Duy Lạp dùng chủy thủ đâm thẳng vào tim, một đao trí mệnh, thi thể ngồi xếp bằng trên đất. Mặt đất đọng một vũng máu lớn, đă đông đặc lại. Thân thể đă lạnh, trên bàn có di thư của y, chỉ gồm ba chữ: "Ta có tội".
Nh́n gương mặt an tường của người chết, Tử Xuyên Tú trầm mặc không nói ǵ. Gă nhớ lại mấy tháng sống chung với nhau, từ chuyện cũ hiện về từng chút một, đột nhiên và ào ạt từ trong kư ức. Duy Lạp là một người chẳng hề có dă tâm. Lúc đó thủ lĩnh quân đội là y, và y chẳng có lời oán trách nào giao quyền chỉ huy lại cho gă.
Cho dù là Bố Đan trưởng lăo có tự thân nhậm mệnh gă làm tư lệnh, nhưng nếu không có y nhất mực chi tŕ, th́ gă không thể dễ dàng nám quyền chỉ huy quân đội Viễn Đông. Khi gă đề xuất muốn kiến lập một quốc gia Viễn Đông, y không ngờ lại hoan hỉ như một hài tử vậy, trong mắt ánh lên ánh sáng của sự khát khao mănh liệt.
Y cũng là một quân nhân tận trung với nhiệm vụ. Khi gă uy phong lẫm liệt đứng trước toàn quân diễn thuyết, khảng khái giơ tay hô lớn: "Tiến lên!", th́ y không nói một lời làm bao nhiêu chuyện phiền toái, tạp loạn ở mức thấp nhất, ví dụ như t́m kiếm lương thảo cho đại quân, bố trí trạm gác, t́m kiếm hướng đạo, huấn luyện sĩ tốt, chiêu mộ tân binh. Tử Xuyên Tú c̣n nhớ rơ, trong đoạn thời gian hành quân gian khổ đào vong, mỗi đêm y kiên tŕ tuần tra toàn doanh trại, là người ngủ sau nhất nhưng cũng là người dậy sớm nhất. Tất cả chính là y.
Bán thú nhân trầm mặc ít nói này là nguyên lăo công thần có tư cách già nhất của nghĩa quân, và là cây cột trụ của nghĩa quân. Y kiên cường, lặng im chống chịu cho nghĩa quân thóat khỏi những tháng ngày gian nan nhất. Và khi y c̣n tại thế, gă lại chẳng có chút hảo cảm ǵ với y, cho rằng y cô độc, bi quan. Gă thích Bố Lan với tính t́nh phóng khoán hơn, hay Bố Sâm biết nghe lời hơn. Gă rất ghét Duy Lạp bi quan, cố ư hay vô ư xa cách y. C̣n y th́ chẳng có chút oán than nào, một ḿnh lặng im hoàn thành chức trách của ḿnh....
Khóe mắt của Tử Xuyên Tú ướt nḥe. V́ sao thường những thứ khi mất đi rồi người ta mới phát hiện là nó quư giá? Duy Lạp không đáng chết. Dân quân ô hợp không địch lại quân đoàn tinh nhuệ của ma tộc không phải là ông ta chỉ huy có ǵ sai. Và ra quyết định chính diện đối địch với quân đội ma tộc là toàn bộ hội ủy viên quân sự chứ không phải một ḿnh ông ta. Thế mà ông ta một ḿnh gánh vác trách nhiệm này, lấy cái chết để chuộc tội.
Ḷng Tử Xuyên Tú dập dồn, gă đă từng nói với Bạch Xuyên: "Chúng ta đă tận lực rồi." Nhưng gă thật sự đă tận lực hay chưa? Khi Bố Sâm chỉ huy bán thú nhân quân đoàn khổ chiến, th́ gă lănh nhăn bàng quan đứng nh́n, tâm lư chẳng lẽ chưa từng nghĩ qua: "Đáng kiếp! Cho các người nếm chút khổ sở mới biết ta lợi hại thế nào." Loại tâm lí cười trên sự đau khổ của người khác khi xem kịch này chẳng lẽ là chưa từng xuất hiện chút nào trong tâm trí gă hay sao?
Nếu như tạo ra quyết định sai lầm là trách nhiệm chủa yếu của các ủy viên quân sự, nhưng gă buông bỏ sự vụ tụ thủ bàng quang có phải là đảm đương trách nhiệm của ḿnh rồi chưa? Hiện giờ, Duy Lạp đă lấy cái chết để trả lời cho toàn quân rồi, c̣n gă th́ nên gánh vác phần trách nhiệm của ḿnh thế nào đây?
Các tướng lĩnh xung quanh không nói một lời. Tử Xuyên Tú nh́n Bố Sâm, hỏi: "Báo cho người nhà của y chưa?"
Bố sâm và Bố Lan đưa mắt nh́n nhau. Bố Sâm trả lời: "Điện hạ, gia quyến của Duy Lạp đă chết hết trong trận đại đồ sát tại Sa La hành tỉnh rồi. Hắn cô độc một ḿnh."
Tử Xuyên Tú nghe mà ḷng rúng động. Gă dường như đă quên bẵng điều này. Thân nhân bị sát hại tàn nhăn, nh́n cừu nhân trước mặt mà bản thân gă cứ bảo y nhẫn nại, nhẫn nại, rồi nhẫn nại... Cảm thụ của Duy Lạp thế nào gă có hiểu được hay chăng?
Gă từ từ mở miệng: "Các vị, Duy Lạp quân đoàn trưởng đă anh dũng trận vong trong chiến tranh với ma tộc. Chuyện này mọi người phải nhớ kỹ."
"Dạ!" Các tướng lĩnh đều lớn tiếng hồi đáp, ḷng nhẹ hẳn đi. Tử Xuyên Tú nói như vậy, có nghĩa là gă đă không c̣n tính ǵ đến sự bất phục của mọi người trước đó nữa.
"Thứ hai, từ giờ trở đi, hội ủy viên quân sự lập tức giải tán." Tử Xuyên Tú không lớn tiếng, nhưng mỗi lời nặng tựa thiên quân: "Quân đội chỉ có một thanh âm, một chỉ huy, một quyền uy. Mọi mệnh lệnh đều chỉ truyền từ tư lệnh của quân đoàn. Và bất kỳ tổ chức hay cá nhân nào cũng không thể chống lại."
Chúng tướng lĩnh đờ người như phỗng. Đầu lĩnh Tác Tư của xà tộc lấy hết can đảm kêu lên: "Điều này xâm hại quyền tự do dân chủ của chúng tôi..."
"Quân đội không phải là chỗ giảng tự do!" Tử Xuyên Tú lập tức trả lời y: "Ngươi sao không đến chỗ ma tộc thỉnh chúng cho các ngươi quyền lực dân chủ thử? Nếu không phục th́ người hiện tại có thể mang bộ hạ của ngươi đi. Chúng ta không cần binh sĩ không biết phục tùng mệnh lệnh."
Xá tộc Tác Tư lập tức mềm nhũn ngay, lí nhí: "Tôi không có nói đi, tôi chỉ muốn thương lượng một chút mà thôi... cần ǵ phải hung như vậy... ngươi nói không được th́ không được vậy..." Thanh âm càng lúc càng thấp. Trong ḷng y hiểu rất rơ, xà tộc quân yếu đuối nếu như bị đuổi ra khỏi Viễn Đông liên quân, không có chủng tộc nào khác giúp đỡ th́ không bị ma tộc diệt sạch không xong. Những lần trước y đă sợ quá rồi, nhưng Tử Xuyên Tú không tính toán với y. Lần này gă bực ḿnh tỏ thái độ kiên quyết, y lập tức chịu phép.
"C̣n có vấn đề ǵ nữa không?" Áp chế đại biểu xà tộc nhiều chuyện xong, Tử Xuyên Tú quét mắt ngạo nghễ nh́n các tướng lĩnh.
Các đại biểu vội trả lởi: "Không có! Chúng tôi chỉ nghe và làm y theo lời Quang Minh điện hạ ngài!"
Đêm đó, Bố Lan quân đoàn thương vong thảm trọng đă lén triệt tiêu khỏi tiền tuyến, được điều hoán về hậu phương, đổi thành đệ nhị quân đoàn trực thuộc Duy Lạp đang chờ lệnh ở tuyến hai lên. Bố Sâm tiếp thế Duy Lạp đảm nhiêm trưởng quan của quân đoàn. Việc điều trú binh trên trận địa ráo riết cho đến sáng ngày hôm sau. Ánh hừng đông báo cho quân Viễn Đông mệt mỏi một tia hu vọng: hôm nay chúng ta ắt phải hên hơn hôm qua một chút a!
Sự thật chứng minh đó hoàn toàn là ảo tưởng. Từ trưa ngày ấy, hai quân rơi vào hỗn chiến vô trật tự ở hai cánh tả hữu và cả trung quân. Trường hỗn chiến này tiếp tục cho đến thái dương xuống núi, với sự thắng lợi của ma tộc quân. Viễn Đông liên quân bị đánh lui cả năm dặm so với chiến tuyến cũ.
Ngày thứ ba khai chiến, sau một trường hỗn chiến, ma tộc vẫn thắng y như cũ, Viễn Đông liên quân lại lùi ba dặm.
Ngày thứ tư khai chiến, hỗn chiến, ma tộc thắng lợi.
Ngày thứ năm khai chiến, lại hỗn chiến cận thân, ma tộc thắng, bọn chúng lại lần nữa tiến hành tiến công đột phá vào trung ương của Viễn Đông quân.
Ngày thứ sáu khai chiến, ma tộc lại thắng. Bọn chúng đánh cho binh sĩ Viễn Đông quẳng vũ khí lột giáp, lùi toàn tuyến hơn mười dặm.
Nhưng lúc này ma tộc quân không c̣n khí thế như ngày đầu tiên nữa. Mọi người ai cũng kỳ quái là rơ ràng ma tộc quân chiếm thế thượng phong toàn diện, mỗi ngày đều đánh thắng, nhưng vẫn thủy chung không có cách ǵ đánh ră triệt để Viễn Đông phản quân.
Đừng nói chi là đánh tan triệt để, ngay cả tiểu diệt hơn một đoàn đội đầy đủ như ngày đầu cũng không có nữa. Ma tộc quân vừa đánh lên, địch nhân ở chính diện hơi chống cự một chút là lùi ngay. Khi ma tộc quân định toàn lực giết sạch bộ đội lùi sau, th́ ở phía sau và hai cánh đột nhiên xuất hiện cánh quân mới. Ma tộc quân đội không thể không quay đâu, và khi đánh bọn mới đến lùi lại, th́ địch nhân ở phía chánh diện bị đánh tan lúc năy đă quay lại xông lên, nên ma tộc quân lại phải quay đầu...
Cứ quay lại truy đuổi rồi quay lại truy đuổi mấy lần như vậy, sĩ tốt của ma tộc bắt đầu mệt mỏi, mất hết duệ khí, trận thế bắt đầu hỗn loạn. Quân đội hai bên cứ từ ranh giới rơ ràng lúc đầu đánh nhau một cái là loạn thành một đoàn. Hai quân đánh nhau bụi bốc mù trời trong hỗn loạn, gà bay chó chạy cho đến khi mạt trời xuống núi. Ma tộc quân vẫn măi dựa vào sự hung hăn của binh sĩ mà giành được thắng lợi trong hỗn chiến. Nhưng lúc này thể lực của chúng đă tiêu hao quá nhiều, không c̣n lực nào đuổi theo Viễn Đông phản quân bỏ chạy tán loạn. Viễn đông chủng tộc tuy đánh nhau không giỏi, bản lĩnh bỏ chạy lại là trời sinh, nên có đuổi cũng đuổi không kịp.
Liên tục năm ngày đều như vậy, ma tộc đă ư thức được cục diện giao chiến hỗn loạn như từng con sóng giao nhau này không phải là xuất phát từ ngẫu nhiên, mà hoàn toàn được tạo thành từ sự chỉ huy có ư thức quan chỉ huy của nghĩa quân. Giữa các cánh quân khởi nghĩa với nhau dường như có sự liên hệ thần bí nào đó. Thời gian xuất hiện của mội cánh quân mới đều vừa khéo, có thể uy hϊế͙p͙ chỗ bạc nhược trong trận địa ma tộc, bức cho chúng không thể không quay đầu ứng chiến.
Lỗ đế tức giận vạn phần, trong cơn hỗn chiến chẳng có trật tự ǵ này, sự phối hợp bài bản của quân chánh quy ma tộc đă không phát huy được ưu thế. Y chỉ dựa vào năng lực tác chiến đơn binh để đánh địch nhân chuyên "chạy", nhưng không thể triệt để tiêu diệt địch nhân. Cứ đánh mấy đợt như vậy th́ trời đă hoàng hôn, thể lực binh sĩ tiêu hao gần hết, chỉ c̣n biết rầu rĩ thu binh.
Lỗ Đế ngoác miệng mắng rùm: "Chưa bao giờ thấy chiến thuật vô lại như vậy! Thật đúng là muốn câu giờ mà!" Điều này giống như hai cao thủ đang bỉ vơ, trong đó có một kẻ cứ chạy tới chạy lui không chịu đứng yên, khiến đối thủ phải đuổi khắp nơi, bản lĩnh toàn thân chẳng có cách ǵ thi triển, cứ như vậy cho đến cuộc tranh tài kết thúc. Quân khởi nghĩa tuy mỗi lần đều thu trận lang bái bất kham, nhưng căn bản không tổn thươngbao nhiêu thật lực. Để rồi sáng ngày hôm sau, tinh thần của họ sung túc lên, họ thi triển những tiếng la hét, gào rú, quấy nhiễu, quấn vào đấu xáp lá cà rồi quay chạy ngay... Thứ chiến thuật này khiến cho ma tộc cứ mắng họ măi: "Vô lại!", "Đồ nhát gan!"
Tử Xuyên Tú cũng có cái khổ bất đắc dĩ. Khởi nghĩ quân kết hợp sơ sài thành quân này về phương diện trận liệt, phối hợp, uy lực tổ hợp cùng đoàn thể chiến có huấn luyện thế nào cũng không có khả năng thành đối thủ của ma tộc chánh quy quân. Gă tư duy nghịch hướng, nếu như không phấn đấu bằng đối phương, th́ kéo đối phương về thế cùng một tiêu chuẩn với ḿnh. Gă buông bỏ giao chiến chính diện với ma tộc, cải dùng chiến thuật "Triền đấu" (đánh áp kiểu chó đè cắn nhau) gan ĺ để tiêu hao binh lực của ma tộc. Điều Lỗ đế không biết chính là, loại chiến đấu nh́n có vẻ hỗn loạn, vô pháp vô chương như chó mực đè chó c̣ cắn này kỳ thật là xuất phát từ kết quả nghiên cứu đàm luận đến khuya mỗi đêm của Tử Xuyên Tú và các tướng lĩnh.
Loại chiến thuật nh́n có vẻ lưu manh này không phải ai cũng có thể sử dụng chơi, đ̣i hỏi nghệ thuật chỉ huy cực kỳ cao siêu, cần phải nghiên cứu địa h́nh, phán đoán tâm lư của ma tộc chỉ huy quan, liệu định tiên cơ trước địch nhân, tiên đoán hướng đột kích của ma tộc, an bài phục binh, lại phải dùng tốc độ cực kỳ nhanh để chỉnh hợp bộ đội bị đánh tan ra đưa họ trở lại chiến trường. Đây là đùa với lửa, lỡ sơ sẩy một chút th́ chẳng khác nào lấy lửa tự đốt ḿnh, so với loại xông lên hét lớn "Tiến lên!" sau đó toàn quân kéo tới đánh như ngày đầu th́ loại chiến thuật này có độ khó hơn không biết bao nhiêu lần. Tuy quân khởi nghĩa mỗi lần đều bị bại đến nỗi lang bái bất kham, nhưng thực lực căn bản vẫn không tổn thương bao nhiêu. Tất cả giống như mèo rơi từ trên cao xuống vậy, cho dù thê thảm tới cỡ nào, mèo vẫn an toàn đáp bốn chân xuống đất.
Khi hai bên bắt đầu tiến vào cuộc chiến trường kỳ th́ ưu thế về phương diện hậu cần của quân khởi nghĩa bắt đầu hiện ra. Khi đến đêm, ở hậu phương của trận địa vang lên tiếng huyên náo và ngựa xe. Từng đống lửa lớn liên miên bất tận. Thương binh được đưa về hậu phương, vô số tân binh được điều gia nhập vào quân đội.
Sáng ngày hôm sau, xuất hiện trước mạt ma tộc là thế trận đen ngh́n nghịt. Nhân số không thấy giảm thiểu bao nhiêu. Tuy Ma tộc vẫn giành được thắng lợi, nhưng thương vong mấy trăm một ngh́n dù sao cũng có, so với ngày đầu diệt mấy vạn quân khởi nghĩa trong khi ma tộc thương vong không đến hai ngh́n, hiện giờ thương vong của hai bên đă tiếp cận gần nhau. Lỗ Đế từ việc nhất mực đánh giá thấp binh sĩ cấp dưới, đă bắt đầu cảm giác bàng hoàng bất an: địch nhân dường như có sự bổ sung lực lượng vô cùng vô tận.
Tuy bọn họ càng chiến càng bại, nhưng vô luận là bị đả kích trầm trọng như thế nào, chỉ cần nghỉ ngơi một đêm, bọn họ lập tức khôi phục nguyên khí, hơn nữa lực lượng c̣n đại tăng. Giống như một quái vật trong truyền thuyết vậy, vô luận là bị thương nặng đến mứcnào, nhưng đến đêm, quái vật này đều lành hết vết thương một cách tự động. Thứ "thắng lợi pháp" như vậy kh́ nào mới kết thúc đây?
Hơn nữa, phía Viễn Đông quân c̣n có một ưu thế: binh mă của họ đông, có thể nghỉ nghơi cho khỏe rồi luân phiên thượng trận. Hiện tại, hội chiến đă tiến hành suốt cả tuần, ma tộc sĩ binh không được nghỉ ngơi càng đánh càng mệt mỏi, sĩ khí bắt đầu suy giảm.
Cho dù ma tộc quân mỗi ngày đều uy phong lẫm lẫm tung hoành ngang dọc, chỗ nào cũng mạnh, nhưng công thế của chúng càng ngày càng giảm, c̣n phía nghĩa quân th́ vô số tân binh trong thật chiến đă đạt được kinh nghiệm. Bọn họ học tập trong hoàn cảnh tàn khốc nhất, từ từ quen với cách "Đánh sao cho thua" này.
Sự trấn tĩnh của Tử Xuyên Tú cảm nhiễm mọi người. Ngay cả người bi quan nhất cũng bắt đầu tin h́nh thế đang chuyển biến từng chút một. Dưới sự thống soái của vị tướng lĩnh không động thanh sắc ǵ này, sự thắng lợi tối hậu nhất định thuộc về phe nhà!
Đêm khuya, sau một ngày kết thúc huyết chiến, chiến dịch ngày hôm nay vẫn cáo chung với sự thất bại của nghĩa quân. Hai đoàn đội xà tộc bị đánh tan, một ngh́n năm trăm binh sĩ ma tộc bỏ mạng sa trường. Viễn Đông quân đoàn từ chiến trường cũ đă lùi về sau gần hai dặm.
Quân đội song phương bắt đầu thoát li tiếp xúc. Đội cứu hộ giơ cờ trắng của hai bên tiến vào chiến trường hậu chiến, bắt đầu t́m kiếm thương binh bên ḿnh. Tuy không có bất kỳ hiệp nghị nào, nhưng quân đội hai bên đều im lặng chấp nhận không công kích thêm đối với đội cứu hộ của đối phương.
Đêm về, một lượng lớn thương viên của Viễn Đông quân được dùng cáng đưa về sau. Thanh âm rên rĩ trầm thấp vang vọng cả doanh trướng. Y sư nhà quê tinh linh quái đang tận hết khả năng tiến hành cứu trị cho họ. Nhưng mà, đồng thời xuất hiện mấy ngh́n thương binh như vậy, y sinh có cao minh thế nào cũng trở tay không kịp. Về mặt này, rất nhiều người chờ không được y sinh tới đă chết đi. Bọn họ không nh́n được ánh thái dương ngày mai.
Tử Xuyên Tú từ trướng bồng thương binh đi ra, tâm t́nh trầm trọng. Công thế của ma tộc vẫn lăng lệy như cũ. Thuộc hạ ở các quân đoàn đều thương vong hơn nữa. Quân đội của gă có thể kiên tŕ đến cuối cùng không?
"Điện hạ!"
Tử Xuyên Tú ngẩn đầu, nh́n thấy bán thú nhân quân đoàn trưởng Bố Lan đang đứng trước mặt.
"Có chuyện ǵ vậy?"
"Điện hạ," Thần t́nh Bố Lan rất khó coi: "Hôm nay, tôi lại tổn thất hơn nửa đoàn đội, toàn bộ là đám tiểu hỏa tử kiên định nhất."
Tử Xuyên Tú gật gật đầu: "T́nh huống thương vong vừa rồi Bạch Xuyên đă báo cáo với ta rồi. Sự khuyết thiếu của bộ đội ngươi đêm nay có thể từ đội dự bị..." Tử Xuyên Tú chỉ vào đám doanh trại không có ranh giới sáng bừng bừng ánh lửa ở phía sau: "Dân quân mà bổ sung. Quân của ngươi có một ngày hưu chỉnh. Ngày mai đến lượt Bố Sâm ra trận rồi."
"Điện hạ, bổ sung tân binh không làm sao sánh được với lăo binh có kinh nghiệm. Tuy nhân số của quân đội có thể bảo tŕ một con số nhất định, nhưng tố chất binh sĩ và lực chiến đấu thực tế của chúng ta hạ xuống mỗi ngày. Điện hạ, điều này ắt ngài đă biết rồi."
Tử Xuyên Tú gật gật đầu, thừa nhận: "Ta cũng biết, nhưng ma tộc cũng trả cái giá đắt rồi. Công thế của chúng đă bắt đầu suy nhược. Chúng ta hiện giờ đang đấu với ma tộc tính kiên cường và chịu đựng."
"Nhưng mà điện hạ, như vầy th́ quân đội e là kiên tŕ không nỗi nữa..."
"Bọn chúng nhất định phải kiên tŕ." Tử Xuyên Tú ngắt lời y: "Nhất định phải kiên tŕ! Ngoại trừ điều này, không c̣n con đường nào khác."
Gă chuyển thân đi về doanh trướng phía trung quân.
Nh́n theo bóng lưng mệt mỏi bất kham của Tử Xuyên Tú, BỐ Lan đột nhiên lớn tiếng hỏi: "Điện hạ, khi nào có thể dịch chuuyển thời cơ?"
Tử Xuyên Tú chẳng quay đầu: "Ngày mai!"
"Nhưng hôm qua ngài đă nói như vậy rồi mà!"
"Vậy th́ ngài mốt - không, ngày kia ngày ḱa!" Tử Xuyên Tú nói mà không có trách nhiệm ǵ, tránh cái lang nha bổng nặng 40 kg đang được ném từ sau lưng tới.
※※※
Ngày 17 tháng 3 năm 781. Khoa Nhĩ Ni hội chiến đă được 12 ngày.
Trời đổ xuống trận tuyết cuối cùng, đất dính nhớp, mùa đông sắp qua rồi.
"U u u..." Tiếng c̣i chiến thê lương thổi lên. Quân khởi nghĩa xuất chiến bày trận. Toàn bộ trận doanh từ từ mở bung, trung gian bố trí sáu đoàn đội bán thú nhân cường hăn, đều là quân chánh quy của khởi nghĩa quân, lấy đệ nhất đoàn trứ danh Viễn Đông làm nồng cốt lập phương trận ở giữa. Đệ nhất đoàn và đệ thất đoàn có quan binh đều là cơ sở ban đầu của nghĩa quân, là cánh quân tinh nhuệ nhất trong tay Tử Xuyên Tú rồi. Những cánh quân khác chỉ cần bị đánh là tan, chỉ có Viễn Đông đệ nhất đoàn kiện cường vẫn kiên định như bàn thạch ở trong bại quân như triều, ổn định toàn bộ thế trận, yểm hộ toàn quân triệt thối.
Cánh trái được bố trí hỗn hợp xà tộc và bán thú nhân quân đội, gồm sáu đoàn đội chánh quy quân. Biểu hiện của xà tộc quân đội nhiều ngày nay đều được chứng kiến hết, và khiến cả Viễn Đông dân tộc mất mặt.
Đại biểu của xà tộc là Tác Tư biện giải: "Cáp Đặc tộc chúng tôi không phải sợ ma tộc! Chúng tôi v́ để biểu đạt sự khinh miệt của chúng tôi đối với ma tộc quân đội, đă chuyển thân dùng đít quay mặt về phía chúng, dấn bước bỏ đi!"
Quân ở cánh trái được trang bị rất đơn giản, cho dù là chánh quy quân nhưng hầu hết đều dùng tiêu thương tự chế, thậm chí trên gậy lớn có thêm vài cái định đă được coi là vũ khí rồi. Rất ít người có mă đao và trường mâu theo chế thức chánh quy. Các tướng lĩnh rất lo ngại, nếu như ma tộc muốn đánh mở chỗ khuyết, th́ cánh trái là chỗ đánh tốt nhất. Bọn họ chỉ c̣n biết hy vọng bổ sung một bộ phân binh sĩ bán thú nhân vào trận doanh này để phát huy kỳ tích.
Cánh phải th́ bố trí ải nhân tộc và long nhân tộc. Ải nhân tộc trong bộ binh đối chiến do thần h́nh thấp bé, bọn họ thường chịu thua thiệt. Nhưng trong thật chiến, Tử Xuyên Tú bất ngờ phát hiện ải nhân tộc lại là khắc tinh của ma tộc kỵ binh.
Thử nghĩ coi, muốn từ trên con ngựa cao lớn cúi rạp ngừơi xuống chém một con người nhỏ xíu chỉ cao 70 cm, đó là một chuyện vô cùng phí sức! Rất nhiều ma tộc binh v́ chuyện này mà mất thăng bằng ngă ngựa. Càng có nhiều tên v́ động tác có độ khó quá cao này mà trẹo bánh chè, trặt eo ǵ đó. Cuối cùng chúng phát hiện th́ ra ḿnh chỉ chém trúng cái mũ đội lên đầu của ải nhân mà thôi, trong khi đó ải nhân rất dễ dàng vung cái búa trong tay chém vào chân của chiến mă, khiến cho chúng người té ngựa đổ.
C̣n quân đội long nhân th́ là binh chủng mà Tử Xuyên Tú đắc ư nhất. Đây là binh chủng trầm mặc và cường hăn. Bọn họ không cần huấn luyện, là chiến sĩ trời sinh, hơn nữa đoàn kết phi thường, sự phối hợp trong chiến đấu phi thường cao. Thường họ chẳng nói chẳng rằng nhào tới chém giết, trật tự không loạn chút nào, khiến Tử Xuyên Tú hoài nghi bọn họ có công năng cảm ứng tâm linh. Lực lượng của họ cường hăn, là chủng tộc có lực chiến đấu cá nhân vượt hẳn ma tộc binh duy nhất dưới quyền thống soái của Tử Xuyên Tú. Điều đáng tiếc chính là, số lượng của họ không nhiều, tổng cộng chỉ có hai ngh́n. Hơn nữa, bọn họ có ḷng tự tôn rất mạnh, có tác phong ta muốn làm ǵ làm, đối với mệnh lệnh của quan chỉ huy Tử Xuyên Tú ngoại tộc này thường chẳng thèm lư ǵ, khiến cho Tử Xuyên Tú vô cùng đau đầu.
Cùng lúc đó, phía trận địa của ma tộc cũng nổi lên hiệu giác thê lệ. Tiếp đó, trống trận vang lừng, lại từng đoàn đội ma tộc bộ binh và kỵ binh xuất đại doanh, bày trận ở chỗ trống giữa hai bên. Các quân đoàn phụ trợ của ma tộc gồm sáu đoàn đội bán thú nhân và xà tộc án binh bất động. Nhiều ngày nay, ma tộc nhất mực xuất động ma tộc binh thuần chủng, c̣n bố trí quân đội thuộc các chủng tộc Viễn Đông ở hậu phương, chưa hề dùng đến. Tử Xuyên Tú đến giờ c̣n chưa rơ chủ ư của quan chỉ huy đối phương: y muốn lưu lại cánh sinh lực quân này thành đội dự bị quyết định thắng bại, hay là không yên tâm về độ trung thành của binh sĩ bán thú nhân, sợ bọn họ sẽ ở ngày trước trận làm phản?
Ma tộc quân xuất chiến toàn là binh sĩ Tắc Nội Á thuần chủng. Đó là chủng tộc thống trị trong ma tộc vương quốc. Tắc Nội Á binh thường có da xanh, tuy không cao nhưng rất hung dữ, kiên cường, tàn nhẫn, đầy rẫy tính xâm lược. Năm vạn Tắc Nội Á binh triển khai đội h́nh chỉnh tề dưới cây cờ sư tử hoàng kim, rất nhiều cánh quân đồng thời triển khai mà thế trận chẳng hỗn loạn ǵ, mọi thứ đều chỉnh tề. Ma tộc sĩ binh chạy tới chạy lui an tĩnh, nghiêm túc, sự biểu hiện của binh sĩ rất chuẩn xác, có huấn luyện, nhanh gọn lẹ làng, quả là có thể gọi đẹp mắt vừa ḷng vô cùng.
Hội chiến kéo dài 10 ngày rồi, quân đội song phương đều mệt mỏi. Nhân v́ nghĩa quân có nhiều binh mă, nên có thể luân phiên ra trận và hưu chỉnh, trong khi ma tộc quân yếu về mặt binh lực không có phúc phận này, chỉ có thể động dùng toàn quân, tinh lực tiêu hao nghiêm trọng hơn. Kịch chiến kéo dài mười ngày mà c̣n bảo tŕ được quân dung và sĩ khí cực cao như thế này, chẳng hiển lộ chút mệt mỏi nào, ma tộc quân đội đă cho các tướng lĩnh Viễn Đông thấy sự ngoan cường được gọi là ǵ.
Bố Sâm là người dao động trước: "Mong chờ dựa vào trường kỳ chiến đấu tiêu hao thể lực và sĩ khí của ma tộc quân e rằng không thể. Ma tộc quân rất biết cánh đánh kiên cường, e rằng đánh thêm mười ngày nữa chúng vẫn có thể chịu đựng được."
Ánh mắt ưu tư của y hướng về phía Tử Xuyên Tú bị vây giữa các tướng lĩnh. Tử Xuyên Tú hôm nay mặc giáp bạc, eo đeo phối đao gơ đinh đương vào yên ngựa. Gă ngẩng đầu nh́n về hướng tây, đứng lên rồi ngồi xuống, chờ một chút lại đứng lên, lặp đi lặp lại nhiều lần, không trấn tĩnh và b́nh ḥa như ngày thường. Hôm nay Tử Xuyên Tú tỏ lộ vẻ nóng nảy bất an vô cùng!
Bố Sâm thầm cảm thấy bất an: thống soái toàn quân trước khi khai chiến mà chẳng có khí thế ǵ, đây là triệu chứng bất thường.
Một tiếng ḥ hét cực lớn như xé tan đám mây đen trên trời: "Tắc mỗ hắc lâm! (ngô hoàng vạn tuế!". Ma tộc quân bắt đầu tiến công rồi. Theo chiến thuật đột phá trung ương y cũ, sáu đoàn đội bộ binh của chúng bày trận tiến lên ở giữa. Dưới bước chân chỉnh tề của ma tộc binh, đại địa như trầm xuống. Tiếp theo đó, tiếng vó ngựa như tiếng sấm cất lên, ma tộc kỵ binh bố trí ở cánh phải (tức là cánh trái của nghĩa quân) bắt đầu tiến lên. Chúng mới đầu chạy chậm, từ từ gia tốc, cuối cùng biến thành phi nước đại. Ma tộc kỵ binh nhanh chóng vượt qua mặt bộ binh, tiếng vó ngựa đầy trời chấn điếc cả tai. Từng chiếc mă đạo dưới ánh lấp lánh của thái dương xộc thẳng vào cánh trái của nghĩa quân.
Ma tộc bắt đầu tiến công rồi! Nhất thời, ánh mắt của mọi người trên chiến trường đều bị trường diện cực lớn này hấp dẫn. Bố sâm cũng thu hồi ánh mắt chú thị vào Tử Xuyên Tú, tập trung vào chiến trường. Y không chú ư là không biết từ khi nào, Bạch Xuyên nhất mực thất tung từ mấy ngày trước đă từ ngoài tiến vào không biết từ khi nào, bước đến nói nhỏ vài câu với Tử Xuyên Tú. Chớp mắt, thần t́nh do dự của Tử Xuyên Tú sạch trơn. Gă nhẹ giọng chuyện tṛ với Bạch Xuyên một lúc, Bạch Xuyên gật đầu lại đi ra ngoài, biến mất trong rừng bán thú nhân bộ binh đang liệt trận.
Nh́n bóng ảnh của Bạch Xuyên tiêu thất, Tử Xuyên Tú nhẹ nhơm buông nắm đấm ra. Khi ma tộc kỵ binh và bán thú nhân, xà tộc ở phía trước bắt đầu tiếp cận, gạ gọi Bố Lan, Bố Sâm, Tác Tư, Môn La và các quan chỉ huy các lộ lại.
"Toàn quân tổng động viên!" Tử Xuyên Tú tận khả năng b́nh tĩnh nói: "Đây là ngày cuối cùng, chúng ta quyết tử một trận, tuyệt không thối lui!"
Chư vị tướng lĩnh ngẩn người, tiếp theo đó lớn tiếng đáp ứng: "Tuân lệnh!" Bọn họ lập tức trở về bộ đội của ḿnh, hưng phấn đem mệnh lệnh này truyền xuống. Tiếng x́ xào nổi lên khắp nơi, binh sĩ kề miệng rỉ tai nhau, mọi người đều truyền duy nhất một câu: "Quyết tử nhất chiến, tuyệt không lùi lại!"
Ông ai biết v́ sao Quang Minh vương tránh né lâu như vậy rồi mà cuối cùng đă hạ quyết tâm. Nhưng mọi người đều phấn chấn tinh thần. Hội chiến đánh măi đến mười ngày, bên ḿnh tránh tránh né né chịu đánh bấy lâu nay, hôm nay cuối cùng cũng có thể giết cho thống khoái, nhướn mày hà hơi!
Nhưng mệnh lệnh này giao xuống quá chậm, xà tộc đoàn đội bố trí ở cánh trái c̣n chưa tiếp được mệnh lệnh th́ phương trận của họ đă bị ma tộc kỵ binh đập bằng. Binh sĩ xà tộc bị đánh tan hoảng hốt chạy tứ tán. Ma tộc kỵ binh thừa thắng truy kích, lại xung sát với phương trận của bán thú nhân, chiến đấu được tiến hành tương đương kịch liệt. Ma tộc bất ngờ phát hiện địch nhân hôm nay đề kháng khá ngoan cường. Bộ đội của nghĩa quân không ngờ không mau bị đánh tan và chạy nhanh như trước, sau đó dùng chiến thuật người tiến th́ ta thối quấy nhiễu ngươi. Hôm nay nghĩa quân các lộ đều giữ chặt trận địa, bày ra khí khái quyết phân cao thấp với ma tộc quân. Điều này khiến cho ma tộc quân từ trên xuống dưới đều nổi lên sự vui mừng khó tả. Đám thỏ đáng chết này cuối cùng đă chịu đánh rồi! Đă đến lúc kết thúc chiến đấu trở về nhà rồi! Ma tộc quân đoàn cố sức phát ra lực chiến đấu cực mạnh.
"Tắc mỗ hắc lâm!" "Tắc mỗ hắc lâm!" Tiếng hô cuồng rống loạn liên tiếp không ngừng, ma tộc quân đội tả xung hữu đột, như nhập vào chốn không người, tiến lên cực nhanh. Cho dù quân khởi nghĩa Viễn Đông đă tận lực đề kháng, cố thực hiện nỗ lực lớn nhất, chiến đấu dũng cảm phi thường, nhưng dù sao cũng không thể chống. Vũ khí của họ quá thô sơ, lực lượng yếu nhược. Hơn thập vạn bán thú nhân, xà tộc, ải nhân, long nhân liên quân mà ngăn không được ma tộc kỵ binh như đao bén đâm xộc vào. Ma tộc kỵ binh cười nhăn nhở độc ác, múa mă đao trong tay chém loạn giết bừa. Bộ phận xung kích đi đầu của chúng đă thọc sâu vào trung lộ của quân khởi nghĩa, thanh thế giống như đao đốt đỏ cắt vào miếng phó mát vậy. Dưới sự giết chóc của chúng, binh mă của quân khởi nghĩa ngă rạp hết lớn này đến lớp khác, giống như từng đám lúc mạch chờ nông phu đến thu cắt.
"Đại nhân!" Bố Sâm xông tới trước mặt Tử Xuyên Tú: "Bọn quỷ lông xanh quá hung mănh! Mau hạ lệnh rút lui đi!"
Đưa mắt nh́n chiến trường tạp loạn huyên náo, Tử Xuyên Tú lắc đầu.
"Điện hạ, ngài đang tự sát binh mă Viễn Đông chúng tôi!"
"Kiên tŕ, quân tăng viện của chúng ta sắp đến, thắng lợi ở ngay trước mắt rồi."
Các tướng lĩnh nh́n nhau. Toàn bộ lực lượng quân khởi nghĩa ở địa khu Minh Tư Khắc đều ở đây rồi, lấy đâu ra tăng viện nữa? Nếu như kẻ đến là dân quân mới vừa tập hợp, th́ sẽ chẳng chống nổi một cú đánh của ma tộc, có đến cũng vô dụng mà thôi.
Không đợi tới khi họ nói ra lời nghi vấn, hậu phương ở bên cánh mé tây bắc của ma tộc quân đă xuất hiện một hắc ảnh nhợt nhạt trên b́nh tuyến, tiếp theo đó là tiếng động trầm trầm như tiếng sấm rền. Đó là tiếng vó ngựa. Phiến âm ảnh này càng lúc càng rơ, càng lúc càng lớn, cấp tốc khoách đại, và đă rơ ràn rồi. Đó là một lộ quân đội mới đến tham chiến, số mục khoảng mấy ngh́n, và đều là kỵ binh tốc độ cao!
Nhất thời, quân hai bên đều náo động bất an. Đây là quân tăng viện của ai? Lỗ Đế chạy lên g̣ cao, bắt tay nh́n ra xa.
Đây là một lộ đại quân, c̣n cách quá xa nên y nh́n không rơ nhân ảnh của đối phương. Y chỉ nh́n thấy trên không của đội h́nh đối phương có cờ xí màu đen, không có cách ǵ nh́n rơ đồ án trên cờ xí này. Nhưng y dám khẳng định đó là quân của phía ḿnh, lí do rất rơ ràng: đám phản quân nghèo rớt mồng tơi đó làm ǵ có tiền mà tạo ra đội kỵ binh thế này? Y hoan hỉ vô cùng, quân đội của y đă đoạt được thượng phong toàn diện. Bây giờ cộng thêm một chi sinh lực quân này, đánh bại phản quân là dễ như trở bàn tay.
Đột nhiên, một ma tộc binh có thị lực khá tốt hô lên: "Là nhân loại! Bọn họ là nhân loại!"
"Nói bậy nói bạ!" Lỗ Đế trách mắng: "Làm ǵ có đâu ra một chi quân đội nhân loại ở đây chứ?"
Bọn bộ hạ không dám lên tiếng, nh́n lộ quân đó càng lúc càng đến gần. Đại khái một lúc sau, cự li giữa họ đă cách không quá năm trăm mét, các binh sĩ đều kêu rống lên: "Đúng là nhân loại!"
"Dường như là quân đội của Tử Xuyên gia!"
Lỗ Đế phừng giận một cách vô cớ. Y thật muốn kêu mấy tên binh sĩ đó lại chém chết tại chỗ. Nhưng chính bản thân y cũng ngẩn ra: nhân ảnh trên chiến mă nh́n quá rơ ràng, đó là quân đội của nhân loại! Đó là nhân loại với phương thức điều khiển ngựa quen thuộc, đó là đám áo choàng lớn màu đén đón gió bay phần phật như từng đám mây đen, c̣n có loại tư thế giơ ma đao xiên ngang quá vai chuẩn bị chém giết. Xác thật không c̣n nghi ngờ ǵ rồi! Đó chính là đội h́nh xung kích tiểu chuẩn của Viễn đông quân trong Tử Xuyên gia! Dưới ánh mặt trời chiếu sáng, bọn họ có hàng ngh́n hàng vạn hùng dũng tiến tới, lấy đội h́nh dày đặt ùa tới chém giết. Binh mă chạy ào ạt tới, thế như phong bạo.
"Sao có thể thế được chứ!" Lỗ Đế gào thét: "Tử xuyên gia đă chiến bại rồi! Bọn chúng sao lại có thể lẻn qua Tây nam đại doanh này chứ?"
Không ai có thể hồi đáp vấn đề này. Bọn quân quan hoảng thành một đoàn. Mấy tên truyền lệnh binh vội vă lên ngựa chạy tới trước, ngay từ xa đă ngoác mồm gọi hỏi: "Là lộ quân nào? Lỗ Đế tước gia đang thanh tiễu phản quân ở đây, thỉnh quư quân lập tức dừng chừng, báo ra phiên hiệu và mục đích tới!" Bọn họ tổng cộng quát ba lần, tiếng quát hỏi the thé điếc cả tai nghe rơ mồn một giữa muôn vàng tiến vó ngựa, nhưng kỵ binh mới đến dường như không nghe thấy ǵ, cứ phóng về phía trước. Truyền lệnh binh vội vă quay đầu ngựa chạy dài.
Đến lúc này th́ lộ quân đội đó đă biểu lộ địch ư quá rơ ràng. Lỗ Đế hạ lệnh: "Ngăn bọn chúng lại!"
Một đoàn đội ma tộc khinh kỵ binh bị rút ra từ trong trận địa đang tác chiến với phản quân, vội vă quay đầu chuẩn bị nghênh chiến.
Ma tộc kỵ binh ḥ hét tạo thế, múa may vô số đao thương kiếm kích, không ngừng cổ vũ nhau cố lên, bắt đầu có mấy phần khí thế.
Tuy nhiên, chúng trong mắt mọi người bây giờ chỉ có vài điểm hư trương thanh thế, chứ c̣n so với đám địch quân chẳng nói chẳng rằng ùa tới trước như hổ về mồi thế kia c̣n kém quá xa, chẳng khác nào con chó nhỏ đang ngoác mồm sủa con cọp dữ đang trầm mặc đứng nh́n.
Nhân mă hai quân lao vụt vào nhau, hỗ tương chém giết, tiến nhập cận chiến. Hai lộ kỵ binh áp sát giết chóc, nhanh như điện xẹt, đao quang quay ṿng lánh lánh giống như thiểm điện từ trên trời bay xuống, hung ngoang chém vớt, cắt ngọt qua ngực, qua đầu khơi, va chạm nhau đinh đang vang dội cả chiến trường.
Ma tộc binh chấn hám phát hiện, đám nhân loại kỵ binh này có năng lực tác chiến đơn binh vô cùng kinh người. Họ thân khoác áo choàng màu đen, dưỡng tinh súc nhuệ, dùng sự mẫn tiệp cực kỳ bất ngờ đánh mạnh giết mạnh. Binh sĩ của đối phương rành rẽ về đao thuật, trang bị tinh lương, dùng mă đao được chế tạo rèn đúc cẩn thận.
Đao pháp của họ nhanh không thể ngờ, chỉ mới thấy đao quang xẹt qua, tiếp đó là hoa máu và tiếng rên, rồi một ma tộc kỵ binh gục người ngă xuống. Ma tộc binh ở bên cạnh kinh hăi và quái dị. Hắn ngay cả đối phương xuất đao và thu chiêu thế nào cũng nh́n không rơ! Không chờ hắn lấy lại thần, th́ trước mắt đă lấp lánh bạch quang. Hắn chịu kịp kêu "Ai nha!" một tiếng rồi hoa máu lại phún có ṿi, đầu lâu đă bay lên trên trời rồi.
Trong cơn đối sát hung ngoan, thế xung kích của ma tộc binh hoàn toàn bị át chế. Dưới một trận mă đao vớt chém đáng sợ của nhân loại, ma tộc binh phía trước hoàn toàn không c̣n lực hoàn thủ. Hết tên này đến tến khác ngă ngựa. Tiếp đó, hàng vạn vó ngựa liên tiếp dày xéo, tiếng kêu thảm hoàn toàn bị chôn vùi dưới tiếng ầm ào. Về phía nhân loại, không ngờ là không có kẻ nào rơi xuống ngựa.
Bị nhân loại kỵ binh xung kích, chiến tuyến bắt đầu méo mó, biến thành h́nh bán nguyệt. Ma tộc bị đánh lùi dần, không giữ vững trận địa. Địch nhân tuy là khinh kỵ binh, nhưng bọn họ đánh với khí thế c̣n lăng lệ hơn trọng giáp kỵ binh. Cho dù ma tộc binh có hộ thân giáp kiên cố, nhưng tỏa tử giáp (giáp lưới sắt) cũng không ngăn được từng vệt chém của đối phương, cả người và giáp đứt gọn làm hai.
Ma tộc binh bị kích thích hung tính đă liều mạng phản kháng. Chúng giơ cao trọng mâu, mă đao, xông về phía trước, nhưng tất cả đều vô dụng, v́ nhân loại kỵ binh ngay cả nh́n cũng không, tiện tay vớt một đao mà phát ra sau lại tới trước, lấy luôn cánh tay cầm đao của đối phương. Ma tộc kỵ binh bị chém đứt cánh tay đó ngồi ngẩn trên ngựa, mắt trợn trừng nh́n kỵ binh nhân loại như thủy triều vọt qua bên người, không ai có hứng thú bổ thêm cho hắn một đao. Phải một lúc lâu sau hắn mới hiểu đă phát sinh chuyện ǵ, để rồi phát ra tiếng gào đau ḷng xé ruột, lăn xuống bụng ngựa.
Binh sĩ nhân loại chẳng nói chẳng rằng, chỉ lo chém giết, thu thập mạng của ma tộc binh giống như một tráng hán thu nhặt cỏ trong ruộng, không hề tỏ vẻ khó nhọc vội vă ǵ. Chiến tuyến đến chỗ nào cũng thấy đao sáng như tuyết. Ma tộc tiền quân bị chém bốc bụi mù. Dưới sự công kích có vẻ vô cùng chậm răi của địch nhân, bọn chúng căn bản phát huy không được lực chiến đấu cường hăn, xem ra như chiếc lá khô vàng úa có thể bị cơn cuồng phong càn quét không biết lúc nào, và thân đă bất do kỹ rồi.
Ma tộc binh mâu găy đao đứt, tiếng kim loại gắt khít chạm nhau chói tai vô cùng. Bọn chúng ngăn không được sự công kích của nhân loại, đội h́nh ̣a một cái bị vỡ, rồi quân đoại nhân loại từ trung lộ xông qua. Kỵ binh hai cánh hoảng hốt quay đầu, hướng về hội hợp với bộ binh. Nhân loại kỵ binh lập tức truy sát, nhân mă truy kích không ngờ có tŕnh độ đạt đến như vậy. Trong sự chứng kiến của ma tộc bộ binh, nhân loại kỵ binh gần như áp sát sau lưng kỵ binh của chúng mà chém mà giết vậy. Không chờ ma tộc kỵ binh chạy được về chỗ yểm hộ của bộ binh, th́ đă bị đánh ra bốn năm phần, không c̣n hàng ngũ ǵ nữa.
Người ngựa hai quân nh́n đến thần khí mê mang, binh sĩ thậm chí dừng giao thủ, Viễn Đông quân đoàn trợn mắt líu lưỡi: đây là lực chiến đấu đáng sợ như thế nào? Trước đám nhân loại này, ma tộc binh cường hăn không ngờ yếu nhược như đúa bé vậy.. Ở đâu ra quân đội đáng sợ thế này?
Lúc này, cục thế trên chiến trường vô cùng phức tạp. Tiền phong của ma tộc quân đội đă xông vào trận địa của bán thú nhân, đang đối mặt với sự đề kháng ngoan cường của bán thú nhân. Trong khi đó, hậu lộ của chúng đột nhiên bị một chi quân đội nhân loại cắt đứt. Nhất thời, ma tộc rơi vào hoàn cảnh vô cùng bất diệu, đối mặt với thế tiền hậu giáp kích, có khả năng rơi vào thế bị bao vây toàn bộ. Chúng hoảng hốt quay đầu chạy về.
Trong nhất thời, mọi ánh mắt đều chú ư đến tổng chỉ huy trên chiến trường: Tử Xuyên Tú. Gă mỉm cười, bước đến ghờ cao mà toàn quân đều biết, tư thế ưu nhă làm động tác nghiên người quật tay vào quân đội ma tộc đang rút lui như nước thủy triều.
Trong chớp mắt, mọi người đều lư giải động tác đó của Tử Xuyên Tú: tiến lên, ma tộc quân bại vong ngay trước mắt! Viễn Đông quân đoàn sục sôi hẳn. Một hào lệnh cất lên, quân khởi nghĩa phản công toàn tuyến, các lộ dân quân chiến đoàn như nước sông tràn bờ hùng dũng lao vào trận địa của ma tộc, tiếng la giết kinh thiên động địa, ngay cả mặt đất cũng hoảng hốt rung rinh. Quân khởi nghĩa đột tiến trước nhất vào cánh trái của ma tộc quân, bao vây hai cánh, h́nh thành thế hợp vây.
Ma tộc binh chiến đấu thập phần anh dũng. Thấy h́nh thế đột nhiên nghịch chuyển như vậy, chúng lập tức chuyển công thành thủ, bài thành phương trận pḥng thủ dày đặc đối phó với kỵ binh, thuẫn bài binh và trường mâu thủ ở phía trước, cung tiễn thủ ở phía sau, kiên quyết ngăn chặn. Thuẫn bài trận kiên cường như tường đồng vách sắt này từ không gian trống của thế trận tḥ ra vô số trường mâu trắng lóa, dày đặc như rừng. Cung tiễn thủ được thuẫn bài che chắn phía trước điên cuồng phát xạ, mưa tên rơi xuống như sao băng.
Ai cũng chưa từng chứng kiến thế gian lại có lực công kích đáng sợ như nhân loại thế kia! Và được sự thắng lợi của nhân loại quân đội khích lệ, liên tục cả 12 ngày nhẫn nại cuối cùng đă bạo phát, bán thú nhân chiến sĩ quyết tử chém giết. Có câu sử vô tiền lệ, bọn họ hầu như không sợ mưa tên, không sợ trường mâu bén ngót trước mặt, hàng vạn chiếc lang nha bổng, chiến phủ, thứ thương, liêm đao hè nhau đẩy tới, áp tới, cùng ùa về địch trận.
Vô số chiến sĩ trần trụi nộ rống, cố sức xông lên, người đạp người, kẻ này đẩy kẻ khác, liều mạng mà đẩy, liều mạng mà xông lên, phảng phất như bọn họ đều cố ư t́m cái chết.
Chiến sĩ người cắm đầy tên đă rống cuồng dùng ngực sống vào trướng mâu bén ngót, dùng thân thể làm thuẫn bài, bám chắc gh́m cứng trường mâu của ma tộc binh.
Binh mă phía sau lập tức điền bổ vào chỗ trống mà hắn để lại, nhào tới trước, dùng thứ thương từ chỗ trống mới tạo ra đâm ném vào ma tộc cung tiễn thủ.
Bọn họ giết đỏ cả mắt, vung lang nha bổng, chiến phủ đập chém thuẫn bài ngăn trở sự tiền tiến của họ. Họ thậm chí cuồng bạo đến nổi dùng chân đá, dùng vui húc, dùng đầu đập vào trận thế thuẫn bài của ma tộc. Dưới áp lực cực lớn này, mấy cái mộc bài lớn bị ***ng đẩy ngă rạp đánh ầm, để rồi đè ép luôn đám ma tộc binh chống giữ phía sau. Phương trận của ma tộc xuất hiện khuyết khẩu rồi!
Tiếng ḥ hét cực lớn lập tức vang lừng trên không trung chiến trường. Bán thú nhân cuồng nhiệt hoan hồ: "Hô trác lạp!"
Ma tộc kinh hoàng rống thét: "Bịt chỗ trống lại!" Lâtp tức vô số mũi mâu bén ngót đưa ngạy vào chỗ trống mới tạo ra.
Nhưng bán thú nhân dường như lấy cái chết làm vinh, và được lời chúc phúc cho sự bất tử vậy, điên cuồng xông lên, biển người hùng hục giống như con sóng đỏ ngầu càn phá hết mọi thứ.
Bọn họ hét lên khẩu hiệu: "Tá y tộc tất thắng!" giơ cao chiến phủ, thoắt cái đă đánh giết vào trong phương trận của ma tộc. Ma tộc từ bốn phương tám hướng mănh liệt công kích, thứ thương, mă đao, phi tiễn đều ào ạt bắn tới, thế như mưa rào. Trong chớp mắt, hơn trăm bán thú nhân dũng sĩ xông trước nhất ngă lăn quay ra đất táng mạng, nhưng bộ đội phía sau đă kịp thời ùa lên.
Cùng lúc này, nhân loại kỵ binh đă xuyên thấu vào hậu vệ đội của ma tộc quân, đánh nhập vào trong trận địa chủ lực của ma tộc.
Trong mấy chục dặm vuông trên b́nh nguyên Khoa Nhĩ Ni, bán thú nhân, nhân loại, ma tộc giết thành một đoàn. Cự li của hai bên gần nhau như thế, đă hỗn thành một quần thể dày đặc. Quần thể này nhoi nhúc, không ngừng co lại, đổ máu. Ma tộc binh với khôi giáp màu đen. Bán thú nhân với da thú màu vàng. Xà tộc với quân phục màu xám tro, nhân loại kỵ binh với áo choàng đen. Tất cả hiện giờ đă trộn lẫn vào nhau, khó phân rơ ai là ai.
Trường diện quả thật giống như địa ngục, chỗ nào cũng có chém giết hung ngoan, trên đầu mưa tên dày đặt, trước mắt kim loại phản quang lấp lánh. Vô số đao kiếm chém đâm, trường mâu xỉa xóc, dưới chân máu tươi đầy đất, thấm sâu vào trong đất bùn, mùi máu sực nức.
Tiếng binh sĩ hô giết, tiếng kêu thảm của người chết, tiếng rên rĩ của kẻ bị thương, ma tộc binh thô lỗ mắng chởi, bán thú nhân phẫn nộ gào rống, cương đao chém vào xương vang lên tiếng "xúp xúp" ngọt lịm, binh khí va vào nhau loảng xoảng, các cao thủ đấu vơ đấu lực hơi thở kh́ kh́, chiến mă hí vang... tất cả âm thanh hỗn hợp lại tạo thành tiếng động vang vọng cả mấy chục dặm cách đó cũng nghe rơ.
H́nh thế vô cùng nguy cấp. Do nhân loại quân đội đột nhiên tham chiến, ma tộc quân loại đă mất hết ưu thế vốn có, rơi vào hỗn chiến không thể thoát thân.
"U u u!" Tiếng chiến hiệu thê lệ vang vọng trên bầu trời trận địa ma tộc. Lỗ Đế khẩn cấp hạ lệnh cho sáu đoàn đội phụ trợ bán thú nhân bố trí ở cánh trái xuất kích, từ bên hông đột kích vào trận địa bán thú nhân, yểm hộ quân đoàn chủ lực triệt thối. Cho dù Lỗ Đế tự biết bán thú nhân quân đội có đáng tin cậy hay không, nhưng hiện giờ đă đến thời khắc tối nguy cấp rồi, y đă không c̣n đường nào xoay sở nữa.
Mười mấy phút sau, trận h́nh của bán thú nhân chẳng nhúc nhích ǵ.
Lỗ Đế hạ lệnh lần thứ hai, thậm chí phái truyền lệnh binh đến thúc giục họ xuất động. Nhưng chẳng mấy chốc, truyền lệnh binh hoảng hốt chạy về báo cáo, nói bán thú nhân đoàn đội cự tuyệt chiến đấu với huynh đệ đồng bào của ḿnh.
Lỗ Đế đột nhiên phừng giận, uốn éo thân h́nh ít khi vận động đă mập ph́ uể oải, tự thân đến quân doanh của bán thú nhân, triệu tập quân quan của bán thú nhân đến đàm thoại.
Đối diện với đám bán thú nhân quân quan c̣n được xem là cung kính đó, y cao đàm khoát luận, nói rằng ma thần hoàng bệ hạ có ân sủng và tín nhiệm đối với tá y tộc chiến sĩ như thế nào. Ma thần vương quốc và tá y tộc chiến sĩ đă từng sánh vai phấn chiến, đổ máu bên nhau. Tá y tộc và ma thần vương quốc có lịch sử lâu dài, có truyền thống hữu nghị vâng vâng và vâng vâng. Y thở ph́ pḥ mà giảng, nước bọt văng đầy.
Bán thú nhân quân quan chỉ mỉm cười, không ai bước ra ngắt lời hay phản bác lời của y. Nhưng hễ khi đề cập đến tiến công, biểu t́nh trên mặt của các quân quan này lập tức biến hẳn, ánh mắt cúp rụp xuống lộ ra sự bất an và địch ư âm sầm. Cuối cùng cho đến khi Lỗ Đế hứa sẽ trọng thưởng, và xuất động đội chấp pháp đến uy hϊế͙p͙, cánh quân bán thú nhân này mới miễn cưỡng xuất quân.
Tán binh bán thú nhân từ từ di động về phía trước. Binh sĩ dè dặt từng bước chân, trường mâu lười biếng vác trên vai, đao căn bản không hề rút ra, đi một bước nh́n một bước, đi ba bước quay đầu lại xem, lắc lư thủng thỉnh, chẳng hào hứng ǵ chuyện đi về phía trước. Nếu như không có đội chấp pháp như hung thần ác sát ở phía sau cầm roi đánh loạn thúc giục, e rằng cự li ngắn ngủi giữa hai quân này phải đi mất một năm mới tới nơi.
Tử Xuyên Tú hạ lệnh cho Đức Lưng soái lĩnh một chi bán thú nhân dân quân ra ngăn họ, lại c̣n dặn ḍ: "Không được đánh trước."
Tuân chiếu vào mệnh lệnh này, Đức Luân dẫn đầu chi bán thú nhân quân đội đó không hề phóng tên. Bọn họ bố trí ba lộ tán binh làm pḥng tuyến đối với hướng tiến công của quân phụ trợ này. Phía sau pḥng tuyến, ma tộc quân và Viễn Đông quân đoàn đang chém giết như dầu sôi lửa nóng, âm thanh chấn động điếc cả tai. C̣n ở đây, trận địa của hai bên vô cùng yên tỉnh, kẻ tiến công th́ từng bước thong dong tiếp cận với kẻ pḥng ngự cũng uể oai không có chiến ư ǵ.
Một binh sĩ bán thú nhân tiến công từ từ đến trước quân khởi nghĩa. Y nhướn nhướn mắt, nh́n bán thú nhân của quân khởi nghĩa với biểu t́nh nghiêm túc, mặt hiện lên sự bi ai.
Mọi người không ai dùng vũ khí chỉ vào đối phương.
Cuối cùng, y phảng phất như hạ quyết tâm, từ từ rút bọc thuốc rê cũ mèm tự chế, vấn một điều đặt lên môi, chồm người ra trước: "Huynh đệ, có hộp quẹt hong vậy, cho xin tí lửa?"
Binh sĩ thuộc quân khởi nghĩa trước mặt y mỉm cười đáp trả, móc từ lưng quần ra cục đá lửa, quẹt cháy rồi mồi thuốc giúp y. Hai người đồng thời giang tay, ôm chạt lấy nhau, xung quanh chợt vang lên tiếng hoan hô, tiếng vỗ tay, tiếng ḥ hét như vỗ trống chầu vậy, vọng tới cả trời cao.
Hàng vạn tá y tộc sĩ binh cùng hô to: "Chúng ta là đồng bào huynh đệ! Chúng ta không đánh người của ḿnh! Tá y tộc tuyệt không hỗ tương tàn sát!"
Rụp một cái, bán thú nhân tiến công thoáng chốc ḥa nhập vào hàng ngũ quân khởi nghĩa, ôm chầm thân mật với đồng bào huynh đệ của ḿnh.
Vô số người đang hoang hô, đang vỗ tay, "Vạn tuế! Vạn tuế!"
Vô số cái mũ được tung lên trời. Mọi người giương cao vũ khí, lớn tiếng hoan hô. Cánh tay giơ cao giống như rừng như biển vậy, giương mắt nh́n không thấy tận đầu.
Nh́n thấy t́nh h́nh này, ḷng ma tộc đều lạnh toát hết. Đội kỵ binh chấp pháp giơ đao thật cao, bắt đầu chém giết binh sĩ bán thú nhân c̣n ở phía sau. Trong chớp mắt, mấy chục thi thể đă nằm lăn lóc dưới đất. Các đoàn đội bán thú nhân bị kích nộ chợt "A" lên quay đầu thương lại, giơ cao chọc vũ khí vào đội chấp pháp. Có người lớn tiếng hô vang: "Đả đảo ma tộc!" Bộ đội binh biến lập tức hưởng ứng, hàng vạn người rống lên từng trận lôi đ́nh: "Đả đảo ma tộc!"
Bán thú nhân quân đội làm binh biến có khí thế hoàn toàn khác lúc năy. Họ tấn công đội chấp pháp của ma tộc một cách điên cuồng. Đối với đám ma tộc nhất mực ở phía sau áp bức họ khiến họ phải chết, chỉ bắn lén để đốc chiến này nọ... bán thú nhân đă sớm oán hận ngút trời. Hiện giờ bọn họ đem oán khí tích lũy đă lâu đó bạo phát ra hết một lượt, đánh đặc biệt hung, giết đặc biệt ngoan, kiêu dũng dị thường.
Đội chấp pháp của ma tộc bị đánh không thành quân, hoảng loạn chạy về trận địa trung ương. Bán thú nhân quân đội làm binh biến đó đuổi sát không buông, lại bắt đầu phát sinh kịch chiến với các đoàn đội ngăn trở của ma tộc. Nhất thời, chiến tuyến của ma tộc loạn thành một đoàn.
Nhân v́ bán thú nhân binh biến ngay trước trận, trên chiến tuyến của ma tộc xuất hiện một cửa khuyết rất lớn. Quân xà tộc phụ trợ của ma tộc đang như làn sóng triều tiến tới, vừa thấy khi thế hung hung của bán thú nhân đại quân, xà tộc quân đội liền lần nữa phát huy truyền thống uu tú đầu môi chót lưỡi của họ, hô to: "Người Viễn đông không được tàn sát nhau! Chúng ta là quân khởi nghĩa luôn rồi!" Xong lấy cờ xí của ma tộc xé hết, quay chuyển đầu thường, dẫn đầu đánh về phía quân đội ma tộc.
Bốn sư đoàn của nhân loại ngay từ sớm đă triệt hạ từ cánh phải, tránh xa chiến trường, không hề tham chiến. Bọn họ đối với sự áp bức nghiêm lệ lúc thường của ma tộc đă sớm tâm đầy bất măn. Ḷng trung thành đối với quân đội ma tộc - nếu như có - cộng lại cả thảy chẳng tới một muỗng ăn canh. Không ai hứng thú cùng ma tộc "chiến đấu đến giọt máu cuối cùng" nưa, c̣n xà tộc và bán thú nhân th́ nói "giải pḥng Viễn đông" cũng không được họ quan tâm: liên quan *** ǵ đến ta! Dù sao đi nữa, đây là một trường chiến tranh không liên quan đến họ, không đáng để họ lưu huyết. Bọn họ t́m một sườn núi thoải mái, đứng cao cao xem hai quân giết chóc bên dưới, vừa xem vừa hút thuốc lào.
Thái dương đă hạ xuống sườn núi, chiến đấu đă vào giai đoạn vĩ thanh. Kỳ thật, ngay từ trước khi các đoàn đội bán thú nhân binh biến, sự bại vong của ma tộc bị vây đă được xác định rồi. Chỉ là ma tộc sĩ binh kiêu dũng và kiên cường nên mới để chiến tuyến kiên tŕ lâu đến như vậy.
Nhưng hiện giờ bọn chúng đă không c̣n lực xoay chuyển nữa. Phía sau, kỵ binh nhân loại như một liêm đao đâm vào chỗ pḥng ngự bạc nhược nhất của ma tộc. Liêm đao này bén không thể ngăn. Phía trước, bán thú nhân quân đoàn ùn ùn như sóng dữ, hùng dũng tiến tới, từng đoàn đội bộ binh của ma tộc ở tiền tuyến bị chém nát từng mảnh. Ma tộc trung quân đă bị xuyên qua, trận địa chủ lực của chúng đă bị xẻ thành hai mảnh.
Chức kiến sự t́nh đă không thể dùng nhân lực văn hồi, ma tộc quân thống soái Lỗ Đế mang theo nửa đoàn đội kỵ binh bố trí ở phía sau quẳng lại quân đội đang rơi vào hỗn chiến, cố sức giết mở ra một đường máu nhục nhă chạy về hướng đông. Bán thú nhân kỵ binh lập tức đuổi theo, dọc đường truy kích chém giết cho chúng thất linh bát lạc.
T́nh h́nh tháo lui của quân đội ma tộc thập phần thê thảm. Kịch chiến đến một giờ khuya, những đoàn đội khổ chiến liên tục năm giờ không biết nhận tin từ đâu, dùng ma tộc ngữ cũng hô cao: "Phản bội!" Tiếp đó, mọi binh sĩ đều mắng to: "Đồ phản bội! Phản bội!" Có người c̣n hô ta: "Mau mau chạy trốn a!" Và thế là, quân đội lại bại, giống như con hà sông được giải đông, mọi thứ đều bị hủy hoại, tan vỡ, băng hội, sụp đổ. Các binh sĩ đua nhau ***ng chạm, chèn ép, chen lấn nhau, hoảng loạn vô cùng.
Lỗ Đế thất tung chính là nguyên nhân trực tiếp khiến quân đội ma tộc mất hết đấu chí. Chiến kỳ hoàng kim sư tử sau lưng chúng đă mất rồi, trưởng quan của chúng đă chạy rồi! Phát giác sự thật này, ma tộc binh phát xuất tiếng kêu lạt giọng đầy phẫn nộ và tuyệt vọng: "Không! Đồ phản bội!"
Nguyên nhân duy nhất để chi tŕ cho chúng trong t́nh trạng bị bao vây mà kiên tŕ khổ chiến, tuyệt không thối lui đó chính là sự vinh diệu và trung thành của chiến sĩ trong ma tộc vương quốc, c̣n bỏ chạy và phản bội thường bị cho là vô sỉ và tiết độc nhất. Khi phát hiện ra điều này, chúng không c̣n đấu chí nữa. Nh́n đám bán thú nhân chiến sĩ đang vậy đến, một ma tộc binh ném vũ khí xuống đất, cúi gập người khốc rống, chẳng lư ǵ đến cái búa đầy máu sắp chặt xuống đầu ḿnh. Phảng phất như truyền nhiễm vậy, thanh âm "đương đương", "đương đương" liên tục vang lên. Vũ khí của ma tộc sĩ binh liên tiếp bị buông bỏ xuống đất. Bọn chúng buông bỏ đề kháng, giương mắt nh́n những kẻ thắng lợi hoan hô ngút tận mây xanh, những vết thương lớn nhỏ trên người th́ không ngừng ứa máu.
Một bộ phận quân đội bị làm chiến phu, bộ phận khác th́ đang cố sức chạy trốn. Bại binh hô hào buông bỏ vũ khí và trang giáp, hỗ tương giày xéo nhau, chén ép nhau, đạp lên thân thể đồng bạn mà lui ra sau. Ma tộc binh đă mất đi lư tính, lộ lớn, lợ nhỏ, dốc núi, vùng hoang dă, cốc địa, rừng cây đều bị hơn vạn ma tộc bại binh điền đầy. Đội hậu cần của ma tộc bị quẳng lại bên đường, binh sĩ tháo xe ra, l