Nhưng cô cũng ngập chìm trong hàng tá những câu hỏi chưa được trả lời, những câu hỏi nguy hiểm. Tại sao O’Hara lại dựng lên chuyện này? Có thật sự tồn tại một chính sách bảo hiểm hay không? Còn chuyện chăn gối thì sao - nó đóng vai trò như thế nào? Điều duy nhất cô biết chắc chắn là mình đã bị qua mặt, bởi một chuyên gia.
Chuyện đó thế nào hả cưng? Bị lừa dối bởi một tay chuyên nghiệp.
Cô trở về căn nhà tại Westchester và nổi cơn tam bành, đập phá những món đồ đắt tiền khắp mọi nơi. Cô lật úp một chiếc bàn và xé toạc cả bức tranh. Cô ném mạnh chiếc bình Baccarat lên tường. Mảnh vỡ thủy tinh ở khắp mọi nơi.
Rồi tới phiên Nora nhừ tử.
Cô uống hơn nửa chai vodka, lẩm bẩm một mình suốt cả buổi cho tới khi tất cả những lời phát ra chỉ còn là tiếng líu nhíu. Cô thề sẽ trả thù, nhưng việc lên kế hoạch và bày mưu tính kế sẽ phải đợi. Tới giữa chiều, cô lả đi trên chiếc sô-pha ở phòng khách.
Cô đã không tỉnh lại cho tới sáng hôm sau. Dư vị khó chịu sau khi tỉnh rượu gần như là một điều may mắn, dù có nguy hiểm thế nào. Nó ngay lập tức làm cô quên mất lý do làm mình lao vào uống từ đầu.
Nhưng không được lâu. Chỉ sau khi pha một tách cà phê, cơn thịnh nộ đã trở lại. Đó là bởi mùi thơm. Vị quả phỉ vani. Vẫn là loại cà phê cô đã cùng uống với Craig khi anh ta mới giới thiệu bản thân.
Chỉ có điều đó không phải là Craig. Đó chưa bao giờ là Craig.
Cơn choáng váng giảm dần. Với tâm trí thông suốt hơn cô trở lại với những câu hỏi chưa được trả lời. Đầu tiên và trước nhất, vì sao O’Hara phải đóng giả làm người khác?
Tạm quên đi chính sách bảo hiểm, liệu Công Ty Bảo Hiểm Trọn đời thậm chí có thực sự tồn tại hay không?
Sau khi nhìn thấy văn phòng trong thị trấn, cô nghiễm nhiên coi điều đó là sự thật. Giờ thì mọi dự đoán không còn nữa. Nora nhấc máy điện thoại. Cô gọi tới tổng đài tại Chicago, hỏi về trụ sở chính của công ty Trọn Đời.
“Làm ơn giữ máy trong lúc chờ đợi thông tin”, người trực tổng đài nói.
Nhưng Nora không bị thuyết phục rằng điều đó mang một ý nghĩ nào đó. Cô ghi lại số và tiếp tục bấm.
“Xin chào buổi sáng, Công Ty Bảo Hiểm Trọn Đời xin nghe”, một giọng phụ nữ dịu dàng trả lời.
“Vâng, liệu tôi có thể nói chuyện với ông John O’Hara được không?”.
“Tôi rất tiếc, ông O’Hara hiện đang đi vắng”.
“Liệu tôi có thể xin số hộp thư thoại của ông ấy được chăng?”.
“Thật không may, hệ thống thư thoại đang không làm việc lúc này”, người phụ nữ nói.
“Thật tiện lợi làm sao”.
“Xin lỗi?”.
“Không có gì”.
“Nếu cô muốn, tôi có thể ghi lại lời nhắn”.
“Không, không sao”. Nora chuẩn bị dập máy. “Tôi xin lỗi, cô tên gì vậy nhỉ?”.
“Susan”.
“Thật ra, Susan, tôi có một câu hỏi nữa. Cô có thể cho tôi biết có ai mang tên Craig Reynolds đang làm việc trong công ty không?”.
“Làm ơn chờ một chút, tôi sẽ kiểm tra danh bạ. Cô nói là Reynolds, phải không?”.
“Đúng thế”.
“À, anh ta đây rồi. Anh Reynolds làm việc tại văn phòng của chúng tôi ở New York. Chính xác hơn là tại Briarcliff Manor. Cô có cần số liên lạc không?”.
“Chắc chắn rồi”.
Nora ghi lại số. “Cám ơn, Susan”.
“Không có gì, thưa cô...”. Cô ngừng lại. “Tôi xin lỗi, cô đã nói tên mình là..?”.
“Tôi chưa hề nói”.
Nora dập máy. Cô ngay lập tức lục ví và lôi ra tấm danh thiếp mà “Craig” đã đưa. Đủ để chắc chắn rằng hai số điện thoại hoàn toàn trùng khớp.
“Ồ, anh khá lắm, O’Hara”, cô lẩm bẩm một mình trong lúc chộp lấy chìa khóa xe hơi.
Nhưng tuần trăng mật kết thúc rồi.