Đường lớn hẻm nhỏ ngập tràn người đến chào đón, bọn họ bị kị binh ngăn cản không cho đến gần, chỉ có thể đứng từ xa kích động vẫy cờ, vẫy khăn, kéo biểu ngữ, mặt hướng về phía xe ngựa của Tử Xuyên Tú mà hoan hô.
Thấy Tử Xuyên Tú xuống xe ngựa, đám đông gần như đồng loạt gào lên: "Thống lĩnh gia! Thống lĩnh gia!"
Tử Xuyên Tú giơ tay chào bốn phía, tiếng vỗ tay lập tức cất lên như sấm.
Sợ trong đám đông có thích khách của Mã Duy ẩn nấp, Tử Xuyên Tú không dám lưu lại lâu. Dưới sự túm tụm của đám cảnh vệ và quân quan, gã nhanh chân đi vào đại lâu quân bộ, bước vào phòng hội nghị, các bộ hạ lục tục vào sau.
Gã đưa tay ném cái nón trên đầu xuống bàn: "Làm cái gì thế này? Là ai thông báo cho lão bách tích trốn ở khắp nơi chờ ám toán ta?"
Văn Hà cười nói: "Đại nhân, không ai tổ chức bọn họ cả. Chúng tôi cũng vừa nhận được thông báo, hôm nay đại nhân kết thúc thẩm tra, tin tức mới lộ ra thì toàn thành lập tức biết liền. Lão bách tính đứng chật nhai đạo ngóng chờ được nhìn phong thái của ngài, chúng tôi không thể chống lại dân ý, cũng chỉ đành chiều ý bọn họ. Đại nhân, chúc mừng ngài!"
Tử Xuyên Tú giới thiệu Lí Thanh với các quân quan: "Đây là Hồng y kì bổn Lí Thanh, trợ lý tổng trưởng điện hạ, nếu không phải cô ấy đến, ta vẫn còn bị nhốt ở trong trang viện đó!"
Chức vụ Lí Thanh là Hồng y kì bổn, lại là người thân cận tin cậy của tổng trưởng, đồng thời chính là lão bà của Quân vụ xứ trưởng Tư Đặc Lâm, mấy thân phận này thì thân phận nào cũng không hề tầm thường.
Các quân quan rất khách sáo, nhã nhặn chào: "Cửu ngưỡng, cửu ngưỡng, hân hạnh, hân hạnh chào đón!"
Tử Xuyên Tú hỏi Văn Hà: "Có bao nhiêu người đến rồi?"
"Đại nhân, quân quan cấp bậc trên kì bổn đều đến rồi".
"Ngõa Đức đâu? Kêu hắn qua luôn đi, nhốt hắn trong phòng đã lâu, chắc hắn cũng sắp khùng rồi".
Tràng diện chợt yên tĩnh, Văn Hà nuốt nước miếng nói: "Đại nhân, trong thời gian ngài bị đình chức, Ngõa Đức được La Minh Hải đại nhân thả ra. Sau đó nghe nói ngài sắp trở về, hắn liền theo đuôi La Minh Hải đại nhân, nói là được điều động khỏi Hắc kì quân, đến chỗ bộ đội khác nhậm chức".
"Đi rồi?" Tử Xuyên Tú ngẩn ra đôi chốc, đối với tên mập phì lúc nào cũng tươi cười đó, gã cũng chẳng có cừu oán gì lớn lao.
Tuy nói hắn nhận hối lộ của Mã gia, nhưng với kiểu người như Ngõa Đức, hắn không nhận hối lộ mới là chuyện lạ, Tử Xuyên Tú lúc trước chỉ vì hắn có quan hệ quá mật thiệt với Mã Duy nên mới giam lỏng hắn, mục đích để khỏi bị hắn ngăn cản khi gã đối phó với Mã gia, ai ngờ lại dọa tên gia hỏa đó sợ chạy mất dạng.
"Đi cũng đi rồi, mỗi người đều có lựa chọn cho riêng mình, cứ để hắn đi!" Tử Xuyên Tú cao giọng nói: "Chư vị, chuyện phát sinh một tháng qua, mọi người đều đã rõ. Vàng thật không sợ lửa, càng luyện càng cứng, ta không muốn nói lời thừa, ta chỉ muốn nói ba câu: một, gia tộc vẫn tín nhiệm Hắc kì quân! Hai, tổng trưởng bệ hạ vẫn tín nhiệm Tử Xuyên Tú ta! Ba, chúng ta làm không sai, giết Mã Duy là đúng!"
Tiếng vỗ tay vang rền như sấm.
"Bệ hạ lấy quốc sĩ đãi chúng ta, chúng ta há không báo đáp?" Tử Xuyên Tú mắt sáng ngời quét qua chúng nhân: "Ngày nay phong vân đột khởi, lĩnh thổ gia tộc, vương sư bất hạnh chiến bại, địch nhân giày xéo quốc thổ, hăm he kinh đô thần thánh của chúng ta! Nước mất thì nhà tan, chúng ta là vì nước, mà cũng là vì chính mình".
Tử Xuyên Tú nhìn chúng nhân ngơ ngác, gã tóm lại sự việc: "Các huynh đệ, Lưu Phong Sương đánh tới rồi, Minh Huy là lão đồng bóng, lão không chống nổi! Tổng trưởng kêu chúng ta đến tăng viện. Nội dung chính chỉ có bấy nhiêu, mọi người mau về chuẩn bị, sáng sớm ngày mai, toàn quân Hắc kì quân tiến lên chiến khu!"
"Vâng!"
Văn Hà hô vang: "Giải tán!"
Mười một quân quan kì bổn chỉnh tề giậm chân, giơ tay chào, sau đó nối đuôi nhau phân tán
Các quân quan nhanh chóng lên ngựa đi làm việc, tiếng vó ngựa cất rầm rập bên ngoài đại lâu rồi xa dần.
Lí Thanh tán thưởng: "Dứt khoát mạnh mẽ! Hắc kì quân trước đây bị châm chọc là quân yếu ớt, nhưng a Tú thống lĩnh đến đây chưa được nửa năm, sự yếu nhược chậm chạp trong quân đã bị ngài triệt để dẹp bỏ. Cường quân thế này, không dưới Trung ương quân và Cấm vệ quân a!"
"Hà hà, Thanh kì bổn quá khen rồi!" Hắc kì quân ở trước mặt người ngoài biểu hiện rất đẹp mắt, Tử Xuyên Tú cũng nở mày nở mặt: "Tôi giới thiệu một chút, vị này chính là công thần chỉnh đốn kỉ luật cho Hắc kì quân, phó thống lĩnh Văn Hà tướng quân".
Văn Hà cung kính hành lễ với Lí Thanh: "Thanh đại nhân khỏe!"
"Thật không dám đương. Văn Hà tướng quân, ngài là phó thống lĩnh, chức vị còn cao hơn tôi một bậc, tôi làm sao dám để ngài xưng hô là đại nhân chứ?"
Văn Hà xấu hổ, Tử Xuyên Tú giải vây cho y: "Văn Hà, ta còn có chuyện phải làm, Lí Thanh kì bổn giao cho ngươi tiếp đãi, nếu Thanh kì bổn ở Đán nhã có bất kì sự bất mãn nào, ngươi coi chừng cái mông của ngươi đó!"
"Xin đại nhân yên tâm!" Văn Hà sảng khoái đáp ứng: "Thanh kì bổn nếu có chỗ nào không vừa lòng, tôi đem đầu tôi đến cho ngài chặt!"
Lí Thanh nghi hoặc: "A Tú thống lĩnh, đại chiến sắp nổ ra, ngài không ở trong quân, lại bỏ đi đâu chứ?"
"Tẩu tử, chính vì phải lập tức xuất binh đánh trận, tôi phải tìm bắt Thổ tài chủ dọa dẫm kiếm chút tiền".
"Thổ tài chủ?"
Tử Xuyên Tú thần sắc kì bí, đưa ngón tay chỉ về nam phương, hai người lập tức lĩnh hội: "A, minh bạch rồi".
Lí Thanh như cười như không: "A Tú thống lĩnh, có ngài là hàng xóm, Thổ tài chủ nhất định không thể không cao hứng a!"
"Hà hà, mọi người đều là bằng hữu cả, bằng hữu phải có trách nhiệm giúp đỡ lẫn nhau!" Tử Xuyên Tú cười đểu.
-o0o-