Mắt xem mũi, mũi xem tâm, Tang Vãn Cách cuối cùng quyết định tỉnh táo. Đối phó này bạn Hùng vô sỉ này không thể cứng rắn, chỉ có thể dùng trí. Nếu dùng lời nói cứng rắn cuối cùng thua thiệt chịu tội tuyệt đối là chính cô, ai bảo cô nhu nhược chỉ một trận gió là có thể thổi bay chứ, đừng nói cùng hắn đánh, hắn nhảy mũi một cái cũng có thể đem cô châu từ Á phun đến bờ bên kia đại dương!
"Đại Hùng ~" cô lấy nụ cười dịu dàng đối phó học sinh ra, mềm mại ngọt ngài gọi một tiếng.
Hùng Thần Giai ngơ ngác nhìn cô: "Hả?"
"Đem quần áo của tôi trả lại cho tôi, được không?" Tiếp tục ôn tồn thương lượng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo treo nụ cười trong veo tinh khiết, "Tôi bảo đảm sẽ không kêu đau." Không mặc áo lót ra cửa, trừ phi hắn giết cô!
Bị khuôn mặt nhỏ nhắn dịu dàng xinh đẹp này làm cho mê hoặc, Hùng Thần Giai chỉ ngây ngốc đưa tay vào túi, đem chiếc áo lót xếp thật chỉnh tề móc ra, máy móc đặt lên đôi tay nhỏ bé trước mặt hắn, sau khi để xuống, bàn tay gấu cũng không chịu rời đi, đem đôi tay nhỏ bé kia cầm thật chặt.
Lấy được đồ đạc của mình rồi, nhưng tạm thời vẫn không thể trở mặt. Tang Vãn Cách cười khanh khách lại nói: "Vậy anh xoay người sang chỗ khác, để cho tôi mặc quần áo, sau đó sẽ cùng nhau về nhà được không?" Dù sao cự tuyệt đề nghị hắn đi cùng cô là tuyệt đối không thể nào bạn Hùng nào đó mặc dù không coi là thông minh, nhưng mà so về phương diện cố chấp không ai hơn được hắn.
"... Được." Tiếp tục si ngốc trả lời, bị nụ cười lúm đồng tiền dịu dàng này đầu độc, Hùng Thần Giai nhanh nhẹn xoay người sang chỗ khác, trên bờ môi vẫn cứ treo một nụ cười khúc khích.
Thấy hắn xoay người, Tang Vãn Cách lập tức lấy tốc độ ánh sáng cởi áo khoác cùng áo sơ mi xuống, đem áo lót mặc vào, sau đó làm liền một mạch mà đem quần áo mới vừa cởi xuống mặc lên thân, lúc cô cài chiếc cúc áo cuối cùng, bạn Hùng nào đó vừa đúng lúc tỉnh táo lại, vội vã quay đầu, mặt hung hãn nhìn cô chằm chằm.
"Em, lừa, anh!!" Đại Hùng tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng.
Tang Vãn Cách cố tự trấn định, cô sửa sang quần áo xong, ánh mắt liếc ngang không nhìn tới hỏa khí trên mặt Hùng Thần Giai: "Tôi lừa anh lúc nào."
"Còn dám nói em không lừa anh!" Tròng mắt đen sâu thẳm, Hùng Thần Giai giận đến nghiến răng, thân tùy tâm động liền nhào qua đem giai nhân đè xuống dưới thân, chóp mũi đối chóp mũi, không khí trong phòng nhất thời mập mờ: " Em lừa anh!" Mắt hổ trợn tròn, hắn thở phì phò nhìn chằm chằm cô gái đáng yêu dưới thân, hận không thể lập tức đem cô ăn vào trong bụng.
Đôi mắt long lanh nghiêng mắt nhìn quanh quất, nhưng không nhìn hắn, Tang Vãn Cách xoay mặt qua: "Lời cũng bị anh nói hết, tôi còn nói được gì." Nếu như vậy cũng bị coi như là lừa gạt, vậy mấy chuyện hắn làm với cô mấy hôm nay có phải càng quá đáng hơn hay không?
Hùng Thần Giai nhìn gương mặt làm hắn vừa yêu vừa hận phía dưới thân, không nhịn được cúi đầu cắn cánh môi hồng thuận cô, quấn lấy đầu lưỡi trơn mịn nuốt vào bụng của mình, quấn quýt lấy cô cùng hắn cùng nhau bay múa, thế nào cũng không muốn buông ra.
Trong lúc hai người tình ý đang nồng nếu không phải là truyền đến một tiếng"Cô lỗ lỗ" sát phong cảnh, Hùng Thần Giai chắc chắn sẽ đem con cừu nhỏ thơm ngon đè ở dưới thân hung hăng yêu mấy trăm hiệp nữa, nhằm báo thù cô mới vừa dụ dỗ hắn!
Nhưng công chúa của hắn đói bụng, dù hắn cầm thú như thế nào đi nữa, cũng không nỡ để cô đói.
Đem giai nhân từ trên giường kéo lên, cho dù cô đã ăn mặc quần áo vô cùng chỉnh tề, Hùng Thần Giai vẫn nhịn không được đưa tay ra sửa sang lại, sau đó dắt đôi tay nhỏ bé mềm mại kia đi ra bên ngoài.
Tang Vãn Cách lảo đảo một cái, đứng vững vàng bước chân, thân bất do kỷ bị hắn lôi kéo: "Đợi, đợi chút, anh muốn kéo tôi đi nơi nào oa!"
Đầu gấu này, nhất định phải thô lỗ thế này sao?!
"Đi đâu à, đương nhiên là về nhà!" Đại Hùng quay đầu lại, lấy một loại ánh mắt gần như buồn cười nhìn cô, không trở về thì làm sao ăn cơm, công chúa kén chọn vô cùng, thức ăn ở nhà hang làm sao thỏa mãn được miệng của cô.