Tử Xuyên Tam Kiệt

Chương 74: Tiếu tạp binh biến

Thanh âm giao chiến tiếp tục rất lâu, cả Mã Duy cũng mất kiên nhẫn: thật là vô dụng, bình thường thì nói khoác tận trời, cái gì mà Đông doanh võ sĩ không thể đánh bại, kết quả năm trăm người đối phó với hai mươi người lại đánh gian khổ đến thế. Hắn lẩm nhẩm: "Phế vật!"


Trinh sát chạy đến trước mặt hắn: "Đại nhân, phía tây nam có một chi bộ đội đang tiến đến, bọn họ đang nhanh chóng chạy đến địa điểm giao chiến!"
"Cản bọn họ lại!"
Sĩ binh lập tức kết trận trên đại đạo, trường thương như rừng, đao quang lấp lánh.


Thấy phía này giới bị sâm nghiêm, chi bô đội đó không dám tiến tới, dừng ở xa hô hoán: "Chúng tôi là cơ động đội của Biên phòng trị bộ thiếu, phía trước là lộ binh mã nào?"


Truyền lệnh binh cao giọng hét: "Đây là đệ nhị đoàn của đệ thập tam su. Tổng đốc đại nhân ở đây, trưởng quân dẫn đội mau qua trình diện".
Phía đối diện xuất hiện tao động, qua một lúc, lại có người hô hoán: "Tổng đốc đại nhân, ngài có ở đây không?"


Mã Duy bình tĩnh đáp: "Là ta. Ai là trưởng quan dẫn đội bên kia? Qua đây một chút".


Nghe thanh âm của Mã Duy, đối phương không còn nghi hoặc, hai viên kị binh giục ngựa chạy tới, tung người nhảy xuống trước mặt Mã Duy, một tiểu kì quân quan cao lớn hành lễ: "Tổng đốc đại nhân, hạ quan là Phó trưởng quan của Biên phòng trị bộ thiếu, Hoàng Vân tiểu kì, tham kiến đại nhân!"


Mã Duy bình tĩnh hồi lễ: "Tiểu kì, ngươi đêm khuya dẫn đội đến đây làm gì?"


Hoàng Vân lộ xuất biểu tình nghi hoặc: "Bẩm cáo đại nhân, hạ quan cũng không biết đã phát sinh chuyện gì. Chúng tôi nhìn thấy tín hiệu cầu viện của đệ thấp nhất trạm nên dẫn đội đến tăng viện, không ngờ đại nhân đã biết trước. Phát sinh chuyện gì, đại nhân đã biết chưa?"


"Bổn quân đã có tình báo trước, một lượng lớn Uy khấu từ biên cảnh Lâm gia qua phía ta, ý đồ lén lút tiến vào quốc cảnh Tử Xuyên gia!"


Hoàng Vân đại kinh thất sắc: "Đây là tình huống khẩn cấp! Đại nhân, không thể chậm trễ, chúng tôi lập tức đến tăng viện! Hạ quan nguyện làm tiên phong quyết chiến với Uy khấu, thỉnh đại nhân dẫn binh mã lược trận cho tôi!"


"Không vội, Hoàng Vân tiểu kì, bổn quan đã bố trí mai phục. Ta tính dụ địch thâm nhập, sau đó bao vây tiêu diệt".
"Đại nhân mưu tính sâu xa, hạ quan không thể bì, chỉ là không biết quan binh của đệ thập nhất trạm có an toàn triệt thối không?"


Mã Duy trầm mặt: "Hoàng Vân tiểu kì, đánh trận thì phải chết người! Không có mồi nhử, chúng ta làm sao dụ được địch nhân vào vòng vây?"
"Lời của đại nhân rất đúng, nhưng mà..."


"Được rồi, Hoàng tiểu kì, ngươi không cần nói thêm. So với quan binh của đệ thập nhất trạm, ta càng lo đám Uy khấu gian trá vô sỉ, nếu như để bọn chúng nhập cảnh, không biết có bao nhiêu dân chúng ngộ nạn. Hoàng Vân tiểu kì, nơi này do bổn quan xử lý, ta lệnh cho ngươi lập tức chia binh đến đệ ngũ và đệ lục trạm kiểm tra, tăng viện bộ đội trú thủ!"


"Vâng, đại nhân! Hạ quan lập tức chấp hành! Toàn quân, đằng sau quay!"
Đội ngũ di chuyển ngược lại, nhìn thân ảnh đội ngũ càng lúc càng xa, Mã Duy thở phào, chi bộ đội duy nhất có thể cứu viện Tử Xuyên Tú đã li khai rồi, gã cô lập không có viện binh, chết chắc không sai!
--------------------


Thanh âm giao chiến đã nhỏ dần, trận chiến đã đến hồi kết. Mã Duy không ngờ chỉ đối phó với hai mươi người, hơn năm trăm Uy khấu phải mất một canh giờ mới kết thúc chiến đấu, nhưng dù sao cũng đã kết thúc rồi, bản thân phải xuất tràng thu thập tàn cục.
"Xuất phát, tiêu diệt Uy khấu!"


Quân đội bắt đầu di động, chiếu theo mệnh lệnh của Mã Duy tổng đốc, mấy trăm sĩ binh đi đầu đốt đuốc sáng rực, lý do là nói để thấy rõ đường núi gập ghềnh, nhưng thật chất, đó là tín hiệu ước định giữa Mã Duy và Uy khấu.


Mã Duy phát lệnh: "Không cần di chuyển quá nhanh, cẩn thận trúng mai phục của địch nhân!" Vạn nhất Tử Xuyên Tú chưa chết, đến sớm há không phải là cứu gã sao?
Cự li chiến trường càng lúc càng gần, trong gió lạnh đã nghe có mùi máu.
Tiếu binh phía trước thỉnh thoảng truyền lại: "Có một thi thể!"


"Ở đây cũng có!"
Trên sơn lộ ven rừng, thi thể nhuộm máu đâu đâu cũng thấy, võ sĩ đao đoạn, trường mẫu gẫy, thi thể sấp ngửa đủ tư thế, người chết mắt trợn trừng nhìn trời, đám tân binh chưa từng ra chiến trường nhìn thấy, sợ hãi tim đập thình thịch.


Mã Duy đến gần, hắn nhìn thấy thi thể toàn là Uy khấu. Hắn lộ xuất biểu tình nghi hoặc: chiến đấu với một trạm gác lại kéo dài đến mấy dặm? Chẳng lẽ Tử Xuyên Tú một mình đánh bại hơn năm trăm Uy khấu? Sao có thể chứ?
Hắn càng nghĩ càng nôn nóng, hạ lệnh: "Mau tiến lên xem xét!"


Phía trước có thông tin truyền về: "Đại nhân, tiền phương có một đội ngũ đang thu thập chiến trường!"
Mã Duy vội vã thúc ngựa chạy đến đầu đội ngũ, tình hình trước mắt khiến hắn ngây ngốc.


Nơi nơi là đuốc sáng, cờ xí Kim cận hoa tung bay, trước mắt là một lộ chính quy quân, bọn họ đang thu thập chiến trường, trên đất đầy thi thể, toàn là phục trang Uy khấu. Đám sĩ binh đang tản ra thu thập thi thể, quân quan đang cho phép họ thu chiến lợi phẩm.
"Các người...Các người là ai?"


Không đợi hồi đáp, Mã Duy đã thấy cờ xí Kim cận hóa phất phới, hắn thất thanh: "Các người là Hà khâu bảo vệ thính!"
"Mã Duy trưởng quan, ngài đến quá chậm a!"


Nghe được thanh âm này, Mã Duy bỗng nhiên ớn lạnh, hắn ngây ngốc nhìn sang, chỉ thấy một gương mặt quen thuộc đang tươi cười, dưới sự bảo hộ của quân quan Bảo vệ thính, Tử Xuyên Tú đang tiến đến.
"Tử Xuyên thống...Thống lĩnh đại nhân! Ngài còn sống ư!"


"Thế nào, Mã Duy trưởng quan, thấy bổn quan còn sống rất bất ngờ sao?"
Mã Duy thở sâu, nhanh chóng trấn tĩnh: không sao, không sao! Bản thân không để lộ sơ hở nào, tấn công trạm gác là Uy khấu, bản thân dẫn đội đến tăng viện, có công không tội, không ai có thể vu cáo ta chuyện gì!


Hắn vui mừng đáp: "Đại nhân, thấy ngài an toàn, tôi vô cùng vui mừng! Đêm nay nghe báo có Uy khấu tiến phạm, tôi lập tức điều binh mã đến cứu viện, hành quân trên đường núi đêm tối, chúng tôi đã cố gắng nhưng đến trễ. May mà đại nhân cát nhân thiên tướng, bằng không nếu ngài có chuyện ở Ngõa Lâm, chúng tôi làm sao ăn nói với Đán nhã và Đế đô!"


"Dù sao cũng không ai biết ta đến Ngõa Lâm, ta chết thì ngươi cũng không phải chịu trách nhiệm?"
Mã Duy thoáng giật mình, cười đáp: "Đại nhân thích nói đùa, khà khà, thích nói đùa!"
Tử Xuyên Tú cũng cười: "Khà khà, nói đùa, khà khà, là nói đùa, khà khà!"


Hai người trong mắt chẳng có nét cười nào.
"Đến đây, Mã Duy, ta giới thiệu cho ngươi một vị hảo bằng hữu, đây là trưởng lão chấp chính của Hà khâu trưởng lão hội, Lâm Duệ đại nhân. dêm nay may mà có quân đội của ông ấy ở gần đây, tiêu diệt Uy khấu cứu viện ta".


Mã Duy mắng thầm: "Lão thất phu nhiều chuyện!"
Hắn thành khẩn nói: "Thật cảm ơn ngài! Trưởng lão đại nhân, ngài cứu Tú thống lĩnh, ngài không những là đại ân nhân của Hắc kì quân, càng là ân nhân của Mã Duy tôi! Ngày sau có gì cần, trưởng lão cứ lên tiếng là được!"


Lâm Duệ tiêu sái nhún vai: "Bá tước đại nhân quá khách khí rồi! Uy khấu là công địch của đại lục, Tử Xuyên gia và chúng tôi có quan hệ tốt, giúp đỡ lẫn nhau là nghĩa vụ, chúng tôi bất quá là làm phận sự của mình. Thế nhưng đêm nay đám Uy khấu này xuất hiện không giống bình thường, Uy khấu thường chọn mục tiêu là dân chúng, rất hiếm khi tập kích mục tiêu dân sự, hơn nữa bọn chúng nắm thời cơ tập kích rất xảo diệu, giống như biết được Thống lĩnh đại nhân đang ở đây".


Tử Xuyên Tú nghiêm túc nói: "Trưởng lão nói rất có lý, tôi hoài nghi phía tôi có nội gián, có người câu kết Uy khấu định mưu hại tôi. Mã Duy trưởng quan, ý của ngài thế nào?"


Mã Duy đại nghĩa lẫm liệt đáp: "Đại nhân đương nhiên chính xác, nhưng nói có người cấu kết với Uy khấu, đúng là khiến người nghe hoảng sợ, trong thần dân Tử Xuyên gia sao có hạng người táng tận lương tâm như thế? Hạ quan thật không dám tin. Bất quá hạ quan sẽ nhanh chóng triển khai điều tra, không biết Lâm Duệ trưởng lão có bắt được tên tù binh nào không, có thể giao cho phía tôi thẩm vấn hay không?"


Tử Xuyên Tú và Lâm Duệ nhìn nhau đầy thâm ý khiến Mã Duy rùng mình ớn lạnh.


Tử Xuyên Tú cười nói: "Chuyện này không cần nhọc sức Mã Duy ngươi, Lâm gia tác chiến nhiều năm với Uy khấu, có kinh nghiệm phong phú đối phó với chúng. Đại bộ phận Uy khấu đã bị tiêu diệt, chỉ huy phỉ đồ đã bị bắt chuyển về quốc nội Lâm gia để thẩm vấn. Tin rằng không bao lâu nữa chúng ta sẽ biết nguyên nhân sự việc, rốt cuộc là tên cẩu tặc nào cấu kết với Uy khấu, chúng ta sẽ rất nhanh được biết".


Mã Duy tức thì choáng váng, thất thanh kêu lên: "Đại Cốc Bình đã bị bắt rồi?"
Tử Xuyên Tú như cười như không: "Mã Duy trưởng quan, chúng ta đều không biết tính danh của đầu phỉ, tin tức của ngươi thật là tinh thông a!"


Mã Duy lúc này mới ý thức được bản thân rơi vào bẫy, hắn trấn tĩnh như thường: "Bẩm cáo đại nhân, Uy khấu dưới tay Đại Cốc Bình luôn quấy nhiễu hải ngạn Ngõa Lâm hành tỉnh, gây họa rất nghiêm trọng, vì thế tôi đầu tiên là nghĩ đến hắn! Thống lĩnh đại nhân và Lâm trưởng lão tiêu diệt bọn lưu khấu này, tạo phúc cho vạn dân hành tỉnh chúng tôi, Mã Duy đại biểu cho dân chúng cảm tạ nhị vị đại nhân đã trừ hại cho dân!"


Tử Xuyên Tú cười cười: "Mã Duy kì bổn, ngươi đúng là người nhanh nhạy".
Mã Duy mồ hôi khắp người, không dám hỏi Tử Xuyên Tú có ý gì.


Ba người vừa nói chuyện vừa đi tuần thị chiến trường, trong lúc kinh hãi, Mã duy vẫn nghiêm túc quan sát chiến trường, trạm gác bị thiêu thành bãi đất trống, trong phạm vi trăm bước quanh trạm gác, tử thương của Uy khấu là thảm liệt nhất, thi thể khin khít, trên người cắm đầy tên, chiến đấu kéo dãn ra phía rừng, nơi này đa phần Uy khấu tử thương là do trúng thương sau lưng, thi thể ngã hướng vào rừng, hiển nhiên là bị kẻ chiến thắng truy kích.


Mã Duy nhức đầu: Tử Xuyên Tú nói láo! Gã nói Lâm Duệ dẫn binh ngang qua vừa hay cứu gã, nhưng dấu vết chiến trường cho thấy đây là một trận phục kích chiến! Binh mã Bảo vệ thính của Lâm gia đã lợi dụng địa thế bao vây Uy khấu, trận mưa tên xuất kỳ bất ý đã khiến chúng tử thương nặng nề, sau đó Uy khấu bắt đầu xung phong phá vây, nhưng bộ đội Lâm gia đã dùng cung tiễn thủ đón tiếp bọn chúng, ở khoảng không trống trải không có gì che chắn, Uy khấu xung phong trở thành bia bắn cho bộ đội Lâm gia, bọn chúng tan vỡ, nhân mã chạy vào rừng, quan binh Lâm gia truy kích, trảm sát vô số.


Nhìn sang Tử Xuyên Tú đang cười nói đàm luận, Mã Duy kiềm chế uất ức: "Gã sao biết trước sẽ có Uy khấu tập kích? Chẳng lẽ gã đoán được mình sẽ hạ thủ? Gã còn biết được gì?"
"Có người cấu kết Uy khấu mưu đồ hại ta..."
"Đầu phỉ bị bắt sống..."


"Tên chó nào ăn trong bái ngoài, cấu kết Uy khấu..."
"Mã Duy kì bổn, ngươi đúng là người cơ linh".


Nhãn thần ý vị thâm trường, khóe miệng cười lạnh, hàn quang trong mắt, Mã Duy toàn thân run rẩy: sự tình đã bại lộ rồi, gã cái gì cũng biết rồi! Tuyệt không để gã sống mà li khai Ngõa Lâm! Thế nhưng binh mã Lâm gia đang ở đây, có thể giết sạch bọn chúng không? Không được, phải đợi người Lâm gia đi trước đã!


"Lâm trưởng lão!", Mã Duy cung kính hành lễ: "Ngài tiêu diệt hãn phỉ Đại Cốc Bình, trừ đại họa cho chúng tôi, tôi đại biểu cho dân chúng cảm tạ ngài!"
"Mã Duy bá tước không cần đa lễ".


"Tuy rất thất lễ nhưng có chuyện tôi phải nói: đất này dù sao cũng là lĩnh thổ Tử Xuyên gia, tôi thân là trưởng quan của hành tỉnh, binh mã của ngài vượt cảnh trừ phỉ hình như cũng nên báo với tôi một tiếng, đương nhiên, tôi cũng không phải là người không biết biến thông, dưới tình huống khẩn cấp có thể tòng quyền, nhưng hiện tại thu thập chiến trường không dám lao phiền trưởng lão, xin cứ giao cho bộ hạ của tôi".


Mã Duy hạ lệnh trục khách, Lâm Duệ cười cười: "Mã Duy bá tước nói có lý, tôi cũng là có lỗi, tôi sẽ dẫn người đi ngay. Tú thống lĩnh, ý ngài thế nào?"
Tử Xuyên Tú cười đáp: "Lâm trưởng lão, tôi đi với các người. Mã Duy, việc thu thập chiến trường giao cho ngươi".


Hai người tiếp tục cười nói đi về hướng đội ngũ Lâm gia, Mã Duy đứng ngốc tại chỗ, hắn không ngờ đến chiêu này của Tử Xuyên Tú.
Hắn nghiến răng ken két, đã đến nước này, đập nồi chìm thuyền, không phải ngươi chết thì ta chết!
"Lâm Duệ, đứng lại cho ta!"


Thanh âm vang xa, quan binh hai phía đang thu dọn chiến trường đều nghe rõ, ánh mắt của chúng nhân nhất loạt nhìn sang, Lâm Duệ quay người lại: "Bá tước đại nhân có gì chỉ giáo?"
Dưới sự chú thị của mấy ngàn tướng sĩ hai bên, Mã Duy nghiến răng phát lệnh: "Quan binh Tử Xuyên gia nghe lệnh!"


Binh sĩ đệ tam thập ngũ sư đáp vang: "Nghe!"
"Lâm gia bắt Thống lĩnh Tử Xuyên Tú đại nhân, ý đồ bất chính! Vì cứu thống lĩnh đại nhân, ta lệnh cho các ngươi lập tức đoạt ngài ấy về!"
Tử Xuyên Tú quát lớn: "Mã Duy, ngươi điên à! Các binh sĩ, lập tức lui lại!"


Mã Duy hét: "Các sĩ binh, Tú Xuyên thống lĩnh hiện đang bị uy hϊế͙p͙, ngài ấy thân bất do kỷ, phát lệnh vô hiệu! Chư tướng sĩ, xông lên!"


Lâm Duệ mắt thấy bất hảo, phát lệnh: "Quan binh Lâm gia nghe lệnh, lập tức tập kết ứng biến, Ngõa Lâm tổng đốc ý đồ mưu phản, chúng ta phải bảo hộ hảo hữu Tử Xuyên Tú đại nhân!"
Quan binh Bảo vệ thính đáp vang: "Tuân mệnh, trưởng lão!"


Trên chiến trường vừa mới trải qua chém giết, quân đội lần nữa tụ tập, song phương cách nhau mấy trăm bước, tên đã lên dây, đao kiếm rời vỏ. Không khí khẩn trương sắp bùng nổ, gió thổi vù vù nhưng trên trán sĩ binh hai bên đều toát mồ hôi hột.


Tử Xuyên Tú bước ra, lạnh lùng nói: "Mã Duy tổng đốc, bổn quan lấy thân phận tư lệnh Hắc kì quân, thành viên Thống lĩnh xứ, lần cuối ra lệnh cho ngươi lập tức suất lĩnh bộ đội quay về doanh địa chờ lệnh!"


Mã Duy đanh mặt đáp: "Đại nhân, thứ cho hạ quan không thể nghe lệnh. Hạ quan tuyệt không thể nhìn ngài rơi vào tay địch, giải cứu ngài là chức trách của hạ quan!"


"Xem ra ngươi đã quyết tâm rồi!" Tử Xuyên Tú nói lớn: "Các quan binh của đệ tam thập ngũ sư, ta là thống lĩnh Tử Xuyên Tú của Hắc kì quân, Mã Duy tổng đốc ý đồ mưu nghịch, các ngươi có theo hắn chịu chết hay không?"
Trong quan binh Tử Xuyên xuất hiện tao động bất an, các sĩ binh lộ sắc kinh sợ, xì xầm bàn tán.


Mã Duy vội lớn tiếng hạ lệnh: "Các sĩ binh, xông lên! Ai cứu được Tú Xuyên thống lĩnh về, thưởng trăm vạn!"


"Các sĩ binh, chớ ngu ngốc! Không có mệnh thì có tiền cũng vô dụng. Mã Duy mưu nghịch, hắn đã không còn là tổng đốc và kì bổn. Quanh Ngõa Lâm hành tỉnh, quân đội gia tộc có năm vạn đại quân, phản nghịch tuyệt đối là đi vào tử lộ! Các ngươi hiện tại nhận thức, có công vô tội, các sĩ binh, buông vũ khí!"


"Tử Xuyên Tú ý đồ đầu hàng Lâm gia, giết kẻ phản nghịch này, chúng ta có công vô tội, gia tộc tất tưởng thưởng cho chúng ta!" Mã Duy bạt kiếm, gào lên: "Xung phong!"
"Xung phong!" Đám thuộc hạ thân tín của Mã Duy thừa cơ nâng cao thanh thế, đại đội nhân mã hò hét xông tới, tiếng hô hoán tạo khí thế lan xa.


"Thống lĩnh đại nhân!" Lâm Duệ nóng nảy nhìn Tử Xuyên Tú, Tử Xuyên Tú đau lòng gật đầu, Lâm Duệ lập tức cao giọng phát lệnh: "Chuẩn bị chiến đấu!"


Tuy sự việc bất ngờ nhưng Bảo vệ thính không hề rối loạn. Lâm Duệ hạ lệnh: bộ đội Lâm gia nhanh chóng kết trận, mỗi phương trận do bốn Liệt hoành đội tạo thành, mỗi Liệt năm mươi người, năm phương trận xếp thành chữ nhất, phía sau lại là năm phương trận, Cường cung đội vang danh của Lâm gia xuất trận, vô số đầu tên sắt lấp lánh chĩa hướng đội ngũ phản quân đang xông tới.


"Giết!"
Tiếng xé gió sưu sưu rít lên, thanh âm kêu thảm và tiếng thây người ngã xuống, binh sĩ xung phong loạt loạt sụp đổ, máu tươi bắn tung.


Cung tiễn thủ hàng đầu quỳ xuống lên cung, cung tiễn thủ hàng hai bắt đầu xạ kích, tiếp đó là hàng ba, hàng tư, mỗi trận tên là hàng loạt phản quân ngã xuống, tiếng kêu thảm không ngừng vang lên, đội ngũ tiến công rơi vào hỗn loạn.


Tử Xuyên Tú bất nhẫn nhắm mắt: bị giết chính là bộ hạ của gã, là quân nhân của Tử Xuyên gia a!
Gã cao giọng hô: "Các sĩ binh, Mã gia phản nghịch tất bại, các ngươi không nên tuẫn táng theo chúng!"


Bộ đội tiến công xuất hiện đình trệ, nhưng rất nhanh lại tiến lên, Tử Xuyên Tú nhìn thấy rõ, đội ngũ đốc chiến chĩa đao vào lưng sĩ binh bức họ tiến tới, biểu hiện trên mặt của sĩ binh đi đầu gã cũng thấy rõ, có cả mấy tên tiểu tử non choẹt đang bị Mã Duy bức nhập tuyệt cảnh!


"Mã Duy, ta nhất định băm thây ngươi!" Tử Xuyên Tú quán chú nội lực quát lớn cả chiến trường.
Mã Duy rùng mình, hạ lệnh, đợt công kích thứ hai bắt đầu, đệ thất doanh đầu nhập công kích!


"Đại nhân, đó là dự bị đội cuối cùng của chúng ta! Đệ thất doanh phải là lúc kích phá địch nhân mới đầu nhập chiến đấu..."


Mã Duy tát tên tham mưu xiển liển, hắn giơ cao kiếm, trừng mắt nhìn quanh: "Không đánh thắng trận này, chúng ta toàn bộ đều chết không có đất chôn, còn nói gì đến dự bị đội! Xông lên cho ta! Đốc chiến đội, ai dám quay đầu giết chết cho ta!"


Có bộ đội gia nhập xung kích, thế là số lượng sĩ tốt tăng lên, phảng phất như một đám kiến ùn ùn kéo qua.


Cung tiễn càng lúc càng bắn ác liệt, tên bay như bạo vũ, nhưng dù thế cũng không cản được quân đội Tử Xuyên gia hùng dũng xung phong, bọn chúng đem thi thể chắn trước người, liều mạng xông tới khiến quan binh Lâm gia sinh lòng sợ hãi.


Lâm Duệ rùng mình: "Nếu để bọn chúng đến gần, chúng ta người ít không thể ngăn cản. Thống lĩnh đại nhân, ngài đi trước, tôi đoạn hậu cho ngài! Trận này chỉ cần ngài không chết thì coi như chúng ta đánh thắng!"


Lâm Duệ khẳng khái liều mạng yểm hộ, Tử Xuyên Tú rất cảm động: "Trưởng lão, ngài vì sao quan tâm ta như thế?"
Lâm Duệ cười nói: "A Tú thống lĩnh, Lâm gia chúng tôi là nước nhỏ, nếu ngày sau ngài quan tâm nhiều đến hậu duệ của Lâm gia, vậy dù chết tôi cũng rất cảm kích ngài!"


Tử Xuyên Tú cảm động, nắm chặt tay Lâm Duệ: "Trưởng lão, xin an tâm, chúng ta là bằng hữu, bằng hữu chân chính. Ngài không thể chết, tôi cũng không thể chết, chúng ta nhất định thắng trận! Hiện tại đối phương đã đến cực hạn, trưởng lão xem, có lòng liều mạng chính là đám binh lính ở giữa đội ngũ địch, chỉ cần đánh tan bọn chúng, các bộ đội khác căn bản vô tâm tác chiến!"


Được Tử Xuyên Tú đề tỉnh, Lâm Duệ lập tức hạ lệnh: "Toàn thể cung tiễn thủ, nhắm chuẩn giữa đội hình địch, bắn!"


Trong tam đại thế lực của đại lục, Tử Xuyên gia nổi danh về binh chủng bộ binh và thiết giáp kị binh, Lưu Phong gia vang danh Khinh kị binh đoàn, còn quân đội Lâm gia không giỏi đánh xáp lá cà, cường binh của họ chính là cung tiễn binh, cung tiễn binh toàn bộ trang bị cường cung, không những bắn xa, bắn chuẩn, hơn nữa lực xuyên thấu cực mạnh.


Dưới sự chỉ huy của Lâm Duệ, cung tiễn thủ nhắm chuẩn địch nhân ở giữa đội ngũ, tên bay rợp trời, hết đợt này đến đợt khác cắm xuống, tiếng kêu thảm hòa trong tiếng hô hoán xung phong, mấy chục người lập tức biến thành nhím, máu tươi tung tóe.


Sau khi phần tử trung thành với Mã gia bị bắn chết một đám, sĩ binh khác hoảng hốt tìm kiếm yểm hộ, thế tiến công bị áp chế, đội đốc chiến gào như sấm: "Xông lên, không được ngừng lại! Kẻ nào ngừng giết kẻ đó!"


Bọn chúng hung độc chém chết mấy sĩ binh thối lui, uy hϊế͙p͙ những kẻ khác trở lại đội ngũ xung phong, nhưng dù như thế, vẫn có rất nhiều sĩ binh trốn vào rừng, nhân đêm tối li khai chiến trường, bộ đội còn lại cũng chẳng có chiến ý, cước bộ chậm lại, gần như là đi từng bước về phía trước.


Mắt thấy quân tâm đã loạn, Tử Xuyên Tú hét lớn: "Các binh sĩ đệ tam thập ngũ sư, không nên tìm chết!
Tất cả bộ đội chỉ cần theo lời ta, mọi tội đều được miễn, nếu phản kích ngược lại, các người càng có công không tội!"


Lần này lời của gã đã sinh hiệu quả mạnh mẽ, các sị binh buông vũ khí xuống đất, gào lên: "Tôi không muốn chết!"
"Chúng tôi là chiến sĩ của Tử Xuyên gia, không phải là quân đội tư nhân của Mã gia!"
"Huynh đệ Lâm gia đừng bắn tên, chúng tôi phản chiến!"


Tử Xuyên Tú thừa thế hô hoán: "Các sĩ binh, cầm vũ khí lên, tiêu diệt phản nghịch!"


"Gia tộc vạn tuế! Đả đảo phản tặc!" Bộ đội phát xuất nộ hống, mấy trăm người chuyển thân tấn công đốc chiến đội, đội ngũ Mã gia sụp đổ, bộ đội trung thành với Mã Duy và sĩ binh khởi nghĩa loạn thành đoàn, càng nhiều sĩ tốt nhân cơ hội bỏ chạy.


Tử Xuyên Tú định thừa thắng truy kích nhưng chiến trường hỗn loạn ngăn cản quân đội Lâm gia tiến lên, lại thêm Lâm Duệ bám chặt tay gã: "Thống lĩnh đại nhân, Mã Duy chạy không thoát đâu! Đêm tối loạn quân, ngài nếu như xảy ra chuyện ngoài ý muốn, tiền công của chúng tôi coi như mất sạch!"


Thế là Tử Xuyên Tú chỉ đành nhìn Mã Duy dẫn theo một đội kị binh chạy khỏi chiến trường, biến mất trong đêm đen.


Trong đêm, Tử Xuyên Tú và quân đội Lâm gia không có tiến thêm, quân đội ngừng lại thu thập tàn cục chiến trường, Tử Xuyên Tú thu thập được phần lớn sĩ binh của đệ tam thập ngũ sư, gã rất muốn dẫn sĩ binh thừa thắng truy kích, bắt giữ Mã Duy, nhưng Lâm Duệ ngăn cản gã: "Chúng ta đánh bại chỉ là một bộ phận binh lực của Mã Duy, hắn còn có thực lực rất mạnh.


Mã gia đã chú định diệt vong rồi, thống lĩnh đại nhân hà tất cô quân thâm nhập mạo hiểm? Các sĩ binh đầu hàng không phải là chỗ đáng tin cậy".
"Trưởng lão, ngài có nguyện ý cho tôi mượn ba ngàn binh mã không?"


"Đại nhân, nếu là để chống Uy khấu, đừng nói ba ngàn, dù là ba vạn, ba mươi vạn, chỉ cần ngài lên tiếng, chúng tôi sẽ tận lực cấp cho ngài mượn. Nhưng để thâm nhập cảnh nội quý quốc trấn áp phản loạn, dùng quân đội của chúng tôi e là không hay, sẽ ảnh hưởng đến con đường chính trị của ngài. Tôi nói nhiều một câu, trấn áp tư quân của Mã Duy, bất quá chỉ là nhấc tay mà thôi, nhưng thực lực chân chính của Mã gia không nằm ở quân đội, mà ở Đế đô. Về phương diện chính trị, ngài cũng nên có chuẩn bị. Mã Duy đêm nay đại bại, hắn nhất định sẽ phái tín sứ về Đế đô khống cáo ngài cấu kết Lâm gia tàn sát binh sĩ Tử Xuyên gia, với thế lực của Mã gia ở Đế đô, các việc như tạm đình chỉ công tác, đình chỉ chức vụ để phục vụ điều tra...đều có thể xảy ra!"


Tử Xuyên Tú nhíu mày, lời của Lâm Duệ chỉ đúng phiền não của gã.
Mã gia kinh doanh nhiều năm, có căn cơ vững chắc trong các phương diện chính trị, kinh tế, có quan hệ sâu xa với cao tầng Đế đô.


Đánh tan vũ lực của Mã Duy, Tử Xuyên Tú lại không có cảm giác nhẹ nhàng, giống như một côn đánh vào tổ ong, tổ ong tuy vỡ nhưng hậu hoạn sau đó kéo đến rất phiền phức.


Từ Xuyên Tú đi qua lại mấy bước bỗng dừng chân, hỏi Lâm Duệ: "Trưởng lão, nếu như tôi đã vô pháp hồi đầu, phiền ngài chỉ giáo nhiều nhiều giúp tôi"


"Chỉ giáo thật không dám đương". Lâm Duệ cười nói: "Tú thống lĩnh, kì thật hôm nay tôi và ngài đều đã đi cùng con đường, chúng ta cùng đánh bại phản quân của Mã Duy, nếu như ngài thất thế ở Tử Xuyên gia, tôi ở Lâm gia cũng không có kết cục tốt, chúng ta là phúc họa cùng hưởng".


Tử Xuyên Tú hổ thẹn cười: "Trưởng lão, liên lụy ngài rồi".


"Tú thống lĩnh, chúng ta là sinh tử chi giao, liên lụy gì chứ. Tú thống lĩnh, thế lực Mã gia cực lớn, nếu theo trình tự thông thường để đấu tranh với chúng, bọn ta không thể chiếm thượng phong. Chẳng hạn như đối chất ở Nguyên lão hội, ngôn từ giảo biện, Tú thống lĩnh chưa chắc so được với chính khách nhất lưu như Mã Khâm, càng không nói đến ưu thế nhân số, biết bao nhiêu quý tộc nguyên lão đã bị Mã gia mua chuộc rồi!"


"Cái này, tôi không sợ!"


Lâm Duệ khẽ liếc mắt nhìn Tử Xuyên Tú, nhẹ nhàng nói: "Trong quá trình Tham Tinh điện hạ tiếp nhiệm tổng trưởng quý quốc, còn có trong đấu tranh với phản tặc Dương Minh Hoa, nguyên lão hội xuất lực không ít, trong đó Mã gia cũng ủng hộ Tham Tinh điện hạ rất nhiều. Nghe nói, Mã gia giàu có thế lớn, có quan hệ riêng không tồi với Tham Tinh điện hạ của quý quốc".


Tử Xuyên Tú chợt động dung, từ trước đến giờ, gã cho rằng Mã gia chỉ là mua chuộc một vài quan viên cao cấp và nguyên lão, không ngờ bọn chúng cấu kết với cả đầu não tối cao của Tử Xuyên gia!


Lâm Duệ là một người rất cẩn thận, y dám nói như thế, tất nhiên là nắm chắc. Thượng ty trên đầu mình lại có quan hệ sâu xa với Mã gia, trận đánh trên chính trường sau này coi như mình thua chắc rồi!


Trước giờ Tử Xuyên Tú vẫn rất tin tưởng vào bản thân, nhưng hiện tại, lần đầu tiên gã cảm giác bản thân không có năng lực.


Thế gian dù sao cũng còn có chuyện nhân lực không thể giải quyết, Tẩy nguyệt đao chỉ có thể trảm sát cái hữu hình, nhưng vô pháp trảm đoạn địch nhân đáng sợ vô hình: quyền thế và kim tiền.
Trừ phi bản thân cử cờ mưu nghịch, bằng không chỉ đành nghe theo lệnh của Tử Xuyên Tham Tinh!


"Anh hùng khí đoản!" Tử Xuyên Tú siết chặt nắm tay, hùng khí bừng lên.
Trong nháy mắt, do dự và bàng hoàng đã bị quét sạch, gã tỉnh táo nói với Lâm Duệ...
"Trưởng lão nói rất đúng, nhưng vô luận đối thủ là ai, hiện tại tôi đã vô pháp hồi đầu, chỉ có thể tranh đấu đến cùng!"


Lâm Duệ thần tình tán thưởng nhìn Tử Xuyên Tú, đây mới là hào kiệt chân chánh thành đại sự, một khi đã hạ quyết tâm thì không sợ bất cứ thứ gì cản trở đạt được mục tiêu.


Y mỉm cười nói: "Cho nên, thống lĩnh ngài nếu như dây dưa với Mã gia, đó là lấy sở đoản đấu với sở trường của đối thủ, chính là đúng ý của bọn chúng". Y xòe tay làm thế đao cắt: "Ngài phải đánh đúng chỗ yếu hại của chúng, một kích phải diệt Mã gia!"
"Ý của trưởng lão là?"


"Tuyệt không thể ngồi đợi chỉ thị của Đế đô, trước khi Đế đô can dự, ngài phải lập tức hành động, dùng thế lôi đình vạn quân triệt để đánh tan thế lực của Mã gia. Phải nhanh, phải độc, tuyệt không lưu tình! Tiên trảm hậu tấu, đợi đến khi mệnh lệnh của Đế đô đến, bên này đã trần ai lạc định rồi!"


"Hay! Ý của trưởng lão cùng tôi không mưu mà hợp!" Tử Xuyên Tú mỉm cười kêu lấy giấy mực viết thư lệnh:


"Quân đoàn trưởng lệnh tổng đốc Đặc lí tây á Tái Nặc Tư, lập tức suất lãnh bộ hạ hỏa tốc đến Ngõa Lâm Đô thành, giải trừ vũ trang nguyên đệ tam thập ngũ bộ binh sư, bắt toàn bộ cao cấp quân quan của nguyên đệ tam thập ngũ bộ binh sư, tiếp quản trật tự!"


"Quân đoàn trưởng lệnh tổng đốc Lôi á Tát Khoa: lập tức suất lĩnh bộ hạ hỏa tốc đến Ngõa Lâm Mạt khâm thị, giải trừ vũ trang của nguyên đệ tam thập ngũ bộ binh sư, bắt toàn bộ quân quan cao cấp của đệ tam thập ngũ bộ binh sư, tiếp quản trật tự!"


"Quân đoàn trưởng lệnh tổng đốc Lôi mục Tiêu Bang, tổng đốc Bố luân Khả Á, lập tức phong tỏa các đạo lộ thông từ Ngõa Lâm với các hành tỉnh, cho vào không cho ra, truy bắt khẩn cấp nguyên sư trưởng đệ tam thập ngũ Mã Duy và toàn bộ quân quan cao cấp!"


"Quân đoàn trưởng lệnh tham mưu trưởng Hắc kì quân Văn Hà: lập tức dẫn tam thập nhất, tam thập nhị kị binh sư hỏa tốc chạy đến thủ phủ Ngõa Lâm thành của Ngõa Lâm hành tỉnh, bắt nguyên sư trưởng Mã Duy và toàn bộ quân quan cao cấp của nguyên đệ tam thập ngũ sư, toàn bộ thành viên Mã thị gia tộc. Ngoài ra: lập tức giam lỏng phó thống lĩnh Hắc kì quân Ngõa Đức, cấm hắn tiếp xúc với bên ngoài!"


Lâm Duệ đọc từng lệnh, lè lưỡi: "Tú thống lĩnh, ngài một lúc động dụng nhân mã của sáu sư năm hành tỉnh để tiêu trừ Mã gia, giam lỏng phó thống lĩnh, khí phách hùng đại,suy xét chu đáo, xem ra tôi là múa rìu trước cửa Lỗ Ban rồi".


"Lâm trưởng lão chớ nói thế, nếu như không có ngài, tôi vẫn không hạ quyết tâm được. Chỉ là trưởng lão, điều động bộ đội và tụ tập binh mã cần có thời gian, muốn tiêu diệt Mã gia trước khi lệnh từ Đế đô đến, tôi sợ thời gian không đủ".


"Tú thống lĩnh, ngài ở Đế đô có bằng hữu vừa có thế lực vừa đủ tín nhiệm không?"
"Có!" Tử Xuyên Tú không chút do dự đáp nhưng không nói danh tự.


"Rất tốt! Hiện tại chúng ta và Mã Duy đều đang tranh thủ thời gian. Nếu như ngài đưa được tin tức Mã gia mưu phản về Đế đô trước, để bằng hữu của ngài..." Lâm Duệ không nói tiếp đoạn sau, ý vị thâm trường cười cười: "Thống lĩnh đại nhân, chúng ta đã không nói lại miệng mồm của Mã gia, vậy chúng ta triệt để bắt chúng câm miệng đi!"


Tử Xuyên Tú giật mình, nhíu mày: "Ý của trưởng lão đó là?" Gã đưa bàn tay cắt ngang cổ.


Lâm Duệ khẽ gật đầu: "Chính là ý đó. Mã Duy mưu phản, tuy không có chứng cứ, nhưng Mã Khâm tuyệt không có khả năng thanh bạch, cũng là dạng chết không đền hết tội. Ngài lôi đình nhất kích, cũng khiến bè đảng của Mã gia và đám nguyên lão khác thấy được kết cuộc khi làm địch nhân với ngài, chấn nhϊế͙p͙ bọn chúng, như thế tương lai kẻ dám xuất đầu đối địch với ngài sẽ giảm đi nhều".


Tử Xuyên Tú trầm tư rất lâu, ôm quyền nói: "Đa tạ chỉ giáo, Tử Xuyên Tú nhận ơn không ít! Thế nhưng mưu sát một đầu não nguyên lão hội là sự tình rất nguy hiểm, vạn nhất thư lạc vào tay người khác sẽ rất phiền".


"Không cần viết rõ, thống lĩnh đại nhân chỉ cần thuật lại sự tình ở đây, nếu bằng hữu của ngài đủ thông minh, người đó sẽ minh bạch phải làm thế nào. Thống lĩnh, chọn người phải nhất định thận trọng, vị bằng hữu của ngài phải có năng lực giết được Mã Khâm, nhưng tuyệt đối không bán đứng ngài, người đó còn phải có dũng khí ứng phó với tổng trưởng quý quốc, người như thế, thật khó kiếm".


Tử Xuyên Tú cười khổ: "Trưởng lão, ngài đưa cho tôi điều kiện của một thánh nhân. May mà, bằng hữu như thế tôi cũng có, mà thế gian cũng chỉ có một người như thế". Tử Xuyên Tú im lặng suy nghĩ, trong đầu xuất hiện hình ảnh một người thanh niên cao gầy anh tuấn.
-o0o-