Tù Yêu

Chương 144: Anh nhớ phải đến đón em

Tang Vãn Cách sửng sốt, ánh mắt trong sáng của cô không ngừng chớp chớp, đến nửa ngày cũng không có đáp lời.

Bàn tay ôm eo nhỏ nhắn vào trong lòng, Hùng Thần Giai cố gắng khắc chế mình không được đem tròng mắt dính đến khe rãnh phập phồng của bộ ngực sữa trước mặt, nhưng nước miếng lại không che giấu được suýt nữa chảy xuống —— hắn lập tức làm bộ nuốt nước miếng, cúi đầu hôn cô.Đôi tay Tang Vãn Cách níu lấy cổ áo của hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ tươi, dịu ngoan dựa vào trong ngực mặc hắn hôn, đợi đến khi Hùng Thần Giai nguyện ý buông cô ra, nguyên khuôn mặt nhỏ nhắn đã hồng đến không giống bình thường nữa.

"Thật muốn đem em đè ngay tại chỗ này..." Hùng Thần Giai cúi đầu nỉ non, ôm cô càng chặt hơn chút, "Anh nhớ em nhớ đến đều căng cứng, đau không chịu được." Nói xong hắn còn không biết xấu hổ kéo tay Tang Vãn Cách hướng xuống dưới người mình sờ sờ, trên mặt còn lộ ra vẻ mặt vô cùng dâm đãng, không thèm quan tâm có người bên ngoài một chút nào.

"Khoan, đợi đã nào...!" Tang Vãn Cách kêu lên, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, "Anh còn chưa nói cho em biết làm sao anh vào đây được!"

Hùng Thần Giai bất mãn dừng lại động tác, vừa nói còn vừa len lén sờ lên tấm lưng mịn như tơ nước của cô, giọng nói trầm thấp đậm đà lại nhu thuận, "Ngày đó anh đuổi theo ra tới nơi, Trình Cảnh Khu đã đem em mang đi rồi, anh nghĩ hắn nhất định sẽ dẫn em về nhà trước, mượn ba mẹ kiềm chế giữ chặt em ở lại, cho nên anh ở ngoài cửa canh giữ ba ngày, hôm nay vừa thấy hắn dẫn em ra cửa anh liền theo. Lúc em vào cửa hàng này anh đã từ cửa sau lén đi vào rồi —— gian phòng này phòng thử quần áo duy nhất dành cho khách quý,anh nghĩ em nhất định sẽ vào đây, vì vậy mới nấp ở chỗ này đợi em."

Tang Vãn Cách gật đầu: "Hoá ra là như vậy, nhưng mà... Nhưng chút nữa làm sao anh đi ra được?" Hơn nữa, hắn còn gọi là ba mẹ cái gì chứ? Hắn có thể biết xấu hổ một chút không!

Bạn gấu nào đó nhất thời nỏ nụ cười đáng đánh đòn, bàn tay hướng lổ thông khí chỉ chỉ, Tang Vãn Cách khẽ nhếch cái miệng nhỏ nhắn, sửng sốt: "Từ, từ nơi này đi ra á?!"

Mắt to hoài nghi đem Hùng Thần Giai nhìn lên nhìn xuống đánh giá một phen, lỗ thông khí nhỏ như vậy, hắn có thể chui ra ngoài sao?

Hùng Thần Giai nhún vai: "Không thành vấn đề, Tiểu Ngũ bọn họ ở bên ngoài tiếp ứng cho chúng ta, chỉ cần trước tiên đem em mang đi, lo ngại đắn đo gì anh cũng không sợ."

Ngay cả việc xuống tay đem Trình Cảnh Khu đánh cho mẹ hắn cũng cũng không nhận ra được!

Nhưng sắc mặt Tang Vãn Cách lại lập tức thay đổi.

Hùng Thần Giai chú ý tới, gương mặt tục tằng của hắn đầu tiên là cứng đờ, ngay sau đó chậm rãi hỏi: "... Công chúa, có phải em không thể đi theo anh không?"

Cánh môi mềm mại bị cắn thật chặt, Tang Vãn Cách rũ đôi mắt to xuống, che lại đáy mắt lã chã chực khóc. Hắn hỏi có phải cô không thể đi cùng hắn không, rồi lại hỏi có phải cô không muốn đi cùng hắn không. Cô cũng biết, trên thế giới này mặc dù tất cả mọi người đều không thể hiểu rõ cô đang suy nghĩ gì, nhưng cô lại vĩnh viễn không thể gạt được Gấu của cô.


Đem Tang Vãn Cách đột nhiên nhào vào lòng mình ôm chặt chặt, Hùng Thần Giai cúi đầu, đem cằm chống đỡ ở trên đỉnh đầu Tang Vãn Cách, cố làm ra vẻ tàn ác uy hiếp:

"Không cho phép em cùng người đàn ông kia có bất kỳ đụng chạm thân thể nào có biết hay không?! Nếu không anh se không cần em nữa đâu!"

Hắn cố ý nói đùa, ai biết Tang Vãn Cách lại ngước cái đầu nhỏ lên chân thành gật đầu, "Dạ!"

Cô đột nhiên dịu ngoan trái lại đem Hùng Thần Giai dọa sợ, hắn rõ ràng nhìn thấy trong mắt công chúa nhà hắn có chút tia kì dị chột dạ, bàn tay lập tức nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô,âm thanh uy hiếp bộc phát lên: "Mẹ nó, nếu như cái tên Trình Cảnh Khu đó dám đụng em, lão tử không đem hắn đi lột da thề không làm người! Em phải cẩn thận một chút, đừng nghĩ lung tung, ngoan ngoãn chờ anh đón em về nhà, có biết hay không?"

Tang Vãn Cách quả thật ngoan ngoãn gật đầu, thân thể nhỏ nhắn nhu nhược bám vào ngực Hùng Thần Giai, bàn tay nhỏ bé sau lưng hắn siết thành quyền.

"... Thật xin lỗi, Gấu." gõ một cái

"Ngu ngốc." Ngón tay thô ráp lên cái trán trắng mịn—— rất cẩn thận, không dùng lực, tuyệt đối sẽ không đau, "Nói cái gì vậy chứ, em chỉ rời đi anh có mấy ngày thôi, anh rất nhanh sẽ đón em về nhà."

"... Ừ." Tang Vãn Cách ngẩng đầu, miễn cưỡng lộ ra một nụ cười.

"Được, mau mặc y phục vào đi, nếu không anh thật sự sẽ không nhịn được nữa!"

Hùng Thần Giai vội buông Tang Vãn Cách ra, chợt xoay người sang chỗ khác, tròng mắt đen đè nén cơ hồ đến đầy tơ máu.

Bị hắn thốt ra lời này, Tang Vãn Cách vội vàng cúi đầu nhìn về phía phía dưới, lúc này mới phát hiện ra mình vẫn chỉ mặc cái áo lót bị Gấu kéo lệch ra! Khuôn mặt nhỏ nhắn mới vừa bớt đỏ trong nháy mắt lại trướng hồng lần nữa, bàn tay nhỏ bé trắng noãn đã nhanh chóng vượt lên trước một bước che cái miệng nhỏ nhắn thiếu chút nữa lên tiếng kinh hô, sau đó đôi mắt long lanh chuyển một cái, lập tức lấy ánh mắt như muốn giết người nhìn về phía bạn gấu nào đó.

Hùng Thần Giai lộ ra vẻ mặt hết sức vô tội, nhún nhún vai, mắt đang say mê ngắm cảnh xuân sau lập tức xoay qua chỗ khác, hầu kết còn không ngừng trên dưới hoạt động, phòng thay quần áo tuy cũng không coi là nhỏ nhưng vào thời khắc này đột nhiên có vẻ vô cùng chật chội.


Cầm lấy cái váy bởi vì khiếp sợ mới vừa rồi mà cô buông rơi trên mặt đất, nhanh tay mặc vào,

, Tang Vãn Cách mặc quần áo tử tế xong vừa định nói chuyện, cửa phòng thử quần áo liền bị gõ, từ bên ngoài truyền đến tiếng hỏi êm ái của nhân viên bán hàng: "Tiểu thư, xin hỏi có cần tôi giúp gì không?"

Cô lúc này mới giật mình thời gian bất tri bất giác đã qua 20 phút rồi, vội vàng đáp lời: "Không cần, chỉ là cái khóa kéo hơi khó kéo mà thôi, không cần cô giúp một tay, tôi rất mau sẽ mặc xong."

Cô nhân viên lại nói: "Vậy thì tốt rồi." Nói xong liền đi giày cao gót lộp bộp lộp bộp rời khỏi.

Tang Vãn Cách lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, trong lòng bất giác bi phẫn, rõ ràng cô và Gấu yêu nhau, tại sao phải ở trước mặt người thứ ba phải nhẫn nhịn lại cẩn thận như vậy chứ?!

Bàn tay nhỏ bé đưa đến sau lưng muốn kéo khóa kéo, kết quả không nghĩ tới một câu nói dối của mình lại thành hiện thực, khóa kéo thật sự không thể kéo lên rồi!!

Đang lúc cô gấp đến độ xoay quanh, một bàn tay to dịu dàng cầm cánh tay của cô, một tay khác liền trợ giúp kéo váy lên, Hùng Thần Giai từ phía sau lưng ôm chặt cô, khẽ oán trách:

"Tại sao anh cuối cùng lại vẫn có loại cảm giác vụng trộm này chứ?" Cô rõ ràng là của hắn, tại sao còn phải lén lén lút lút gặp mặt, ông trời còn có Thiên Lý sao?!

"Lại nói bậy." Tang Vãn Cách bất đắc dĩ thở dài, ở trong lòng hắn xoay người, nhìn chằm chằm vào ánh mắt Hùng Thần Giai, nhấn mạnh từng lời, "Gấu, anh nhất định phải tới đưa em đi. Tuyệt đối không được quên mất, biết không?"

Nghe Tang Vãn Cách từng chữ từng câu chậm rãi dặn dò, Hùng Thần Giai cảm giác có cái gì kỳ quái, nhưng mặc cho hắn nói bóng nói gió đến thế nào, Tang Vãn Cách cũng không nói gì nữa, mà chỉ nhiệt tình thúc giục hắn mau rời đi.

"Tiểu Cách à, còn chưa thử xong sao?" Bên ngoài phòng thử quần áo đột nhiên truyền đến thanh âm của Trình Cảnh Khu, nhạt nhẽo, mang theo ý cười, "Bộ y phục này khó mặc lắm sao, hửm?"

Đi nhanh một chút!

Tang Vãn Cách sử dụng ánh mắt thúc giục hắn.

Hùng Thần Giai khẽ cắn răng, hôn lên môi cô một cái, thân thể cao lớn to con vô cùng linh xảo nhảy một cái, trong nháy mắt nhảy ra khỏi lổ thoát khí.

Tang Vãn Cách hít thật sâu mấy hơi, muốn trấn an lòng mình điều hòa hơi thở bình thường lại, sau đó đưa tay kéo cửa ra.

Trình Cảnh Khu đang cười nhẹ nhìn cô, tròng mắt đen lộ ra ý tán thưởng: " Tiểu Cách của anh mặc cái gì cũng đều xinh đẹp."

Bàn tay nhỏ bé níu lấy làn váy, Tang Vãn Cách miễn cưỡng hướng về phía hắn cười cười, trong lòng lại dâng lên nỗi nhớ nhung người kia. Bọn họ vừa mới gặp mặt, nhưng bây giờ, cô lại đã cảm thấy xa nhau thật lâu, thật lâu a.