Ánh đèn nhấp nháy và tiếng còi cứu hộ bao trùm lối vào nhà. Nora chạy ra khỏi cửa trước và la hét trong cuồng loạn. “Nhanh lên! Làm ơn hãy nhanh lên! Ôi hãy làm ơn!”.
Nhóm phụ tá - hai chàng trai trẻ với mái tóc cắt ngắn - vội vớ lấy túi và đổ xô vào bên trong ngôi nhà lớn.
Nora thúc họ về phía phòng tắm cuối hành lang, nơi cả thân hình to lớn của Connor đang nằm sóng soài trên sàn.
Rồi đột nhiên cô khuỵu gối và khóc lóc thảm thiết, úp mặt vào ngực Connor. Người phụ tá thấp hơn phải dìu cô ra phía ngoài hành lang để có chỗ cho mình và cộng sự làm việc. “Thưa cô, hãy làm ơn. Cho phép chúng tôi làm việc của mình. Có thể anh ấy vẫn còn sống”.
Trong năm phút tiếp theo, mọi nỗ lực đưa Connor Brown trở lại với cuộc sống đều lần lượt thất bại. Cuối cùng hai người phụ tá liếc nhìn nhau đầy ngụ ý, ngầm thừa nhận rằng không thể làm gì hơn nữa.
Người lớn tuổi hơn quay lại và nhìn Nora qua vai mình. Cô đang đứng ở phía cửa ra vào, hoàn toàn hoang mang và choáng váng. Nét mặt của anh ta đã nói lên tất cả, không cần thêm một từ nào nữa nhưng anh vẫn cố thốt lên những lời vô nghĩa. “Tôi xin lỗi”.
Cô nhận lấy lời ám chỉ và bật khóc. “Không!”, cô hét lên. “Không, không, không! Ôi, Connor, Connor!”.
Vài phút sau cảnh sát vùng Briarcliff Manor đã tới nơi. Nora biết đó chỉ là một thủ tục. Khi Connor được tuyên bố tử vong tại hiện trường thì bọn họ sẽ được gọi đến. Lại thêm những ánh đèn nhấp nháy và tiếng hú còi ở lối lái xe vào nhà.
Một vài người hàng xóm tụ tập và ngó nghiêng xung quanh. Dường như chỉ mới một lát trước đây thôi Nora và Connor còn đang đùa giỡn về việc bọn họ sẽ lén nhìn hai người làm tình.
Viên cảnh sát làm nhiệm vụ thẩm vấn mang tên Nate Pingry. Trông ông già hơn người cộng sự của mình, sĩ quan Joe Barreiro, và rõ ràng là người nhiều kinh nghiệm hơn. Mục đích của họ khá đơn giản: chuẩn bị một bản báo cáo chi tiết về vụ việc, các yếu tố khách quan, cái chết của Connor Brown. Nói cách là khác là những giấy tờ cần thiết.
“Tôi biết việc này khó khăn như thế nào với cô, thưa cô Brown. Vì vậy nên chúng tôi sẽ cố giải quyết mọi chuyện thật nhanh chóng”. Pingry nói.
Nora đưa hai tay lên ôm đầu. Cô đã phải nhờ đến hai người phụ tá mới có thể ra ngồi ở chiếc ghế dài có đệm trong phòng khách. Cô ngước nhìn hai viên cảnh sát, Pingry và Barreiro.
“Chúng tôi chưa kết hôn”, cô vừa nói vừa nức nở. Cô thấy hai viên sĩ quan liếc nhìn bàn tay trái của mình cùng chiếc nhẫn kim cương bốn cara mà Connor đã tặng. “Chúng tôi mới chỉ...” Cô ngừng lại và đưa hai tay trở lại ôm đầu. “Chúng tôi mới chỉ đính hôn gần đây thôi”.
Sĩ quan Pingry khẽ giậm chân. Dù rất ghét phần việc này nhưng ông hiểu rằng sẽ phải hoàn thành nó. Trong tất cả các kĩ năng thiết yếu, không có gì quan trọng hơn là tính kiên nhẫn vừa đủ dùng.
Nora chầm chậm kể lại toàn bộ sự việc cho hai viên cảnh sát. Từ việc cô tới đây lúc nhá nhem tối, cho tới món trứng tráng mà cô chuẩn bị cho Connor, rồi khoảnh khắc mà anh thấy mình không được ổn. Cô miêu tả mình đã đỡ anh tới nhà tắm ra sao, và những cơn chấn động mà anh đã phải chịu đựng.
Nora nói lan man và thỉnh thoảng dừng lại để tự chữa lời khai. Một vài lúc khác, cô lại trình bày sự việc khá rành mạch. Như trước đây cô đã từng đọc trong những quyển sách về tâm lý pháp y, điểm chung của những người “kiệt quệ vì đau khổ” là trạng thái tâm lý và nhận thức luôn luôn biến đổi.
Nora thừa nhận với hai viên sĩ quan rằng cô và Connor vừa làm tình với nhau. Trên thực tế, cô muốn chắc chắn là mình đề cập tới việc đó. Báo cáo pháp y sẽ chưa thể hoàn thành trong khoảng một ngày nữa, nhưng cô đã biết rằng khám nghiệm tử thi sẽ thể hiện điều đó. Connor qua đời vì tim ngừng đập.
Có thể sự giao phối, ngay cả khi anh mới chỉ bốn mươi, là nguyên nhân. Đó là một giả thuyết. Áp lực công việc có thể là một lý do khác. Hoặc có thể là tiền sử bệnh tim trong gia đình. Lời cuối cùng là không ai có thể biết chắc điều gì.
Đúng như những gì cô muốn.
Sau khi sĩ quan Pingry hỏi câu cuối cùng, ông đọc lại những dòng ghi chép của mình. Đó là một bản tóm tắt những gì Nora đã kể - tất cả những gì ông cần biết. Ngoại trừ, đương nhiên rồi, phần bé xíu về việc cô đã đầu độc Connor và đứng nhìn anh chết trên sàn phòng tắm ra sao.
“Tôi nghĩ là chúng tôi đã có đủ những gì cần thiết, thưa cô Sinclair”, sĩ quan Pingry nói. “Nếu cô không phiền, chúng tôi muốn xem xét lại ngôi nhà một lần nữa”.
“Được”, cô khẽ nói. “Các ngài cần gì thì cứ làm”.
Hai viên cảnh sát đi xuống cuối hành lang và Nora ngồi lại trên chiếc ghế dài mà cô đã mua với giá hơn bảy nghìn đô la tại cửa hàng đồ cổ New Canaan. Một phút sau cô đứng dậy. Pingry và cộng sự có thể đã tỏ ra tử tế và quan tâm thật sự, nhưng thời khắc của sự thật vẫn chưa tới.
Họ thực sự nghĩ gì?
Nora lén bước theo hai viên cảnh sát khi họ đi từ phòng này sang phòng khác. Đủ gần để có thể nghe lén, đủ xa để không bị phát hiện.
Trên hành lang tầng hai, cô đã có được những gì mình cần. Hai người dừng lại nói chuyện trong phòng truyền thông của Connor. Cuộc thao diễn lúc trước của cô đã bắt đầu.
“Khỉ thật, hãy nhìn cái đống này mà xem?”, Pingry nói. “Có lẽ riêng cái tivi cũng đã hơn đứt lương của tôi rồi.
“Cô gái đó đã sắp kết hôn với một két vàng”, Barreiro, người cộng sự, đáp lại.
“Đúng là không phải chuyện đùa, Joe ạ. Giờ thì cô ta không may rồi”.
“Phải, nói mà xem. Cô ta đã suýt vớ được cả núi tiền”.
“Chính thế, và rồi núi tiền rơi xuống và chết”.
Nora quay lại hành lang và khẽ bước xuống cầu thang. Đôi mắt vẫn đỏ ngầu và trông cô hoàn toàn nhếch nhách. Nhưng bên trong là một sự giải tỏa vô cùng. Hoan hô, Nora! Chúa ơi, mình thật giỏi.
Những viên cảnh sát không nghi ngờ một chút nào.
Cô đã thực hiện một vụ ám sát hoàn hảo.
Một lần nữa.