"Đợi, đợi chút ──" Đôi tay của Tang Vãn Cách toàn bộ dính vào trên mặt Hùng Thần Giai, ngũ quan thô kệch bị đôi tay nhỏ bé của cô ép tới biến hình, xem ra đặc biệt khôi hài. Nhưng hắn vẫn quắc mắt nhìn trừng trừng, chằm chằm vào cô, đó là ánh mắt của máu, gần như có thể đem cô tươi sống nuốt xuống.
Hung dữ đáp trả: "Chờ cái gì mà chờ, bây giờ anh muốn em liền, coi em còn muốn chờ cái gì!" Dứt lời, không nói lời gì liền cởi chiếc áo sơ mi trắng rộng lùng thùng khoác lên người cô, cắn một đầu v* mềm non liền bắt đầu dùng sức mút, càng nghĩ trong lòng càng tức, càng tức sức lực trên miệng lại càng lớn, vốn là đầu v* mềm mại nhỏ nhắn hiện tại trong môi bị hắn mút đến sưng đỏ, yếu ớt run rẩy không ngừng.
Gọi người đàn ông kia là "Khu" thân mật thắm thiết như vậy, còn gọi hắn không phải"Uy" thì chính là"Đại Hùng", đãi ngộ khác biệt đó có cần rõ ràng như vậy hay không?!
Nghĩ đến từ trong cái miệng nhỏ mềm mại một tiếng, rồi lại một tiếng Khu, Hùng Thần Giai cảm giác khí huyết cả người mình đang không ngừng sôi trào, trong lòng hận đến mức thiếu chút nữa bóp chết cô, ngay cả hàm răng cũng dùng sức gặm cắn đầu v* mềm mại nho nhỏ, trong lòng phát thề, lần này tuyệt đối không bỏ qua cho cô, bất kể cô có kêu đau hay không, bất kể cô có rơi nước mắt hay không, không làm cho cô kêu gào cầu xin tha thứ là không được mà!
Hắn chính là người thô tục, ở vào thời điểm này, hắn không biết dỗ người cũng sẽ không yếu thế, theo ý hắn, hữu hiệu nhất chính là đem lấy cô hung hăng ăn cô mấy trăm lần, cô không ngoan cũng sẽ ngoan!
Tang Vãn Cách đau đến nhíu khuôn mặt nhỏ nhắn lại, đôi tay nhỏ bé trắng noãn ôm lấy bờ vai rộng rãi của hắn, bộ ngực bị hắn mút vừa đau vừa ngứa, làm sao cũng tránh không thoát, cô lui về hướng nào, cái miệng rộng liền đi theo hướng đó, tóm lại chính là cắn đầu v* của cô không chịu buông, cô tránh,một lần, hắn dung sức mạnh thêm một chút,, đến cuối cùng Tang Vãn Cách cũng không dám trốn nữa, chỉ có thể ngoan ngoãn nằm ở dưới người hắn mặc hắn ôm lấy mộ bên ngực sữa, vừa hôn vừa liếm.
Thân thể mềm mại yếu đuối run rẩy ở phía dưới cuối cùng cũng đã làm Hùng Thần Giai thu về chút ít lý trí. Hắn hận hận nhìn chằm chằm cô, trong miệng vẫn còn ngậm một đóa Hồng Anh, lại không mút nữa, chỉ là ngậm.
Một hồi lâu sau, hắn hậm hực buông ra nụ hoa bị giày vò sưng đỏ, thấy cô gái phía dưới nhắm mắt lại, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt một mảnh, dau lòng khó nói lên lời không ngừng trào dâng.
Hắn đang làm gì thế này?!
Lý trí lạnh lùng tự tin được rèn luyện trong bảy năm sống trong làn tên mũi đạn lại tan thành mây khói biến mất không chút tung tích khi đứng trước mặt cô?!
Không phải là muốn cưng chiều thương yêu cô sao? Không phải là muốn bảo vệ cô thật tốt sao? Sao chỉ vừa nghe nhắc đến tên của người đàn ông đó, tự tin cùng trầm ổn của hắn bỗng chốc tan vỡ như bong bong xà phòng vậy?!
Hắn không phải đã sớm biết được, muốn lấy được cô, không thể gấp sao?
Hùng Thần Giai ngẩng đầu lên, hít thở sâu một hơi, miễn cưỡng níu lấy chút lý trí cực mỏng manh của mình, bàn tay khẽ run lau khuôn mặt hơi có vẻ tái nhợt của Tang Vãn Cách, tầm mắt chạm đến nụ hoa đáng thương bị hắn đùa bỡn đến sưng đỏ, trong bụng mềm nhũn, không nhịn được lại cúi đầu ngậm lấy, dùng khoang miệng ấm áp êm ái liếm mút.
Tang Vãn Cách chỉ cảm thấy bầu ngực vô cùng đau đớn, khi khoang miệng thấm ướt lần nữa bao phủ, cô lại sợ, sợ hắn ngược cô nữa, nhưng êm ái dịu dàng không ngừng truyền đến lại làm cho cô không dám tin mở to đôi mắt lung linh, kinh ngạc nhìn chằm chằm Hùng Thần Giai với gương mặt thành kính liếm mút trên ngực mình.
Lại... Không có chút cảm giác tình dục nào.
Hắn chính là thành kính như vậy, thành kính ngậm kiều nhũ của cô, đầu lưỡi ướt mềm vòng quanh nụ hoa lúc trước bị khinh bạc sưng đỏ qua lại đảo quanh, giống như là ở trấn an cô.