thủ đã phát ra hơi lạnh thấu xương trùm lấp tới. Nội công thâm hậu như Úy Trì Quỳnh mà cũng cảm thấy lạnh đến run người. Ông la lên kinh ngạc :

- Té ra ngươi chính là Dương Kế Mạnh?

Dương Kế Mạnh là kẻ duy nhất hiện nay luyện đến đệ bát trùng Tu La Âm Kiệt công đại ma đầu. Sự việc Dương Kế Mạnh và Đan Khâu Sinh tranh đoạt khu rừng đã Thạch Lâm, Úy Trì Quỳnh đã có biết nên tuy chưa gặp Dương Kế Mạnh lần nào nhưng hắn vừa đánh ra Tu La Âm Kiệt công ông nhận ra liền.

Vì chưa hề có kinh nghiệm đụng độ Tu La Âm Kiệt công, Úy Trì Quỳnh rút liền bảo đao, chỉ nghe một tiếng “choeng” song chưởng của Dương Kế Mạnh biến thành chỉ búng trúng sống đao. Tu La Âm Kiệt công của hắn đã luyện đến đệ bát trùng nên bản lãnh Cách Vật Truyền Công của hắn quả là lợi hại, mới chỉ búng trúng sống đao, Úy Trì Quỳnh đã cảm thấy một luồng hàn khí truyền tới kinh mạch khiến tay cầm đao tê dại, mũi đao đâm chệch qua một bên. Tuy đao không trúng chính diện mà lệch qua bên nó vẫn chém lướt qua vai Dương Kế Mạnh vạch một vết thương sướt qua da.

Dương Kế Mạnh đá đổ một cái bàn, nhảy ra ngoài xa cả trượng. Tên thuộc hạ kia chưa bị thụ thương xông tới tấn kích. Chưởng lực của hắn dũng mãnh không kém Dương Kế Mạnh đánh thẳng tới Úy Trì Quỳnh.

Kể thì chậm nhưng sự thực hết sức mau lẹ. Mạnh Hoa vừa điểm huyệt hai tên lính chận đường rút lui của hai tên “thuộc hạ”, chàng rút kiếm xoẹt một tiếng đâm tới liền :

- Họ Diệp kia, tại Lạp Tát ta đã tha cho ngươi, ngươi còn định quấy nhiễu nữa ư?

Té ra tên thuộc hạ này là một trong Đại nội tam đại cao thủ Diệp Cốc Hồn đã hai lần đụng độ với chàng ở Ngọc Thọ Sơn và Bố Đạt Lạp cung rồi.

Xưa nay Diệp Cốc Hồn vẫn thường tự phụ về chưởng lực kinh người của mình, không ngờ hôm nay mới chạm trán chiêu đầu tiên với Úy Trì Quỳnh đã ở thế hạ phong rồi chốc lát lại nhận ra thiếu niên có kiếm pháp quái dị là Mạnh Hoa đã hai lần hắn bị đánh bại, ý chí của hắn tiêu tan gần hết.

Diệp Cốc Hồn dồn hết công lực vào song chưởng, lùi một bước đánh tới quyết đánh chiêu tối hậu có thêm Dương Kế Mạnh cũng đánh một chưởng hỗ trợ. Ba năm nay Mạnh Hoa cố công luyện nội công tâm pháp của Trương Đan Phong chính là khắc tinh của Tu La Âm Kiệt công nên chàng nghiễm nhiên huy động trường kiếm, bên tả đâm tới Dương Kế Mạnh, bên hữu cùng lúc tấn công Diệp Cốc Hồn.

Chàng tuy có thể chống cự với Tu La Âm Kiệt công nhưng nếu hai bên họ Dương và họ Diệp liên thủ hợp chưởng thì cũng khó thắng được. Chưởng lực như vũ bão đánh bật kiếm chàng vẹt ra, bất giác chàng phải lùi lại. Úy Trì Quỳnh hô quát lên :

- Bọn chuột chũi kia, có giỏi hãy đến đấu cùng ta!

Dứt lời đao của ông bay vút tới cùng lúc mũi kiếm của Mạnh Hoa vòng lại đâm trúng đầu vai của Diệp Cốc Hồn một mũi khá sâu. Hắn rên lên “ối chà” hai tiếng phóng mình ra cửa sổ, Dương Kế Mạnh hoảng loạn phóng theo luôn.

Trong khách sảnh lúc ấy bàn ghế bát đĩa đổ vỡ tung tóe khắp nơi chỉ còn Úy Trì Quỳnh, Mạnh Hoa và Tù trưởng Thiên Lang. Úy Trì Quỳnh nói với Mạnh Hoa :

- Khỏi cần đuổi theo bọn giặc ấy, ta hãy xử trí việc khẩn yếu ở đây đã.

Tuy ông nói vậy là có ý ám chỉ việc Tù trưởng Thiên Lang mượn tay quân quan triều Thanh ám hại ông nhưng ông chưa biết xử trí ra sao vì việc này rất tế nhị. Riêng Mạnh Hoa chàng còn trẻ tuổi nóng nảy nên vừa nghe ông nói chàng đảo thân vụt đến bên cạnh Tù trưởng, tay hữu xuất Cầm Nã Thủ tóm lấy cổ y nhấc lên :

- Ngươi không bằng lòng liên kết với nghĩa quân cũng được, sao lại dùng lũ tay sai triều đình định ám toán Úy Trì đại hiệp?

Lão Tù trưởng Thiên Long bị chàng nhấc khỏi mặt đất ú ớ chối :

- Chuyện này ta không biết... do... do... ý bọn nó... bỏ ta ra mau!

Úy Trì Quỳnh can thiệp :

- Mạnh Hoa bất tất phải vô lễ, để y nói xem sao!

Mạnh Hoa buông tay, tên Tù trưởng biện bạch :

- Việc này chính ta cũng không ngờ!

Chàng cười nhạt :

- Ngươi thật không ngờ?

Y ấp úng :

- Hai tên thuộc hạ ấy tự xưng là người của bộ lạc khác đến xin ta dung nạp, ta thấy họ võ công cao cường nên... nên... thu nạp làm vệ sĩ... ta... ta... không biết thân thế bọn họ ra sao. Úy Trì đại hiệp... có phải... bọn họ cũng là người Hán không?

Nguyên lúc nãy Dương Kế Mạnh và Diệp Cốc Hồn hóa trang rất khéo, Úy Trì Quỳnh cứ tưởng họ là dân tộc Cáp Tát Khắc nên hơi gật đầu. Mạnh Hoa lạnh lẽo hỏi tiếp :

- Thế còn độc tửu này ngươi giải thích ra sao? Giữa buổi lễ thề ước thế này không lẽ cũng do bọn chúng đổi chác?

Tên Tù trưởng hỏi lại :

- Làm sao biết đây là độc tửu? Nếu nói là độc tửu thì ta đã chết trước rồi. Không tin, ta sẽ uống thêm một chén nữa cho coi.

Nghe tên Tù trưởng giải thích chàng cũng hơi nghi ngờ vì khi chàng biết vò rượu đó là độc tửu chỉ do là đương nhiên như vậy, khi chàng đến đây, Tù trưởng đã uống trước một chén rồi nên chàng không nhìn thấy. Chàng chỉ nhìn thấy Úy Trì Quỳnh sắp đưa chén rượu lên môi mà bên cạnh Úy Trì Quỳnh lại đứng lăm lăm hai tên thuộc hạ tuy đã hóa trang rất khéo cũng không lừa được mắt chàng, chàng nhận ra liền là hai tên họ Dương và họ Diệp do đó suy luận tên Tù trưởng này đã liên kết với triều Thanh, như vậy chàng lập tức ra tay ngăn cản Úy Trì Quỳnh không cho uống chén rượu ấy.

Úy Trì Quỳnh nghe tên Tù trưởng nói rất khẳng khái, bất giác nửa tin nửa ngờ :

- Đúng, Tù trưởng đã uống cạn một chén rượu.

Tên Tù trưởng càng dương dương :

- Vị tiểu ca đây nếu chưa uống, ta sẵn sàng uống thêm chén nữa để làm tin!

Úy Trì Quỳnh vội ngăn lại :

- Thôi được, chúng ta tiếp tục thủ tục uống rượu thề đi!

Ông cầm chén rượu lên.

Vừa lúc ấy có bóng người ở ngoài đi thẳng vào giật lấy chén rượu lên tay ông ngửa cổ uống cạn. Người khách ấy chính là người đã làm huyên náo bên ngoài lúc nãy là vị võ quan cao cấp Tô Hạp của bộ lạc.

Tù trưởng gắt lớn :

- Tô Hạp, ngươi định làm phản chăng? Ngươi là Tù trưởng hay ta là Tù trưởng? Ta và Úy Trì đại hiệp đang làm lễ uống rượu thề sao ngươi lại cướp chén rượu ấy? Ngươi muốn gì?

Tô Hạp lạnh lùng trả lời :

- Ngươi muốn uống rượu, ta rót cho uống. Đây uống đi!

Vừa nói vừa nhấc vò rượu lên rót đầy vào chén đưa đến môi Tù trưởng bắt y phải uống.

Tù trưởng biến sắc mặt lấy tay gạt mạnh chén rượu rơi xuống đất vỡ tan. Tô Hạp cười lớn :

- Ngươi khéo lừa gạt thật nhưng không lừa được ta đâu. Úy Trì đại hiệp hãy lại đây mà xem!

Thì ra vò rượu này có hai lớp. Bên trên là một lớp đựng rượu độc, bên dưới lớp khác đựng rượu bình thường. Khi rót rượu chỉ cần ấn một cái nút ngay tay cầm là tự động rót ra thứ rượu tùy ý muốn.

Tên Tù trưởng xám mặt lớn tiếng chửi :

- Tô Hạp, ta đãi ngươi rất trọng hậu, sao ngươi nỡ phản ta?


Tô Hạp cũng lớn tiếng :

- Đúng là ta phản đó. Nhưng phản ngươi không chỉ có một mình ta đâu. Hãy mở to mắt ra mà nhìn.

Tô Hạp vỗ tay ba tiếng lớn. Lập tức đi vào khách sảnh bảy, tám tên vệ sĩ thân tín của Tù trưởng.

Tô Hạp chậm rãi nói :

- Tộc Cáp Tát Khắc đồng tâm chống lại cường địch. Ngươi lại có dã tâm làm tay sai cho bọn Mãn Thanh nên mới có sự việc ngày hôm nay!

Tên Tù trưởng biết mình không còn đường chối cãi, đành than thở :

- Không ngờ hôm nay ta bị tay chân thân tín phản loạn. Tô Hạp, chỉ mong ngươi nhớ ngày trước ta đã đãi ngươi trọng hậu, tha chết cho ta.

- Đó là ngươi tự gây ra tội. Ngươi bị xử trí ra sao sẽ có công luận xét xử!

Sau đó Tô Hạp triệu tập hội nghị trưởng lão ngay vào ngày hôm sau để quyết định việc phế lập Tù trưởng.

Kết quả Tô Hạp được đa số ủng hộ lên làm Tù trưởng mới còn tên Tù trưởng cũ bị nhốt vào khám tối. Ngày hôm sau Tù trưởng mới là Tô Hạp cùng Úy Trì Quỳnh làm lễ minh thệ sinh tử với nghĩa quân. Thế là trong mười ba bộ lạc, Úy Trì Quỳnh đã liên kết được mười hai bộ lạc, còn bộ lạc cuối cùng nằm ở phía cực Tây không có gì khó khăn vì vị Tù trưởng bộ lạc Đại Hùng nằm dưới sự khống chế của bộ lạc Thiên Lang. Nói cho đúng, Tù trưởng bộ lạc Đại Hùng là người tùy gió mà che, hễ bộ lạc Thiên Lang theo bên nào, bộ lạc Đại Hùng theo ngay bên đó.

Suốt ngày hôm Úy Trì Quỳnh cùng Tù trưởng Tô Hạp minh thệ, Mạnh Hoa tư lự vì nhiệm vụ của chàng đến đây tạm coi như ổn thỏa, chàng nóng lòng muốn đến Thiên Sơn theo lời cha ủy thác.

Úy Trì Quỳnh thấy chàng lo lắng liền hỏi :

- Tiểu huynh đệ có chuyện gì lo nghĩ sao không nói với ta?

Chàng đáp :

- Việc đến bộ lạc Đại Hùng có lẽ không cần đến tiểu đệ nữa, tiểu đệ muốn ra đi.

- Lần đến bộ lạc Đại Hùng này quả không có gì nguy hiểm, ta đi một mình được rồi, nhưng tiểu đệ gấp đi đâu vậy?

- Tiểu đệ phụng mệnh gia gia cần đến Thiên Sơn một chuyến.

Úy Trì Quỳnh mỉm cười :

- Chắc tiểu đệ gấp muốn về với Kim cô nương chứ gì?

Bị nói đúng tâm sự, chàng hơi đỏ mặt :

- Gia gia tiểu đệ bệnh vừa khỏi, tiểu đệ không an tâm chút nào. Do đó muốn sớm lên Thiên Sơn thu xếp công việc do gia gia ủy thác rồi liền quay về.

Úy Trì Quỳnh vui vẻ :

- Được, cứ như vậy cũng tiện.

Rồi đem sự việc ấy nói với Tô Hạp, Tô Hạp cũng không dám cố cưỡng ép chàng ở lại, còn đem một con tuấn mã rất khỏe tặng cho chàng.

Tuấn mã của Tô Hạp quả là thiên lý mã, Mạnh Hoa vừa ngồi trên yên đã thấy hai bên người gió lộng vùn vụt giống như được lắp cánh, cảnh vật hai bên lướt về phía sau chàng nhanh như chớp giật không thể nhận rõ.

Chàng nhắm hướng Tây là hướng núi Thiên Sơn giục ngựa chạy mải miết. Qua hết thảo nguyên lại đến bình nguyên, qua hết bình nguyên lại đến cao nguyên. Ròng rã mấy ngày trên đường không hề gặp một bóng người nào nhưng thỉnh thoảng chàng lại gặp một đoàn ngựa hoang, một đoàn bò rừng hoặc cả bầy hươu cao cổ chạy tán loạn tìm thức ăn trên thảo nguyên.

Ngày thứ ba chàng cưỡi ngựa qua một sườn núi rất hiểm trở, đang chăm chú nhìn vào con đường núi ngoằn ngoèo bỗng chàng nghe có tiếng gió rồi một người nấp trên một cành cây trên đầu chàng đột nhiên đánh xuống.

Thứ nhất là đã mấy ngày nay chàng chưa hề gặp một bóng người nào trên đường, chàng không thể ngờ được nơi đây lại có người ẩn nấp, thứ hai là người ấy mặc y phục toàn đen nằm sát trên những nhánh cây rậm chẳng khác nào một cành cây nếu không nhìn gần thì không thể nào nhận ra. Người ấy xuất thủ rất bất ngờ nhưng nhờ Mạnh Hoa võ công bất phàm ứng biến tùy tâm phản xạ nên vừa thấy tiếng gió quạt đến lập tức chuyển thế Phụng Điểm Đầu nghiêng thân biến thành chiêu Bạch Hạc Lượng Xí hóa giải chiêu thức của đối phương.

Không ngờ kình lực của người nọ rất mãnh liệt. Mạnh Hoa đã sử dụng thượng thừa võ công mà chỉ hóa giải được một phần kình lực của y, chàng hơi rúng động như muốn ngồi không vững bèn bắn người lên thi triển Diêu Tử Phiên Thân hạ mình xuống ngựa.

Người nọ ha hả cười lớn :

- Con ngựa này tốt lắm, đưa cho ta đi!

Nói chưa dứt câu, y nhảy vội lên lưng ngựa.

Mạnh Hoa tuy không ngăn chặn được chưởng lực của y nhưng cũng hóa giải được đến sáu, bảy phần. Y cũng xuất chiêu Bạch Hạc Lượng Xí trong nhu có cương, mượn lực đối lực. Mạnh Hoa quát lên :

- Ngươi là người nào sao lại hạ độc thủ với ta?

Chưởng phong của chàng theo lời đập tới xô y bạt ra không cho tới gần con ngựa. Người nọ thẹn quá hóa giận không thèm trả lời, tấn công liền tức thì.

Chàng đã gặp tình cảnh này nhiều lần như các lần bị Trương Khoái Hoạt định cướp ngựa hoặc lần gặp Đường Gia Nguyên bỗng nhiên muốn tỷ võ với chàng nhưng lần này người nọ hạ thủ không có chút nhân nhượng, lần phản công này y xuất chưởng cực kỳ độc mãnh.

Người nọ từ đầu đến giờ không nói một câu, liên tiếp xuất chiêu toàn là sát thủ. Chàng tiếp người nọ hai chiêu, mới phát giác ra hình như thủ pháp người này rất quen thuộc và loại chưởng lực bá đạo này đối với chàng cũng không xa lạ gì. Chàng tỉnh ngộ hỏi liền :

- Ngươi có phải là Chưởng môn nhân Suất Bi Bắc phái Lao Siêu Bá hay không?

Nguyên do vì Lao Siêu Bá chính là sư huynh Chưởng môn của Đại nội tam đại cao thủ Diệp Cốc Hồn, chàng đã từng được nghe phụ thân nhắc đến tên này. Khi chàng ở Lạp Tát đi về đem chuyện đụng độ với bọn Đại nội cao thủ Vệ Thác Bình và Diệp Cốc Hồn kể cho phụ thân nghe, ông bảo: “Hai tên này công phu ít người bì kịp nhưng về kiếm pháp con không thể nào kém chúng. Nhưng nếu gặp tên sư huynh của Diệp Cốc Hồn con nên cẩn thận. Y tên Lao Siêu Bá là người duy nhất hiện nay luyện được công phu Suất Bi thủ đến trình độ công lực tối cao. Nhiều năm trước đây đã từng đánh hơn cả Lãnh Thiết Tiều”.

Mới ba hôm trước đây chàng vừa đụng độ với Diệp Cốc Hồn nên hôm nay mới tiếp y hai chiêu chàng đã nhận ra ngay lai lịch đối phương.

Lao Siêu Bá thấy chàng đã nhận ra y, y liền cười ha hả :

- Khá lắm, không ngờ tiểu tử có nhãn lực giỏi đấy, ngươi đã biết đại danh của ta sao chưa mau mau chịu hàng?

Mạnh Hoa cười một tiếng lạnh lùng, bảo kiếm rút ra khỏi vỏ :

- Té ra ngươi định báo cừu cho sư đệ chứ gì? Để ta thử xem ngươi cao cường hơn sư đệ nhiều ít.

Lao Siêu Bá tức giận :

- Tiểu tử cuồng vọng, ngươi tưởng đánh thắng sư đệ của ta rồi cuồng vọng ư? Ta sẽ cho ngươi thấy công phu chân chính của Đại Suất Bi mới sáng mắt ra!

Tiếng dứt chưởng công cũng đánh tới liền, chưởng thế xoắn lại như những vòng tròn tưởng rất nhu hòa nhưng thực ra Đại Suất Bi thủ pháp vô cùng cương mãnh. Mới thoạt tưởng là nhu nhược nhưng tiếp chưởng rồi biết nội công của nó cực kỳ trầm hùng.

Chưởng thế xoắn xuýt cuồn cuộn đánh tới hoàn toàn không phát ra một tiếng gió nhưng thấm dần dần vào xương cốt và phá vỡ tất cả huyết mạch.

Trong lúc kịch đấu chỉ nghe những tiếng lắc cắc liên miên bất tuyệt nguyên vì Đại Suất Bi của Lao Siêu Bá tuy không cuộn gió nhưng lại khiến cho cát bay đá chạy, những tảng đá chung quanh đều bị chưởng lực chấn động vỡ ra từng mảnh nhỏ.

Mạnh Hoa biết kình lực của y là vô cùng lợi hại vội kéo con ngựa nấp vào một ngọn núi nhô ra. Con ngựa như hiểu ý chủ nhân, nó nép sát vào người chàng rồi cất tiếng hí vang.

Chàng không ẩn thân được lâu, chưởng lực của y cuốn đến buộc chàng phải huy động trường kiếm bảo hộ thân mình. Chàng quyết định biến kiếm, đột nhiên chuyển thế, trường kiếm rít lên những tiếng “u, u” rất kinh dị, kiếm khí tung hoành, kiếm phong tạt qua lật lại vũ động như một con rồng nhỏ biến thành hàng vạn luồng kiếm quang như chớp điện khiến Lao Siêu Bá hoa mắt nhiễu loạn không thể đoán được chiêu pháp.

Trong chớp mắt chàng đã xuất chiêu đến sáu sáu ba mươi sáu kiếm nhưng toàn là những hư chiêu với dụng ý làm nhiễu loạn nhãn thần đối phương.

Lao Siêu Bá là tay võ học đại hạng. Khi thấy chàng mới biến kiếm y đã hơi hoảng hốt nhưng dần dần hiểu ra chàng chỉ đánh toàn hư chiêu.

Y ha hả cười khiêu khích :

- Tiểu tử, ngươi định làm mờ mắt thôi ư? Hay là bản lãnh ngươi chỉ có thế? Ha ha, người ta đồn ngươi thụ lãnh được kiếm pháp chân truyền của Trương Đan Phong, té ra chỉ có vậy. Nếu ngươi không chịu đem hết bản lãnh thực ra, ta e ngươi sẽ chết dưới tay ta đó.

Chàng trả lời :

- Cứ như ta thấy, sự lợi hại của ngươi cũng đến thế thôi!

“Vút, vút” hai chiêu kiếm cùng đâm tới hai vai Lao Siêu Bá. Y thấy chỉ là hư chiêu, giận đến tím mặt quát lớn :

- Tiểu tử, ấy là ngươi tự tìm cái chết đó!

Song chưởng vòng tới bật ra hết kình lực bổ xuống xương tỳ bà của chàng.

Chưởng này y đã xuất hết công lực mười năm luyện tập Đại Suất Bi phối hợp với nội công thâm hậu sáng chế thành một thủ pháp độc môn, chưởng lực phát ra như vây đối phương vào giữa. Y đinh ninh chưởng thế này sẽ phá vỡ hư chiêu của chàng bằng cách đập vỡ xương tỳ bà.

Ai ngờ trong lúc đó kiếm chàng nhanh như chớp giật đột nhiên từ hư chiêu biến thành thực chiêu Bạch Hạc Tích Linh nhắm vào yết hầu của Lao Siêu Bá. Lao Siêu Bá ứng phó cực kỳ mau lẹ, y nhận ra đây là thực chiêu liền vội vàng nghiêng người tay biến thành trảo gõ mạnh vào cổ tay chàng. Y không ngờ chiêu Bạch Hạc Tích Linh này của chàng khác hẳn chiêu Bạch Hạc Tích Linh y từng quen thuộc. Kiếm thế tựa như đâm vào bên tả nhưng thực ra lại ở bên hữu đột nhiên ra ngoài cả tưởng tượng của y do đó trảo của y đánh vào khoảng không, y vội vàng trầm người thu tay về đánh ra chiêu Song Đồng chưởng. Lúc ấy hai đối thủ xáp gần vào nhau, Lao Siêu Bá nghĩ bụng: “Tiểu tử này tránh được Cầm Nã thủ này ắt sẽ chết liền dưới chưởng kế tiếp của ta!”.

Y kết hợp Âm Dương Song Đồng chưởng chính là đánh vào giữa vùng ngực của Mạnh Hoa. Chưởng lực rất mạnh, dù không đánh trúng ngực đi nữa chàng cũng bị trọng thương liền.

Giữa lúc nguy cấp, Mạnh Hoa thi triển công phu trác việt, thân hình đang không bỗng cất lên cao, người đang ở giữa không trung liền lật ngang như con diều, trường kiếm vọt lên rồi đâm xuống và trong một chiêu ẩn chứa ba thế đánh vào ba phương hướng khác nhau. Chiêu này là tuyệt chiêu sát thủ khiến Lao Siêu Bá không thể đối phó bằng cách cũ nếu không y sẽ bị đâm trúng liền. Y hoảng hốt vội vàng thu chưởng về phòng vệ toàn thân vì chưa biết chàng sẽ đâm vào đâu.

Chỉ nghe một tiếng “xoẹt” kéo dài, tà áo dài của y đã bị kiếm xuyên qua một lỗ, may mà nội công của y quá thâm hậu, vừa biết kiếm đâm tới lập tức y thót bụng lại để kiếm đâm sượt qua tránh được cái chết trông thấy.

Các cao thủ khi giao đấu với nhau đôi khi chỉ cần hơn nhau ở chỗ mau lẹ trong nháy mắt, Mạnh Hoa xuất chiêu tuyệt kỹ mà không đả thương được đối thủ, trong bụng than tiếc thầm nhưng không dám mạo hiểm đánh thêm chiêu nguy cấp thứ hai.

Nói thì chậm, sự thực mau không thể tả, chàng đang còn lơ lửng trên không liền lật người một lần nữa, thân hình rơi xuống cách xa hơn ba trượng. Con ngựa của chàng đã qua thời gian thuần luyện lâu dài như hiểu được ý chủ vội vàng nhanh nhẹn vọt tới cạnh chàng liền.

Lao Siêu Bá bị đâm rách áo chưa kịp tỉnh hồn quay lại thì chàng đã phóc lên mình ngựa bốn vó tung lên chạy ra xa.

Mạnh Hoa rạp mình trên mình ngựa có cảm giác như toàn thân không còn chút sức lực, may mà con ngựa tinh khôn không cần sự điều khiển của chủ nhân, cứ sải vó trên con đường núi chạy mau, chạy được vài dặm chàng mới dần dần khôi phục công lực và tinh thần, nhớ lại giây phút nguy hiểm vừa qua, chàng than một mình :

- Thật là nguy, nếu ta chưa được gia gia dạy chiêu Vân Ma Tam Vũ và lão tặc Lao Siêu Bá không trúng kế kiêu binh của ta, chưa chắc ta thoát thân nổi!

Nguyên là chiêu tối hậu vừa rồi của chàng chính là chiêu Vân Ma Tam Vũ lấy đao pháp biến thành kiếm pháp do Mạnh Nguyên Siêu truyền thụ cho chàng. Từ trước chàng đã sử dụng hơn mười hư chiêu là cố ý làm cho đối phương vừa hoa mắt vừa kiêu ngạo không phân biệt được đâu là hư đâu là thực rồi đột nhiên thi triển tuyệt chiêu cuối cùng.

Mạnh Hoa đã thoát xa, tiếp tục hành trình.