Khi Tử Xuyên Tú tỉnh lại lần thứ ba, trời đã là hoàng hôn.
Tần Lộ đang ngồi bên giường gã, thấy gã tỉnh lại, Tần Lộ vui mừng ra mặt: "Đại nhân, ngài cuối cùng tỉnh rồi! Ngài yên tâm, ngài hiện tại rất an toàn!"
Lần này tỉnh lại, Tử Xuyên Tú đã tỉnh táo hơn rất nhiều.
Gã chậm chạp nhỏm dậy, Tần Lộ vội kê một cái gối sau đầu gã.
Gã bình thản hỏi: "Rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì? Mông Khắc Đa muốn giết ta".
Tần Lộ rất tinh minh, lập tức giải thích: "Đây hoàn toàn là hành vi cá nhân của hắn, không phải ý tứ của điện hạ. Biết được chuyện này, điện hạ rất phẫn nộ. Giám sát thính sơ bộ điều tra, ở chỗ của Mông Khắc Đa tịch thu được tài sản rất lớn, thu nhập của một phó kì bổn cấm vệ quân không thể nào có được khối tài sản này, rõ ràng hắn đã bị mua chuộc".
"Người mua chuộc hắn là ai?"
"Không có chứng cứ, còn chưa thể xác nhận".
Hai người im lặng nhìn nhau, một cái tên được cả hai ngầm hiểu.
"Là hắn sao?"
"Chắc chắn là hắn!" Tần Lộ khẳng định nói: "Trước hạ độc, sau mua chuộc người hành thích, đây là thủ pháp quen thuộc của hắc bang. Nhưng tên gia hỏa này quá giảo hoạt, một điểm chứng cứ cũng không lưu lại".
"Chuyện đêm đó là thế nào?"
"Nói đến chuyện này, tôi cũng có trách nhiệm. Hôm đó tôi thấy ngài tỉnh lại, tôi cảm thấy nhẹ nhõm, cho rằng phòng thủ nghiêm mật không thể có chuyện được nên quay về phòng nghỉ ngơi. Không ngờ ba tên cảnh vệ phụ trách canh phòng đêm đó và Mông Khắc Đa đều bị mua chuộc, nhân lúc tôi không có mặt, bọn chúng lập tức hạ thủ. Lúc đó trong ngoài đều là người của bọn chúng, dưới tình huống như thế mà ngài có thể thoát hiểm, đó thật sự là rất may mắn".
Nhớ lại tình hình lúc đó, Tử Xuyên Tú cũng không khỏi tướm mồ hôi lạnh, gã nhớ đến một chuyện: "Đương thời ngoài cửa sổ có một thần tiễn thủ cứu ta, là ngươi à?"
Tần Lộ mỉm cười: "Tiễn thuật của tôi rất kém. Thống lĩnh đại nhân, ngài nhìn ra cửa sổ xem".
Tử Xuyên Tú dời ánh mắt ra ngoài cửa sổ, bóng chiều hắt đỏ ối lên song, không thấy quan binh cấm vệ quân thường thấy, vài hiến binh chế phục đen đang đứng ở ngoài cửa sổ.
Tần Lộ nhắc gã: "Dưới gốc cây kia".
Dưới bóng rậm của cây cổ thụ đối diện cửa sổ có một người đang ngồi, toàn thân chế phục quân pháp quan đen thui, trước ngực ôm một cây nõ tiễn loại nhẹ, ánh mắt cảnh giới nhìn xung quanh. Khi y quay đầu lại, Tử Xuyên Tú nhận ra, đó là Ca Phổ Lạp, trợ thủ đắc lực của Đế Lâm.
Tử Xuyên Tú nhẹ nhàng hỏi: "Là y đã cứu ta phải không?"
Tần Lộ gật đầu: "Từ hôm ngài trúng độc đến giờ, y vẫn luôn thầm bảo hộ ngài, mỗi đêm y đều ẩn nấp trên cây thủ giữ cả đêm, kiên trì đã bốn ngày liên tiếp rồi".
Tử Xuyên Tú cảm động không thôi. Gã biết, Ca Phổ Lạp khẳng định là phụng mệnh Đế Lâm đến bảo hộ gã, Tần Lộ bên cạnh là người của Tư Đặc Lâm phái đến, bản thân đúng là có huynh đệ thật tốt. Khi biết Mã Duy chưa chết, bọn họ đều nhanh chóng phái thân tín đắc lực nhất đến bảo hộ gã.
"Có thể mời y vào đây không? Ta muốn cảm ơn y".
Tần Lộ đi ra mời Ca Phổ Lạp, qua một lúc, Ca Phổ Lạp theo sau Tần Lộ bước vào.
Tử Xuyên Tú rất chân thành cảm ơn y, Ca Phổ Lạp phảng phất như rất không quen tràng diện thế này, cứng nhắc gật gật đầu: "Đại nhân tỉnh lại rồi, đây là tin tức tốt, tôi sẽ lập tức báo cáo cho Đế Lâm đại nhân. Ngài nghỉ ngơi cho khỏe đi, người của tôi đang ở sát ngoài".
Nói vừa xong y lãnh mạc gật đầu chào, sải bước đi ra.
Tử Xuyên Tú đột nhiên mắc cười, mấy quân pháp quan này lãnh mạc đã thành thói quen, ngay cả biểu đạt cảm tình cũng không thể.
Thân thể dần dần khang phục, có thể đứng lên đi tới đi lui, Tử Xuyên Tú lúc này mới ý thức được xử cảnh vi diệu của bản thân.
Bản thân vẫn đang ở trong ngôi biệt thự của tổng trưởng, nhưng cảnh vệ canh giữ lúc này đã có người của nhiều phe cánh khác nhau.
Thủ vệ cũ đã bị điều chuyển đi hết, Đế đô phái quan binh cấm vệ quân mới đến thay thế, nhưng lần này bọn chúng chỉ phụ trách bảo vệ ngoài tường rào, không được vào trong khuôn viên biệt thự. Đội thứ hai toàn là sĩ binh nhung trang dã chiến, Tử Xuyên Tú cũng không nhìn ra bọn họ là thuộc lộ bộ đội nào, hỏi Tần Lộ thì y chỉ hời hợt miêu tả: "Là người của chúng tôi", bọn họ phòng vệ phía ngoài sân, ngày đêm tuần phòng cẩn mật, còn có một nhóm hiến binh giám sát thính phụ trách bảo an trong nhà, khống chế ẩm thực, thức ăn đưa lên cho Tử Xuyên Tú điều được bọn họ kiểm nghiệm trước.
Còn cảnh vệ bên cạnh Tử Xuyên Tú càng thêm nghiêm mật. Phảng phất như đã có thỏa thuận, hiến binh, cấm vệ quân, quân đội đều phái bốn người túc trực sát bên Tử Xuyên Tú, chia làm ba ca canh suốt hai bốn giờ, lúc nào bên cạnh Tử Xuyên Tú cũng có mười hai hộ vệ kè kè.
Ca Phổ Lạp mỗi đêm đều ôm nõ ngủ dưới gốc cây đối diện cửa sổ phòng Tử Xuyên Tú, Tần Lộ còn cẩn thận hơn, y lôi cả một chiếc giường nhỏ sang phòng Tử Xuyên Tú, cùng ăn cùng ở, đêm ngày đao không rời người.
Khiến một Phó thống lĩnh thực quyền và một hồng y quân pháp quan cực khổ bảo hộ mình, Tử Xuyên Tú cảm thấy rất có lỗi, mấy lần lên tiếng bảo không cần nhưng Tần Lộ cười cười đáp: "Đại nhân, chuyện này ngài không cần quản, Tư Đặc Lâm đại nhân căn dặn tôi, vô luận thế nào cũng phải bảo đảm an toàn tuyệt đối cho ngài, tuyệt không thể để bọn chúng hành động lần nữa. Công tác của chúng tôi là bảo vệ ngài, còn công tác của ngài là phải dưỡng sức cho mau khỏe!"
Ca Phổ Lạp vẫn liên hệ tín cáp với Đế đô, thỉnh thoảng đem tình huống mới nhất ở Đế đô báo cáo cho Tử Xuyên Tú.
Tử Xuyên Tú biết, sự kiện lần này đã đẫn đến phong ba bão táp.
Phía quân đội cực kì phẫn nộ, Tư Đặc Lâm, Lâm Băng, Văn Hà cùng mười bảy tướng lĩnh cao cấp liên danh dâng thư lên tổng trưởng điện hạ, yêu cầu tuyên bố Tử Xuyên Tú vô tội, lập tức phóng thích gã, nếu như tổng trưởng không đáp ứng, phía quân đội sẽ từ chức tập thể.
Mạc liêu trưởng Ca San cũng ủng hộ bọn họ: "Thẩm tra Tử Xuyên Tú thống lĩnh là sự sỉ nhục của Tử Xuyên gia!"
Đế Lâm càng quyết liệt hơn, hắn cho chuyển công văn đến tất cả quân pháp xứ và giám sát thính ở các hành tỉnh: "Mã Duy, nam, ba mươi mốt tuổi, thân cao một mét bảy bảy, người Ngõa Lâm hành tỉnh, quan hàm Kì bổn, tước vị bá tước. Hiến binh bộ đội các tỉnh, cơ quan quân pháp nếu thấy kẻ này, không cần thỉnh ý, giết chết lập tức".
Tử Xuyên Tú lúc này mới biết việc gã bị ám sát đã gây ảnh hưởng rất lớn, gã hơi thất kinh: "Sự tình vì ta mà càng lúc càng lớn, thật là không đáng".
"Tú Xuyên thống lĩnh, ngài lầm rồi". Tần Lộ nghiêm túc giải thích: "Lần này mọi người đồng thuận ủng hộ ngài, vì giao tình với ngài chỉ là một nguyên nhân, nhưng chủ yếu là ủng hộ chính nghĩa. Mã gia trước đây mưu hại Vân Sơn Hà tiền bối, tác ác nhiều năm, trời giận người oán, dân chúng sớm đã hận bọn chúng tận xương tủy. Ngài diệt bọn chúng, không có người chính trực nào không vỗ tay khen ngợi. Chúng tôi không làm được như ngài, nhưng chẳng lẽ chỉ việc đứng ra ủng hộ ngài cũng không làm được?"
Tử Xuyên Tú rất cảm động, đúng là công đạo tại nhân tâm. Quân đội là trụ cột của gia tộc, bình thường trầm mặc nhưng lúc quan trọng, dám đứng ra chủ trì công đạo vẫn là những nam nhân huyết tính đó.
Tần Lộ thay đổi ngữ khí: "Hà huống, Tú Xuyên thống lĩnh cũng là một nhân vật đại biểu cho quân đội, đây đã không còn là chuyện của cá nhân ngài rồi! Nếu ngay cả chuyện trắng đen rõ ràng như thế mà không đòi được công đạo, quân đội chúng ta còn có mặt mũi gì hành tẩu nữa chứ?"
Tử Xuyên Tú bật cười.
-o0o-