Tử Xuyên Tam Kiệt

Chương 64: Quỹ tặng chi nghị

Sáng sớm ngày 28 tháng 6 năm 782, trong ánh sáng ban mai mờ ảo, cờ xí Quang minh vương bỗng xuất hiện trên cao điểm như u linh, ma tộc quân đội đang rút lui nhìn thấy kinh hãi ngây ngốc.


Phảng phất như thần binh từ trời xuống, tiếng vó ngựa dồn dập, tiếng hò hét vang dội, uy thế lẫm lẫm, kị binh nhân loại như tuyết lỡ từ trên đồi cao ào xuống, ba ngàn cây mã đao chớp chớp như thiểm điện, như một trận gió cuốn tập kích đội ngũ bộ binh ma tộc.


Bị uy thế kinh khủng đó chấn nhϊế͙p͙, ma tộc binh bạo phát hỗn loạn: "Bọn chúng đến rồi!" "Cứu mạng!"
Sự trùng kích của kị binh như gió lốc quét qua đại địa, vừa tiếp xúc thế đã như gió mạnh thổi rạp cỏ gầy, ma tộc quân phơi thây hoang dã.


Ma tộc quân đang sắp xếp đội hình nối dài thích hợp cho việc hành quân, đối diện với công kích bất ngờ, bọn họ vô pháp điều động bộ đội tập trung phản ứng.


Nếu như lúc này chỉ huy quan của ma tộc đủ bình tĩnh thì hắn sẽ phát hiện kẻ địch đuổi đến chỉ có mấy ngàn kị binh, chỉ cần giằng co một lúc rồi tổ chức phản kích thì nhất định đánh bại bọn họ, thậm chí còn có thể bao vây tiêu diệt.


Nhưng La Tư đã bị tiếng hò hét xung phong của kị binh nhân loại làm cho rối loạn đầu óc, trong một đêm liên tục nhận mấy cú đột kích, vô tình đã đánh giá sai lầm thực lực của địch nhân, lão cho rằng, bản thân đang bị chủ lực liên quân bám lấy không tha.


Do nôn nóng quay về Á lộ thành hội hợp với hậu quan nhằm cứu lấy lương thảo, La Tư hạ lệnh đoàn đội nào bị tập kích thì tự mình ứng chiến, các đoàn đội khác vẫn phải tiếp tục thần tốc lên đường nhằm cắt đuôi kẻ địch.


"Đuổi theo, giết bọn chúng!" Tử Xuyên Tú lớn giọng mệnh lệnh cho kị binh.


Gã không thích giống như Tư Đặc Lâm lúc nào cũng xông pha trước sĩ tốt, nhưng lúc kịch chiến, gã nhất định phải đi trước, chỉ huy quan phải đặt thân trong trận mới có thể nắm được biến hóa của chiến tình, cũng mới có thể tùy cơ ứng biến.


Lần này cũng như thế, gã vốn định chỉ tiến hành tập kích một lần lên La Tư quân đoàn đang thoái lui nhưng địch nhân ứng phó rất có vấn đề, giữa các đoàn đội không có sự phối hợp, thậm chí hậu đội bị công kích cũng không thấy tiền quân cho lính đến tiếp cứu.


Tuy gã không rõ nguyên nhân nhưng gã lại có cảm giác rất rõ địch nhân đang hỗn loạn, gã có cơ hội sấn tới. Gã lập tức cải biến kế hoạch tập kích xong là rút, chuyển thành tiếp tục truy đuổi theo địch nhân.


Kị binh quất ngựa hò hét đuổi theo, vó ngựa bóc tung bụi đất, trên đại công lộ Viễn Đông như đang có một cơn lốc xoáy di chuyển, mã đao lấp lánh trong ánh sáng ban mai mờ mờ.


Chiến thuật của Tử Xuyên Tú vô cùng đơn giản, gã tập trung toàn bộ kị binh, chuyên môn xung sát ở những chỗ địch nhân có tổ chức, dùng sự cơ động và sức mạnh của ngựa để đập nát đội hình của chúng.


Năm giờ mười phút, bộ binh bảo vệ quân nhu quân dụng bị đánh tan tành, mấy chục xe vận tải nằm lăn lóc bên đường, kim tiền và lương thực vương vải trên đất nhưng không ai có thời gian thu thập.


Liền sau đó, đoàn đội trưởng Ba Đăng của hậu vệ bộ đội bị loạn mã đạp chết, bộ đội của hắn bị đánh tứ phân ngũ liệt, bỏ chạy lẩn trốn khắp nơi trong sơn dã.
Tử Xuyên Tú mặc kệ đám tàn binh đó,. tiến quân nhanh như tên bắn.


Gã giống như một con sư tử bụng không đáy, kiên nhẫn bám theo bầy trâu rừng, con nào rớt ra sau lập tức bị gã làm thịt, cứ từng bước giảm thiểu số lượng của chúng.


Nếu như địch nhân kiên quyết chống cự, gã lập tức thoái lui, tiếp tục rình mò tìm chỗ sơ hở khác, gã công kích nhưng không tham chiến, một kích là rút.


Đối với ma tộc binh bị đánh tan tác hỗn loạn, Tử Xuyên Tú tạo sức ép khiến chúng chạy ngược trở lại đội ngũ đại quân, gây hỗn loạn cho đại quân.


Mười một năm trước đối phó với Lưu Phong Tây Sơn, Tử Xuyên Tú với tuyệt chiêu truy kích này mà nổi danh thiên hạ, gã giỏi nhất là nắm cơ hội làm cho địch nhân rối loạn, các đoàn đội ma tộc cứ như thế từng đội từng đội bị đánh tan.


Đối diện với công kích thần xuất quỷ mạc của Tử Xuyên Tú, mười mấy vạn quân ma tộc mất đi chủ huy trở nên vô cùng lúng túng, bọn chúng chỉ đành làm theo mệnh lệnh duy nhất: "Chạy theo hướng đông, không cần dừng lại!"


Đặc biệt, một lời đồn đại đáng sợ không biết nguồn gốc lại lan truyền khắp đại quân: "Chúng ta bị bao vây rồi!"
"La Tư tước gia đã chết trận rồi!"
"Hia mươi vạn Viễn Đông quân đã đuổi đến nơi rồi. Chạy mau, chậm là không còn mạng đâu!"


Sự hoảng loạn lan nhanh như ôn dịch, từ trung lộ lan rộng ra toàn tuyến, vừa mệt mỏi lại vừa thiếu ngủ, các sĩ binh mất đi lí trí, điên cuồng la hét bỏ chạy, bọn chúng chỉ biết: hướng đông, hướng đông! Đông là phương hướng về vương quốc, chạy về hướng đông mới có thể giữ mạng!


Các đoàn đội phá vỡ đội hình, bộ binh, kị binh hỗn tạp, dòng người cuồn cuộn mười mấy dặm công lộ Viễn Đông, ma tộc bại binh chen chúc bít cả con đường, trang thiết bị nặng đều bị vứt lại, vũ khí, cờ xí bỏ la liệt.


Mắt thấy bộ đội tan vỡ, La Tư lúc này mới ý thức được bản thân đã phạm sai lầm lớn.
Lão làm sao cũng không tưởng được, một chi kị binh lại tạo thành tổn thất lớn như thế cho đại quân của lão, lão hạ lệnh khôi phục trật tự đánh lui truy binh nhưng chẳng chút hiệu quả.


La Tư tự thân nhảy lên ngựa, chạy ngược lại đội ngũ, lão giận dữ hò hét, mắng chửi, uy hϊế͙p͙, thậm chí có cả khẩn cầu, thế nhưng ý đồ tập kết bộ đội mất đi sự chỉ huy đang tứ tán khắp nơi đã quá muộn rồi.


Quân đội một khi sụp đổ thì rất khó khôi phục, bộ đội mất đi kỷ luật trật tự thì chẳng qua chỉ là một tổ hợp nông dân kinh hoàng thất thố mà thôi, công tước cả một đại đội cũng không thể tập hợp, kết quả là bại binh vẫn tiếp tục tràn qua mặt lão và vệ đội của lão.


Trên đại công lộ, ma tộc sĩ binh chen lấn đạp nhau, có kẻ bị chèn chết nhưng vẫn kẹt trong đám đông, tiếp tục bị ùn lên trước.


Đại lộ, tiểu lộ, bình nguyên, dốc núi, dốc đồi, sơn cốc, rừng cây đều lèn chặt người, chỗ nào bị ách lập tức có kẻ rút đao ra chém mở đường, chẳng quản là đồng bào của mình, cũng chẳng quản có phải là trưởng quan của mình hay không.


Lúc bảy giờ sáng, sắc trời sáng tỏ, làn sóng bại tán đã ngừng lại.
Không phải là do nỗ lực của chỉ huy quan ma tộc, chỉ là qua một đêm chạy điên khùng, thể lực của ma tộcn binh đã tận, bọn chúng mệt mỏi lăn đại ra đất mà thở.


Tại một thôn trang nằm trước Á lộ thành, một viên tướng quân ma tộc khoác áo choàng vàng nhảy xuống ngựa, tay nắm lấy dây cương, nhắm hướng Á lộ thành mà đi, vệ binh liều mạng kéo lão lại: "Tước gia, tước gia, nguy hiểm, không thể đi đến đó đâu!"


Phảng phất như bị mộng du, La Tư lào thào: "Á lộ thành, ở đâu? Lương thảo của ta, ở đâu? Quân đoàn của ta, ở đâu?"
Sương sớm vẫn còn lảng đãng quanh Á lộ trấn, một đàn quạ từ đâu bay đến đậu trên tường thành đổ vỡ cháy nám, quác quác mấy tiếng thỏa mãn.


Đứng trước thành trấn đã bị đốt cháy hoang tàn, đại quân Bán thú nhân đã bày sẵn đội hình, kim sắc cờ xí bay rợp trời, đội ngũ hai bên cánh đen nghịt trải dài không thấy điểm cuối.


Hơn bảy giờ sáng ngày 28 tháng 6 năm 782, tại Á lộ thành cách biên cảnh Viễn Đông gần bốn mươi dặm, La Kiệt quân đoàn đã cắt đứt đường lui về nước của La Tư quân đoàn.


Ngày 28 tháng 6 năm 782, tại Á lộ trấn trước Á lộ thành, trong diện tích chưa đến ba cây số vuông, gần mười hai vạn tàn binh của đệ cửu quân đoàn ma tộc đang tụ tập.


Mà xung quanh thôn trang, Viễn Đông liên quân đã bày bố sẵn đủ loại cạm bẫy như hố sâu, hầm chông..., vô số trận địa cung tiễn thủ đang nhắm vào ma tộc binh, đề phòng bọn chúng đường cùng làm liều.


Trên công lộ phía sau, bộ đội tăng viện đang từ nội địa Viễn Đông kéo đến, bộ binh lần lượt tập kết đến các điểm chiến lược, xa đội vận tải lương thực và bổ cấp cũng đang nối đuôi nhau đến, trải dài ngút mắt trên công lộ.


Ma tộc quân còn có mười hai vạn sĩ binh, nhưng liên quân Viễn Đông gồm đệ nhất quân, đệ nhị quân và đại bổn doanh gần hai mươi lăm vạn quân đang bao vây chặt chẽ ba mặt.


Trải qua cả một chặng đường dài bị truy kích mệt mỏi, liên tục bị đánh sau lưng, sĩ khí của ma tộc quân đã hoàn toàn sụp đổ, ở trong mắt của Tử Xuyên Tú, đây bất quá chỉ là một đám tù binh chưa bị giải trừ vũ trang, không thể xưng là quân đội được.


Thiếu lương thực, lại thêm liên quân ngày đêm tuyên truyền tác động, trong mấy ngày này, ma tộc binh phân tán thành nhiều nhóm lợi ích, thậm chí có cả nguyên đoàn đội vượt khỏi công sự đơn giản đi đầu hàng liên quân, các quân quan cũng không thể ngăn cản, bọn họ cũng chẳng có ý ngăn cản, bởi vì bọn họ biết bản thân nói không chừng cũng phải đi theo con đường đó.


Cho dù vẫn có tướng lĩnh ma tộc không thừa nhận thực tế nhưng với tình hình này, sự tiêu tan hoàn toàn của đệ cửu quân đoàn là khó tránh khỏi.
Ngày 30 tháng 6 năm 782, khi màn đêm vừa đến, từ trong ma tộc quân có ba kị binh chạy ra, tương ứng, từ doanh địa của Viễn Đông liên quân cũng cử ra bốn kị binh.


Song phương vượt qua chướng ngại tiền tuyến, hội hợp tại con dốc của một ngọn đồi nhỏ.
Chủ soái ma tộc quân La Tư công tước sắc mặt âm trầm, theo sau là Đoàn đội trưởng Áo Kim thân tín và Phí Gia trưởng lão.
Bọn chúng yên lặng ngồi trên lưng ngựa, nhìn kị binh đối phương đang tiến về phía này.


Từ hình dáng có thể nhận thấy, phía đối phương đến đàm phán là hai nhân loại và hai bán thú nhân.
Khi cự li còn hai mươi bước, song phương đều xuống ngựa, La Tư và bộ hạ của lão đưa hai tay vỗ khắp y phục, biểu thị không có mang theo vũ khí bên người.


Đối phương cũng làm động tác như vậy, song phương dắt ngựa dần dần tiếp cận.
"Là Gia Nạp công tước đại nhân của vương quốc phải không?" Còn cách mấy bước, bên phía liên quân có người lên tiếng, lại dùng ngôn ngữ ma tộc thuần chánh.


La Tư hừ khẽ một tiếng, nhỏ giọng đáp: "Là ta! Quang minh vương phải không?"
"Là ta, còn có các đồng sự của ta".
Vừa tiếp cận, phía ma tộc đã bị dọa giật mình, nhân loại tự xưng là Quang minh vương lại đeo một diện cụ thanh đồng hung ác, không lộ mặt thật.


Cho dù xử cảnh bất lợi, La Tư vẫn không nhịn được, châm biếm: "Chẳng lẽ Quang minh vương điện hạ vang danh thiên hạ lại không dám lấy chân diện mục đối diện người đời sao?"


Tử Xuyên Tú hờ hững nhếch mép, nếu luận về sự lợi hại của mồm mép, một trăm tên La Tư cũng không phải là đối thủ của gã, thế nhưng thắng lợi khiến gã vui vẻ khoan dung đại lượng.


Gã tử tế quan sát La Tư công tước, từ sau khi cách biệt ở Đỗ Toa năm đó, vị công tước này già hơn nhiều, tiều tụy nhiều, nhãn tình đỏ ké mệt mỏi, mặt đầy nếp nhăn, cho dù xử cảnh bất lợi, lão vẫn cái kiểu kiêu ngạo như cũ.


Tử Xuyên Tú bình thản nói: "Công tước đại nhân, chúng ta mạo hiểm đến nơi này chắc không phải là để thảo luận về diện cụ của ta phải không?"


La Tư hừ lạnh một tiếng, bắt đầu giới thiệu thân phận của hai người đằng sau lão, ma tộc tướng quân được giới thiệu chỉ là gật đầu cứng nhắc, im lặng không chào hỏi.


Tử Xuyên Tú cũng giới thiệu: "Đây là Tư lệnh đệ nhất quân Bố Sâm, Phó tư lệnh đệ nhị quân Bố Lan, còn có Phó tư lệnh đệ nhất quân La Kiệt".


"Thế nào, công tước đại nhân hẹn bọn ta đến đây là có kiến nghị gì hay? Các người đã hạ quyết tâm đầu hàng?" Câu này Tử Xuyên Tú dùng ngôn ngữ ma tộc nói rất rõ, ba đại biểu ma tộc đồng thời biến sắc.


Đoàn đội trưởng Áo Kim thanh âm the thé: "Các người tuy quân đông, nhưng chỉ cần bọn ta liều mạng chống cự, thắng bại còn khó nói. Sự kiêu dũng của sĩ binh thần tộc, các người còn chưa thấy qua đâu. Nói không chừng, lúc đó phải đầu hàng chính là các người!"


Tử Xuyên Tú thuật lại lời của hắn bằng ngôn ngữ nhân loại bởi vì hai đại biểu bán thú nhân không hiểu được tiếng ma tộc.


Bố Sâm lập tức lên tiếng phản bác: "Vứt đi! "Kiêu dũng; của các ngươi không dọa được người Viễn Đông đâu! Ở Đặc Lan thành, bọn ta bắt các ngươi làm tù binh lên đến hơn hai vạn tên. Một đội kị binh của Quang minh vương đã truy kích các ngươi hơn một trăm dặm, đánh cho các ngươi cong đít bỏ chạy, lại thu hoạch vô số vũ khí và quân nhu của các ngươi. Vị La Kiệt tướng quân một mình xung phong tiêu diệt Á lộ thành, chiếm đoạt toàn bộ lương thực dự trữ của các ngươi. Các ngươi không lương, không vũ khí, không thuốc men, sĩ binh mất đi sĩ khí, mỗi ngày đều có đào binh chạy qua phe ta. Muốn đánh sao? Được, đánh thì đánh, không cần bàn nữa, ngày mai quân ta sẽ tiêu diệt toàn bộ các ngươi trước giờ ngọ!"


Bố Sâm nói một hơi, vừa nhanh vừa gấp, thoại ngữ giống như đạn liên thanh bắn ra.


La Tư ngạo mạn nói: "Bọn ta có thể kiên thủ chờ viện binh! Tín sứ cầu viện đã xuất phát, nơi này cách chỗ đóng của biên phòng quân vương quốc không đến năm mươi dặm, biên phòng quân nhất định sẽ đến cứu viện bọn ta!"


Tử Xuyên Tú cười cười: "Công tước các hạ, bọn ta sẽ nói cho ngươi sự thật. Chủ lực của Viễn Đông liên quân đều đang tụ lại tại đây, bố trí thiên la địa võng trên đường biên giới, đệ tam thập tam đoàn đội của biên phòng quân vừa bị bọn ta đánh tan. Muốn cứu viện các người, trừ phi vương quốc động viên đại binh lực đến, bằng không với vài đoàn đội của biên phòng quân còn không đủ cho bọn ta tráng miệng. Mà công tước đại nhân chắc còn rõ hơn ta, đại binh lực tăng viện là không thể à".


Sắc mặt của La Tư công tước trắng nhợt, lão kinh hoảng nhìn vào mắt Quang minh vương:
"Ngươi....Ngươi nói bậy! Vương quốc tuyệt không thể vứt bỏ chiến sĩ trung thành!"
"A, thật sao? Vậy các người bị vây ba ngày rồi, có thấy vương quốc phái một binh một tốt nào đến cứu hay không?"


La Tư mệt mỏi tựa vào ngựa thở phì phò, lão mấp máy cặp mắt trắng dã, không nói nên lời.


Một kẻ khác đến tham gia đàm phán là Phí Gia trưởng lão trầm ổn nói: "Muốn ăn sạch bọn ta, ta là nói, muốn ăn sạch bọn ta, nhất định phải trả giá rất đắt! Sĩ binh Thát tháp tộc tuyệt không bó tay chịu chết, các hài tử của bọn ta sẽ chết, nhưng quân đội của các người cũng sẽ máu chảy thành sông. Đây là kết cục lưỡng bại câu thương".


"Ta đồng ý". Tử Xuyên Tú ôn hòa nói: "Vì thế bọn ta mạo hiểm đến đây là để tìm biện pháp giải quyết".


"Ta có một đề nghị!" Mắt nhìn thấy Quang minh vương đã có biến đổi, La Tư vội nói: "Quang minh vương, ngài cũng đã nhìn ra, vậy ta xin nói thẳng, lần này xuất binh Viễn Đông, Thát tháp tộc bọn ta bị mắc lừa Ma thần hoàng. Tắc nội á tộc là muốn mượn đao giết người, mượn Viễn Đông làm tiêu hao thực lực của Thát tháp tộc ta. Đây là một âm mưu!"


"Mượn Viễn Đông làm tiêu hao thực lực Thát tháp tộc. Câu này rất hay!" Tử Xuyên Tú mỉm cười bình luận: "Vì sao không phải là mượn Thát tháp tộc làm tiêu hao thực lực của Viễn Đông chứ?"


"Nói ngược lại cũng là vậy thôi. Ma thần hoàng không có ý tốt, lão muốn chúng ta tự tàn sát. Quang minh vương, các người truy cầu độc lập cho Viễn Đông, bọn ta thì đối diện với áp bức của Tắc nội á tộc. Phải biết, không phải tất cả thần tộc đều là phần tử hiếu chiến, Tắc nội á tộc khinh hϊế͙p͙ các tộc khác của thần tộc, áp bức Viễn Đông, bọn ta sớm đã bất mãn! Quang minh vương, Tắc nội á tộc và Ma thần hoàng là địch nhân chung của chúng ta!"


"La địch nhân của ngươi? Ta không thấy có tên Ma thần hoàng nào đến đánh ta cả, ta chỉ thấy có mười bảy vạn Thát tháp binh hung hăng xông vào Viễn Đông mà thôi!" Tử Xuyên Tú lạnh lùng nói.


"Quang minh vương điện hạ, bọn ta thừa nhận, bọn ta là mắc lừa Tắc nội á tộc. Nhưng hiện tại tỉnh ngộ thì quá trễ rồi, chúng ta là chiến hữu cùng chiến hào, không nên tự tàn sát nhau. Để chúng ta trở thành bằng hữu, ngài ở Viễn Đông làm Quang minh vương, bọn ta tôn trọng lãnh thổ và tước vị của ngài. Còn ta, ta suất lĩnh quân đội trở về nước, phục cừu bọn Tắc nội á tộc nham hiểm".


"À à, vậy phải làm sao?"
"Nói đơn giản, đó là hòa bình! Quang minh vương điện hạ giải vây cho bọn ta, thả bọn ta về nước". La Tư nói văng cả nước miếng.
Tử Xuyên Tú suy nghĩ một lúc, lên tiếng: "Thế nhưng các người xâm lược Viễn Đông, gây tổn thất lớn cho bọn ta..."


"Ta nguyện ý bồi thường. Trong xa đội vận tải của bọn ta có chở một lượng vạn rất lớn..."
"Những thứ đó đã bị bọn ta thu thập, là chiến lợi phẩm của phía ta". Tử Xuyên Tú lạnh lùng nói.
"Vậy dùng lương thực của bọn ta...."
"Cũng là chiến lợi phẩm của quân ta".


"Vậy bọn ta sẽ lưu người lại làm con tin..."
"Tù binh đã đầy nghẹt chỗ chứa của bọn ta, không cần phải rước thêm phiền phức nữa!"
"Điện hạ!" La Tư nói như muốn khóc: "Ngài rốt cuộc là muốn gì? Ngài không thấy ngài đã lột sạch bọn ta rồi sao?"


"Cái này..." Tử Xuyên Tú nhìn trên dưới La Tư, giống như đang thẩm định giá con người lão. "Công tước đại nhân, ta thấy chiếc nhẫn của ngài, đó đó, chiếc nhẫn màu xanh đó. Ái chà, đẹp thật. À à, cái dây chuyền của ngài nhìn thật mới mẻ...Ta rất thích. Ngài chớ ngại, ta chỉ là muốn xem thử...


"Đẹp thật, ta tạm mượn nhé, mọi người đều là bằng hữu. Đúng rồi, công tước đại nhân, đai ngọc của ngài thật xinh đẹp... A A Phí Gia trưởng lão, ngài làm gì lén lén lút lút thế, ngài cho là ta không thấy chuỗi ngọc trên cổ ông sao? Còn sợi dây chuyền đá quý của Áo Kim các hạ, ngài cũng không cần lén giấu chiếc nhẫn hồng bảo thạch đâu, ta không có hứng thú với nó, thật sự không có hứng thú...


Đương nhiên, Quang minh vương điện hạ vĩ đại không có nhận hối lộ, thế nhưng La Tư công tước rất hào sảng: "Mọi người đều là bằng hữu. Để kỉ niệm ngày gặp mặt hôm nay, Điện hạ nhận mấy món này làm kỉ vật nhé!"


Đã là "Quà kỉ niệm của bằng hữu", điện hạ dĩ nhiên khó mà từ chối.


Đương nhiên, đã nhận quà của bằng hữu thì cũng phải có quà trao lại. La Kiệt tặng một cái tất mang một tháng chưa giặt, Bố Sâm thì tặng cái bàn chải đánh răng...Dù sao đây chỉ là vật kỉ niệm, đánh dấu tình bằng hữu giữa Viễn Đông và Thát tháp tộc.


"Công tước đại nhân", đến cuối buổi đàm phán, Tử Xuyên Tú lên tiếng: "Những gì ngài nói, ta cơ bản đồng ý. Viễn Đông và Thát tháp tộc không oán không cừu, chúng ta không cần phải liều mạng đánh nhau".
Ba đại biểu ma tộc gục gật đầu tán dương: "Quang minh vương điện hạ thật là anh minh!"


"Vì thế," Tử Xuyên Tú giống như làm ảo thuật, một xấp giấy xuất hiện trên tay gã: "Cơ bản chiếu theo những gì ngài nói, bọn ta đã làm một bản hòa ước, thỉnh công tước đại nhân điền tên lên, bọn ta lập tức để các người về nước. Đúng rồi, thuận tiện thêm một điều khoản, ngài vẫn nợ bọn ta một khoản bồi thường sau này".


Trong nhất thời, ba đại biểu ma tộc như hóa đá.


La Tư ý thức được, bản thân đang đối diện với một đối thủ rất gian xảo, dưới cái diện cụ xanh lè hung ác kia, chắc chắn là một kẻ xảo quyệt, âm hiểm không thua kém Ma thần hoàng, nhưng đau đớn chính là, lúc này bản thân ngoài nghe theo sắp xếp của hắn, còn đường nào khác để đi sao?


Ngày 01 tháng 07 năm 782, dưới sự "hộ tống" của hai mươi lăm vạn quân Viễn Đông, mười hai vạn tàn binh đệ cửu quân đoàn ma tộc theo đại công lộ Viễn Đông di chuyển về vương quốc ở hướng đông.


Đại quân hạ cờ xí, các sĩ binh cúi đầu ủ rũ, trên tay trống không, các loại vũ khí đều đã bị tước.
Không có ai lên tiếng, chỉ nghe tiếng bước chân sàn sạt cùng tiếng bánh xe lộc cộc, một đội đại quân lúc đến thì khí thế ngút trời, lúc về lại im lìm không kèn không trống.


Đem so sánh thì đội quân chấp hành "hộ tống" lại là ý khí phong phát, tinh kì đón gió bay rợp trời, khôi giáp sáng loáng, kị binh bán thú nhân tinh thần phấn chấn chạy tới chạy lui tuần tra ở các cao điểm, từ trên cao quan sát ma tộc bại binh chán nản rút đi.


Tử Xuyên Tú nhảy xuống ngựa, trong lòng đầy cảm khái: ba năm trước, ma tộc đại quân từ nơi này xâm lược Viễn Đông, tiến vào gia viên chúng ta, cướp bóc đốt phá. Ba năm sau, cuối cùng chúng ta cũng đến được đây, phảng phất mọi thứ như quay ngược lại thời điểm xuất phát. Để có được thời khắc này, chúng ta đã phải trả giá thế nào?


Trong phút chốc, gã nhớ đến vô số gương mặt quen thuộc: Ca Ứng Tinh tướng quân ôn hòa, Phương Kính thống lĩnh sảng khoái, Tư Đặc Lâm và Tạp Đan, còn có gương mặt xinh đẹp đẫm lệ của Tử Xuyên Trữ lúc ly biệt.


Chiến tranh là một ác ma đáng sợ, nó phá hủy mọi thứ xinh đẹp của nhân loại, chà đạp mọi tình cảm thuần chân, chỉ lưu lại tường đổ mái xiêu, nước mắt đau thương.


Gã xoay người lại, các tướng quân Viễn Đông đang đứng yên lặng, có Bán thú nhân, Xà tộc, Ải nhân, Long nhân, Nhân loại. Tử Xuyên Tú lần lượt kêu lên những cái tên quen thuộc:
"Bố Sâm!"
"Có!"
"Bố Lan!"
"Có!"
"Tác Tư!"
"Có!"
"Môn La!"
"Có!"


Tử Xuyên Tú nhìn bọn họ, ai nấy thần sắc kích động, có người âm thầm rơi lệ, có người cúi mặt khóc thành tiếng.
Nước mắt mơ hồ thấm đẫm đôi mắt Tử Xuyên Tú, gã phảng phất như nhìn thấy gương mặt trầm mặc của tướng quân Duy Lạp ở trong bọn họ.


Tử Xuyên Tú nghiêm túc quỳ xuống đất cúi lạy trang trọng, gã bình tĩnh nói: "Không thể quên bọn họ, các bằng hữu của chúng ta vốn phải được cùng chúng ta hưởng thụ giây phút vinh dự và hỉ duyệt này, cùng chúng ta chứng kiến thời khắc vĩ đại này!"


Gã đột nhiên cao giọng: "Lịch sử sẽ ghi lại, chúng ta từng giành được thời khắc quang diệu này. Các bằng hữu, chúng ta đã quang phục toàn bộ quốc thổ Viễn Đông!"
Trong tức thời, bốn phía bạo phát tiếng hoan hô dập dồn lan nhanh như sóng: "Viễn Đông vạn tuế!"


Hai mươi mấy vạn sĩ binh đồng thanh hoan hô, thanh âm như sóng dữ cuồn cuộn lan xa, chấn động cả thảo nguyên, khiến mặt đất phải rung rinh: "Quang minh vương vạn tuế!"


Giờ này phút này, vô số người đã đẫm lệ, một giấc mộng, giấc mộng ngàn năm, ngàn vạn người nối tiếp nhau ngã xuống, ngàn vạn người thừa kế khát vọng ngàn năm, sự giải phóng và độc lập của Viễn Đông, cuối cùng hôm nay đã thành hiện thực.


Ma tộc sĩ binh nhìn tình cảnh đó, trầm mặc chớp chớp mắt, nói không ra tư vị hiện tại.
La Tư công tước và mấy tướng lĩnh cao cấp ma tộc tiến đến chỗ Tử Xuyên Tú, tán dương: "Đây là thắng lợi vĩ đại của nhân dân Viễn Đông, chúc mừng chúc mừng!"


Tử Xuyên Tú ôm quyền khách sáo: "Đa tạ đa tạ!"
Tiếp đó, cao tầng bên Thát tháp tộc cùng cao tầng bên Viễn Đông bày tỏ tình cảm sâu sắc giữa hai bên, biểu đạt thâm tình quyến luyến bất xá, La Tư các hạ và Quang minh vương điện hạ ôm nhau thắm thiết, cuối cùng kéo áo chùi lệ chia tay.


Đưa mắt tiễn thân ảnh thê lương của mấy tướng lĩnh ma tộc đó khuất sau đường chân trời, Tử Xuyên Tú cười cười: "Chúng ta cũng đi thôi".
Trên đường, La Kiệt nhịn không được, hỏi: "Đại nhân, ngài thật lòng tính toán kết minh với Thát tháp tộc sao?"


"Có điên mới kết minh với bọn chúng", Tử Xuyên Tú bình thản ngắt một cọng cỏ bên đường, đáp: "Chủ ý của La Tư chẳng lẽ ta không rõ? Mặc kệ lão hiện tại vuốt đuôi ngựa tài tình nhưng chỉ cần về đến quốc thổ, lão lập tức sẽ ôm chân Ma thần hoàng khóc rống lên, sau đó điều động quân đội tiêu diệt chúng ta".


"Vậy vì sao..."
"La Kiệt, cái miệng thì nói gì cũng được, nhưng đã viết lên giấy thì vô pháp thay đổi. Nhớ cho kỹ, bút mực có thể giết người đó!"


Tử Xuyên Tú cười cười, đem văn kiện đưa cho La Kiệt xem: "La Tư đã viết thêm vài điều, lão thừa nhận Viễn Đông độc lập, Quang minh vương chính quyền là chính quyền hợp pháp của Viễn Đông, Thát tháp tộc kết đồng minh với Viễn Đông nhân dân, cùng lật đổ sự thống trị tàn bạo của Tắc nội á tộc và Ma thần hoàng, đoạt lại chính quyền vương quốc bị Tắc nội á vô sỉ chiếm mất trong chiến tranh hoàng quyền tám mươi năm trước. Hiện nay Ma thần hoàng và Tắc nội á tộc kỵ nhất là có người nhắc đến chuyện tám mươi năm trước, ai nói là chém".


"Đại nhân, mấy chuyện cơ mật này làm sao ngài biết được?"
"La Kiệt, ta đột nhiên phát hiện, làm người có tấm lòng rộng rãi có rất nhiều chỗ tốt, đặc biệt là thu nhận vị tiền nhiệm tổng đốc Viễn Đông Lỗ Đế chết nhát, nói chuyện linh tinh với hắn cũng có thể tăng được kiến thức a".


La Kiệt chỉ vào đoạn cuối trong văn kiện, hỏi: "Đoạn này cũng là hắn nói?"


"Đoạn này là ta tả sự vô sỉ của Ma thần hoàng, đại ý là: Ma thần hoàng Tạp Đặc là tên vô sỉ biến thái. Miệng lão rất thúi, đít bị trĩ, bị ghẻ lở, hắc lào, chuyên gia ở dơ, nửa năm chưa tắm. Lão hết sức ɖâʍ tiện, chơi bời thâu đêm suốt sáng, thích cả nam nhân lẫn nữ nhân, thích mặc đồ lót màu hồng, yêu tây nam tướng quân Lăng Bộ Hư, thường triệu hắn vào cung du hí, nhưng Lăng Bộ Hư chịu không nổi cái miệng thúi của Tạp Đặc, thừa cơ trốn ở Viễn Đông không chịu quay về. Tạp Đặc đành tìm Lỗ Đế nhưng Lỗ Đế không thích lão, Lỗ Đế thích Tạp Lan thân vương, có điều Tạp Lan tính ɖâʍ rất cao, Lỗ Đế cuối cùng đáp ứng không nổi cũng phải bỏ chạy ra Viễn Đông. Tạp Đặc trong lúc thiếu thốn chuyển chủ ý qua Vũ lâm đại tướng quân Vân Thiển Tuyết, trong một đêm mưa lão triệu tập Vân Thiển Tuyết, ý đồ cưỡng gian y, nhưng do hạ mê dược không đủ, kết quả lại bị Vân Thiển Tuyết cưỡng gian...Ách...Dây nịt, đèn cầy, ngựa gỗ....Tạp Đốn thân vương nhìn lén chịu không nổi cũng muốn tham gia, nhưng Tạp Đặc không thích, lão thích bị ngược đãi..."


"Ọc!" Tử Xuyên Tú mới đọc một nửa, La Kiệt đã há mồm ói cả bãi ra đất, cả thức ăn hôm qua chưa tiêu cũng ói ra sạch.
Tử Xuyên Tú mặt vô biểu tình nhìn hắn: "Nội dung tiếp theo còn đề cập đến "Đồng tính luyến, quần giao, loạn luân, mê gian, tình sát, gian thi, toái thi..." ngươi còn muốn nghe không?"


"Đại nhân, ngài tha cho tôi đi!"
"Cũng được. Đoạn văn này do La Tư công tước chính tay viết ra, còn có dấu ngón tay và con dấu đại biểu cho thân phận thủ lĩnh Thát tháp tộc của lão".
"Đại nhân, chúng ta bức La Tư viết thêm phần này có tác dụng gì?"


"La Kiệt, ngươi còn chưa minh bạch sao? Văn kiện này chỉ cần lộ ra một phần thì La Tư cũng chết chắc. Hiện tại chúng ta có việc rất cần phải làm..."
Tử Xuyên Tú cười âm hiểm: "La Kiệt, tìm một tín sứ nhanh nhẹn, lập tức đem văn kiện này gởi đến cho tây nam đại tướng Lăng Bộ Hư!"


Căn cứ sử thư ma thần vương quốc, năm 782 Thát tháp tộc bỗng nhiên phản loạn chẳng rõ nguyên nhân.
La Tư công tước sau khi chiến bại ở Viễn Đông trở về, trốn ở Gia Nạp lãnh địa không dám đến Ma thần bảo, cả ngày trong nhà lấy nước mặt rửa mặt, không quan tâm đến công chuyện trong tộc.


Các trưởng lão trong tộc không rõ chân tướng đều đến khuyên nhủ lão, tuy là bại trận nhưng tướng lĩnh vương quân đánh trận thua có rất nhiều, thực lực Thát tháp tộc vẫn còn, vẫn có thể chỉnh đốn xuất ra được ba mươi vạn đại quân thảo phạt phản quân, nếu không đủ có thể cầu viện vương quốc, chỉ cần đến trước mặt Ma thần hoàng bệ hạ thỉnh tội, bệ hạ cũng không phải là người bất thông tình lý, khẳng định sẽ đáp ứng cấp thêm một cơ hội.


Nhưng La Tư công tước không nghe lời khuyến cáo, lão giận dữ la hét: "Các người không hiểu! Các người đều không hiểu! Tên Quang minh vương đó, hắn là một tên ma quỷ! Hắn ám ảnh cả ngày lẫn đêm! Ta không chết hắn nhất định không chịu ngừng tay!"


Lão phát bố công cáo, chiêu mộ số lượng lớn bình dân tiến nhập quân đội, nghiêm lệ huấn luyện.
Ngươi ngoài đều cho rằng công tước đại nhân tính toán phục cừu Viễn Đông, nhưng biết được nội tình thì đám thân tín của lão lại xám mặt như xác chết, tranh nhau viết di chúc.


Ngày 11 tháng 7, tây nam đại tướng Lăng Bộ Hư ở Viễn Đông phái tín sứ khẩn cấp đem văn kiện cơ mật trọng yếu trình cho Ma thần hoàng, văn kiện này vô cùng cơ mật, cả thống soái cận vệ Lôi Âu cũng không thể biết nội dung.


Khi văn kiện này được chuyển đến trước mặt bệ hạ, bệ hạ rốt cuộc có phản ứng gì thì không ai biết được, bởi vì đám thị vệ có mặt khi đó đều bị mất mạng.


Căn cứ trần thuật của cư dân ma thần bảo, buổi trưa hôm đó, đột nhiên một đạo ánh sáng lam sắc loáng qua, chỉ nghe một tiếng nổ như sấm, mặt đất trong phương viên mấy trăm dặm đều rung rinh, phòng ốc cũ kĩ bị sập cả ngàn cái, quân dân tử thương vô số.


Mà ở trung tâm vụ nổ, cả hoàng cung khoảng khắc hóa thành vụn nát, trên không trung phế khu vốn từng là hoàng cung xuất hiện một đám mây hình nấm cự đại, bao trùm cả bầu trời, trên không trung ma thần bảo hồi đãng tiếng gào đáng sợ của Ma thần hoàng: "La Tư, ta phải lấy cái cẩu mệnh của ngươi!"


Nhưng La Tư không phải là kẻ ngồi bó tay chờ chết, lão lập tức tiên hạ thủ vi cường, trước hết phái tín sứ đi các tộc khác tuyên bố: trong hoàng quyền chiến tranh tám mươi năm trước, Tắc á tộc dùng thủ đoạn vô sỉ chiếm đoạt được địa vị chí tôn, hiện tại đã đến lúc phải lật đổ bọn vô sỉ đó. Thát tháp tộc chúng tôi nguyện ý anh dũng đi trước vì mọi người!


Tiếng kèn nội chiến lần nữa lại vang lên, toàn bộ nam tử Thát tháp tộc từ mười lăm đến năm mươi đều được chinh triệu.


Dưới sự triệu hoán của phượng hoàng chiến kì, vô số người Thát tháp tộc và Diệp tắc tộc từ bốn phương tám hướng tụ về Gia Nạp quân khu, bọn họ một ngày trước còn là nông dân cầm cuốc, lúc này đổi sang cầm vũ khí liền thành chiến sĩ, tràn trề đấu chí cùng ý nguyện chiến tử vì sứ mệnh cao cả.


Không giống như trong chiến tranh Viễn Đông vừa qua, chiến tranh lần này là quan hệ đến sinh tử tồn vong của cả chủng tộc.
Nếu thắng lợi, Thát tháp tộc sẽ nhảy vọt lên thành bộ tộc thống trị của cả vương quốc, toàn diện tiếp thu đất đai màu mỡ mà Tắc nội á đang chiếm cứ, còn có ma thần bảo hùng vĩ.


Một khi chiến bại, đất đai của Thát tháp tộc sẽ bị phân chia cho tộc khác, nam nhân bị đồ sát, thê tử, hài tử của bọn họ sẽ trở thành nô lệ cho kẻ chiến thắng!


Trong Thát tháp tộc, chiến sĩ thuộc về Diệp tắc tộc sĩ khí cao nhất, tổ tiên bọn họ từng thống trị vương quốc, lão nhân trong tộc thường giảng giải giai đoạn cường thịnh trước đây của Diệp tắc tộc cho các chiến sĩ trẻ tuổi máu nóng.


Hoàng cung lát bạch ngọc trắng nõn như da mặt thiếu nữ, trên thạch trụ đính vô số đá quý, bảo tháp cao đến chọc trời. Các ngươi không thể tưởng tượng được quang cảnh là thế nào đâu, các ngươi mà chứng kiến nhất định sẽ có ý nghĩa là chỉ có thần tài mới có thể kiến tạo khung cảnh mỹ lệ đó. Tổ tiên của chúng ta dùng máu và trí tuệ để sáng tạo nên nó, ma thần bảo vốn phải thuộc về chúng ta, nếu như có thể nhìn thấy lại được ma thần bảo, ta có chết cũng cam tâm.


Diệp tắc tộc vẫn luôn đau đáu với quá khứ vinh quang, căn bản không cần La Tư sách động thì họ cũng đã hô hào: "Thánh đô của chúng ta hôm nay bị Tắc nội á tộc chiếm cứ, phải dùng máu để rửa sỉ nhục!"


Đầu tháng 7 năm 782, chủng tộc số hai vương quốc là Thát tháp tộc đột nhiên tuyên chiến với "Hoàng kim tộc" Tắc nội á, từ sau thời kì u ám tám mươi năm trước, hiện giờ vòng quay "Chiến tranh thần quyền" lại trở lại điểm xuất phát.


Nội chiến và phản loạn rất khác nhau, nếu như đối phó với phản tặc La Tư thì tất cả các chủng tộc của vương quốc đều có nghĩa vụ, những tộc như Ca Ngang tộc nhân số đông đúc, Á côn tộc cường hãn đều phải tích cực tham chiến cùng Ma thần hoàng.


Như thế sẽ là cục diện các tộc liên thủ quần ẩu Thát tháp tộc, rất khả năng dưới sự xa luân chiến đó, Thát tháp tộc sẽ lập tức tiêu tán.


Nhưng nếu như là khởi động nội chiến hoàng quyền chiến tranh, chiếu theo truyền thống, đây là chuyện giữa Thát tháp tộc và Tắc nội á tộc, những tộc khác không thể nhúng tay, bởi vì trong quan niệm của ma tộc, cường giả vi tôn, không thể tự dựa vào lực lượng chính mình đánh bại kẻ khiêu chiến thì không xứng đáng ngồi lên vị trí chí tôn.


Vì thế, Tắc nội á tộc chỉ có thể một mình trấn áp phản loạn Thát tháp tộc, không có được một binh một tốt nào của tộc khác viện trợ.
Đương nhiên, Tắc nội á tộc nổi danh chiến sĩ tinh duệ, Thát tháp tộc thì nổi danh làm nông nghiệp giỏi, hơn nữa còn lại vừa bại trận ở Viễn Đông.


Hầu như ai cũng nhận định quân đội Tắc á tộc nhất định nhanh chóng đánh tan liên quân Thát tháp tộc và Diệp tắc tộc, Thát tháp tộc sẽ trở thành một danh từ lịch sử.


Vài bộ tộc trung lập còn chuẩn bị dùng khoái mã dâng tấu chương cho Ma thần hoàng, thương lượng phân chia đất đai của Thát tháp tộc. Phần phì nhiêu tươi tốt dĩ nhiên là thuộc về Tắc nội á tộc, nhưng cũng xin chừa chút thừa cặn cho bọn họ.


Bởi vì trong lịch sử quang diệu của chiến tranh hoàng quyền lần trước, Tắc nội á tộc nổi danh duy ngã độc tôn cường đại vô địch, sĩ binh Tắc nội á thường khoác lác: "Chỉ cần một tay ta cũng đủ đối phó với các ngươi!"


Dạng kiêu ngạo đó còn cao hơn ở đám tướng lĩnh, bọn chúng căn bản chẳng xem Thát tháp tộc ra gì: "Ngay cả đám rác rưởi ở Viễn Đông còn đánh không lại, dám ảo tưởng đi khiêu chiến bọn ta? La Tư lão gia hỏa đầu óc biến thành đậu hũ rồi!"


Đạt Khoa hầu tước là trọng tướng Tắc nội á trú trát ở Gia Nạp quân khu, hắn là người đầu tiên phát giác Thát tháp tộc bất ổn, bắt đầu từ nửa đêm, lượng lớn quân đội được tập kết, điều động, vô số người lai lịch bất minh giám thị xung quanh phủ hắn, ra vào đều bị cắt đứt.


Đạt Khoa hầu tước biết tình hình không ổn, lúc này có bộ hạ khuyên hắn lập tức dẫn vệ đội rời khỏi Gia Nạp địa khu, nhưng hắn cự tuyết, đáp: "Chức trách của ta là ở đây".
Hắn khẩn cấp phái tín sứ báo cho ma thần bảo, thỉnh cầu tăng viện.


Nhưng chưa có hồi báo thì cả trấn thủ phủ đã bị năm vạn sĩ binh Thát tháp tộc bao vậy, La Tư công tước đích thân ra mặt yêu cầu Đạt Khoa đầu hàng nhưng bị cự tuyệt đương trường.


Thế là chiến sĩ Thát tháp tộc bên ngoài bắt đầu tấn công trấn thủ phủ, gặp phải sự kháng cự ngoan cường của bộ đội Tắc nội á.


Nội chiến chính thức bắt đầu, Đạt Khoa hầu tước dẫn quân khổ chiến một ngày một đêm, cuối cùng chiến bại thân vong, hai ngàn chiến sĩ Tắc nội á chiến tử cùng hắn, bọn chúng giết hơn bốn ngàn sĩ binh Thát tháp tộc.


Quả A tổng đốc (Cũng là một tướng lĩnh Tắc nội á tộc) nhận được thông báo cứu viện của Đạt Khoa hầu tước, dẫn quân đi trước, ***ng phải phục kích cũng chiến tử thân vong.


Trước khi Ma thần hoàng có phản ứng, Thát tháp tộc đã xua quân bắt đầu công kích Tắc nội á, quân đội đông như châu chấu, hành quân rùng rùng như bài sơn đảo hải.


Vì bảo vệ lãnh thổ và thân nhân của mình, sĩ binh Thát tháp tộc phát xuất tinh thần chiến đấu chưa từng có, cho dù đơn lực chiến đấu không bằng được sĩ binh Tắc nội á nhưng sĩ binh Thát tháp tộc kiên cường, dũng cảm, nếu như phụ thân chiến tử thì hài tử sẽ xông lên thay cho phụ thân, đại ca ngã xuống, tiểu đệ đạp thi thể mà xông lên...


Vạn chúng Thát tháp tộc đoàn kết một lòng, tinh thần hi sinh khiến cả vương quốc thất sắc. Một dân tộc đã cùng đường quả thật rất đáng sợ.
Đã có mấy tòa thành thị trong lĩnh địa Tắc nội á thất thủ, ba trưởng lão chiến tử, tám ngàn tử đệ binh Tắc nội á trận vong.


Cho dù Thát tháp tộc phải trả giá gấp đôi nhưng sĩ khí vẫn cao ngất, thắng lợi luôn là sự cổ động tốt nhất.


Liên tiếp những thắng lợi đã chấn kinh toàn bộ vương quốc, thần thoại thiên hạ vô địch của Tắc nội á đã bị đả phá, các đại bộ tộc kinh thán không thôi, bọn họ đột nhiên cảm thấy, hiện tại muốn gởi tấu chương cho Ma thần hoàng hình như còn hơi sớm.


Quân đội Thát tháp tộc cứ nhắm hướng Ma thần bảo mà tiến. Đám thủ lĩnh các bộ tộc khác tụ tập bàn bạc nơi nơi, cũng dần khinh thường đối thủ: "Tắc nội á tộc an nhàn quá lâu rồi, mĩ tửu và nữ nhân đã ăn mòn sức chiến đấu của bọn chúng rồi".


"Luôn áp bức trên đầu chúng ta chẳng lẽ chỉ là một con hổ già? Chẳng trách La Tư lớn gan như thế, lão đã nhìn ra rồi!"
"Sớm biết, ta cũng..." Người nói phát giác bản thân lỡ lời, vội im tiếng.
Đối phương mỉm cười, nhìn hắn với ánh nhìn sâu sắc: "Hiện tại cũng còn chưa muộn đâu!"


Hắn thò một cánh tay xuống dưới bàn: "Lúc đó, chỉ cần...Ta nguyện trợ lực cho ngài!"
Hai bàn tay nắm chặt dưới bàn, biểu minh cho tình hữu nghị vĩ đại, nhưng trong lòng bọn chúng lại đang tính toán làm sao nuốt trọn cả thịt lẫn xương đối phương.
-o0o-