Tuần Trăng Mật Sách Trinh Thám

PHẦN MỞ ĐẦU

Mọi thứ không phải lúc nào cũng như bề ngoài của chúng.

Một phút trước, tôi hoàn toàn ổn.

Phút tiếp theo, lại ôm bụng lăn lộn đau đớn. Điều gì đang xảy đến với mình thế này?

Tôi chịu. Tất cả những gì tôi biết là cảm giác của mình, chúng thật không thể tin nổi. Giống như bụng đang bị bào mòn đến tận xương tủy. Tôi la hét, tôi rên rỉ và chỉ cầu cho nó chấm dứt.

Nhưng không.

Cơn đau tiếp tục thiêu đốt, từ một lỗ sắc những giọt mật rỉ ra… từng giọt… từng giọt… từng giọt một… thấm đẫm cả ruột. Mùi cơ thể lan tỏa khắp không gian.

Mình sẽ chết. Tôi nhủ thầm.

Không, thậm chí còn tồi tệ hơn thế. Tệ hơn rất nhiều. Tôi đang bị lột sống - từ trong ra ngoài.

Nhưng đó mới chỉ là sự khởi đầu.

Như những đợt pháo hoa, cơn đau dội lên trên và nổ tung trong vòm họng. Nó lấy đi không khí và tôi phải cố hết sức để thở.

Rồi tôi sụp xuống. Những cánh tay trở nên vô dụng và không thể ngăn nổi cú ngã. Đầu đập vào sàn gỗ và cả hộp sọ vỡ tung. Máu, đặc màu đỏ tía, rỉ ra từ phía trên lông mày bên phải. Tôi bị nháy mắt một vài lần, nhưng chỉ có vậy. Vết thương thậm chí chẳng ảnh hưởng gì. Chỉ cần một tá mũi khâu để giải quyết vấn đề này.

Nhưng cơn đau thì tệ hơn và tiếp tục lan rộng.

Qua mũi, đến tai. Và vụt ngay qua trước mắt, nơi tôi có thể cảm nhận được những mạch máu nổ bốp như giấy gói bong bóng.

Tôi cố đứng vững. Không thể. Rồi tôi cố bỏ chạy. Tất cả những gì có thể làm lúc này là vấp ngã về phía trước. Đôi chân trở nên nặng nề. Phòng tắm nằm cách đây 3 mét. Cũng có thể là 3 kilomet.

Bằng cách nào đó tôi đã làm được. Tôi tới nhà tắm và khóa cửa lại. Đầu gối khuỵu xuống và tôi ngã sụp. Má tôi đập vào sàn đá lạnh với một tiếng crắc khủng khiếp. Trong lúc đó, răng hàm vỡ làm đôi.

Tôi nhìn thấy bồn cầu nhưng cũng như tất cả mọi thứ khác trong phòng, nó đang di chuyển. Mọi thứ xoay tròn và tôi với lấy bồn rửa mặt, quờ quạng, cố níu lấy nó. Không thể được. Cả cơ thể bắt đầu co giật như có dòng điện hàng ngàn vôn đang chạy qua tĩnh mạch.

Tôi cố bò.

Cơn đau hiện hữu khắp mọi nơi, kể cả những móng tay đang cố cào cấu vào mảnh vữa trên sàn để tiến lên. Tôi bám vào bệ bồn cầu một cách tuyệt vọng và cố nhỏm lên qua thành.

Trong một giây, cổ họng giãn ra và tôi bắt đầu thở hổn hển. Tôi nâng người dậy khi những cơ ngực giãn ra và xoáy tung. Từng cái một rách toang như thể những lưỡi dao cạo đang rạch xuyên qua chúng.

Có tiếng gõ cửa. Tôi nhanh chóng quay đầu lại. Càng lúc càng to. Giờ thì nghe như những cú nện vào cửa.

Giá mà đó là Thần Chết ác nghiệt đến đưa tôi ra khỏi cơn đau khốn khổ này.

Nhưng không - hay ít ra là chưa - vào khoảnh khắc ấy tôi nhận ra có thể tôi không biết cái gì giết mình tối nay, nhưng tôi biết rõ ai đã làm.