Tuần Trăng Mật Sách Trinh Thám

Chương 42

Đáng ra tôi phải thấy chỗ cắt sắp tới, nơi con đường chia thành các ngã rẽ. Thay vào đó tôi lại quá bận bịu nhìn chòng chọc vào chiếc xe giao hàng của hãng đệm Sealy ngay trước mắt, chuẩn bị vượt qua.

Quyết định sai lầm.

Với bàn chân phải nện trên sàn xe, tôi vượt lên ngang với chiếc xe tải lớn. Nó làm vướng tầm quan sát xe của Nora. Tôi cố rướn cổ ra phía trước để xem cô ta đang ở đâu.

Nhưng thay vào đó lại thấy thứ khác. Những chiếc thùng to đùng màu vàng chóe! Loại mà người ta dùng để chứa đầy nước và chất đống trước khi được đo đạc cụ thể.

Tôi nhìn sang chiếc xe tải lớn. Hai xe đang ở ngang hàng với nhau, người lái xe bên kia nhìn tôi soi mói.

Tôi liếc về phía những chiếc thùng vàng chóe. Chúng đang tiến lại rất nhanh, rất gần.

Những làn đường chuẩn bị tách ra. Tôi ở phía bên trái còn Nora lại đang ở phần bên phải, cần phải vòng sang đó ngay.

Cái xe tải chết tiệt này!

Ngay khi tôi thò mũi ra trước, gã tài xế bên kia tăng tốc. Tôi bấm còi inh ỏi trong khi nhấn ga hết sức.

Phía trước, Nora đã đi qua những chiếc thùng màu vàng và ngoặt về phần đường bên phải.

Còn tôi thì vẫn chết dí ở làn bên trái, không biết xoay xở thế nào.

Chết tiệt.

Tôi bóp phanh thật mạnh. Nếu không thể chen ngang lên trước thì sẽ phải luồn từ phía sau. Chiếc xe tải nhỏ hai tấn bắt đầu ngoặt rộng thì tôi chợt thấy xe giao đệm Sealy - cỡ mười tấn - cũng chuẩn bị đổi chiều. Đó là lúc tôi nhận ra hắn muốn rẽ sang phía làn đường của mình.

Tôi không thể nghe thấy tiếng còi xe inh ỏi từ phía sau. Hay là tiếng rít chói tai của lốp xe. Âm thanh duy nhất lúc này là tiếng tim tôi đập thình thịch khi mũi xe tải nhỏ của mình đâm sầm vào phía sau của chiếc xe lớn, kim loại chà sát với kim loại.

Những đốm lửa lấp lóe. Tôi mất điều khiển tay lái và xoay tròn một cách điên dại, một chút nữa thì đã lộn ngược. Ít ra thì đã suýt như vậy nếu không nhờ một chi tiết nhỏ.

Tõm!

Mặt tôi đập vào túi hơi và những chiếc thùng màu vàng đã hoàn tất phần còn lại. Đau đớn khủng khiếp, nhưng tôi hiểu ngay mọi sự. Tôi là một tên khốn vô cùng may mắn.

Những chiếc xe khác bắt đầu chuyển bánh trở lại khi tôi bước ra khỏi xe tải nhỏ. Cũng giống tôi, mọi người đã sống sót mà thậm chí không có lấy một vết sẹo. Nước tràn khắp mọi nơi, cả một bể nước, nhưng tất cả cũng chỉ có vậy.

Đồ ngốc. Tôi tự nguyền rủa mình. Nhưng cuối cùng cũng bình tĩnh lại và gọi điện.

“Anh mất dấu cô ta rồi”.

“Cái gì?!” Susan ngắt lời.

“Anh nói...”.

“Em có nghe thấy những gì anh nói. Sao lại có thể thế được?”.

“Anh gặp tai nạn”.

Giọng cô ngay lập tức lộ rõ sự quan tâm. “Anh không sao chứ?”.

“Không sao, anh ổn”.

“Thế thì, làm thế quái nào mà anh lại mất dấu cô ta được?”.

“Cô ả này lái xe như một người điên vậy”.

“Cái gì cơ, và anh thì không thế à?”.

“Anh nghiêm túc đây. Đáng nhẽ em phải nhìn thấy cô nàng”.

“Em cũng nói nghiêm túc”, cô gào lại. “Đáng lẽ ra anh không được để mất dấu cô ta”.

Tôi cố thuyết phục bản thân giữ bình tĩnh. Tuy nhiên Susan không hẳn đang làm mọi thứ trở nên dễ dàng hơn. Mặc dù thật dễ để đón nhận cơn tức giận và đáp trả ngay lập tức, tôi nhận ra rằng sẽ tốt hơn nếu cứ im lặng mà chịu trận.

“Em nói đúng”, tôi nói. “Anh phá hỏng mọi thứ rồi”.

Susan dịu xuống một chút. “Anh có nghĩ là có thể cô ta phát hiện ra không?”.

“Không đâu. Không phải là cô ta đang cố cắt đuôi. Chỉ đơn giản là cô ả lái xe rất nhanh thôi”.

“Cô ta mang theo bao nhiêu hành lý?”.

“Một túi kéo nhỏ thôi. Cô ta mang theo người”.

“Được rồi. Bỏ qua chuyện này đi và quay lại New York. Dù có đang đi đâu thì ta cũng có thể khẳng định rằng sẽ cô nàng sẽ sớm trở lại nhà Connor Brown”.

Tôi cho rằng chuyển chủ đề lúc này sẽ là một ý hay. “Việc điều tra của chúng ta ổn chứ?”.

“Ừ, tiến triển khá tốt. Các giấy tờ sẽ đến nhanh thôi”. Cô nói. “Em sẽ báo cho anh biết”.

Tôi chào tạm biệt, và đáng lẽ như thế là xong rồi. Nhưng tôi đang nói chuyện với Susan. Phòng trường hợp tôi không hoàn toàn chắc chắn về sự thất vọng của mình, Susan bồi thêm một câu.

“Có một chuyến bay an toàn nhé”, cô nói. “A, và cố đừng phá hỏng thêm thứ gì hôm nay nữa”.

Tôi nghe tiếng dập máy và lắc đầu. Tôi bắt đầu tăng tốc, cố giải tỏa sự bực tức của mình. Không có tác dụng. Càng đi nhanh hơn, tôi lại càng thấy tồi tệ. Sự căng thẳng lan ra khắp cơ thể, trước khi tôi kịp nhận ra, chúng dồn đống lại trong nắm tay.

Vỡ toang!

Chiếc xe tải nhỏ đi thuê đã mất một tấm kính cửa sổ.