Chỉ còn vài phút nữa là tang lễ bắt đầu. Đó là vào buổi sáng sớm thứ Ba, bãi đậu xe của nhà thờ St.Mary trên Đường Albany Post ở Scarborough đã chật cứng. Nora nhìn vị luật sư của Connor chăm chú từ phía sau chiếc kính đen hiệu Chanel. Nó khá hợp với bộ đồ sẫm màu hiệu Armani và đôi guốc Manolos màu đen. Hai người đang đứng dưới một cây nhựa ruồi lớn phía ngoài lối vào lát sỏi.
“Việc này liên quan tới em gái Connor. Cô ấy đang rất quẫn trí, đương nhiên rồi. Hai anh em vốn rất thân thiết với nhau. Elizabeth có quan tâm tới ý định của chị”.
“Ý định của tôi?”.
“Về các vấn đề nhà cửa”.
“Elizabeth đã nói gì với anh? Không, để tôi đoán xem nhé, Mark. Elizabeth sợ là tôi sẽ tranh giành di chúc của Connor”.
“Hãy gọi đó là một mối quan tâm đi”, anh nói. “Luật pháp của bang không công nhận vợ chưa cưới là một người thừa kế hợp pháp, nhưng điều này chưa bao giờ ngăn mọi người...”.
Nora lắc đầu. “Tôi sẽ không đòi gì hết, Mark ạ. Chúa ơi! Tôi không quan tâm gì tới nhà cửa của anh ấy. Connor là người đàn ông tôi yêu. Để tôi nói rõ nhé: tôi không quan tâm gì tới đất đai của Connor hết. Anh có thể nói với Lizzie như vậy”.
Nét mặt Mark trở nên khá lúng túng. “Đương nhiên rồi”, anh nói. ‘‘Một lần nữa, tôi thật sự xin lỗi vì đã đề cập đến vấn đề này”.
“Vậy, đây có phải lý do khiến cô ấy tránh mặt tôi không?”.
“Không, tôi nghĩ chỉ do cô ấy quá đau buồn. Connor và em gái luôn dính chặt lấy nhau khi họ lớn lên. Bố mẹ hai người qua đời lúc hai anh em còn rất nhỏ”.
“Chỉ tò mò thôi, Connor để lại cho cô ấy những gì vậy?”.
Mark cúi xuống nhìn vào đôi giày được thắt nút của mình. “Nora, tôi không có quyền để lộ thông tin như vậy”.
“Và đáng ra anh cũng không nên làm khổ người phụ nữ Connor yêu ngay trước lễ tang của anh ấy như vậy”.
Cảm giác tội lỗi rõ ràng đã đánh bại những bản năng nhà nghề. “Elizabeth được hưởng hai phần ba tài sản đất đai, trong đó có ngôi nhà”, anh hạ thấp giọng. “Tôi đã nói rồi, hai người bọn họ rất gắn bó”.
“Vậy chỗ còn lại thì sao?”.
“Hai người em họ ở San Diego hưởng một phần. Chỗ còn lại dành để làm từ thiện”.
“Vậy thật tốt”, Nora nói, dịu giọng một chút.
“Phải”, Mark đáp lại. “Connor lúc nào cũng thật tốt bụng. Khỉ thật, anh ấy quá tốt trên nhiều lĩnh vực”.
Nora gật đầu. “Connor rất tuyệt, Mark ạ. Chúng ta nên đi vào trong thôi, phải không nào?”.