Bọn họ luôn như vậy.
Tuy thế, trong tất cả đám đàn ông - bao gồm Jeffrey, Connor và người chồng đầu tiên của cô, Tom Hollis - người này đã chứng tỏ được mình là kẻ mạnh mẽ nhất. Sức hút của người đàn ông cô biết tới với cái tên Craig Reynolds là có thật và sự kết nối luôn luôn hiện hữu. Tài hóm hỉnh, sự duyên dáng, vẻ bề ngoài. Trí thông minh, cũng giống như cô vậy. Trên mọi phương diện, anh là người tuyệt nhất, ngay lúc này cô đã thấy nhớ anh, tiếc rằng mọi chuyện không thể khác.
Nó phải đến nước này.
Anh vừa quằn quại vừa nghèn nghẹn và nôn thốc nôn tháo. Anh cố đứng dậy nhưng không thể. Loại thuốc ban đầu sẽ không giết chết anh, chỉ dọn bàn thôi. Nhưng giờ thì cô lo có thể mình đã dùng quá nhiều.
Cô tự nhủ hãy nói điều gì đó, làm ra vẻ quan tâm. Cô phải là kẻ ngoài cuộc, người không biết điều gì đang diễn ra. “Để em lấy cho anh thứ gì nhé. Để em giúp anh”.
Cô chạy nhanh tới bồn rửa và đổ đầy một cốc nước. Từ một chiếc lọ nhỏ trong túi, cô để ra thứ chất bột đó. Những bong bóng nhỏ sủi bọt trên bề mặt. Nora quay lại từ phía bồn rửa - nhưng anh đã biến mất.
Anh ta đã đi đâu?
Anh ta không thể đi xa được. Cô bước hai bước và nghe thấy tiếng sập cuối hành lang, tiếng cửa được khóa lại. Anh đã tới phòng tắm.
Cô chạy dọc hành lang với cốc nước trong tay. “Anh yêu, anh không sao chứ?”, cô gọi. “Craig?”.
Cô có thể nghe tiếng anh ói mửa, anh chàng tội nghiệp. Dù có kinh khủng thế nào, thì đó cũng là một dấu hiệu tốt. Anh đã sẵn sàng cho phần sủi bọt bong bóng. Chỉ cần cô thuyết phục được anh mở cửa ra.
Cô gõ cửa từ tốn. “Anh yêu, em có thứ này cho anh. Nó sẽ giúp anh cảm thấy khá hơn. Em biết là anh không nghĩ thế, nhưng đúng là như vậy”.
Anh không trả lời, cô gọi một lần nữa. Khi việc đó không có tác dụng, cô đập thình thịch lên cửa.
“Làm ơn, anh phải tin em.”
Cuối cùng, giữa những hơi thở hổn hển, anh hét trở lại. “Ừ, đúng vậy đấy!”.
“Em không đùa đâu, Craig, để em giúp anh”, cô nói. “Tất cả những gì anh phải làm là uống cốc nước này. Cơn đau sẽ biến mất”.
“Không đời nào!”.
Nora nổi đóa. A, vậy đó là cách anh muốn chơi trò này hả? Được thôi.
“Anh chắc không?”, cô hỏi. “Anh chắc là mình không muốn mở cửa ra chứ... O’Hara?”.
Cô lắng nghe sự im lặng liền sau đó, tưởng tượng ra sự ngỡ ngàng hoàn toàn của anh ta. Ôi, cô đã ước được nhìn thấy nét mặt anh lúc đó biết bao.
Cô chửi bới anh từ phía cửa. “Đó là tên thật của anh, phải không? John O’Hara?”.
Sự yên lặng chấm dứt. “Đúng thế”, anh hét lại giận dữ. “Đặc vụ John O’Hara, FBI”.
Nora mở tròn đôi mắt, sự hoài nghi là đúng. Nhưng trên tất cả, cô phá lên cười. “Thật ư? Tôi ấn tượng đấy. Thấy không, tôi đã nói rằng anh được sinh ra để làm việc gì đó hơn là bán bảo hiểm! Tôi nghĩ...”.
Anh ngắt lời cô, dần dần lấy lại được giọng nói. “Mọi chuyện kết thúc rồi, Nora. Tôi biết quá nhiều - và tôi sẽ sống để kể lại tất cả. Cô đã giết Connor để chiếm tiền bạc của anh ta, cũng giống như người chồng đầu tiên vậy”.
“Đồ dối trá!” cô hét lớn.
“Cô mới là kẻ nói dối, Nora. Hay là Olivia nhỉ? Dù là gì, hãy hôn tạm biệt đống tiền trên đảo Caymans đi. Nhưng đừng lo - nơi mà cô sẽ đến, tiền phòng và ăn uống là miễn phí”.
“Tôi sẽ không đi đâu cả, đồ khốn! Nhưng anh thì có đấy!”
“Chúng ta sẽ xem thế nào. Giờ thì xin thứ lỗi, tôi phải gọi một cú điện”.
Nora lắng nghe ba âm bấm điện thoại vọng ra từ bên trong nhà tắm. Anh ta đang gọi 911.
Lại một lần nữa cô bật cười. “Đồ ngốc. Chúng ta đang ở giữa vùng đồng không mông quạnh - không có dịch vụ di động nào ở đây đâu!”.
Giờ thì đến lượt anh phá lên cười. “Đó là những gì em nghĩ thôi, cưng ạ”.