Mấy ngày cuối cùng của năm bảy trăm tám mươi lăm trôi qua trong yên bình, việc Hồng y kỳ bản Lâm Địch được Tổng trưởng Điện hạ triệu hồi về Đế Đô cũng không thu hút được sự chú ý của người khác. Trong mắt các quan lại ở Đế Đô, việc một vị Hồng y kỳ bản trẻ tuổi được thăng chức Phó thống lĩnh là một người may mắn, đáng ngưỡng mộ nhưng cũng chỉ đáng cho người ta hâm mộ một chút mà thôi. Đế Đô nhiều quan lớn, một Phó thống lĩnh cùng lắm chỉ như một ngôi sao lóe sáng một lát rồi lại trở nên ảm đạm.
Ngay sau khi vào thành, trong đêm đó Hồng y kỳ bản đi tới phủ Tổng trưởng ở số hai mươi mốt phố Trung Tâm bái kiến Tử Xuyên Tham Tinh, ngay sau khi báo tên của mình, Lâm Địch được triệu kiến. Trong hầm ngầm của phủ Tổng trưởng, Tổng trưởng Điện hạ và tân Phó thống lĩnh nói chuyện trong hơn một tiếng đồng hồ, cảnh vệ bảo vệ tầng tầng lớp lớp hầm ngầm, không cho bất kỳ ai tiến tới gần.
Khi Hồng y kỳ bản Lâm Địch đi ra khỏi cánh cổng phủ Tổng trưởng, đêm đã khuya, trời đầy sao, đi trên đường phố dày đặc tuyết, viên tướng anh tuấn bất ngờ phá lên cười như điên khiến những cảnh vệ ở cổng phủ T ồng trưởng rất ngạc nhiên.
Tối ngày hôm sau Tổng thống lĩnh La Minh Hải mới về tới nhà thì thị vệ báo cáo: “Hồng y kỳ bản Lâm Địch cầu kiến”.
“Không gặp”, Tổng thống lĩnh lạnh lùng nói.
“Hắn nói có sự vụ quan trọng về sự việc báo xuân hoa cần báo cáo”.
“Báo xuân hoa màu đỏ”. Đây chính là biệt hiệu của phi vụ tiễu trừ Đế Lâm mà người biết chỉ giới hạn trong hai người của gia tộc là Tổng thống lĩnh và Tổng trưởng Điện hạ.
La Minh Hải chấn động khi nghe tới câu đó, ông ta quay người nói: “Cho vào”.
Khi nhìn thấy Tổng thống lĩnh La Minh Hải, Lâm Địch đi thẳng vào vấn đề: “Đại nhân, hành động báo xuân hoa, Tổng trưởng Điện hạ đã đồng ý cho hạ quan tới đây đặc biệt trợ giúp ngài”.
Tổng thống lĩnh chỉ hờ hững gật đầu khi nhìn viên Phó thống lĩnh mới tấn phong, theo suy nghĩ của La Minh Hải, lần hành động lần này càng bí mật càng tốt, không cần để Lâm Địch tham gia hành động.
“Hạ quan lỗ mãng xin hỏi đại nhân ngài đã có kế hoạch chưa?”.
“Có”.
Lâm Địch cười gượng nói: “Xin mời ngài hãy thông báo”.
La Minh Hải miễn cưỡng nói lại chi tiết kế hoạch hành động lần này cho Lâm Địch nghe, kế hoạch lần này giống như một chính biến quân sự nhỏ, ba ngày sau vào ngày cuối cùng trong năm, ngày ba mươi tháng mười hai năm bảy trăm tám mươi lăm, hai sư đoàn quân trung ương đóng trong thành sẽ nhận được lệnh xuất quân bao vây phòng giám sát.
La Minh Hải sẽ tự mình tới hiện trường bao vây, chỉ huy dẹp tan mọi sự chống cự, tiếp theo sẽ bắt Đế Lâm chém một đao, đầu kẻ gian tà rơi xuống, thiên hạ thái bình.
Khi nghe được một nửa Lâm Địch đã cau mày lại, nhưng vì người trước mặt gã chính là Tống thống lĩnh gia tộc nên gã mới kiên nhẫn ngồi nghe, còn thể hiện dáng vẻ rất bội phục: “Đại nhân, ngài bố trí rất sâu sắc, chu đáo, hành động lần này Đế Lâm rất khó thoát khỏi tai kiếp”.
“Ừ!”.
“Nhưng hạ quan chỉ sợ Tổng trưởng Điện hạ không thông qua”.
“Hả?”.
“Đại nhân, ngài hãy suy nghĩ cho Điện hạ, mặc dù Điện hạ đồng ý cho ngài ra tay, nhưng hội nguyên lão sắp triệu tập hợp. Vì để vây bắt một phản tặc, huy động đại quân, phá hỏng tường thành Đế Đô cũng như hòa khí thì chính là điều Tổng trưởng Điện hạ không mong muốn”.
La Minh Hải nheo mắt, ông ta cũng không phải là người ngu ngốc, trên thực tế Tổng trưởng Điện hạ đã có ý tứ ám chỉ cho ông ta hành động: ‘Đế Lâm hoành hành ngang ngược, sự nhẫn nại của gia tộc đã tới cực hạn, nếu như một ngày nào đó vị Tổng giám sát kiêu ngạo kia đột nhiên chết, như vậy sẽ không có người truy cứu nguyên nhân và hung thủ’. Ý tứ rất rõ ràng: ‘Gia tộc vui mừng nhìn thấy La Minh Hải giết chết Đế Lâm nhưng sẽ không nhúng tay vào chuyện này’.
Lần hành động này, ít nhất cũng coi như là hành động trả thù, ân oán cá nhân, không liên quan tới gia tộc, không liên quan tới Tổng trưởng Điện hạ anh minh vĩ đại, nhưng nhớ tới mối thù của vợ con, lửa giận đã thiêu đốt khiến La Minh Hải hồ đồ, chỉ cần có thể giết được Đế Lâm, ông ta không quan tâm tới hậu quả.
La Minh Hải lạnh lùng nói: “Bản quan tự có chừng mực, ta sẽ gánh chịu tất cả hậu quả”.
Lâm Địch đứng thẳng người, cũng nói với một giọng nói cao ngạo: “Đại nhân, chỉ sợ vấn đề này ngài không thể gánh được, không có mệnh lệnh của Tổng trưởng Điện hạ hay Trữ Điện hạ, ngài không thể điều động được quân trung ương, hơn nữa Tổng trưởng Điện hạ tuyệt đối sẽ không ban lệnh đó cho ngài”.
Hai người mặt đối mặt, La Minh Hải tức giận chuyển ánh mắt đi chỗ khác, ông ta bực tức nói: “Vậy ngươi nói cần phải làm gì bây giờ?”.
“Đế Lâm là kẻ thù của rất nhiều người, hắn cũng cực kỳ cẩn thận, khi ra ngoài có hàng trăm hộ vệ bảo vệ rất nghiêm ngặt, khi đi lại hắn không tuân theo một quy luật nhất định, mỗi ngày đều di chuyển theo những tuyến đường khác nhau, hơn nữa không ăn uống bên ngoài, tất cả đều mang theo thức ăn, nếu như đại nhân muốn sử dụng biện pháp tập kích bất ngờ hay phục kích đều không thể được”.
“Điều này không cần ngươi nói”. La Minh Hải lạnh lùng nói, ông ta bắt tay hành động sớm hơn Lâm Địch nên đương nhiên cũng biết những chuyện này, cũng chính vì vậy La Minh Hải mới lựa chọn phương pháp điều động đại quân trực tiếp phá hủy hang ổ của Đế Lâm.
“Những chuyện bình thường không có khả năng không phải là không có khả năng làm được” Lâm Địch nói: “Đế Lâm đề phòng rất nghiêm ngặt nhưng Tổng trưởng Điện hạ ủng hộ chúng ta, đây chính là điều khiến hắn nhất định sẽ thất bại”.
“Nhưng Tổng trưởng Điện hạ nói sẽ không nhúng tay vào...”.
“Tổng trưởng không nhúng tay vào nhưng sẽ âm thầm hỗ trợ cho chúng ta, Đế Lâm có hành tung bất định, quỷ dị nhưng Tổng trưởng Điện hạ gọi, hắn không thể không tới, nói ví dụ...”. Lâm Địch cười nói: “Hạ quan có thể khẳng định, ba ngày sau chính là tối ngày ba mươi tháng mười hai Điện hạ nhất định sẽ gọi Đế Lâm tới báo cáo hàng năm công tác của phòng giám sát, buổi báo cáo bắt đầu từ chín giờ tối, kết thúc lúc mười hai giờ. Đại nhân, ngài nghĩ xem sau khi Đế Lâm báo cáo xong, kết thúc năm cũ, sang năm mới, hắn muốn đi đâu?”.
“Về nhà”.
Hai người đồng thời hô to, La Minh Hải hưng phấn tới mức đứng bật dậy, đi lại trong phòng, tất cả mọi người đều là người thông minh nên những gì Lâm Địch nói khiến La Minh Hải hiểu cần phải làm gì, vấn đề khó giải quyết nhất của Đế Lâm là hành tung của hắn quỷ dị, nhưng bây giờ một khi đã biết con đường đi của hắn thì chỉ cần đùng một toán quân mai phục trên đường, việc tiêu diệt Đế Lâm sẽ vô cùng dễ dàng.
Lâm Địch trầm giọng nói: “Đại nhân, cho dù đã biết rõ hành tung của Đế Lâm thì chúng ta cũng không được coi thường, nghe nói hộ vệ của Đế Lâm phần lớn là cao thủ, bản thân hắn cũng là một cao thủ nhất đẳng, chiến lực hoàn toàn không thấp, hơn nữa Tổng trưởng Điện hạ cũng không muốn chuyện này gây chấn động lớn, tốt nhất địa điểm ra tay của chúng ta hãy tránh đường phố trung tâm”.
La Minh Hải đang đắm chìm trong cơn hưng phấn nên không nghe rõ tiếng nói của Lâm Địch, La Minh Hải nôn nóng tới mức không chịu nổi khi ngồi cùng thương lượng với Lâm Địch chi tiết cuộc mai phục: địa điểm mai phục, sắp xếp người làm kẹt xe thế nào? Bố trí binh mai phục, tấn công bất ngờ mới đạt hiệu quả tốt nhất.
Trong quá trình thương lượng, Lâm Địch cho rằng đích thân La Minh Hải nên tự mình tới hiện trưởng quan sát, dù sao đi nữa Đế Lâm cũng là Tổng trưởng giám sát gia tộc, một khi Đế Lâm cầm kiếm kiên cường chống cự, lớn tiếng quát mắng có thể khiến binh lính mai phục dao động, nhưng khi La Minh Hải đích thân tới mới có thể trấn áp được binh lính, hơn nữa cũng có thể tránh được chuyện binh mã khác bất ngờ đi ngang qua đường xen vào cuộc mai phục. Đương nhiên Lâm Địch còn lý do khác không nói, La Minh Hải tự mình, tới chỉ huy mới danh chính ngôn thuận khiến người khác nghĩ rằng chuyện này chỉ là ân oán cá nhân giữa Tổng thống lĩnh và Tổng trưởng giám sát, không có bất kỳ âm mưu khác.
La Minh Hải hưng phấn đồng ý bởi vì ông ta cũng muốn chính mắt mình chứng kiến cảnh kẻ thù cả đời của mình bị giết, nếu như ông ta có thể đích thân đâm kẻ thù mấy đao thì càng mãn nguyện hơn.
Vì để tránh đánh động tai mắt của Đế Lâm ở khắp nơi, những người tham gia hành động phải tuyệt đối đáng tin cậy, hơn nữa cũng không thể kinh động quá lớn. May mắn là Tổng thống lĩnh gia tộc La Minh Hải có một thuận lợi, ông ta có thể lấy danh nghĩa bồi huấn, tập huấn, điều đi công tác một cách danh chính ngôn thuận những binh lính thân tín của mình, lặng lẽ hoàn thành việc tập kết binh lực.
“Đại nhân” Lâm Địch làm Mao Toại tự tiến cử: “Hạ quan mang theo hơn năm mươi kị binh về Đế Đô, bọn họ đều là những kị binh lão luyện chinh chiến nhiều năm với tôi, nếu như có thể ra sức trợ giúp đại nhân thì chính là vinh hạnh của hạ quan”.
Theo suy nghĩ của La Minh Hải, về lực lượng thì đội cảm tử hơn ba trăm người của ông ta đã quá đầy đủ, bây giờ thêm một nhóm người ngoài tham gia, không những không cần thiết mà còn tăng thêm nguy hiểm bị bại lộ bí mật, nhưng Lâm Địch là người được Tổng trưởng phái tới hỗ trợ chính ông ta, chính thức được coi như là giám quân, bây giờ ông ta từ chối thì coi như là khá bất kính.
La Minh Hải đồng ý với Lâm Địch nhưng sắp đặt cho Lâm Địch và người của gã phụ trách cảnh giới ở xung quanh, chặn viện binh của Đế Lâm. Lâm Địch đồng ý với vẻ hào hứng rồi cung kính nói: “Đại nhân, đại cừu sắp được báo, hạ quan xin chúc mừng ngài trước”.
“Ha ha” La Minh Hải cười khan hai tiếng, nếu thực sự tin tình báo chính xác như Lâm Địch nói, tình hình có lợi, thì mối thù lớn mười mấy năm đã được báo, nhưng không hiểu vì sao trong lòng La Minh Hải không có cảm giác vui vẻ chút nào trước việc sắp được báo thù mà ngược lại còn có một cảm giác buồn bực vô cớ.
Mất đi Đế Lâm, nhà Tử Xuyên sẽ như thế nào?
Ngày ba mươi tháng mười hai năm bảy trăm, tám mươi lăm, đêm khuya.
Viên thị vệ canh, cổng đứng thẳng người, cung kính chào: “Điện hạ! Đại nhân!”.
Sau khi báo cáo công việc xong, Tổng trưởng nhà Tử Xuyên, Tử Xuyên Tham Tinh còn tiễn Đế Lâm ra tận cửa khiến Đế Lâm rất bất ngờ, từ khi gã nhậm chức Tổng trưởng giám sát tới nay, đãi ngộ kiểu này rất lâu rồi không xảy ra.
Trong cuộc hội kiến đêm nay, Tổng trưởng Điện hạ thể hiện một thái độ hiếm có, cư xử chân thành, thẳng thắn, trung thực.
“Ta già rồi, không thể gánh được trọng trách nặng nề nữa, A Trữ nhanh chóng sẽ kế vị. Ngay sau lễ mừng năm mới, hội nguyên lão sẽ tuyên bố chuyện này”.
Là một người quyền thế nhất gia tộc sắp thoái ẩn phía sau, thái độ thẳng thắn của Tử Xuyên Tham Tinh, khiến người khác kinh hãi, sau khi suy nghĩ tới ý đồ của Tử Xuyên Tham Tinh, Đế Lâm cung kính nói: “Điện hạ ngài nói quá lời, hạ quan thấy sức khỏe Điện hạ ngài vẫn rất tốt, theo như suy nghĩ của hạ quan, ngài làm thêm mấy năm nữa vẫn không có vấn đề gì. Điện hạ, ngài là người cầm lái gia tộc, dẫn đường cho mọi người, không có ngài chúng tôi cần phải làm sao đây?”.
Tử Xuyên Tham Tinh, cười xua tay nói: “Già rồi, già rồi, chuyện của ta tự ta biết, lẽ ra những người già như chúng ta phải yên tâm khi giao tương lai thế giới vào tay những người tuổi trẻ các ngươi. Nhưng ta, một người sắp xuống lỗ rồi vẫn không thật sự yên lòng, A Trữ còn trẻ, nó cần phải học tập nhiều, rất nhiều chuyện cần phải có người giúp đỡ nó, nhưng... ôi, Tư Đặc Lâm con người này ta không biết nói như thế nào nữa, bây giờ khi ta muốn giao trọng trách cho hắn, hắn lại đâm đơn từ chức cho ta, ta khuyên can mãi thế nào đi nữa hắn cũng không chịu thu đơn lại. Tư Đặc Lâm đi rồi, gia tộc càng thiếu người. Đế Lâm, sau này trọng trách của ngươi càng nặng nề hơn, ta van ngươi hãy trợ giúp A Trữ nhiều hơn”.
Đế Lâm làm ra vẻ sợ hãi nhưng trong lòng gã rất vui vẻ, gã vội vàng nói mình tuổi còn trẻ, kiến thức nông cạn, bình thường làm việc còn nhiều ngông cuồng, có nhiều chỗ còn không được nên không dám nhận phần trọng trách này, nhưng rồi gã lại lập tức đổi giọng nói bản thân mình chịu ân sâu của hai đời Tổng trưởng, chỉ cần Tổng trưởng mới không chê gã hẹp hòi thì bản thân gã đương nhiên là sẽ tận tâm báo đáp gia tộc.
Tử Xuyên Tham Tinh nhìn sâu vào trong mắt Đế Lâm, trong ánh mắt Tử Xuyên Tham Tinh có một điều gì đó mà Đế Lâm thực sự không hiểu được. Một lúc lâu sau Tử Xuyên Tham Tinh thở dài, vỗ vỗ vai Đế Lâm, chậm rãi nói: “Đế Lâm, ta và ngươi cũng có tình nghĩa quân thần một thời gian, cũng có tình có nghĩa, đêm nay chỉ sợ là lần cuối cùng ngươi báo cáo với ta, mấy năm nay ngươi rất vất vả, vì gia tộc mà cống hiến rất nhiều, tất cả những chuyện này gia tộc đều biết, chúng ta sẽ không quên chuyện A Trữ đã đồng ý”.
Tử Xuyên Tham Tinh ôm vai Đế Lâm, nói nhỏ: “Gia tộc cảm ơn ngươi, lão già ta cũng cảm ơn ngươi, thật sự cảm ơn ngươi”.
Tuyết bay đầy trời, ánh trăng mờ nhạt, trong khung cảnh trống vắng, tối đen, đội xe bình tĩnh đi trên đường, có thể nhìn thấy ký hiệu tấm khiên và thanh kiếm trên thùng xe. Tiếng xe ngựa lọc cọc cộng hưởng với tiếng gió lạnh đêm khuya, thổi qua khe cửa mang theo hơi lạnh và bóng của cây ngô đồng hai bên đường vào trong thùng xe.
Đế Lâm ngồi yên tại chỗ, nhắm mắt nghỉ ngơi, mái tóc lòa xòa trước trán, giám sát Tổng trưởng còn đang tiêu hóa dư vị tin tức chấn động mới biết được.
Tổng trưởng sắp thoái vị, Tử Xuyên Trữ sắp kế vị.
Những nhân vật hàng đầu của thế lực hùng mạnh trên đại lục đều hiện rõ trong đầu Đế Lâm, Tử Xuyên Tham Tinh là một lão hồ ly giảo hoạt, Lưu Phong Sương chính là con cọp hung hãn, Lâm Duệ chính là rắn hổ mang núp trong hang, Tử Xuyên Trữ là cái gì nhỉ? Một tiểu bạch thỏ cả người mặc áo giáp, mỗi mũ sắt?
Đế Lâm lắc đầu cười gượng, Đế Lâm không đánh giá cao vị Tổng trưởng gia tộc sắp nhậm chức này, gần mực thì đen, theo suy nghĩ của Tử Xuyên Trữ, mỗi lời nói và hành động của thúc thúc mình đều vô cùng mẫu mực, nàng cũng muốn bắt chước thúc thúc mình, cứ như vậy cử trọng nhược khinh, thao túng thế cục, nhưng đáng tiếc thiếu sự từng trải và kinh nghiệm với trí tuệ. Một nguyên nhân nữa là ở đại lục cũng có một người thống trị là nữ đang tồn tại, Tử Xuyên Trữ hâm mộ phong thái của con người này, nhưng đáng tiếc Tử Xuyên Trữ không có vô số quân công, tích lũy nên uy tín nhưng Lưu Phong Sương. Tử Xuyên Trữ vừa học tập sự giảo hoạt, vừa học tập sự cường hãn, hai loại phong cách này pha tạp với nhau, hiệu quả, khà khà” (cử trọng nhược khinh, mưu tính, sâu xa, khí phách hơn người, đối mặt với khó khăn hiểm cảnh vẫn bình tĩnh, ứng phó tự nhiên, cho dù Thái Sơn có sập cũng không thay đổi sắc mặt).
Đế Lâm cho rằng so với làm Tổng trưởng gia tộc, nghề nghiệp thích hợp hơn cho Tử Xuyên Trữ là đi biểu diễn kịch, làm một thần tượng xinh đẹp, tốt nhất là biểu diễn vai một cô gái gia tộc sa sút, hàng ngày gặp cảnh khốn khó, nuôi ý chí trong lòng, hàng ngày chỉ biết nước mắt lưng tròng, ngẩng cao đầu hô to: “Mình phải kiên cường, mình phải cố gắng”.
Tương lai của cô nàng này thật sự không ổn!
Sau mấy năm Tử Xuyên Tham Tinh làm Tổng trưởng nay lui xuống trên danh nghĩa nhưng nhất định ông ta sẽ còn âm thầm thao túng thế cục, nhưng chuyện Tư Đặc Lâm từ chức thực sự khiến Đế Lâm thất vọng vì gã không hiểu vị nhị đệ chính trực đang tuổi tráng niên này suy nghĩ điều gì? Mất đi Tư Đặc Lâm, Đế Lâm mất đi một lực lượng quân đội hùng mạnh làm đồng minh, cũng không còn người giúp gã kìm chế La Minh Hải ở phòng thống lĩnh, hay mình nhanh chóng nghĩ cách khuyên hắn thu hồi ý định...?
“Loảng xoảng xoảng!”. Tiếng xe va chạm vào nhau rồi dừng lại, Đế Lâm bừng tỉnh từ trong cơn trầm tư, gã ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe thì vẫn nhìn thấy cây ngô đồng cổ thụ bên đường.
Đế Lâm nhìn cột mốc bên đường: Đường Đạt Á Tây.
“Đã xảy ra chuyện gì? Vì sao xe dừng lại?”.
Một sĩ quan hộ vệ chạy tới trước cửa sổ báo cáo: “Đại nhân, trì bộ thiếu tạm thời thiết lập trạm kiểm soát ở phía trước, chặn đường đi của chúng ta, bây giờ các xe phía trước đang tạm thời điều đình với bọn họ, nhất định là sẽ nhanh chóng đi qua”.
“Trì bộ thiếu?”. Đế Lâm ló đầu ra khỏi cửa sổ xe, nhìn ánh đèn đầu lập lòe phía trước, quả thật ở ngã tư đường phía trước có khá nhiều bóng người mặc quân phục cầm đèn ***g, biển báo hiệu ba màu xanh, trắng, đỏ của Trì bộ thiếu được treo ở một chỗ cao, tiếng cãi nhau theo gió truyền tới, các hiến binh đang cãi nhau với một đám cảnh sát Trì bộ thiếu mặc quân phục màu xanh.
Đế Lâm hờ hững nói: “Trì bộ thiếu càng ngày càng không ra gì nữa, đám chặn đường chúng ta sao? Ngươi hãy đi xem tên đội trưởng tên là gì?”.
“Tuân lệnh, đại nhân”.
Viên sĩ quan cung kính, chào rồi vội vàng chạy về phía trước.
Đế Lâm dõi mắt nhìn theo bóng dáng viên sĩ quan sắp hòa nhập vào ánh đèn đầu ở ngã tư đường, một cơn gió lạnh thổi qua đường, cành lá cây ngô đồng cổ thụ hai bên đường bay xào xạc, hàng mảng lá cây rơi xuống trước xe Đế Lâm.
Nhìn quỹ tích bay xuống của lá cây, ánh mắt Đế Lâm đột nhiên co rúm lại, cả người gã như run lên, trong lòng hắn thầm báo hiệu nguy hiểm, trực giác nhanh nhạy như động vật này đã rất nhiều lần cứu gã thoát khỏi cái chết ngay trước mắt.
Chỉ trong nháy mắt, suy nghĩ lướt nhanh trong đầu Đế Lâm, hắn vội vàng liên hệ với việc đoàn xe bị chặn lại với câu nói đe dọa La Minh Hải buột mồm nói ra trong cuộc họp ngày hôm đó, nhưng đã bị Tổng trưởng Điện hạ vội vàng cắt đứt. Một ý nghĩ kinh hoàng hiện lên trong đầu Đế Lâm khi gã nhớ lại cách nói chuyện rất thâm ý của Tổng trưởng Điện hạ đêm nay, một chuỗi dài những việc nhỏ nhặt như không có liên quan tới nhau lúc này như ma xui quỷ khiến lại xâu chuỗi lại trong đầu Đế Lâm, lông tóc trên người Đế Lâm dựng đứng, dấu vết đã rất rõ ràng, tại sao mình lại chậm chạp không phát hiện ra nhỉ?
Hiện tại Đế Lâm đã cảm nhận được sát khí nồng nặc đang bồng bềnh trong không khí, quả thực rất giống với mùi của người chết thối rữa.
Đế Lâm nhìn cảnh tượng tối đen hai bên đường, cười nhạt, đóng cửa sổ xe lại.
Ở đoàn xe phía trước, các hiến binh, hộ vệ phòng giám sát đang tức giận quát mắng với các cảnh sát Trì bộ thiếu cản đường, nếu như lúc này vì không được ra lệnh, các hiến binh đã sớm ra tay rồi. Các hiến binh vừa tức giận, vừa cảm thấy rất khó hiểu, ngày thường những cảnh sát nhìn thấy bọn họ như nhìn thấy quỷ hết lượt, đêm nay tại sao có một đám cảnh sát to gan lớn mật dám chặn xe của Tổng trưởng giám sát vậy?
“Nhãi con, còn không mau mở chắn đường ra”. Viên sĩ quan hiến binh, uy hϊế͙p͙: “Ngươi sẽ chờ ngồi tù hai mươi năm đi, cai ngục quân sự sẽ không giỡn chơi với ngươi đâu”.
Sau khi đám cảnh sát kéo chắn đường sang bên, viên sĩ quan cảnh sát cúi người nói: “Quan lớn, ngài bớt giận, quan lớn, ngài bớt giận, chúng tôi cũng chỉ phụng mệnh làm việc mà thôi, mọi người đều là người làm thuê kiếm miếng cơm mà. Quan lớn, ngài hãy bỏ qua cho chúng tôi, chúng tôi cũng không thoải mái gì, mệnh lệnh của cấp trên chúng tôi dám chống lại sao? Cấp trên lệnh cho chúng tôi kiểm tra nghiêm ngặt xe cộ trên đường, bất kỳ người nào cũng không thể dễ dàng bỏ qua, chúng tôi bỏ qua cho các ngài, quay về sẽ mất chén cơm”.
Cho dù các hiến binh tức giận quát mắng như nào đi nữa thì những cảnh sát cũng không tức giận, bọn họ trông giống như kẹo cao su nhai bị ngấm nước dinh dính vậy, cho dù các hiến binh quát mắng, thậm chí tát tai thì đám cảnh sát vẫn tươi cười, nhưng lại không chịu mở đường.
Các hiến binh cực kỳ phẫn nộ nhưng vì Đế Lâm chưa ra lệnh nên bọn họ vẫn chưa ra tay động thủ.
Đám hiến binh cũng ngạc nhiên, tại sao bị cản đường lâu như vậy mà Tổng trưởng giám sát đại nhân vẫn không ra lệnh động thủ vậy?
Sau một hồi giằng co, đột nhiên trong không trung vang lên tiếng huýt sáo xé rách màn đêm yên tĩnh.
Viên sĩ quan cảnh sát đang tươi cười, đột nhiên quát lên the thé: “Ra tay”.
Kinh biến bất ngờ!
“Soàn soạt”. Đám cảnh sát đều rút đao giấu trong người ra, vung đao chém luôn, ánh đao liên tiếp lóe lên, huyết hoa bay khắp nơi, âm thanh của lưỡi đao chém vào thân thể cùng với tiếng hô chói tai, tiếng kêu gào thảm thiết vang lên, lúc này đám cảnh sát không còn dáng vẻ sợ sệt, né tránh nữa rồi.
“Địch tập!”. Viên sĩ quan hiến binh ở xe phía trước mới phát hiện ra tình hình không ổn, gã hô to: “Chúng là thích khách giả mạo Trì bộ thiếu, phản kích...”.
Viên hiến binh chưa hô xong, mấy thanh trường đao đã đồng thời đâm vào thân thể mềm mại của gã, máu tươi phun ra từ yếu hầu của gã, thân hình của gã nặng nề ngã xuống đất, máu tươi từ thân thể gã chảy ra nhuộm đỏ tươi một khoảng đất phủ đầy tuyết trắng.
“Tru sát quốc tặc, tru sát” các thích khách mặc quân phục cảnh sát cùng hô to khẩu hiệu rồi chúng như lang như hổ phóng qua chướng ngại vật trên đường, chúng nhanh chóng đánh tan đám hộ vệ ở xe đầu tiên không kịp trở tay, nhanh chóng tiến tới trung tâm đoàn xe. Ánh đao lập lòe, vô số bước chân đi động, những bông tuyết trên mặt đất bị đá tung thành, bột phấn bay khắp trời.
Tám viên hiến binh ở xe ngựa thứ hai chưa kịp xuống xe thì đã bị đám thích khách chấn giữ cánh cửa rồi dùng một thanh sắt cứng chặn ngang cánh cửa xe, các hộ vệ trong thùng xe còn đang cố gắng phá cánh cửa ra thì “xoạt xoạt” liên tiếp vang lên, mười mấy thanh trường thương từ bốn phía xung quanh, đồng thời đâm xuyên qua vách gỗ của thùng xe, đâm vào trong người họ.
Trong thùng xe nhỏ hẹp, không đủ chỗ ẩn núp cho các hiến binh, tiếng kêu tuyệt vọng của những người đàn ông, cùng với tiếng kêu gào cầu khẩn trong thùng xe tối đen nghe như tiếng cho sói tru khiến những người khác răng ca vào nhau lộp cộp, nhưng các thích khách đang vây quanh thùng xe vẫn tinh bơ như không nghe thấy, chúng cố hết sức rút thương ra khỏi thùng xe rồi lại đâm vào, đầu những mũi thương thấm đẫm máu tươi, máu tươi nhỏ thành, giọt xuống đám tuyết trên mặt đất. Đám thích khách đồng loạt đâm vào, rút thương ra cho tới khi trong thùng xe không còn tiếng động nào mới thôi.
Khi đám thích khách đang xông tới thì trước xe thứ ba đã có bảy viên hiến binh, hộ vệ, trong đó có bốn gã hiến binh từ trong xe nhảy xuống, có một viên sĩ quan chỉ huy xe.
Nghe thấy tiếng kêu thảm thiết và tiếng khóc từ phía trước truyền xuống cùng với những bóng người lờ mờ đang xông tới bên này, viên sĩ quan biến sắc, gã vội vàng hô to: “Toàn bộ giương cung, bắn!”.
Trong lúc vội vàng chỉ có hai gã hiến binh có thể lắp được tên vào nỏ, bọn họ cũng không kịp nhắm vào đám người đang xuống tới, chỉ kịp bấm nút bắn tên.
“Vù vù vù vù” mấy âm thanh xé gió vang lên, bốn tên thích khách kêu lên một tiếng rồi ngã xuống.
Các hiến binh không kịp lắp tên thêm một lần nữa, các thích khách đã xông tới trước mặt bọn họ, các hiến binh đành phải vứt nỏ xuống đất, rút đao đeo bên hông ứng chiến, nhưng thích khách quá đông, mấy hiến binh trước cơn sóng người chỉ như mấy lá cây trong biển rộng, chỉ trong chớp mắt bọn họ đã bị chém máu thịt nát vụn ngã xuống trong vũng máu.
Trong những bông tuyết bay đầy trời, tiếng hô “tru sát, tru sát” gầm lên như tiếng sấm nổ vậy, vang khắp đoạn đường phố, sau khi tiêu diệt quân hộ vệ ở mấy chiếc xe ngựa đầu tiên, thích khách như nước thủy triều vọt tới mấy chiếc xe ngựa ở trung tâm, nhưng sự liều chết chống cự của các hộ vệ phía trước đã không uổng công, tiếng hô “địch tập” đã truyền tới đội xe ở trung tâm, đồng đội của bọn họ đã dùng tính mạng của mình để đổi lấy thời gian chuẩn bị cho bọn họ.
Dùng chiếc xe thứ tư làm lá chắn, hơn hai mươi hộ vệ đã kết thành trận thế, một viên sĩ quan hiến binh sắc mặt lạnh lùng đứng chỗ ngồi của người đánh xe nhìn tình hình, khi thấy bóng người ở phía trước vọt tới, ngọn lửa phẫn nộ bùng lên trong mắt gã, gã nghiến răng nghiến lợi hạ lệnh: “Nhắm bắn, bắn cho ta, giết chết lũ loạn đảng này”.
Phương pháp này cực kỳ hiệu quả, đám thích khách vừa mới vượt qua chướng ngại vật chắn trên đường, một cơn mưa tên dày đặc như châu chấu bay tới tới khiến cho chúng sợ tới mức hồn phi phách tán, mấy tên thích khách sống sót gào lên: “Chúng có nỏ, hãy tránh mau”, nói xong đám thích khách quay người chạy trốn về phía sau nhưng chúng đã lập tức bị chém té ngã xuống đất.
Từ trong bóng tối phía sau vang lên một giọng nói hung ác: “Đại nhân có lệnh, người nào giết chết Đế Lâm, trọng thưởng. Kẻ nào sợ chết, nao núng giết hết cho ta, tất cả xông lên cho ta”. Cùng với tiếng ra lệnh, từ trong bóng tối càng lúc càng có nhiều thích khách mặc quân phục cảnh sát màu xanh, xông tới chỗ đoàn xe.
Các hiến binh dựa vào chiếc xe thứ tư kết thành trận thế vững chắc, trong tay hiến binh là nỏ, bọn họ liên tục lắp tên và bắn, hơn nữa còn có năm hiến binh cầm đao trong tay đứng trước trận thế, bất kỳ lúc nào cũng xông lên đánh giáp lá cà. Đám thích khách người trước ngã xuống, kẻ sau tiến lên, một nhóm ngã xuống tức thì lại có nhóm khác xông ra từ trong bóng tối, đám thích khách cũng vô cùng nhanh trí, chúng không lao thắng tới trước làm bia ngắm bắn cho đám hiến binh, chúng đẩy mấy chiếc xe ngựa đi trước làm là chắn chắn, chắn tên bắn, đám thích khách cầm đao và trường thương trong tay đi sau xe ngựa, chỉ đợi khi tiến tới gần là xông ra đánh giáp lá cà.
Khi nhìn thấy thích khách trốn sau xe ngựa càng lúc càng tiến tới gần, viên sĩ quan hiến binh, càng khẩn trương, gã cao giọng động viên đồng đội của mình: “Đừng sợ, đại nhân sẽ nhanh chóng tăng viện cho chúng ta, sau chúng ta vẫn còn có người”.
Tiếng nói của gã còn chưa chấm dứt thì đằng sau đã vang lên tiếng hò hét rung trời, viên sĩ quan hoảng sợ quay người nhìn, gã thấy một cục diện vô cùng khủng khϊế͙p͙. Từ những căn nhà hai bên đường phố, cảnh cửa mở rộng, từng đám sát thủ hắc y tay cầm đao sắc bén xông ra ngoài, đám thích khách gào lên: “Trời tru! Diệt quốc tặc!”. Khẩu hiệu vang lên, ngay lập tức trường xà trận của đoàn xe đã bị đánh thủng mấy đoạn.
Trong chớp mắt, một suy nghĩ xuất hiện trong đầu viên sĩ quan: “Xong đời rồi”, trong cơn tuyệt vọng, viên sĩ quan gào lên: “Giết sạch loạn đảng, các huynh đệ hãy theo ta xông lên”. Các hiến binh gầm lên giận dữ xông tới đón đánh đám thích khách, bọn họ gần như kê sát nỏ vào đầu kẻ thù mà bắn. Sau khi bắn hết tên, bọn họ tức giận vung chiếc nỏ nặng hơn mười cân đập vỡ đầu kẻ thù, óc bắn tung tóe rồi mới chịu bị chém ngã xuống đất.
Phục bên đột nhiên xuất hiện hai bên đường khiến cả đoàn xe lâm vào trận chiến đẫm máu, hai bên cùng triển khai trận chém giết khiến tiếng chém giết thê thâm, tiếng kêu gào bi thương cùng tiếng khóc vang lên dày đặc. Từng vòng, từng vòng khói lửa màu đỏ hay ngũ sắc lần lượt bay lên không trung, đây chính là tín hiệu kêu gọi tăng viện của phòng giám sát.
Lấy xe ngựa của Đế Lâm làm trung tâm, các hiến binh quây mấy xe ngựa lại làm thành một thế trận phòng ngự hình tròn, nhưng vì đám thích khách tấn công quá nhanh nên ngay khi các hiến binh còn chưa kịp hình thành trận thế theo như diễn tập, hơn mười sát thủ che mặt đã đánh tới, theo sau hơn mười sát thủ này là hơn trăm tên hắc y cũng nhào tới.
Trong hành lang xe ngựa chật hẹp đó, ánh đao sáng như tuyết, tiếng vũ khí va chạm leng keng, tiếng la hét liên tục vang lên, từng bóng người nặng nề liên tục ngã xuống đất, tiếng kêu gào trầm trầm của đàn ông, một lượng máu tươi dầy dặc đẹp như đóa hoa đỏ thắm tách ra trên những phiến đá lát đường màu xanh, từng đóa hoa tụ lại hình thành nên một vũng máu, vũng máu này nhanh chóng bị giầy da giẫm nát bắn đầy đất.
Sĩ quan phòng giám sát Ca Á đã tự tay giết chết bốn tên thích khách, cả người bị thương nặng năm chỗ nhưng hắn vẫn kiên trì chém giết trên tuyến đầu. Khi giao tranh với đối phương thứ năm, hắn đã trong tình trạng kiệt sức, tên thích khách một đao đánh bay vũ khí của Ca Á, khi thấy đối phương giơ cao thanh đao, Ca Á chỉ biết nhắm mắt chờ chết, nhưng bất chợt trong lúc đó một vòng khói lửa đột nhiên xuất hiện trong không trung, trong nháy mắt gương mặt của Ca Á hiện rõ trong ánh lửa nhưng không biết vì sao tên thích khách lại dừng tay lại.
Tận dụng cơ hội này, Ca Á bất ngờ rút thanh chùy thủ đeo hộ thân, nhảy xổ vào người đối phương. Hắn chỉ nghe thấy đối phương kêu lên một tiếng thảm thiết: “Không”, Ca Á nhanh như gió lốc chọc thẳng ba đao vào người đối phương cho tới khi người đối phương mềm oặt mới thôi, lúc này Ca Á mới nhận ra có điều gì đó bất thường, hắn vội vàng lột khăn che mặt của đối phương. Trong ánh lửa đó chính là gương mặt đệ đệ hắn, Ca Á suy sụp ôm thi thể em trai mình, hắn liền bị hai thích khách từ sau xông lên, hai tên thích khách không tốn chút công sức nào chém hai anh em Ca Á nát nhừ, máy chảy đầm đìa không phân biệt được ai với ai.
Bi kịch không chỉ có vậy, trong đêm khuya ngày ba mươi tháng mười hai năm bảy trăm tám mươi lăm, trong cuộc chém giết trên đường phố Đạt Á Tây, không ít người đã nhận ra bạn bè, thậm chí người thân của nhau, nhưng trên con đường phố tối tăm, ánh đao lạnh lùng của kẻ giết người, rất nhiều người bất chợt đã giết anh em ruột thịt của mình, tàn sát người thân, màn huynh đệ tương tàn bi thảm này khiến cho ông trời có lẽ không không chịu được khi nhìn bi kịch này nên đã lặng lẽ nhắm mắt.
Ngay trong buổi tối hôm đó, bầu trời không ánh trăng, không sao, trên bầu trời chỉ có những bông tuyết bay lả tả.
Cuộc chém giết tàn khốc kéo dài không lâu, sau hơn mười phút đồng hồ chém giết, âm thanh chém giết đần trở nên thưa thớt, cảnh giao chiến trên đường dần chấm dứt, hơn một trăm hiến binh hộ vệ toàn quân bị giết chết ngay tại chỗ, nơi chém giết quyết liệt nhất chính là ở chỗ trung tâm đoàn xe, nơi trận xe ngựa chưa kịp hình thành, máu tươi từ thi thể các hiến binh, hộ vệ và thích khách trên hành lang nhỏ hẹp chảy xuống làm thành một con sông nhỏ trên đường phố, lặng lẽ chảy cho tới khi dòng sông máu bị đông cứng lại, bốc lên một mùi máu tanh nồng.