“Xin chào?”, cô gọi lớn.
Không có ai đáp lại trừ tiếng vọng của chính mình.
Nora chần chừ một lát rồi tiếp tục đi xuống hành lang. Cũng chẳng phải như thể cô sẽ phải đăng ký viếng thăm sau chừng ấy năm.
“Con chào mẹ”.
Olivia Sinclair quay lại phía con gái, người đang đứng tại ngưỡng cửa. “Xin chào”, bà đáp lại với ánh nhìn vô hồn thường nhật.
Nora hôn nhẹ lên má bà rồi kéo ghế lại gần. “Mẹ cảm thấy ổn cả chứ?”.
“Mẹ thích đọc, con biết đấy”.
“Đúng vậy”, Nora nói. Cô đặt ví xuống sàn và với lấy chiếc túi nhựa mang theo mình. Cô lôi ra cuốn tiểu thuyết mới nhất của Patricia Cornwell. “Của mẹ đây. Lần này thì con không quên nữa rồi”.
Olivia Sinclair nhận lấy quyển sách và xoa tay lên bìa trước. Bà dùng ngón trỏ của mình lần theo từng chữ cái được khắc nổi trên tiêu đề.
“Trông mẹ khá hơn rất nhiều, mẹ ạ. Mẹ có biết là lần trước con đã sợ đến thế nào không?”.
Nora quan sát trong lúc ánh nhìn của người mẹ tiếp tục dán chặt lên trang bìa bóng loáng của cuốn tiểu thuyết. Tất nhiên bà chẳng nhận ra điều gì cả. Những bức tường bà đã dựng lên bao quanh thế giới của mình là quá dày.
Nhưng thực tế đó, vốn vẫn là nguyên do cho nỗi đau của Nora mỗi chuyến viếng thăm, giờ lại khiến cô nhẹ nhõm. Kể từ khoảnh khắc mẹ gặp phải cơn tai biến, cô đã lo lắng rằng mình sẽ phải chịu trách nhiệm. Những giọt nước mắt, những cảm xúc, sự cưỡng bách đột ngột bắt thú tội - tất cả những thứ mà cô không việc gì phải mang theo vào căn phòng ấy - đã châm ngòi cho sự phản ứng trở lại. Càng nghĩ về điều đó, Nora càng tự thuyết phục bản thân rằng mọi chuyện đã diễn ra đúng như vậy.
Tuy thế, bây giờ thì không.
Nhìn mẹ - hoàn toàn tách biệt và lãng quên - là biết rằng chuyện đã qua hoàn toàn không liên quan tới cô.
Mặc dù có vẻ thật lạ, nhưng ý nghĩ rằng có thể mình phải chịu trách nhiệm về cơn tai biến đã có thể mang lại hy vọng.
“Con nghĩ mẹ sẽ thích quyển sách này, mẹ ạ. Kay Scarpetta. Lần tới mẹ sẽ cho con biết nhé, được không?”.
“Mẹ thích đọc, con biết đấy”.
Nora mỉm cười. Trong quãng thời gian còn lại của chuyến viếng thăm, cô chỉ nói về những điều tích cực, những điều vui vẻ. Thỉnh thoảng người mẹ quay lại phía cô, nhưng phần lớn thời gian bà chỉ chăm chú nhìn vào chiếc tivi đã tắt.
“Thôi, con nghĩ là mình phải đi rồi”. Nora nói sau chừng một tiếng.
Cô lặng lẽ quan sát mẹ nhấc chiếc cốc nhựa ở bàn cạnh giường lên. Nó rỗng không.
“Mẹ có muốn uống nước không?”, Nora hỏi.
Người mẹ gật đầu trong lúc Nora đứng dậy và với tới bình nước.
“Ôi, cái này cũng hết rồi”, Nora cầm bình nước và hướng về phòng tắm. “Con sẽ trở lại ngay”.
Người mẹ lại gật đầu một lần nữa.
Và rồi bà chờ đợi. Ngay khi vừa nghe thấy tiếng chảy của vòi nước bà đưa tay xuống dưới tấm ga trải giường và lấy ra bức thư mình đã viết. Trong đó giải thích rất nhiều thứ bà muốn kể cho con gái nghe suốt những năm qua nhưng biết rõ rằng mình không thể.
Bây giờ, bà thấy cần phải cho Nora biết sự thật.
Olivia nhấc đôi chân trần ra khỏi giường và cúi xuống ví của Nora, nắm chặt bức thư trong tay. Bà thả nó vào trong. Sau từng ấy thời gian, việc đó đơn giản như thể để một ai đó ra đi.