Tù Yêu

Chương 162: Cô có em bé?!

"Không có." Tang Vãn Cách lắc đầu một cái, hai tay nắm chặt cái ly, ánh mắt cũng rủ xuống, chỉ nhìn bơ đang xoay tròn theo hình xoắn ốc trong ly cà phê mà không nói lời nào.

"Muốn ăn cái gì?" Trình Cảnh Khu cầm lấy thực đơn trước mắt, gương mặt tuấn mỹ hiện lên một nụ cười mỉm nhàn nhạt, "Những ngày qua em đều ăn theo khẩu vị của ba nên chắc có chút nhạt, ừ... Vậy gọi món hải sản em thích có được không?"

Tang Vãn Cách há hốc mồm, nhưng vẫn gật đầu một cái. Nhìn người đàn ông trước mặt vô cùng ưu nhã chỉ vẽ vài vòng trên thực đơn, rồi sau đó lại không chút để ý đem nó giao lại cho nữ phục vụ đứng phía sau. Hắn cũng không quên thêm vào một câu nhớ cho ít Mù-Tạc, trong lòng cô vừa giãy giụa vừa run sợ. Không biết từ lúc nào, ở trong lòng cô, Trình Cảnh Khu đã trở thành một cái gai không thể đụng vào. Hắn sẽ không bao giờ có thể còn là Trình Cảnh Khu trước kia cô từng thích nữa, hắn thậm chí đãtrở thành một người cô chưa quen biết bao giờ: "Cảnh Khu ——" lời mới ra khỏi miệng liền bị Trình Cảnh Khu cắt đứt, "Em trước kia không phải gọi anh như vậy."

Đôi mắt trong suốt nhấp nháy mấy cái, nhưng Tang Vãn Cách vẫn rất kiên trì: "Cảnh Khu, anh có thể lắng nghe điều tôi sắp nói không?"

Thôi cũng được, nói tóm lại bây giờ là so với trước đó vài ngày – lúc cô tức giận tới cực điểm lôi cả tên cả họ hắn ra kêu thì cũng tốt hơn. "Dĩ nhiên, tiểu Cách muốn nói cái gì?" Mỉm cười bưng lên ly thủy tinh trước mặt uống một chút nước, chất lỏng lạnh như băng chảy vào khoang bụng của hắn, mang đi không ít phiền não chẳng biết từ đâu tới.

"Tôi chỉ muốn hỏi một lần nữa... Thật sự là anh không thể thả Hùng Thần Giai sao?"

Trình Cảnh Khu chậm rãi để ly thủy tinh xuống bàn, "Tiểu Cách em đã từng nghe qua câu thơ: dã lửa đốt bất tẫn, gió xuân thổi vạn vật hồi sinh rồi chứ? Toàn bộ tấm lòng của em đều đang đặt ở trên người Hùng Thần Giai. Nếu bây giờ anh đồng ý với em là thả hắn ra, sau này, em sẽ lại dành không biết bao nhiêu thời gian suy nghĩ về hắn, lại nhớ tới hắn ta. Thậm chí em sẽ có thể lựa chọn rời khỏi anh để đi tìm hắn. Đừng nói với anh là em sẽ không làm như vậy ——" hắn không nhanh không chậm cắt đứt lời Tang Vãn Cách sắp nói, "Trên thế giới này không có ai có thể hiểu anh hơn em, đồng thời cũng sẽ không có ai có thể hiểu rõ em hơn anh. Em biết mà phải không. Hơn nữa nếu như sau này không còn ba mẹ, giữa chúng ta cũng không có con cái, em nhất định sẽ không cần để ý bất cứ điều gì nữa mà sẽ cùng hắn đến với nhau, anh không nói sai chứ?"

Tang Vãn Cách im lặng không nói.

"Cho nên, anh làm sao sẽ cho em có cơ hội như vậy đây?" Bàn tay thon dài trắng nõn chậm rãi nắm dọc thành ly thủy tinh chợt chuyển động, ánh nhìn như lơ đãng mờ ám, lại làm cho trái tim Tang Vãn Cách càng ngày càng như rơi xuống đáy cốc. "Dù sao Hùng Thần Giai cũng có tiền án, bảy năm trước hắn đã bị xử tử hình. Mặc dù không biết lúc ấy hắn làm cách nào để có thể trốn đi, nhưng lần này chỉ cần xác định hắn thật sự là Hùng Thần Giai – kẻ tội phạm cưỡng gian bảy năm trước là đủ định tội rồi. Hơn nữa, chuyện hắn vượt ngục và tìm người chết thay cũng là một tội lớn rồi. Dù sao hắn cũng sẽ chết rục ở trong tù. Anh cũng không thèm phải làm bẩn tay của mình làm gì. Nói như vậy, thì ngay cả khi trong cuộc sống về sau tiểu Cách em vẫn không quên được hắn, anh cũng không cần phải lo lắng quá mức. Nhưng tốt nhất sau này khi em đã sống ở bên cạnh anh thì tâm cũng nên thuộc về anh, sớm muộn gì em cũng sẽ trở lại bên cạnh anh thôi." Đúng vậy, cũng chỉ là vấn đề thời gian sớm hay muộn mà thôi. Chỉ cần không có Hùng Thần Giai cản trở, tiểu Cách vẫn là của hắn, chỉ của một mình hắn, ai cũng không thể giành được.


Bàn tay trắng nõn vốn là đặt ở cạnh bàn ăn chợt dùng lực nắm lại thật chặt, ở trước mặt Trình Cảnh Khu thì Tang Vãn Cách vĩnh viễn là người mềm yếu vô lực như vậy. Cô nắm chặt nắm tay, nhưng một câu cũng không nói nên lời, thật lâu sau từ trong kẽ răng cô mới thoát ra mấy chữ: "Anh thật sự là điên rồi."

"Điên rồi?" Trình Cảnh Khu lẩm bẩm hai chữ này làm như thấy rất thú vị, giống như là hắn đang tỉ mỉ nghiền ngẫm, hoặc như là nghi ngờ chất vấn, "Muốn đem tình yêu thuộc về mình giữ lấy trong tay không buông ra, cũng được coi là điên sao? Nếu nói như vậy, bảy năm trước tên Hùng Thần Giai đó đem tiểu Cách nhốt gần một năm có phải càng điên cuồng hơn so với anh không? Tiểu Cách, cái tên đó không phải cũng nên được coi như là một kẻ điên đạt tiêu chuẩn sao?"

"Tôi nói là nói anh." Tang Vãn Cách cắn môi một cái, cố gắng che dấu nỗi sợ rồi quyết tâm hỏi, "Tôi chỉ hỏi anh thêm một lần nữa, chuyện này không có cách cứu vãn sao? Có phải anh đã hạ quyết tâm, muốn kết hôn với tôi, nhưng đồng thời cũng muốn giết chết Hùng Thần Giai không?"

Khóe miệng Trình Cảnh Khu nâng lên: "Chính xác là đúng như vậy, không sai. Nếu như tiểu Cách muốn nói điều kiện với anh, anh thật phải nói rõ ràng trước. Muốn làm gì thì em cũng nên suy tính thiệt hơn vì anh đang nắm trong tay cái bí mật kia. Tất cả sự giãy giụa của tiểu Cách cũng chẳng qua là châu chấu đấu xe, trứng chọi với đá mà thôi."

Tang Vãn Cách hít thật sâu rồi lại thở ra một hơi, đang chuẩn bị mở miệng nói chuyện tiếp thì người hầu bàn đã bưng món ăn tới. Cô đành phải mím lại cái miệng nhỏ nhắn, lẳng lặng nhìn những dĩa đồ ăn đủ loại màu sắc trên khay được ghép thành hình đóa hoa. Cách cô gần nhất chính là một tô canh sò lụa hải sản, đó vốn là một món ăn cô rất thích. Thậm chí Gấu còn đặc biệt vì cô mà đi học cách làm món đó nữa, thế nhưng lần này khi cô vừa ngửi thấy mùi hương của nó lại cảm thấy mơ hồ có cảm giác muốn ói.

Thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lúc trắng lúc xanh, Trình Cảnh Khu nhíu chân mày, tròng mắt đen thoáng qua một tia lo lắng nồng đậm. Bàn tay cũng lướt qua mặt bàn không để ý đến người hầu bàn mà vội nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Tang Vãn Cách hỏi: "Em làm sao vậy, không thoải mái à?"

"Tôi ——" vừa mới mở miệng, Tang Vãn Cách đã cảm thấy có đồ gì đó từ cổ họng dâng lên muốn trào ra. Miễn cưỡng nói ra được câu tôi đi đến nhà vệ sinh xong, cô liền không ngồi yên được nữa mà chạy thẳng một đường đến nhà vệ sinh. Bóng lưng cô có vẻ hoảng hốt giống như là bị ai đuổi theo.

Mày kiếm càng nhíu chặt hơn, Trình Cảnh Khu nheo lại đôi mắt đen như mực. Ánh mắt hắn sắc bén như chim ưng nhàn nhạt quét qua thức ăn trên bàn một lượt, nói: "Đem mấy món này xuống hết đi, rồi đổi thành mấy món ăn nhẹ ít dầu khác đem lên."


Người phục vụ bàn sửng sốt, nhưng ở trước mặt hắn lại không dám nói gì —— Bình thường Trình Cảnh Khu mặc dù hay tỏ vẻ khiêm tốn hơn nữa rất ít khi lộ diện trước truyền thông, nhưng bởi vì Tang Vãn Cách thích dạng nhà hàng như thế này nên hắn cũng đã thành khách quý ở đây. Ông chủ mỗi lần thấy hắn tới cũng đều một mực cung kính. Các nhân viên phục vụ bàn, dù là chậm tiêu đi nữa cũng biết rằng vị này tuyệt đối là một nhân vật lớn không chọc nổi rồi. Vì thế nên ngay lập tức cũng không dám nói gì, nhân viên phục vụ chỉ lặng lẽ thu dọn mấy món ăn mới vừa bày lên bàn.

Tang Vãn Cách gần như là chạy như điên đến toilet nữ. Cô thậm chí ngay cả hơi sức để kéo một cánh cửa ra cũng không có, nên chạy thẳng tắp đến bồn rửa mặt mà ói đến trời đất quay cuồng. Mùi vị khó ngửi cùng uế vật trước mặt làm cho nước mắt của cô cũng xông ra, trong phòng rửa tay lập tức có nhiều mùi khó ngửi buồn nôn. Mùi vị này càng khiến Tang Vãn Cách mới vừa ói ra những thứ không tốt trong bụng càng thêm khó chịu, nhưng cô cũng đã ói không ra được gì nữa trừ nước chua.

"Oẹ ——"Một tay cô chống vào bồn rửa mặt, một tay đè lại ngực mình, chỉ cảm thấy khó chịu đến sắp chết. Bỗng dưng, không biết là người nào lại đưa tới một miếng khăn giấy ướt cùng một ly nước. Đôi mắt ươn ướt mờ mịt cũng không thấy rõ người đó là ai, Tang Vãn Cách chỉ đành nhận lấy khăn ướt bịt miệng mũi, sau đó súc miệng. Cho đến khi cảm thấy tốt hơn, cô mới nhìn rõ người trước mặt: "... Dương Ngạo?!" Cô khẽ nhỏ giọng hô lên, có chút không dám tin mà nhìn quanh một chút, "Nơi này là nhà vệ sinh nữ mà!"

Dương Ngạo vỗ vỗ lưng của cô, sờ soạng vòi nước cảm ứng một cái, khiến nước chảy ra cuốn đi uế vật, rồi mới nói: "Chị dâu, thân thể chị không thoải mái hả?"

"Khá tốt." Tang Vãn Cách qua loa trả lời lời câu hỏi của hắn, rồi chợt bắt lấy tay hắn vội vàng hỏi: "Gấu sao rồi? Cậu có từng gặp anh ấy chưa? Anh ấy có khỏe không?"

"Đại ca rất tốt, ảnh không có chuyện gì. Trước kia anh ấy gặp tình thế khó khăn hơn cũng chẳng phải vẫn sống được thật tốt sao?" Dương Ngạo vẽ ra nụ cười chiêu bài cà lơ phất phơ, "Chị dâu cũng đừng lo lắng quá. Ngược lại là chị đó, có phải chị thấy không thoải mái hay không? Từ lúc chị cùng Trình Cảnh Khu tiến vào em đã thấy sắc mặt chị rất không tốt rồi."

"Tôi không sao, chỉ là ngửi mùi hải sản có chút ghê tởm mà thôi. Các anh thật sự gặp được Gấu hay sao? Anh ấy, anh ấy có bị thương hay là bị ai khi dễ không? Có hay không ——"

Dương Ngạo cắt đứt lời nói của Tang Vãn Cách: "Chị dâu, chị một hơi hỏi nhiều như vậy em biết phải làm sao trả lời chị đây? Đại ca thật sự không có chuyện gì, chị đừng lo lắng. Nhưng chị dâu à..."

Bộ dạng như muốn nói lại thôi của hắn thành công dời đi lực chú ý của Tang Vãn Cách, cô bắt đầu nhìn lại mình: "Tôi?!" Cô thì sao chứ?

"Chị dâu chị ——chị... có phải chị đang mang thai không?" Dương Ngạo chần chờ liên tục, nhưng rốt cuộc vẫn hỏi ra miệng.

Lẽ nào... cô có thai... Rồi sao?